Ngộ Phật

Chương 96: Chương 96: Kiếm tu



SƯ MUỘI NHÀ EM TRAI

Tốc độ ngự kiếm của họ rất nhanh, vài đốm sáng đương ở cung điện trên đỉnh núi thoắt cái đã ngày càng to, đến khi họ đáp xuống trước mặt hai người, Giang Trừng mới trông rõ được.

Tổng cộng bốn người, mặc đạo bào hai màu đen trắng như Hạc Kinh Hàn, chỉ khác ở chỗ cổ áo không có hoa văn trăng và kiếm bạc.

Dẫn đầu là một nữ tu, ba người còn lại là nam, rõ khí thế kiếm tu, sắc bén gọn đanh. Tuy cao ngạo nhưng nhìn lại thì em trai mình cũng thế, yêu ai yêu cả đường đi, Giang Trừng có ấn tượng không tồi.

Giang Trừng tăm tia khắp lượt, nhìn nữ kiếm tu đi đầu hơi lâu một chút. Nữ tu cõi này đa phần là các cô nàng yểu điệu dịu dàng, lạnh nhạt đằm thắm, tóm lại đều toát lên hương vị phái yếu, hiếm ai như vị nữ kiếm tu trước mặt, nàng trông khá nam tính, nói thẳng ra là có khí chất nữ vương.

Yểu điệu có cái tốt của yểu điệu, nữ vương có chỗ hay của nữ vương, kẻ trước cần được chăm sóc, người sau có thể kết đội đánh quái uống rượu cùng.

Chắc vì Giang Trừng cứ ngắm cô nữ vương kiêu kỳ đi đầu kia mãi, sau khi họ chào Hạc Kinh Hàn, nàng ta đột nhiên nhìn thẳng vào cô, lạnh nhạt buông lời: “Ta đã có đạo lữ.”

Ý là mình có đạo lữ rồi, ái mộ mời quay xe. Nàng là Vô Cực Tử xếp thứ hai ngay sau Hạc Kinh Hàn, có rất nhiều trai gái theo đuổi, song nàng luôn từ chối thẳng. Chẳng màng lý do Giang Trừng nhìn mình, cứ nói hẵng hay. Có thể thấy đây là một tu sĩ có “gia giáo” rất nghiêm.

Giang Trừng như không hiểu ý nàng, gật gù cười, đến là rạng rỡ, “Tuy không có đạo lữ, nhưng tôi có bầu nè ~”

Bốn vị kiếm tu một nữ ba nam vừa ngự kiếm đến nín thinh lạ lùng. Vốn phong cách mấy người này cũng khá giống Hạc Kinh Hàn, bấy giờ lại lộ vẻ kinh ngạc, trông vui mắt cực.

Nữ kiếm tu nọ tỉnh ra nhanh nhất, nàng săm soi Giang Trừng, đoạn khẳng định: “Cô là nữ tu.” Nghe thế ba nam tu còn lại mới nhận ra người họ tưởng là nam lại là nữ.

Giang Trừng: “Ha ha ha ~ Con người thường vô thức phân định giới tính bằng vẻ bề ngoài qua cái nhìn đầu tiên, tôi nom khá trung tính, lại còn mặc đồ nam nên thường bị nhận nhầm ~”

Hạc Kinh Hàn bấy giờ mới cất tiếng, vô cùng lạnh lùng, “Mọi người có vấn đề với ngoại hình của chị ấy?” Giọng bình bình chẳng khác thường là bao, song bốn sư đệ sư muội chung sống lâu ngày với hắn thoắt cái đã nghe ra ý cảnh cáo của lão đại nhà mình.


Họ mà thốt ra câu gì khiến huynh ta phật ý thì cầm chắc một giải áp tải lên đài Thí Kiếm mần võ ba ngày ba đêm. Tuy kiếm tu ưu tú như họ chả nề hà sợ hãi, cơ mà… thảm kịch có thể tránh thì vẫn nên tránh, chỉ cần mường tượng cảnh ấy là người lại âm ẩm đau.

Bốn người đồng loạt lắc đầu, hành động đều răm rắp, Giang Trừng ngó mà mồm lại ngoác to hơn.

Hạc Kinh Hàn không dây dưa thêm, dặn luôn ba nam tu: “Dương Minh sư đệ, các đệ đến Thí Kiếm đài tập trung toàn bộ Vô Cực Tử đang có mặt, một canh giờ sau ta ra tỷ thí với tất cả, ai không đỡ nổi hai mươi chiêu sẽ bị phạt, ai tu vi thụt lùi phạt nốt.”

“Vâng thưa Hạc sư huynh.” Chàng trai trông nghiêm túc nhất trong ba nam tu đáp lời, đoạn cùng hai người còn lại mau chóng rời đi.

Hạc Kinh Hàn bấy mới quay sang nữ tu nọ, giới thiệu nàng với Giang Trừng: “Mục Viên Tiêu.” Chỉ nói tên rồi bảo nàng ta: “Mục sư muội, muội đưa bọn ta đến chỗ Ngũ sư muội đi.”

Ngũ sư muội là người thạo y thuật trong Vô Cực đạo quán, theo lời Hạc Kinh Hàn. Đồng thời cũng là đạo lữ của vị Mục sư muội này.

Giang Trừng cảm thấy Mục sư muội có vẻ đã vỡ vạc điều gì, nàng ngó Hạc Kinh Hàn rồi lại dòm Giang Trừng, ánh mắt phức tạp, vẻ kinh ngạc và không ngờ rành rành ra đấy, tuy nàng nhanh chóng thu lại.

“Mời đi theo tôi.” Lần này Mục sư muội thêm được cho cô chữ “mời”.

Ba người cùng ngự kiếm đến ngọn núi khổng lồ kia. Mục Viên Tiêu vốn áng theo tốc độ thường ngày, ngờ đâu vị Hạc sư huynh ngự kiếm nhanh nhất trần đời kia lại lạnh lùng căn vặn: “Ngự kiếm chậm thôi.”

Mục Viên Tiêu lảo đảo, ngoái đầu nhìn Giang Trừng đang cười tít mắt, chuyển sang nhìn bụng cô, nàng bỗng sáng tỏ, lặng lẽ giảm tốc độ. Hoá ra Hạc sư huynh cũng y như mình, Mục Viên Tiêu đóng cái mặt lạnh băng giống hệt hắn, thầm nghĩ.

Ba người vừa cưỡi kiếm chậm lại đã thu hút sự chú ý của các đệ tử Vô Cực đang tới lui giữa các toà cung điện trên núi.

Ở một đạo quán được dựng trên vách núi hiểm trở nhường này, chúng đệ tử không sử dụng linh thú cưỡi mà dựa cả vào thuật ngự kiếm để đi lại, và bởi Hạc Kinh Hàn thường ngự kiếm rất nhanh, bọn họ bèn xem “càng nhanh càng cao càng giỏi” làm tiêu chuẩn, dọc đường Giang Trừng cứ nghe vun vút tiếng kiếm, lanh lảnh như chim hót.


Giữa vòng vây đệ tử Vô Cực kẻ sau cưỡi kiếm nhanh hơn kẻ trước trông như đang thi đấu này, tốc độ của bọn Giang Trừng hệt đi bộ, nổi bật lắm thay.

Chẳng ai ngó ngàng tới, cho đến khi có một đệ tử nọ nhác thấy bóng người ngự kiếm chậm rì đi đầu quen quen, đích thị là Mục Viên Tiêu sư thúc – Vô Cực Tử xếp hạng hai. Nhìn kỹ lại, thế mà Hạc sư thúc đáng sợ và lợi hại bậc nhất cũng có mặt!

Tức khắc tiếng vun vút chậm cả lại, rồi ba người cứ thế bị vây ở cự ly xa. Dẫu các kiếm tu của Vô Cực đạo quán được công nhận là vô tình, mất nhân tính, khó hạ nhất cũng vẫn có lòng hiếu kỳ.

Trông thấy Hạc sư thúc vừa đáng kính vừa đáng sợ, cực ít bạn bè lại đưa bằng hữu về, hai người lại còn thân thiết cận kề, chúng đệ tử ngạc nhiên đến mức rớt cả cằm, lũ lượt thầm đoán gã bảnh bao tuấn tú lại phong độ ngời ngời đang đứng kế Hạc sư thúc là ai, có quan hệ thế nào với hắn.

Thậm chí có đệ tử cưỡi kiếm vì quá ngạc nhiên trước vẻ dịu dàng của Hạc Kinh Hàn mà quên mất mình đang làm gì, đâm sầm vào vách núi.

Tiếng động này khiến Hạc Kinh Hàn chú ý, hắn nhìn lướt một vòng, lạnh lùng bảo: “Từ khi nào đệ tử Vô Cực lại ngự kiếm rề rà như thế?”

Chỉ một câu đã khiến toàn bộ các đệ tử đang dõi theo phải chạy trốn bằng vận tốc nhanh gấp cơ số lần ban nãy. Đúng vậy, mấy cái bóng lưng ấy rõ vẻ hoảng hốt chạy lấy người. Ngay cả tên đệ tử đâm vào vách núi cũng ôm bó tóc lếch thếch, vịn cái đầu đầy đất đá nhanh chóng cưỡi kiếm biến mất trước mặt ba người.

Giang Trừng: “… Tiểu Tầm, thường ngày chắc em nghiêm lắm.” Nên đám đệ tử ấy mới nom như mấy đứa học trò rớt môn đụng độ ông thầy chủ nhiệm.

Hạc Kinh Hàn không đáp, thấy thế kiếm lên ngày càng cao bèn ghìm chậm lại. Giang Trừng nhận ra, lấy làm bất đắc dĩ: “Thực ra nhanh một chút cũng không sao, bé con khoẻ lắm, sao mà rơi mất chỉ vì ngự kiếm nhanh như em bảo được.”

Hạc Kinh Hàn vẫn nghiêm nét mặt, buông câu cũ: “Không được lơi là.”

Giang Trừng chưa kịp đáp bỗng nghe tiếng phì cười, ngoái lại mới thấy ý cười còn vương nơi đáy mắt của Mục sư muội nom nghiêm cẩn lạnh lùng kia. Dù kìm lại thì ở đây cũng chỉ có ba người, khỏi nghĩ đã biết là nàng.


Giang Trừng thấy mình nên giữ mặt mũi cho em trai bèn ngậm miệng, thừa dịp ngắm cảnh xung quanh. Ở độ cao này đã bắt đầu xuất hiện cung điện, dưới mái son là đệ tử vội vã lại qua, có kẻ thấy ba người đang chậm rãi bay lên thì bật thốt đầy kinh ngạc, sau đó ngày càng nhiều ánh mắt lồ lộ hoặc len lén trông sang.

Càng lên cao càng thưa người, đến lúc gần chạm mây, cả ba mới dừng lại. Mục Viên Tiêu đi đầu, đưa hai người vào một cung điện. Bên ngoài toà cung điện này trôi nổi vô số khung gỗ đủ mọi kích cỡ, bên dưới là hằng hà dược đồng áo xám tóc sam bận rộn bốc thuốc chế thuốc, toả hương nồng nặc.

Ba người băng ngang dược điện khổng lồ, đi đến toà cung điện bé xinh đằng sau, nơi đây cũng bồng bềnh những khung, có điều chúng được làm bằng ngọc, dược đồng thì vận áo trắng.

Ngay giữa cung điện ngập tràn ánh nắng lơ lửng một quyển sách thuốc khổng lồ cao tầm vài mét, kế bên là một cô gái áo xanh dịu dàng rất mực, nàng đang ngồi viết gì đấy bằng bút ngọc.

“Minh sư muội.” Mục Viên Tiêu đi sang chào, giọng điệu tức khắc mềm hẳn. Cô gái áo xanh kia viết nốt hai chữ rồi mới buông bút, xoay lại mỉm cười với Mục Viên Tiêu, “Sư tỷ.”

Mục Viên Tiêu điềm nhiên nắm tay cô gái đương chạy đến chỗ mình, đưa người đến trước mặt Giang Trừng.

“Hạc sư huynh về rồi, cô nương đây là bằng hữu huynh đưa về? Muốn nhờ muội điều dưỡng ạ?” Cô gái áo xanh nom dịu dàng quá lắm này là Ngũ Minh, tuy còn trẻ song đã là y sư thiên tài kế thừa dược điển của Vô Cực đạo quán, chẳng những thế, nàng rõ khéo léo hơn đạo lữ Mục Viên Tiêu nhà mình nhiều. Người làm nghề y như nàng vừa nhìn đã biết Giang Trừng có bệnh.

Hạc Kinh Hàn đưa túi trữ vật cho Ngũ Minh, “Đây là một vài linh dược mà ta tìm được, mong Ngũ sư muội chăm sóc cho Giang Trừng, cần gì khác cứ nói với ta.”

Ngũ Minh nhận linh dược, tỉ mỉ nhìn Giang Trừng, đoạn cười đáp: “Hạc sư huynh đã dặn, muội ắt sẽ gắng hết sức, chỉ không biết vị Giang cô nương này là?”

Hạc Kinh Hàn: “Dung Trần sơn phái, Giang Trừng, chị ta.”

Nghe đến cuối, chẳng những người hỏi mà cả Mục Viên Tiêu cũng ngẩn ra. Chị? Nhìn thôi đã thấy Hạc sư huynh nhà mình lớn tuổi hơn! Sao lại là chị? Nhẽ nào không phải hồng nhan tri kỷ?

Ngũ Minh: “Hiếm khi Hạc sư huynh lại đùa, Mai Tùng sư bá mà biết chắc cũng lấy làm vui lây.”

Hạc Kinh Hàn: “Không phải đùa, đừng lãng phí thời gian, chăm sóc chị ấy cho cẩn thận.”

Ngũ Minh: “Chính vì quá xấu tính mà tới giờ Hạc sư huynh vẫn chưa có đạo lữ đấy.”


Cô nàng áo xanh dịu dàng này thẳng tính một cách bất ngờ, Hạc Kinh Hàn cũng chẳng giận, Mục Viên Tiêu trông như đã quen, có vẻ tình cảm của sư huynh muội nhà này khá khắng khít.

Giang Trừng thấy thế bèn yên tâm, cô còn tưởng em mình lạnh lùng, ở đạo quán chẳng ai chơi cùng, đáng thương lắm cơ.

Đương nghĩ vẩn vơ thì Ngũ Minh đã cười kéo tay Giang Trừng kiểm tra. Cô bé này chẳng những thẳng tính mà còn dễ thân nữa. Câu đầu tiên nàng nói với với Giang Trừng là, “Tuy hơi mạo muội nhưng Giang đạo hữu này, đứa bé trong bụng cô là của Hạc sư huynh bọn tôi hả?”

Giang Trừng: “…”

Cô hắng giọng, rồi lại cười, “Không phải.”

Ngũ Minh gật gù, “Tôi cũng nghĩ vậy.” Song nàng lại nghiêm túc bảo: “Vậy Giang đạo hữu có cần tìm cha cho bé không? Hạc sư huynh nhà bọn tôi được lắm nè.”

Giang Trừng: “Nó được thật, nhưng bọn tôi là anh em ruột*.”

*Chỗ này không biết có sai không, nhưng Phù Hoa viết “anh em ruột” những hai lần, Kéo nghĩ chắc bà Trừng ngó mình trẻ hơn nên sửa lại cho người ta đỡ thắc mắc. Mà sao cũng được, không ảnh hưởng tới truyện đâu.

Cô đinh ninh nàng sẽ dừng chuyện, ngờ đâu Ngũ Minh vẫn nói tiếp: “Nếu cô đồng ý, tôi có thể đổi hết bộ đồ lòng trong cơ thể cô, thế thì anh em ruột cũng chẳng hề gì ~”

Giang Trừng: Đây chẳng phải loạn luân phiên bản dị giới à?! Vậy mà cũng được nữa? Bác sĩ chốn nào cũng đáng sợ như nhau.

Hạc Kinh Hàn lạnh lùng ngăn Ngũ Minh lại, hắn bảo: “Đừng trêu chị ấy.”

Ngũ Minh cười khì, “Có sao đâu, đùa có chừng mực sẽ giúp bệnh nhân bớt căng thẳng mà ~”

Nhưng Hạc Kinh Hàn để ngoài tai lý do của nàng ta, chỉ Mục Viên Tiêu kế bên mà rằng: “Nếu muội không nghe lời, ta chỉ đành giáo huấn đạo lữ của muội thôi.”

Mục Viên Tiêu: “…”Kéo: Cặp bách hợp đầu tiên (lâu quá rồi không nhớ có phải đầu tiên không) lên sàn.:’>>



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.