Ngộ Phật

Chương 7: Hòa thượng nhỏ



HÒA THƯỢNG NHỎ VÀ HÒA THƯỢNG GIÀ.

Hòa thượng nhỏ áo trắng đứng chờ ngoài cổng chùa Thượng Vân hiện giờ là đệ tử duy nhất của Thanh Đăng đại sư, mắt cậu mù.

Mới đầu Giang Trừng chưa nhận ra, đến khi cậu bé tới gần, ngẩng đầu xoay sang cô, đôi mắt cực nhạt kia soi tỏ dưới ánh đèn, Giang Trừng mới thấy lạ. Nhìn kỹ đôi con ngươi trong suốt màu nâu sáng và những động tác không quá nhịp nhàng của cậu, Giang Trừng mới dám chắc rằng cậu bé này bị mù.

Hòa thượng nhỏ có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt trong veo tựa hổ phách, có thể nhiều người sẽ thấy khó chịu khi bị một đôi mắt như vậy nhìn mình chăm chú, nhưng Giang Trừng thực sự rất rất thích đôi mắt đẹp này của hòa thượng nhỏ.

"Chào cậu, tôi là Giang Trừng, Giang trong từ sông cả, Trừng trong từ trong trẻo, là một người thường được sư phụ cậu cứu giúp, có lẽ sẽ tạm ở nhờ chùa một thời gian, quấy quả rồi." Tuy hòa thượng nhỏ không nhìn thấy, Giang Trừng vẫn cười thân thiết giới thiệu mình.

Hòa thượng nhỏ chớp chớp mắt, hàng lông mi dài như phiến quạt bé xinh, cậu khác với sư phụ Thanh Đăng của mình, gương mặt hiển hiện ý cười nhàn nhạt, nhìn mà thoải mái. Cậu đáp: "Đệ là Thù Vọng, Thù trong từ lối riêng, Vọng trong từ ngông nghênh, chào tỷ tỷ."Read more…

Giang Trừng ngây ra một lúc, vì cả chặng đường này cô luôn giả nam, người nào gặp cũng cho cô là đàn ông, ngay cả cụ lang già dạo trước cũng thế. Nhưng cậu bé mù này lại gọi cô là chị, chẳng hề do dự mảy may, Giang Trừng tự dưng lại thấy xúc động.

"Em thông minh quá, những người đã gặp trước đó đều nghĩ chị là đàn ông." Giang Trừng cười bảo, ngứa tay định xoa gương mặt đáng yêu của cậu nhóc, nhưng nghĩ lại lần đầu gặp mặt đã thế thì không hay cho lắm, đành dằn lại những ngón tay đang rục rịch kia.

"Không phải đệ thông minh đâu, chỉ là đệ không nhìn thấy, chỉ có thể dùng cảm giác, đệ cảm nhận được tỷ là một tỷ tỷ. Sư phụ từng dạy rằng, mắt có thể không thấy, nhưng lòng không thể mù." Mắt hòa thượng nhỏ Thù Vọng cong cong, tự nói bản thân mù mà chẳng hề bi quan, chỉ bình thản hệt Thanh Đăng, tự dưng lại khiến Giang Trừng nhớ đến nhân vật Hoa Mãn Lâu trong Lục Tiểu Phụng truyền kỳ.

Giang Trừng: Bỗng thấy đồ đệ của Thanh Đăng đại sư đáng yêu hơn anh ta nhiều, chẳng nhẽ đây là cái gọi là sức mạnh tuổi trẻ!

Giang Trừng đang muốn trò chuyện thêm với hòa thượng nhỏ đáng yêu, thì phát hiện Thanh Đăng đại sư đã lặng lẽ đi vào chùa, khóe mắt liếc thấy bóng lưng bình thản của anh ta khuất sau cánh cổng, Giang Trừng đành dằn những lời muốn nói với hòa thượng nhỏ lại, sửa thành: "Đại sư ới chờ đã! Sao anh lại âm thầm đi mất một mình vậy!"

Xong, cô cảm thấy ống tay áo bị kéo nhẹ, hòa thượng nhỏ Thù Vọng gọi, "Tỷ tỷ đừng sốt ruột, đi theo đệ, đệ đưa tỷ đi nghỉ, bôn ba đến đây hẳn mệt lắm rồi."

Giang Trừng cúi đầu thấy ngay nụ cười trấn an mà hòa thượng nhỏ dành cho mình, đúng là thiên sứ nhỏ khiến người ta ấm áp mà! Thế là gạt phắt đại sư đi cùng mình cả chặng đường ra sau, xoay sang thừa cơ xoa mái đầu trọc của hòa thượng nhỏ: "Được, chị theo em!"

Giang Trừng đi theo hòa thượng nhỏ, cùng bước qua thềm cổng lớn, thấy cậu bé lần sờ ngưỡng cửa mà Giang Trừng chỉ muốn bế thốc cậu sang, nhưng trông vẻ mặt như đã quen của hòa thượng nhỏ, cô lại không dám manh động, chăm chú nhìn cậu cẩn thận bước qua mới thở phào một hơi.

Ngờ đâu hòa thượng nhỏ lại nhạy cảm hơn cô nhiều, ngay khi Giang Trừng thở phào đã cười với cô: "Không cần lo đâu ạ, đệ đã quen rồi, không ngã đâu."

Nhưng khi hai người đi đến trước một bậc thềm đá hơi cao, Giang Trừng vẫn không kìm được mà rất phong độ xốc hòa thượng nhỏ lên bằng một tay, qua thềm rồi mới đặt cậu xuống. Hòa thượng nhỏ không phật lòng hành động của Giang Trừng, dù đột ngột bị bế thốc lên cũng chẳng lấy làm kinh ngạc, lúc được đặt xuống còn lễ phép tỏ ý cảm ơn.

Giang Trừng lại càng cảm thấy cậu bé này ngoan ngoãn thông minh, chợt nảy ra một giả thiết đáng sợ, hỏi bằng giọng thấp thỏm: "Thù Vọng, em bao tuổi rồi?" Lạy trời, đừng có lớn hơn cô đấy! Cô chẳng còn sức đỡ cái thế giới có bề ngoài không hợp tuổi này đâu!

May thay, Thù Vọng đáp mình bảy tuổi, chứ hem phải bảy chục tuổi.

Bấy giờ chẳng thấy ai đi lại trong chùa Thượng Vân, đường đi an tĩnh, trong lùm cây bụi cỏ có tiếng côn trùng rỉ rả, và cả những con côn trùng có cánh sáng lập lòe trên lá cỏ ven đường. Vì chùa Thượng Vân quá to, rất nhiều nơi tối đen, Giang Trừng phát hiện hễ cứ tới chân đèn là hòa thượng nhỏ lại lọ mọ châm lửa.

Nghĩ cũng biết cậu làm thế chẳng vì bản thân, cậu có nhìn thấy đâu cơ chứ. Hòa thượng nhỏ chỉ châm hai ngọn, tiếp đó Giang Trừng cứ thấy đèn là sẽ chủ động bước lên chong hộ. Hòa thượng nhỏ cũng không ngăn lại, đứng chờ cô.

Đi hết đoạn đường này, hòa thượng nhỏ bỗng bảo: "Tỷ tỷ không như sư phụ."

Giang Trừng không để ý lắm, đáp: "Chị là một người bình thường, sao mà giống đại sư được."

Hòa thượng nhỏ suy nghĩ rồi nói: "Sư phụ bảo đệ mỗi ngày phải chong hết tất cả đèn trong chùa, không cho phép người khác giúp. Mỗi ngày đệ dùng chân và tay làm quen mỗi một ngóc ngách trong Thượng Vân tự, ban đầu sẽ ngã, sau đó thì không thế nữa, đệ nắm rõ mọi vị trí nơi đây. Sư phụ dạy, mai sau đệ sẽ đi đến những nơi xa hơn vậy, hễ sang chỗ mới thì phải bắt đầu bằng việc làm quen với các cú ngã."

Giang Trừng "Ớ" một tiếng, bụng hỏi dạ có phải mình đang cản trở việc tu hành mỗi ngày của hòa thượng nhỏ không, nghe thì muốn an ủi, nhưng xem chừng cậu chẳng có ý oán trách mới vỗ vai nói mò: "Trước kia, lúc em chong đèn, có khi sư phụ em đã lén đi theo trông chừng nhỡ may bất trắc, chị thấy sư phụ em tốt bụng lắm mà."

Nụ cười tươi hơn một chút trên gương mặt Thù Vọng, hòa thượng nhỏ gật đầu, khẽ bảo Giang Trừng: "Đệ biết, Minh Hoa sư điệt đã lén kể đệ nghe, cậu ta từng trông thấy sư phụ theo sau xem đệ chong đèn."

Giang Trừng: "Thì chị đã bảo đấy thôi, sư phụ em chắc chắn là kiểu ngoài lạnh trong nóng, loại điển hình ấy!"

Thù Vọng: "Ngoài lạnh trong nóng?"

Giang Trừng: "Là kiểu người miệng không bảo thích mà chỉ chôn chặt trong lòng, chẳng ai biết được ấy."

Sau khi suy xét hồi lâu, Thù Vọng mới lắc đầu đáp: "Sư phụ không phải thế, Người chỉ lười thôi."

Giang Trừng: "Hả? Em bảo đại sư lười à?"

Hình như chẳng ai có cách nhìn giống nhau về đại sư cả.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Giang Trừng hoàn toàn chẳng xem Thù Vọng là một đứa bé nữa, cậu quá già dặn lại thân thiết đáng yêu, đáng yêu hơn em trai cô nhiều.

"Ngọn núi này chỉ có đệ và sư phụ ở, qua hết vạt rừng thông sẽ trông thấy nơi ở, nhưng chỉ có đệ ở đây, mỗi bận sư phụ về đều ngụ lại Trấn Ma tháp trên đỉnh núi. Trong tháp trấn rất nhiều ma đầu mà sư phụ bắt về, vẫn chưa độ hóa, tỷ tỷ nhớ đừng đến gần. Thù Vọng không biết sư phụ định thế nào, nên chỉ có thể tạm sắp xếp cho tỷ tỷ ở đây, tỷ cứ an tâm nghỉ ngơi nhé."

Giang Trừng nghe cái tên tháp Trấn Ma gì kia quen lắm, ngẫm một hồi mới nhớ yêu chuột mà đại sư bắt được dạo trước đã từng nhắc đến nó, kể rằng năm xưa đại sư đã bắt nhốt một người xấu rất trâu bò vào đấy, thì ra cái tháp đó ở đây, với cả hình như bên trong không chỉ nhốt một mà là cả bầy.

Giang Trừng thầm vạch một dấu X thật to với nơi gọi là tháp Trấn Ma kia, quyết định không bao giờ tới gần những khu vực nguy hiểm như vậy.

So với hòa thượng già hai trăm tuổi, hòa thượng nhỏ mới bảy tuổi này chu đáo hơn nhiều, rõ khác biệt giữa quần thun mùa thu và áo bông nhỏ tri kỷ. Hòa thượng nhỏ đưa cô đến một gian thiền phòng ngăn nắp, lấy hộ cô một bộ áo tăng sạch rồi cứ mãi xin lỗi vì bắt cô phải mặc nó, sau đó còn chuẩn bị nước nóng cho cô, đương nhiên Giang Trừng sẽ chẳng để cậu bé lọ mọ xách nước nóng cho mình, cô tự làm.

Sau khi Giang Trừng gột sạch gió bụi mỏi mệt, mặc áo tăng trắng hơi cũ mà hòa thượng nhỏ đưa cho đi về thì trông thấy cậu ngồi xổm trong góc, cầm một nhúm cỏ khô đang tỏa khói, xông phòng.

"Ở đây đã lâu không có ai ngụ lại, giờ đệ xông phòng bằng loại cỏ này, tỷ sẽ ngủ ngon hơn." Hòa thượng nhỏ chỉ cái mâm được đậy trong sọt tre trên bàn, "Đệ sang bếp lấy một ít thức ăn về, nhưng bây giờ chỗ bọn đệ chỉ còn bánh bao không nhân, tỷ tỷ ăn một ít dằn bụng nhé, đệ mới châm trà nóng, sắp xong rồi."

Giang Trừng không kìm nổi, mặc áo tăng rộng rãi ôm lấy đầu hòa thượng nhỏ mà dụi, "Đúng là đứa trẻ ngoan, em lớn rồi lấy chị được hem!"

"Người xuất gia không thể lấy vợ." Hòa thượng nhỏ nghiêm túc đáp.

"Chị mặc! Rải thính rồi mà không cưới là phạm luật! Không thì em lớn nhanh một chút, chị lấy em cũng được!"

Xuýt xoa nắn bóp một chập, Giang Trừng mới vừa lòng thỏa ý thả hòa thượng nhỏ ra, để cậu về nghỉ ngơi.

Giang Trừng trước giờ luôn là một cô gái xuề xòa, sau khi xuyên không cũng chẳng đau khổ bao lâu mà suy nghĩ rất thoáng, mỗi ngày nên sống thế nào cứ sống thế ấy, vui thì cười to, không thì ghẹo Thanh Đăng đại sư để tâm trạng mình tốt hơn, năng lực thích nghi rất chi là trâu bò. Đến chùa Thượng Vân - nơi nghe đồn là thánh địa của phật tu, cô cũng chẳng có mấy ý nghĩ kiểu "Một đứa con gái như mình sống lẫn trong cả bầy hòa thượng thì không hợp lẽ lắm nhỉ" hay ‘chỗ mới khó ngủ quá" nọ kia, đêm hôm ấy đánh một giấc thật say, không mộng mị.

So với cô thì Thanh Đăng đại sư bận hơn một chút.

Tháp Trấn Ma trong chùa Thượng Vân, đám ma đầu anh bắt sống được đều đang bị trấn ở đây, Thanh Đăng cũng tạm gọi là người đứng đầu trong giới tu phật, lại theo đạo từ bi khổ tu dẫn độ, trách nhiệm coi giữ tháp ắt sẽ thuộc về anh. Mỗi năm lịch lãm ngoài kia anh đều sẽ về chùa một bận, trấn đám ma đầu vẫn bất cam rục rịch như cũ kia lại lần nữa, không để chúng có mảy may cơ hội trốn thoát gây họa cho cõi tu chân.

Vì một vài chuyện mà hoãn lại thời gian về chùa, ngay ngoài cổng, Thanh Đăng đã cảm nhận được khí ô trọc tràn ra khỏi tháp Trấn Ma, đến trước tháp, Thanh Đăng mới phát hiện phật ấn mình thêm vào dạo trước đã tối lại, yêu quái hóa hình mắt trần không thấy được đang quẩn quanh cả tòa tháp, như một con quái vật to đen kịt bị xích ở đây, gào lên từng tiếng im lìm.

Thanh Đăng trích một giọt máu ra từ đầu ngón tay, lật tay bắn vào mảng đen kia, sau đó mấp máy môi, lặng lẽ niệm một đoạn kinh văn. Từng chuỗi Phạn âm hóa thành chữ nhỏ màu vàng giữa bầu không, móc lại với nhau thành vô số xiềng xích, vững vàng trấn hóa hình kia vào lại tháp. Thanh Đăng không ngừng hai tay, viết rất nhiều chữ vàng trong không trung đắp thêm vào phật ấn đã tối đi lúc nãy, khiến chúng lại tỏa sáng lần nữa.

Hóa hình của yêu quái trong tháp gào thét bất cam, vùng vẫy bùng khí đen phủ khắp trời, đến khi gần như hoàn toàn bị đẩy lùi về tháp, lại đột ngột nở to gấp vài lần.

Đối điện với Thanh Đăng đang đứng trước tháp Trấn Ma, đám hóa hình ác niệm bành trướng kia phát ra tiếng cười khùng khục tai quái, "Phật tử Thượng Vân ấy vậy mà cũng phá giới, giờ đây phật tử đại tổn nguyên khí, sao còn có thể trấn áp được chúng ta?"

Thanh Đăng đứng đấy, không nói gì. Chính lúc con quái vật ấy cười càn rỡ hơn, Thanh Đăng lặng lẽ cởi chuỗi hạt bồ đề ra, tiện tay ném vào cái mõm đang há to của nó.

"Ư khụ khụ! Khụ!"

Ánh sáng bùng lên, con quái vật khổng lồ đang phách lối kia thoắt cái đã tan rã, hóa thành rất nhiều chiếc bóng, bị phật ấn mà Thanh Đăng vẽ cuốn vào tháp.

Đến khi an tĩnh, Thanh Đăng nhặt chuỗi hạt bồ đề vừa ném đi lên đeo vào, sau đó bình thản trả lời câu hỏi ban nãy của chúng: "Có thể chứ."

Hóa hình bị nhốt lại vào tháp: "... Ha ha."

"Sư thúc, lần rời chùa này đã xảy ra chuyện gì? Sao tu vi lại thụt lùi, còn có dấu hiệu tổn thương?" Một hòa thượng đội một con mèo đen trên đầu, mắt cười tít như cáo bước ra từ con đường nhỏ cạnh bên.

Thanh Đăng xoay đầu nhìn thoáng gã: "Thù Ấn, nếu ta phá giới, nên đi đâu lãnh phạt đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.