Mình mới đi vắng vài ngày mà sao thế giới đảo điên vậy? – Lăng Tiểu Tâm.
Lăng Tiểu Tâm ngân nga đeo gùi về nhà, chuyến này gã hái thuốc chỗ lạ, tìm được vài loài linh dược hiếm, tâm tình tốt nên bước chân cũng như bay.
Hóa gió lướt vào sân, Lăng Tiểu Tâm thấy ngay hai vị khách của mình kẻ ngồi người nằm, kẻ ngồi là Hạc Kinh Hàn vốn thường vắng nhà giờ này, hắn buông kiếm để cạnh, bên tay là mười mấy loại hạt khô, đang tỉ mỉ tách vỏ. Rõ vẻ không quen, nhân hạt sứt sẹo cả.
Người nằm hẳn là Giang Trừng, cô khoan khoái nằm bắt giò bên chân Hạc Kinh Hàn, chốc chốc lại tung hạt đã được tách vỏ vào miệng, vừa xơi vừa giáo điều: “Đổi đi, chị muốn ăn cái hạt bùi bùi kia cơ.”
“Vâng.” Hạc Kinh Hàn nghe lời tách hạt khác, vô cùng ngoan ngoãn.
Lăng Tiểu Tâm: Mắt mị có vấn đề hĩ? Một Hạc Kinh Hàn chỉ biết khua kiếm sát phạt tứ phương lại đang ngồi tách hạt cho người ta xơi! Hạc Kinh Hàn chưa từng thừa lời, chẳng quan tâm đến việc gì ngoài đánh lộn dạo trước, đang, ngồi, tách, hạt! Hạc Kinh Hàn của mấy hôm trước đã khiến gã cực kỳ ngạc nhiên, ngờ đâu chỉ vài ngày không gặp, hắn lại thay đổi nhiều hơn nữa, thế giới xoay vần quá nhanh, gã theo không kịp.
Lăng Tiểu Tâm nhặt gùi thuốc vì chấn động khổng lồ mà rơi xuống đất lên, nhìn Giang Trừng. Lòng bỗng rần rần cảm phục, Giang Trừng quả là thánh nhân đẽo gỗ mục thành tuyệt tác, rèn giũa được cả tượng đá Hạc Kinh Hàn. Cơ mà đầu đuôi là như nào? Trước khi gã đi, hai người này vẫn còn khách sáo với nhau, sao bây giờ lại “tình chàng ý thiếp” rồi?
Nhẽ nào… Hạc Kinh Hàn muốn làm cha ghẻ của đứa bé trong bụng Giang Trừng?! Chỉ trong chốc lát, Lăng Tiểu Tâm đã suy ra muôn trùng khả năng, đồng thời bắt đầu khẳng định điều mình từng phỏng đoán là đúng —– Cái tên Hạc Kinh Hàn này hẳn đã yêu người ta sâu đậm từ lâu, thế mới thừa lúc người ta bầu bì yếu đuối để chen vào, còn Giang Trừng sau khi thất tình (?) đã động lòng bởi sự quan tâm che chở của hắn, sau đó đồng ý về với nhau.
Hóa ra Hạc Kinh Hàn là một nam nhân như thế, Lăng Tiểu Tâm không ngờ luôn.
“Lăng Tiểu Tâm, huynh về rồi sao còn không vào nhà, đứng ngoài cửa thả dê à. Cười cái gì?” Giang Trừng ngồi dậy, biếng nhác tựa đầu vào vai Hạc Kinh Hàn, cầm cốc trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, cười hỏi gã.
Lăng Tiểu Tâm nghe thế bèn thu vén tâm trạng, đường hoàng đáp: “Bậy à, dê đâu mà thả. Cười là tại tôi thấy bạn mình rốt cũng tu thành chính quả, vui vẻ yên tâm ấy mà.”
Giang Trừng: “Huynh nói gì vậy, hình như hiểu lầm rồi.”
Lăng Tiểu Tâm: “Tôi hiểu mà, hai người khỏi phải giải thích.”
Giang Trừng như cười như không, “Huynh đã hiểu thì bọn tôi khỏi giải thích nữa vậy.”
“Ấy nào nào, đừng thế chứ, cô vẫn nên kể tôi nghe đầu đuôi câu chuyện mới phải!” Lăng Tiểu Tâm xách gùi vọt thẳng sang, thò tay định vỗ vai Giang Trừng, song chưa kịp chạm vào đã bị Hạc Kinh Hàn đưa chuôi kiếm hất ra. Vô cùng tốc độ, vô cùng lạnh lùng.
Lăng Tiểu Tâm ấp tay mình, tò mò nhìn họ, “Hai người rốt cuộc là sao, chẳng nhẽ định bên nhau thật á?”
Giang Trừng khoanh tay nghiêm túc gật đầu: “Chính thế, bọn tôi đang chờ huynh về chào một tiếng, tý nữa cùng sang Vô Cực đạo quán.”
Lăng Tiểu Tâm hít một hơi, thật thế cơ! Đến nước dọn về sống chung luôn rồi! Gã rối rắm nhìn Giang Trừng rồi liếc Hạc Kinh Hàn đang cúi đầu tách hạt, khẽ nói: “Giang Trừng à, cô có biết cõi tu chân đầy kẻ thương nhớ tên này không? Cô phải chuẩn bị tâm lý giành giật với cơ man nào là tu sĩ đấy, cám cảnh ghê nơi, đến cả bạn bình thường như tôi còn liên lụy, bị đám người cuồng hắn chỉa mũi tấn công mấy lần rồi, chẳng hiểu ra làm sao!”
Nam thần điển trai lạnh lùng thanh tâm quả dục đã có chủ, Lăng Tiểu Tâm đã tưởng tượng ra tương lai lao đao của cô rồi. Thấy vẻ mặt gã, Giang Trừng không kìm nổi phải bật cười thật to. Nỗi lo của Lăng Tiểu Tâm trôi sạch sau tràng cười ấy, gã ngơ ngác, định bụng hỏi thêm thì bị Hạc Kinh Hàn lườm, bảo: “Đừng phiền Giang Trừng nghỉ ngơi.”
Giang Trừng trái lại tốt bụng vỗ về, “Yên tâm, tôi sẽ ổn thôi. Mấy nay làm phiền huynh quá, giờ bọn tôi về đây, bảo trọng.”
Nói là làm, Hạc Kinh Hàn và Giang Trừng đeo kiếm lên đường ngay, người cao kẻ thấp, đằng tiêu sái đằng đĩnh đạc, bỏ lại Lăng Tiểu Tâm đầy thắc mắc, không cản kịp.
“Tiểu Tầm, chúng ta cưỡi kiếm bay thẳng về đi?” Giang Trừng ướm hỏi.
“Ngự kiếm quá nguy hiểm, không vội, cứ chậm rãi mà về.” Hạc Kinh Hàn đáp.
Giang Trừng: “Kiếm tu mà ngại cưỡi kiếm nguy hiểm á?!”
Thế là cả hai từ tốn di chuyển từ đảo này sang đảo khác, chậm y như, à không, thậm chí chậm hơn cả hành trình lúc đến của Giang Trừng. Đi nhiều nơi, đặc sản trong túi trữ vật của Giang Trừng cũng ngày càng tăng thêm. Dù gì em trai cô cũng ăn nên làm ra ngặt nỗi chả biết tiêu tiền cơ mà.
Ở thế giới kia, Giang Tầm được chị nuôi nấng bảo bọc từng ước sau khi lớn lên, mình sẽ kiếm thật nhiều tiền cho chị mua sắm thả cửa, giờ đây Hạc Kinh Hàn đã hoàn thành tâm nguyện, hắn rất vui, có điều vẫn không thể hiện ra mặt.
Hai chị em đến đảo Hoa Nguyệt, Giang Trừng ngỏ ý dạo Đằng Hoa Ổ, Hạc Kinh Hàn thì chẳng bằng lòng lắm, hắn không muốn chị mình tới mấy chỗ nguy hiểm chút nào. Bỏ công nài nỉ hồi lâu, cuối cùng cả hai cũng lượn một vòng gần đấy, quan sát một lúc, Giang Trừng phát hiện ra Đằng Hoa Ổ đang sôi sục vô cùng, nguyên nhân là do một toán tu sĩ bí ẩn trùm nón sa trắng, khoác áo thêu bạch vân.
Nhân vật Khương Trạch Quân từng bị Giang Trừng bóp nát linh ngọc đang theo hầu nhóm người ấy, nét ngạo mạn điềm nhiên thể hiện trước mặt cô và mọi người đã được thay bằng vẻ dè dặt nịnh bợ.
Toán tu sĩ bí ẩn ấy như đang tìm gì đấy, gần như xới tung cả đảo Hoa Nguyệt, đặc biệt là chốn lầu xanh, họ gọi từng người ra để xem mặt. Đám tu sĩ tương đối có thân phận đương nhiên lấy làm khó chịu song vẫn im lặng vì nể mặt Khương Trạch Quân, ai nấy ít nhiều cũng biết trời cao đất dày, ngay cả Khương Trạch Quân còn nhũn nhặn như thế thì kẻ nào dám đối nghịch với nhóm người áo trắng ấy.
Nhưng cũng có vài tên cậy mình tu vi ổn có chống lưng, thấy ngứa mắt bèn gây sự với họ, kết cục bị treo cả lên cây tử đằng cổ thụ trong sân, xếp lớp đong đưa trong gió cho người qua đường chiêm ngưỡng, chẳng dám thốt một lời, vô cùng thê thảm.
Giang Trừng có kinh nghiệm trong mảng “phơi cây” đi ngang thấy cảnh thê lương, cực kỳ đồng cảm. Cùng lúc ấy, việc ngay cả Hạc Kinh Hàn cũng không biết thân phận chính xác của nhóm người bí ẩn kia khiến Giang Trừng càng tò mò về gốc gác họ.
Trái với một Giang Trừng lòng đầy thắc mắc, Hạc Kinh Hàn hoàn toàn chẳng quan tâm, hắn chỉ buông câu: “Tu vi hai người kia vô cùng cao, đến em còn nhìn không thấu, nhóm còn lại cũng không phải vừa.”
Hai người Hạc Kinh Hàn nhắc tới chính là cặp nam nữ tu dẫn đoàn, gần trăm người kia có vẻ là thuộc hạ của họ. Giang Trừng hứng chí xem kịch, gặp cả Khúc Trầm Tương – kẻ từng có “duyên nợ” với mình, thấy mặt mày ả tái ngắt, rõ đã trọng thương.
Tận hứng, hai chị em tiếp tục lên đường, ngờ đâu chưa tròn một ngày đã phát hiện toán tu sĩ áo trắng nọ cũng dừng chân đảo này, vẫn lại xới tung mọi tụ điểm ăn chơi ở đây, phô trương đến độ dấy đầy bất mãn nhưng lại mau chóng êm xuôi, nguyên nhân là do họ đi đông, vài nhóm quân số tầm trăm người đã lần lượt đến đây tụ họp.
Người nhiều tu vi cao, đi đến đâu gà bay chó sủa đến đấy, thế mà chẳng ai biết lai lịch.
Ở quán trà quán rượu ven đường, Giang Trừng và Hạc Kinh Hàn lúc nào cũng thấy người ta bàn tán về nhóm tu sĩ áo trắng bí ẩn có thực lực này. Sau ngày tử giới xuất hiện, hiếm khi lại xuất hiện một sự kiện ồn ào chưa rõ thiện ác như vậy, quần chúng đương nhiên không thể làm ngơ, thảo luận đến là sôi nổi. Giang Trừng vốn chỉ định ngồi ngoài xem họ tán dóc, tai này lọt tai kia, cho đến khi nghe một tu sĩ buột miệng bảo: “Biết đâu là gia tộc tiên cung lánh đời nào đó đang truy lùng đệ tử bội phản không chừng.”
Thoắt cái, Giang Trừng sực nhớ đến Vân Vô Kỳ, đệ nhất mỹ nhân tiền nhiệm kiêm đại đồ đệ Phong Hữu Chỉ suýt đã bị mình cho vào dĩ vãng. Nó có người chống lưng, cung chủ Thế Ngoại tiên cung. Nghĩ đến đó lại loáng thoáng thấy đầu dây mối nhợ. Nhưng đại đồ đệ được cô moi từ trong bụng yêu thú ra cơ mà, nhóm người kia lại chỉ lùng sục ở chốn ăn chơi, có khi do cô tưởng tượng quá đà.
Thây kệ, cứ để đấy đã. Kể ra thì cũng nhờ cứu đại đồ đệ mà cô mới xông nhầm vào Quỷ thành gặp Hạc Kinh Hàn, ngờ đâu vật đổi sao dời thế nào lại thành đứa em trai ngày nhớ đêm mong, duyên phận đúng là kỳ diệu.
Giang Trừng: “…” Được em ruột thật thà khen như này chẳng biết nên vui hay buồn.
Rời khỏi lãnh hải Vô Tận, so với lúc đến, Giang Trừng nhận thấy đám yêu thú ngày càng tập trung đông hơn ở vùng ven, mức độ nguy hiểm cũng khác đi, nếu để cô một mình xông pha, ổn nhưng phiền. Cơ mà giờ có em trai rồi thì Giang Trừng thảnh thơi hẳn, chỉ cần đứng trông chừng, Hạc Kinh Hàn lại cho cô chiêm ngưỡng soái khí chấn nhiếp tứ phương như thời còn ở Quỷ thành.
Đến thành Vọng Uyên cận rìa Vô Tận, cơ thể Giang Trừng có vấn đề, cả hai không đi tiếp được nữa.
Cùng lúc tiếp nhận hai chuyện hệ trọng là có mang và nhận mặt em trai khiến Giang Trừng quên mất một việc cũng không kém phần quan trọng. Dấu vết dơi hút máu trên tay đã mất hẳn, nghĩa là cơ thể cô đã hoàn toàn hấp thụ chúng, y lời tiền bối nhện Thương Di, Giang Trừng hóa dơi. À cũng chỉ mọc thêm một đôi cánh non to cỡ nắm tay trên lưng thôi.
Chẳng là hôm nọ Giang Trừng tự dưng ngứa lưng, vươn tay gãi lại thấy sai sai, cuối cùng mới nhớ ra chuyện này, thêm mỗi đôi cánh thôi mà, thế là đã tốt hơn hẳn giả thuyết hóa nửa người nửa dơi của tiền bối Thương Di rồi. Giang Trừng thở phào, dở khóc dở cười kéo cặp cánh sau lưng, kể em trai nghe.
Chứng kiến hình ảnh ấy cộng với câu chuyện cô thuật lại, Hạc Kinh Hàn nổi giận, đằng đằng sát khí, thoắt cái nhiệt độ phòng giảm mạnh. Hắn chẳng nói chẳng rằng, rút toạt kiếm lao đi như gió, chỉ dặn Giang Trừng mỗi câu: “Chờ em mang yêu đan của chúng về cho chị.”
Cô đứng dậy chạy ra ngoài xem, thằng em nhà mình đã lủi mất bóng.
Thây kệ, cô phải tập làm quen với cậu em sát phạt quyết đoán vừa nói đã làm này thôi. Biết rõ mình đi theo sẽ thành gánh nặng, cô dứt khoát yên tâm chờ ở thành Vọng Uyên.
Giang Trừng là người không thích nhàn rỗi, đâu thể ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng, đương nhiên phải ra ngoài dạo phố rồi. Thơ thẩn lại bước đến trước một căn viện khá quen mắt, trước khi vượt biển, cô từng đưa một cô bé về đây lúc trời mưa. Hiện thời, cô bé khờ khạo gợi lên lòng hiếu kỳ của Giang Trừng ấy đang đứng ngoài cửa nhà.
Giang Trừng sang chào, “Lại gặp rồi, bé còn nhớ ta không, mình biết nhau đó.”
Nó nhìn cô, buồn buồn.
Giang Trừng ngồi xổm xuống trước mặt, “Em sao vậy, bị cha phạt đứng đây à?”
Cô bé lắc đầu, “Dạ không, cha vắng nhà hai hôm rồi, bảo phải hoàn thành việc còn dở dang, dặn tôi đứng đây chờ cô.”
Giang Trừng ngẩn ra, chõ mình, “Chờ ta?”
Nó gật đầu, rút lá thư nơi tay áo ra đưa Giang Trừng: “Đây là thư cha gửi cô, ông ấy bảo đọc rồi khắc hiểu.”
Đón lấy đọc hết, Giang Trừng thay đổi nét mặt vài lần, cuối cùng nặn ra một nụ cười nom hơi ê răng. Chìa tay ra trước mặt cô bé, bảo: “Hiểu rồi, từ nay con sẽ là nhị đồ đệ của ta, Giang Nguyệt. Ta sẽ dạy dỗ con thật tốt, xem như trả ơn mượn xác.”
Tác giả:
Nam chính chỉ góp mặt trong phần ngoài lề#
Hoa: Đại sư, mấy cổ kêu không cần anh kìa, giờ sao đây?
Thanh Đăng đại sư: Ờ. *bình tĩnh*
Hoa: Anh sắp làm cha rồi.
Thanh Đăng đại sư: Ờ.
Hoa: Anh cứ vậy sẽ mất Trừng Trừng đó biết không?
Thanh Đăng đại sư: Giang Trừng. *ngoái đầu gọi với ra*
Giang Trừng phi vèo vào trong: Sao vậy đại sư? Nhớ em à? Thèm ăn cái gì? *hất tóc*
Thanh Đăng đại sư: Đi thôi.
Giang Trừng: Đi thôi đi thôi ~
Hoa: … Mình vừa bị lão trọc già này trêu ngươi đúng không…