Ngộ Phật

Chương 66: Rời đi



Sau khi sắp xếp xong chỗ ở cho Thù Vọng đang bị thương và đại sư ngứa đòn, Giang Trừng một mình vào bếp xem thử có nấu được món gì ăn không. Với những tu sĩ không còn lệ thuộc vào việc ăn uống nữa thì thức ăn chỉ còn dùng để thỏa mãn cơn buồn mồm, có rất nhiều tu sĩ trầm mê tu luyện đến nỗi hiếm khi dùng bữa, nhưng cũng có tu sĩ lại thích cách hưởng thụ cuộc sống này, Giang Trừng đương nhiên thuộc loại sau.

Thanh Đăng đại sư trong quá khứ hẳn phải xếp vào loại trước, nhưng giờ thì Giang Trừng không dám khẳng định nữa, vì đại sư ngơ không thích ẩm thực, đại sư ngứa đòn lại háu ăn hơn cô nhiều. Còn tiểu Thù Vọng thì, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt gặp cậu ăn.

Thù Vọng đang bị thương, thôi cứ nấu chút gì đó cho cậu ăn dịu lòng, ít nhất cũng phải hầm được nồi canh. Các món chín, đồ ngọt và trái cây có thể ăn liền trong túi trữ vật đã bị đại sư ngứa đòn quét sạch, chưa kịp bổ sung hàng mới, nhưng nguyên liệu sống thì còn rất nhiều.

Giang Trừng đong đếm các nguyên liệu mình đã dự trữ trước đó, phần lớn gom góp trên đường, một số vơ vét được từ Hứa gia Thương Nguyên trước khi đến Cực Bắc với nhị sư... huynh. Các loại thịt linh thú tươi, rau cải trái cây thường gặp, gia vị cũng đầy đủ, Giang Trừng thu gom thế thôi chứ ít khi tự mình nấu.

Chỉ mong tài đứng bếp rèn được lúc sống cùng em trai ở thế giới cũ vẫn chưa tàn phai.

Giang Trừng vừa nghĩ vừa đi vào bếp, thấy ngay cô gái đang thái rau trong phòng. Cô gái này để lại ấn tượng khá sâu, Giang Trừng vừa nhìn đã nhận ra. Đấy là Đào Sa, cô gái bị chính sư tỷ muội đồng môn của mình ghét bỏ trước đó.

Thấy Giang Trừng bước vào, Đào Sa run rẩy, cắt phải tay mình. Nàng than khẽ một tiếng, chừng như sợ mình làm Giang Trừng không vui, cuống quýt khép mồm lại, bóp chặt ngón tay bị thương giấu ra sau làn váy, lí nhí cúi đầu chào cô.

"Ân nhân tiền bối, chào, chào ngài, ngài có việc gì muốn dặn ạ? Hay là ngài muốn ăn gì đó, tôi, tôi có nấu một ít cháo đậu đỏ, nếu không chê thì..."

Giang Trừng đã ngửi thấy mùi đậu đỏ thơm ngọt trong chiếc nồi đậy nắp bên ấy, cơn thèm ăn bỗng chốc dâng lên, thái độ không khỏi hiền hòa hơn tý chút. Cô đi sang, kéo bàn tay đang giấu sau lưng của Đào Sa ra, phất tay phải rửa sạch máu rồi lấy thuốc trị thương băng bó đàng hoàng cho nàng, xong còn dịu giọng dặn: "Tôi họ Giang, cô không cần phải câu nệ như vậy."

Ngẩng đầu lên lại thấy gò má hây đỏ của cô gái này, Giang Trừng ngây ra một chốc, chêm thêm câu: "Còn nữa, tôi là nữ, nên đừng ngại làm gì."

"Ơ? Nữ... Ngài là... nữ tử?" Đào Sa người đã cứng lại càng thêm cứng, mặt đỏ hơn nữa, thấy Giang Trừng bật cười mới vội vàng xua tay: "Không không không, Giang tiền bối, tôi không có ý... cũng không phải..."

"Thôi thôi, tôi hiểu ý cô, vẻ ngoài tôi khá giống đàn ông, lại mặc đồ nam, một thời một thoáng không nhận ra cũng chẳng sao. Cô đã bị thương tay rồi thì về nghỉ ngơi trước đã, thấy cô nấu nướng thế này, đói rồi phải không? Lát nữa tôi làm luôn cho cô một phần, khi nào xong tới lấy." Giang Trừng vỡ lẽ, chắc trong đám tiểu tu sĩ này còn người chưa thể ích cốc, vẫn phải ăn cơm.

Thôi kệ, làm vài món để đây, họ đói rồi khắc tới tìm đồ ăn.

Giang Trừng xắn tay áo lên chuẩn bị hầm canh, Đào Sa giơ bàn tay được băng bó chỉnh tề của mình đứng cạnh nhìn Giang Trừng, chần chừ muốn nói lại không mở lời nổi.

Giang Trừng buộc tóc lên, rửa đồ làm bếp, lấy nguyên liệu ra, thấy Đào Sa vẫn luống cuống đứng đấy bèn hỏi: "Sao vậy, về phòng nghỉ đi."

Đào Sa lí nhí đáp: "Tôi nghỉ ở đây là được ạ, phòng ốc đầy người cả rồi."

Giang Trừng thoắt cái đã hiểu, cô gái này bị tẩy chay, nhưng cô cũng chả định ra mặt dùm, chỉ mỉm cười bảo: "Vậy ngồi xuống kia nghỉ đi, tôi nấu xong cô ăn tại chỗ luôn."

"Đa tạ Giang tiền bối." Đào Sa cuống quýt hành đại lễ với Giang Trừng, ngồi vào góc, không hó hé tiếng nào.

Giang Trừng cũng phớt lờ nàng ta, cho vài quả ngân hạnh đầy linh khí, vài món linh dược trông như đốt trúc đỏ vào thố tiềm đen, lại sục sạo túi trữ vật, lôi ra mấy vị thuốc bổ khá tốt ném chung vào, nêm nếm chút gia vị rồi đặt lên bếp hầm.

Thù Vọng cũng ăn chay, cô chỉ có thể hầm một thố canh thuốc linh quả cho cậu. Ngẫm một chút lại vứt một nắm than đen vào lửa đỏ, thoắt cái lửa đã nóng hơn nhiều, mặt ngoài thố lập lòe sáng, thích ứng với nhiệt độ cao.

Chẳng hổ danh nhà giàu, đến cả đồ làm bếp cũng là linh khí, Giang Trừng nghĩ sau này tới Hứa gia Thương Nguyên mình khỏi khách sáo làm chi, vơ vét nhiều một chút, dù sao Trịnh Dao sư tỷ nhà cô cũng đã phải chịu đau chịu khổ nhiều rồi, không đòi gì về thì buồn lắm. Hầy, nghề tu sĩ nghèo thật, muốn ăn ngon cũng phải đi làm tiền khắp chốn.

Rồi, Thù Vọng và đại sư ngứa đòn hớp miếng canh là xong, sau đây cô sẽ làm vài món cho mình. Giang Trừng chẳng có tý cảm giác tội lỗi khi ăn mảnh, lại lấy thêm một cái thố ra, chặt từng miếng thịt lẫn xương linh thú hệ hỏa thả vào, cũng bắc lên hầm.

Kế đến cô bắt đầu lọc cá, con linh ngư này sống ở suối băng, chứa khí lạnh tự nhiên, chẳng những không xương mà thịt cá còn thơm ngọt, dùng để nấu lẩu cá thì tuyệt hết xẩy. Lại còn thịt linh thú kình đạo đại bổ, cô cũng thái thành từng lát mỏng, rau cải thanh miệng đỡ ngấy cũng sơ chế xong, cho thêm vào ớt và gia vị đặc biệt của vài quán ăn dọc đường, mùi thơm ngào ngạt khiến Giang Trừng vô thức nuốt nước bọt.

Cô xoa bụng nghĩ, đúng là ở cùng đại sư háu ăn mãi rồi mình cũng thành ra "tốt bụng".

"Phải rồi, cảm ơn cháo đậu đỏ của cô nhé, tôi cũng đã nấu một ít món đây, dành phần lại cho cô." Giang Trừng nói với cô gái đang giả làm nấm trong góc, thấy nàng ta hoảng hốt gật đầu mới cười an ủi, xách một đống thức ăn về phòng.

Để phòng bất trắc, ba người gồm cô, Thù Vọng và đại sư ở chung một phòng, dù gì cũng không cần ngủ, ngồi nghỉ tu luyện thì một phòng là đủ. Không để mắt đến đại sư ngứa đòn thì cô không yên tâm, không trông chừng Thù Vọng cô cũng chả an lòng, vậy nên tất cả bên nhau là nhất.

"Nào nào nào ăn thôi, ăn tý chút rồi tu luyện tiếp." Giang Trừng đặt thức ăn lên bàn, bảo.

Nghe cô gọi, Thù Vọng ngoan ngoãn đứng lên vào bàn giúp cô ngay, còn đại sư ngứa đòn chán ngán bò dậy khỏi giường, vô cùng tự giác múc canh uống, mới được một ngụm đã chép miệng chê: "Không ngon lắm."

Giang Trừng bơ y, ngăn Thù Vọng lại, múc một chén canh, lấy một chiếc thìa đặt xuống trước mặt cậu, "Đây, Thù Vọng cẩn thận bỏng nhé."

"Ê, bé con, bé thích Thanh Đăng lão hòa thượng chứ không phải tiểu hòa thượng này thật à?" Đại sư ngứa đòn biếng nhác ngồi bên bàn, tay chống cằm nhìn hai người đối diện.

Thù Vọng không biến sắc mặt, cứ như chẳng hề nghe thấy lời y nói, vẫn điềm đạm hớp canh, Giang Trừng thì cười một tiếng, đáp: "Nếu chẳng vì năm ấy tiểu Thù Vọng còn quá nhỏ, không chừng tôi đã đổi người để thích rồi, Thù Vọng nói xem đúng không nè."

Thù Vọng chỉ cười không nói, không muốn can dự vào trận chiến của người lớn.

Giang Trừng đẩy canh và cháo đậu đỏ đến trước mặt hai mái đầu trọc, còn các món tỏa hương đầy quyến rũ kia đều thuộc về cô, tất cả đặt ngay trước mặt cô. Thư thái dùng xong một bát cháo đậu đỏ mềm, cô bắt đầu hừng hực khí thế ăn lẩu tự nấu.

Ngó cô ăn, tay cầm thìa canh của đại sư ngứa đòn khua bát canh cách, "Sao ta không được ăn ngon, chỉ mỗi bé là được?"

Giang Trừng nở nụ cười hiền hòa, cất giọng hùng hồn, "Tại các anh không ăn được chứ bộ, với cả mấy hôm nay tôi sợ hãi hơi nhiều, mới nãy còn mệt mỏi biết bao nhiêu, tự thưởng cho mình vài món ngon cũng là chuyện cực kỳ bình thường."

Đại sư ngứa đòn như cố ý như vô tình liếc nhìn bụng cô, chậm rãi ờ một tiếng, "Vậy bé cứ ăn nhiều một chút đi nhé."

Giang Trừng lập tức thấy sai sai, sao đại sư ngứa đòn lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy được, thường những lúc này phải trêu cô mới đúng chứ? Tên này là đại diện tiêu biểu của tuýp "mình buồn thì không ai được vui hết, mình vui cũng phải khiến cho người khác buồn", họa hại nhân dân cơ mà.

Nhưng cô căng thẳng một hồi, đại sư ngứa đòn lại chẳng có bất cứ hành động gì, chuyên tâm nghịch thìa. Giang Trừng nhủ thầm, chẳng nhẽ mình nhạy cảm quá? Đối mặt với một nồi lẩu lớn thơm ngon, cô từ từ quẳng chuyện này ra sau đầu, dốc sức càn quét thức ăn.

Hạnh phúc ngập tràn cho một miếng thịt vào miệng, Giang Trừng chợt nghe đại sư ngứa đòn bảo Thù Vọng: "Thù Vọng, gọi cô ấy là sư nương."

"Khụ." Thịt vừa đến mồm Giang Trừng đã rơi mất như thế đó.

Cô dằn đũa xuống bàn, khéo lại nghe Thù Vọng vô cùng ngoan ngoãn gọi một tiếng "Sư nương" thật.

Giang Trừng: "..."

Hít sâu một hơi, Giang Trừng mặt cười dạ thì không, trừng đại sư ngứa đòn, "Đại sư, bớt đùa lung tung đi, anh dọa tiểu Thù Vọng sợ bây giờ, tiểu Thù Vọng ngoan ngoãn là thế, đừng có mà dạy hư em ấy!"

"Nếu em ấy nhiễm phải thói xấu, tôi đánh chết anh, thật đấy." Giang Trừng mỉm cười, hai ngón tay kẹp gãy đũa.

Thù Vọng vùi đầu uống canh, đại sư ngứa đòn bật cười khó hiểu, nhưng cũng chẳng nói gì thêm.

Cả đoàn người ở lại đây năm ngày, quảng trường nhỏ phơi khá nhiều xác ma tu sau khi bị phát hiện đã tạo thành một cơn chấn động lớn, nhưng vì đã quen tay thực hiện mấy vụ này, Giang Trừng dọn dẹp khá sạch sẽ, không ma tu nào tìm đến cửa bắt họ. Trái lại, trong số hai mươi mấy tu sĩ trong viện có một nữ tu bị giết, là người định tung chân đạp Đào Sa dạo trước.

Nữ tu ấy lẻn vào căn phòng của ma tu đã bị Thù Vọng niêm phong lại, trộm một thanh ma đao, còn giấu không ít công pháp hại người của gã, đồng thời bắt đầu lén tu luyện.

Ừ thì cũng có một vài tu sĩ không thể chịu nổi việc mình yếu kém, bị dẫn dụ vào con đường sai trái, rất nhiều ma tu ở Ma vực là linh tu sa đọa, rất ít kẻ vừa sinh ra đã là ma tu. Nữ tu ấy tự muốn sa ngã, lén luyện công pháp ma tu nhưng không theo trình tự, trái lại đã bị ma đao nặng nề sát khí khống chế, suýt đã sát hại những nữ tu cùng phòng. Cuối cùng đã bị một nữ tu che mặt trong phòng giết chết.

Giang Trừng nhìn nữ tu che mặt trông hơi quen mắt kia lâu hơn, đưa vài món linh đan trị thương cho nàng ta, không hỏi gì thêm. Chỉ cười bảo các tu sĩ khác rằng: "Nếu các người còn để chuyện này xảy ra lần nữa, tôi sẽ đích thân giải quyết."

Sau đó, họ ngoan ngoãn hơn nhiều, đến tận khi rời đi vẫn không xảy ra thêm điều ngoài ý muốn.

Công cuộc di dời của họ thuận lợi một cách bất ngờ, tới tận lúc về đến cõi tu chân bằng con đường giếng Hắc Thạch vừa mở lại, Giang Trừng vẫn cảm thấy mọi chuyện quá thuận lợi, mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn, nhưng lại không nắm bắt được chỗ sai ở đâu.

Những người khác rất biết điều lên tiếng cáo từ, cả nhóm chỉ còn ba người là Giang Trừng, đại sư ngứa đòn và Thù Vọng.

Giang Trừng ngó Thù Vọng vẫn luôn rất ngoan, lại nhìn đại sư ngứa đòn gần đây đã yên phận hơn nhiều, quyết định đến chùa Thượng Vân. Thanh Đăng đại sư dặn rồi, phải giao y vào tay trụ trì Thù Ấn.

Đại sư ngứa đòn như thể đọc được suy nghĩ của cô, cười bảo: " Bé nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn về Thượng Vân tự ấy hả? Tuy bé con thú vị lắm nhưng ta thực sự không muốn về lại chốn ấy, thế nên, tạm biệt nha ~"

"Ơ? Anh nghĩ anh chạy được hả?" Giang Trừng cũng bật cười, giơ tay mình lên.

Đại sư ngứa đòn sững người, bỗng cũng nhấc tay lên, đưa bàn tay khác sờ thử, thoáng cái một sợi tơ hồng đã xuất hiện trên cổ tay y, đầu còn lại của sợi tơ buộc trên cánh tay đang giơ lên của Giang Trừng. Tơ hồng tam căn buộc chặt vào tay, không gỡ ra được.

"Buộc lúc nào thế, ta thế mà không phát hiện được." Đại sư ngứa đòn nhướng mày.

"Đây là tơ hồng mà lão tiền bối ở Tàng Kinh các chùa Thượng Vân bán cho tôi, trước đó hãy còn thấy đắt, giờ ngó đại sư như anh cũng không thoát nổi mới biết nó đáng giá, đương nhiên cũng phải cảm ơn tiểu Thù Vọng đã dạy tôi tâm pháp dùng kèm chính xác, nếu không đã chẳng uy lực nhường này." Giang Trừng cười đến là gian giảo, "Cho nên, kế hoạch chạy trốn một mình của anh tan vỡ rồi."

"Sư phụ, về Thượng Vân tự với bọn con thôi." Thù Vọng hiền hòa bảo.

Đại sư ngứa đòn đong đưa tơ hồng buộc tay, tâm trạng nom vẫn khá tốt, y đột ngột dang tay bế Giang Trừng lên, đáp: "Đã không thể chạy một mình, vậy thì đành phải đưa bé theo cùng thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.