Ngộ Phật

Chương 98: Chương 98: Truyền thống của Vô Cực đạo quán



LÀ THOÁT Ế CỰC NHANH ĐÓ

“À mà nè, Giang đạo hữu, cô có muốn đến đài Thí Kiếm xem nhóm Hạc sư huynh tỷ võ cả nhau không?” Ngũ Minh thích thú vẫy tay cười với các đồng môn đang rơi nhanh xuống ngoài cửa sổ, hỏi Giang Trừng.

Giang Trừng lắc đầu: “Không.”

Ngũ Minh: “Sao lại không? Tôi dẫn cô đi xem thử ~ Dễ gì có dịp đến, Hạc sư huynh lại chả tròn phận chủ nhà, chẳng dẫn cô đi thăm thú gì cả, ở đây chán biết mấy, đi nào, mình đi chung ~”

Giang Trừng mỉm cười, nhấp ngụm trà, “Ngũ đạo hữu mong tôi đi cùng làm cớ để Kinh Hàn không trách? Ngũ đạo hữu không muốn đến đấy một mình, phải chăng là vì trước kia đã gây nên chuyện gì?”

“Tôi có làm gì đâu.” Ngũ Minh cười ha hả, “Chỉ là có đợt thấy vui quá, thừa lúc họ bị Hạc sư huynh phạt bất động, tôi ném toàn bộ xuống dưới thôi mà ~ Từ đó Hạc sư huynh không cho tôi bén mảng đến đài Thí Kiếm nữa.”

Giang Trừng tò mò: “Không tha cho cả Mục sư tỷ nhà cô à?”

Ngũ Minh gật đầu, vẫn chẳng thấy mình sai, “Ờ, người đầu tiên tôi ném là Mục sư tỷ đó ~”

Giang Trừng: “… Hai người thắm thiết ghê.” Mục sư tỷ đáng thương quá, chả hiểu sao vẫn mạnh khoẻ lớn khôn đến giờ, lại còn kết đạo lữ với Ngũ Minh, âu cũng là một kẻ dũng cảm.

“Cô có đi không đây? Không thì tiếc lắm, tỷ võ với Hạc sư huynh gặt hái được nhiều điều lắm, huynh ấy ngoài những lúc kèm cặp đồng môn thì toàn là chém nọ giết kia, hiếm khi nào được ngắm huynh ấy dùng kiếm chậm như này.” Ngũ Minh nghiêm túc giơ tay.


“Cô cũng sử dụng kiếm phải không, thế thì cực kỳ nên đi xem kiếm của Hạc sư huynh, chả phải mèo khen mèo dài đuôi chứ kiếm tu Vô Cực đạo quán nhà này là đệ nhất toàn cõi, đài Thí Kiếm đỉnh Cự Kiếm này cũng là nơi mà mọi kiếm tu đều muốn đến, Hạc sư huynh lại là đối thủ trong lòng phần lớn kiếm tu trẻ, đi xem huynh ấy luyện kiếm sẽ học hỏi được khá nhiều, không đi thì tiếc lắm!”

Nghe cũng có lý, thế là Giang Trừng đứng lên. Ngũ Minh thoắt cái đã nở nụ cười mãn nguyện.

Nửa khắc sau, trên… nóc một cung điện nào đó ở ngọn núi sát vách đài Thí Kiếm cao nhất ngọn Cự Kiếm, Giang Trừng và Ngũ Minh ngồi vắt vẻo bên hiên trông ra.

Với khoảng cách này thì tu sĩ vẫn có thể thấy rõ người trên đài Thí Kiếm, song Ngũ Minh làm sao có thể thoả mãn chỉ với việc dõi theo từ xa mà không đến gần quấy rối, khụ, đến gần thưởng thức chứ, thế nên nàng vẫn đang cố hết sức thuyết phục Giang Trừng rút ngắn cự ly.

Song dẫu nàng có nói gì đi chăng nữa, Giang Trừng vẫn thong dong ngồi đấy, tay chống trán tay nhón hạt dẻ, ung dung tự tại lắm thay. Chờ đến khi cổ họng Ngũ Minh gần như bốc khói, cô lại đúng lúc đưa trà vừa chế xong sang. Không sai, Giang Trừng đem bộ đồ trà lên nóc nhà người ta pha.

Ngũ Minh thấy không lay chuyển được cô, rốt cũng cuốn cờ lui binh, ngồi phịch xuống mái hiên.

Giang Trừng thừa dịp lên tiếng, “Bên đấy chỉ còn hơn hai mươi người, tám mấy Vô Cực Tử còn lại rớt đài cả rồi? Tiêu chuẩn gì mà cao thế, làm khó chừng này người? Oa, lại thêm một người bị ném xuống kìa.”

Đương lúc Giang Trừng góp lời đã có thêm một Vô Cực Tử ngã quỵ, bị Hạc Kinh Hàn tàn nhẫn đưa kiếm quét ngang, bay gia tốc giữa gió lạnh nơi vách núi căm căm, thoắt cái đã mất dạng.

Ngũ Minh cũng bắt chước dáng ngồi của Giang Trừng, uể oải giải thích: “Không, trừ phi có việc cần kíp phát lệnh triệu tập, Vô Cực Tử hiếm khi đến đủ, bởi phần đông đều cuồng chiến đấu cỡ Hạc sư huynh, xem huynh ấy là tấm gương mà lịch luyện khắp chốn, hiện thời chỉ tầm một nửa đang có mặt ở đạo quán.”

Nghĩa là chỉ có phân nửa bị ném xuống, xác suất cũng khá cao mà, đệ mình nghiêm quá. Giang Trừng nhai hạt dẻ rào rạo, chăm chú theo dõi đài Thí Kiếm.


Hạc Kinh Hàn bấy giờ đang so găng với một đệ tử, Giang Trừng thấy thay vì dùng thanh kiếm đen thường ngày, lúc này đây hắn lại cầm thanh kiếm trắng cô chưa từng trông thấy hắn sử dụng.

“Kiếm của nó…” Giang Trừng vừa thốt ba chữ, Ngũ Minh bên cạnh lập tức tiếp lời, “Hạc sư huynh có hai thanh kiếm, thanh đen là ‘Đồ’, dùng để giết người, thanh trắng tên ‘Đồ’*, không giết nổi ai. Trừ phi tỷ võ với đồng môn, Hạc sư huynh hiếm khi sử dụng nó.”

*Hai chữ này đồng âm nhưng khác nghĩa

Ngũ Minh nói đến đấy, bỗng cười ra chiều bí mật, “Tôi từng nghe Mai Tùng sư bá bảo Hạc sư huynh rằng, đến tận bây giờ huynh ấy vẫn chưa thể thực sự sử dụng được thanh kiếm ấy.”

Giang Trừng là bà chị bênh em, lúc nào cũng thấy người nhà mình là ngoan là giỏi nhất, nghe Ngũ Minh nói thế, cô đốp lại ngay: “Không dùng được thì thôi, em tôi chỉ cần một thanh đã đủ lợi hại rồi. Với cả giờ chưa được, sau này hẳn sẽ được.”

Ngũ Minh: “À mà lúc Hạc sư huynh giới thiệu tôi đã định hỏi rồi, cô nhỏ tuổi hơn huynh ấy, bé hơn cả tôi, sao lại gọi Hạc sư huynh là em trai? Mới lại Hạc sư huynh sống với Mai Tùng sư bá từ nhỏ, tôi chưa từng nghe nói huynh ấy có người thân.”

Giang Trừng lặng im không đáp, chỉ cười bí hiểm.

May mà Ngũ Minh cũng không định hỏi đến cùng, thấy Giang Trừng không trả lời, bèn nhún vai cho qua. Chọc giận vị trước mặt đây sẽ bị Hạc sư huynh giáo huấn, là một người có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén, Ngũ Minh quyết định từ từ tìm hiểu sau.

Hai người cứ thế ngồi trên nóc nhà thưởng thức hai mươi mấy màn so tài, số người này đạt chuẩn Hạc Kinh Hàn đề ra, chiêu số của họ cũng vô cùng đặc sắc, mấy trận sau cùng cô xem không rời mắt, quên cả ăn, trà cũng chẳng thèm uống, vài bận như ngộ ra quy luật đặc biệt nào đấy, khiến Ngũ Minh ngồi cạnh cứ chốc chốc ngoái đầu nhìn cô bằng ánh mắt chẳng hiểu làm sao xen lẫn thán phục.


Tuy ai lần đầu ngồi đây xem Hạc sư huynh tỷ võ với đồng môn đều sẽ lĩnh hội được điều gì đấy, song nhanh và nhiều như Giang Trừng thì cực hiếm, điều này cho thấy ngộ tính của cô cao đến mức đáng sợ.

Kể ra thì Giang Trừng cũng là tu sĩ có tông môn, song cô thường tu luyện bằng cách tự tham khảo, nhận định và rèn giũa, sư phụ căn bản chẳng dạy cô cái gì, chiêu thức của cô là do các tông sư trong phòng tối truyền thụ cho, là bắt nguồn từ vô số bộ kiếm pháp bị nhồi nhét vào đầu, là đến từ suy luận cá nhân và thực chiến, là lĩnh ngộ sau khi trải qua bao lần vào sinh ra tử.

Phương pháp luyện kiếm độc lập này của cô linh động hơn nhiều so với các đệ tử tông môn có chung một sư phụ, học cùng một bộ kiếm pháp, mỗi ngày luyện đi luyện lại mỗi một chiêu kiếm kia. Song Vô Cực đạo quán chả hổ danh là đệ nhất kiếm tu, chẳng những kiếm pháp ảo diệu, cách lĩnh hội kiếm của các đệ tử này cũng bỏ xa các kiếm tu mà Giang Trừng từng gặp.

Ngay cả vị Vô Cực Tử chịu được ít đòn của Hạc Kinh Hàn nhất cũng xứng danh cao thủ hạng một ngoài kia. Nói thật thì Giang Trừng không thắng nổi ai ở đây. Cô mới bắt đầu tu luyện được vài năm bọ, đọ được với Vô Cực Tử mới lạ ấy. Có điều ngắm em mình hạ đo ván hết kẻ này tới kẻ khác, đúng là hơn cả tự hào.

Ngũ Minh thừa dịp rỗi rãi giới thiệu nhóm đệ tử ấy với Giang Trừng: “Trong số một trăm linh tám Vô Cực Tử, đứng đầu là Hạc sư huynh, thứ hai là Mục sư tỷ. Ba người đứng kế Mục sư tỷ lần lượt là hạng ba Dương Minh sư huynh, hạng tư Nhạc Tú sư huynh, hạng năm Địch Nghiêu Quang sư đệ.”

Giang Trừng biết ba nam tu này, họ xuất hiện cùng Mục Viên Tiêu lúc cô vừa đến đây.

“Chủng sư muội xếp thứ sáu không có mặt, muội ấy đang lịch luyện bên ngoài. Từ hạng nhất đến hạng sáu là sư huynh tỷ đệ muội cùng lứa bọn tôi, hạng bảy trở về sau đều là sư điệt cả, kìa, cái người đang đứng cười tít mắt kia là Thư Tử An sư điệt, nó là đứa xuất sắc nhất lứa kế, thường Hạc sư huynh hay sai nó đi làm việc khi cần.”

Giang Trừng cũng biết hắn, Thư Tử An là người đã được em trai giao nhiệm vụ trang trí phòng cho cô. Làm sư điệt mà còn phải dọn phòng hộ sư thúc, đúng là toàn năng có khác.

“À còn hạng tám Lam Ngọc Nhân tiểu sư điệt nữa, nó cũng đang bôn ba, tầm vài ngày nữa về, về rồi sẽ ồn ã lắm đây.” Ngũ Minh nhìn Giang Trừng, bật cười xấu xa.

Giang Trừng: “Chắc Lam Ngọc Nhân sư điệt thích em trai tôi chứ gì?”

Ngũ Minh: “Thông minh! Một phát trúng ngay! Bọn cô tự nhận là tỷ đệ nhưng chả ai tin ~ Hạc sư huynh chả ai lọt nổi mắt xanh bỗng đối tốt với một cô gái, chẳng những đưa về đạo quán mà còn che chở lo lót mọi đường, Lam sư điệt mến thầm Hạc sư huynh đã lâu ắt sẽ bùng nổ, tính nó chả lành gì cho cam.”


Giang Trừng: “Tôi đang mỏi mắt chờ trông đây. Cơ mà thực ra tôi cũng mong có em dâu, nhưng nó phải thích mới được, tôi văn minh lắm, không ép nó đâu.”

Ngũ Minh chặc lưỡi, “Tôi đồ rằng trong một trăm linh tám Vô Cực Tử thì hết trăm lẻ bảy có đạo lữ rồi, người duy nhất lẻ bóng chắc là Hạc sư huynh đấy.”

Giang Trừng không tin, “Có nói quá không vậy, trong số Vô Cực Tử chẳng nhẽ không phải chỉ có Mục sư tỷ nhà cô là có đạo lữ à?”

Ngũ Minh vỗ mớ ngói bên cạnh, cười phá lên, “Gì cơ, ai bảo thế, cô xem nhé, hạng nhì Mục sư tỷ là đạo lữ của tôi, hạng ba Dương Minh sư huynh và hạng tư Nhạc Tú sư huynh là một cặp, hạng năm Địch Nghiêu Quang sư đệ và hạng sáu Chủng sư muội là một cặp khác, trong số sáu người đồng lứa thì chỉ có Hạc sư huynh là cô đơn thôi, khỏi kể đám sư điệt xếp sau, gần nửa bọn nó cũng có đạo lữ cả rồi ~”

Giang Trừng ngây ra, ai bảo kiếm tu thì khó kiếm bạn đời vậy?! Sao kiếm tu Vô Cực đạo quán thoát ế nhiều thế! Vô lý quá! Tự trồng tự ăn à!

Ngũ Minh hiếm khi thấy vẻ mặt vắng bóng nụ cười mà giăng đầy kinh ngạc của Giang Trừng, nàng ta vui vẻ đế thêm: “Thực ra đâu có nhiều đệ tử không đạt chỉ tiêu đến vậy, cơ mà đạo lữ bị ném, mình ắt cũng phải xuống bầu bạn theo, thế mới rơi rụng chừng ấy.”

Giang Trừng lại ngớ ra, ai bảo kiếm tu rất chính trực, chẳng có tý khôn khéo nào vậy, rõ lanh như này cơ mà! Lại còn bạn đời bị phạt nhảy vực, mình cũng chủ động nhảy theo nữa chứ!

Một lúc lâu sau, Giang Trừng mới tỉnh ra, tay chống trán, lắc đầu than: “Đúng là không nên tin lời đồn mà.”

Xem đám bài in trong tạp chí Nhiễu Sự Nhất Cõi Tu Chân tả kiếm tu Vô Cực đạo quán ngây ngô giữ mình biết mấy kia kìa, rốt cuộc nào đâu phải thế, toàn tin vịt cả thôi.

Ngũ Minh lại huých thêm một cú: “Đây là truyền thống của Vô Cực đạo quán rồi, mọi người tìm bạn đời nhanh lắm, tiện thể kể luôn, lứa sư huynh muội không phải Vô Cực Tử như bọn tôi cũng có đạo lữ cả thây, chỉ mỗi Hạc sư huynh là không. Vài sư huynh sư tỷ có con rồi luôn cơ, có hai sư tỷ được tôi đỡ đẻ đây này.”

Giang Trừng: Chuyện khó tìm bồ rõ là tin vịt, bác bỏ cả định luật cưới trễ sinh muộn của tu sĩ cõi này, tôi thật chả hiểu nổi cái đạo quán Vô Cực lạ lùng nhà mấy người nữa!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.