Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 51



Nói yên tâm là giả, Trang Minh Tâm thấp thỏm một đường đi vào Từ Ninh cung.

Cửa sổ phía nam của đông thứ gian gần kháng sàng, Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi phân ra ngồi hai bên đông, tây, hai người mặt không biểu cảm, quả thật là rất nghiêm túc.

Sau khi Trang Minh Tâm đi vào tỉnh bơ nhìn lướt qua, lập tức âm thầm giật mình, giả bộ kiên cường trấn định hành lễ thỉnh an, sau đó cười ha ha nói: “Nơi này của thái hậu nương nương ngược lại rất là ấm áp, là do đốt noãn kháng sao?”

Câu này hiển nhiên là câu nói nhảm, nếu như không đốt noãn kháng, Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi cũng sẽ không di chuyển từ giường la hán ở phía bắc đến kháng sàng ở phía nam.

Trịnh Thái Hậu không tiếp lời, mà bưng chung trà trên bàn nhỏ, cầm nắp chung trà chậm rãi gảy gảy lá trà trôi lơ lửng ở bên trên.

Một hồi lâu sau mới nâng mi mắt lên, mở miệng nói: “Nghe hoàng đế nói phương pháp tiêm chủng trâu đậu là do ngươi dâng lên?”

Trang Minh Tâm nhanh chóng trả lời: “Dạ, là do thần thiếp hiên tặng hoàng thượng.”

Cẩu hoàng đế đã đồng ý giữ bí mật giúp nàng rồi, nhưng đối tượng giữ bí mật này lại không bao gồm mẹ ruột của hắn Trịnh Thái Hậu.

Mà Trịnh Thái Hậu đã biết, người bạn già của bà ta Liêu thái phi tất nhiên cũng sẽ biết.

Những chuyện này đều nằm trong dự liệu của nàng, nếu không nói việc này ra thì chỉ sợ là cẩu hoàng đế không có cách nào để thuyết phục Trịnh Thái Hậu nâng phân vị cho nàng.

Liêu thái phi cười nói: “Cái đầu bé bằng hạt dưa này của ngươi không biết sao lại thông minh như vậy. Trâu đậu có ai mà không biết? Thế nhưng khắp thiên hạ có nhiều người như vậy, vậy mà lại chẳng có một ai có thể nghĩ ra nước cờ dùng nó để khắc chế bệnh đậu mùa.”

Trang Minh Tâm phúc người, thẹn thùng nói: “Thái phi nương nương quá khen rồi.”

“Hừ.” Trịnh Thái Hậu hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Chỉ là thông minh quá mức thôi, một phân vị thục phi mà còn chưa thấy đủ, lại dám nói lời gièm pha với hoàng đế, cổ động hắn đổi chủ ý phong người làm Quý phi!”

Lời này là coi nàng thành một loại gian phi.

Trang Minh Tâm lập tức quỳ xuống, ngụy biện: “Thái hậu nương nương hiểu lầm thần thiếp rồi, dù có cho thần thiếp mười lá gan, thần thiếp cũng không dám xúi giục hoàng thượng làm cái gì cả. Thực không dám giấu giếm, nếu như không phải thái hậu nương nương nói cho biết, thần thiếp còn không biết là hoàng thượng lại muốn phong thần thiếp thành quý phi đâu, nếu như sớm biết, vậy thần thiếp nhất định sẽ cự tuyệt.”

Dừng lại một chút, nàng lại lời lẽ chính đáng nói tiếp: “Cho dù có là phân vị thục phi, thần thiếp cũng thẹn không dám nhận, hôm qua đã từ chối với hoàng thượng rồi. Thần thiếp vào cung chưa đủ ba tháng, lý lịch còn thấp, vẫn còn phải học hỏi nhiều thứ, đương nhiên là chỉ có thể là thần thiếp nghe lời các tỷ tỷ, chứ không có đạo lý là các tỷ tỷ nghe lời thần thiếp được.”

Trịnh Thái Hậu đặt chung trà lên trên bàn “Cạch” một tiếng, lạnh lùng nói: “Hay cho một Uyển phi nhà ngươi, ngay trước mặt ai gia mà cũng dám nói láo, vậy thì sau lưng ai gia còn không biết là phách lối như thế nào nữa đây.”

Trang Minh Tâm mím môi lại, nhất định là đang lừa gạt nàng, chỉ cần cẩu hoàng đế không bị hỏng não thì khẳng định là sẽ không báo cho Trịnh Thái Hậu biết yêu cầu trắng trợn “Không cho làm quý phi thì không làm việc” của nàng.

Nàng cúi người xuống, lời nói khẩn thiết: “Ở trước mặt thái hậu nương nương, thần thiếp biết gì nói nấy, lời nói chân thật, vạn vạn không dám có chút dối trá nào.”

“A? Quả thật là không lừa ai gia sao?” Trịnh Thái Hậu nhíu mày, làm ra vẻ đang suy nghĩ.

Trang Minh Tâm dứt khoát đáp: “Dạ.”

Một lát sau, Trịnh Thái Hậu như là bị nàng thuyết phục, gật đầu một cái: “Ai gia tin tưởng ngươi không có cái gan này.”

“Chỉ là…” Đột nhiên bà ta chuyển giọng điệu, như cười như không nói: “Bây giờ chức vị trong cung, tứ phi đứng đầu, có chư vị phi tần có trách nhiệm thống lĩnh cung Đông, Tây Lục, nếu như người muốn làm quý phi thì cũng không có gì là không được, chẳng qua là tất phải lấy thêm ra thứ gì đó mới mẻ có thể thuyết phục được triều thần, hậu cung thì mới được.”

Tiêm chủng trâu đậu phòng ngừa bệnh đậu mùa, chính là công tích lớn được lưu truyền thiên thu, chỉ phong một phân vị quý phi hoàn toàn không có gì đáng nói, nhưng ai bảo nhi tử của bà ta không muốn để nàng bị đẩy lên đầu gió chứ.

Khóe miệng Trang Minh Tâm giật giật một cái, ban đầu khi nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Thái Hậu, còn tưởng rằng bước kế tiếp bà ta sẽ cho người kéo nàng đến phòng tối nhỏ để phạt bị kim đâm chứ, kết quả là lại muốn “bán quan bán tước.”

Trịnh Thái Hậu không hổ là quán quân của giải cung đấu lần trước, đúng là đa mưu túc trí!

Sau đó nàng lại xoắn xuýt.

Có sẵn xà phòng thơm là có thể sẽ lập tức bày ra tại chỗ, truyền bá rộng rãi cách điều chế miễn phí, như vậy thì những quan to, quý nhân có thể tự cung tự cấp, thương nhân sẽ mở xưởng chế tạo, mở cửa hàng để bán, bởi vì cả đại tiểu thương đều làm, cho nên giá cả cũng sẽ không quá cao, bách tính bình dân sẽ không đến nỗi không mua nổi.

Chân chính là một chuyện tốt ích nước lợi dân, miễn cưỡng đủ để đổi lấy một phân vị quý phi.

Nhưng như vậy thì thứ nhất là không có cách nào dùng công thức của nàng để bán cho cẩu hoàng đế đổi lấy tiền bạc, trực tiếp tổn thất khoảng mười vạn lượng.

Dùng khoảng mười vạn lượng bạc mua một phân vị quý phi, rốt cuộc thì cuộc mua bán này là lời hay lỗ đây?

Một lát sau, nàng cất cao giọng nói: “Khởi bẩm thái hậu, thần thiếp có một công thức làm xi măng để dâng lên, dùng công thức này chế tạo ra xi măng, dùng để lát đường sẽ bằng phẳng trơn bóng, dùng để xây nhà có thể làm cho nhà kiên cố vững chắc, dùng xây đê đập thì không một giọt nước nào có thể ngấm vào đê đập được, đem đi xây dựng tường thành thì đao thương bất nhập…”

Trẻ con mới đưa ra lựa chọn, còn người trưởng thành đương nhiên là muốn tất!

Cũng không phải chỉ có mỗi công thức làm xà phòng mới có thể lấy ra được.

Dù sao thì trong thời gian ngắn xi măng chỉ có thể dùng để xây dựng quan đạo (đường lớn), đê đập và tường thành, bất luận là nàng hay là cẩu hoàng đế, cũng không thể biến nó thành tiền, cầm đi mua “quan” được.

“Cái gì?” Trịnh Thái Hậu chợt đứng lên từ trên kháng sàng.

Liêu thái phi cũng hoảng sợ không thôi, trực tiếp ném bỏ chung trà trong tay.

Trịnh Thái Hậu biết rõ xi măng liên hệ trọng đại, nếu quả thật lợi hại như những gì Trang Minh Tâm nói, vậy thì có nó, quốc lực của Đại tề sẽ được nâng cao thêm một đoạn dài.

Liêu thái phi giật mình là bởi vì bà ta xuất thân từ gia đình hầu tước cha truyền con nối, nam nhân trong nhà đều là võ tướng, mỗi khi gặp chiến sự là nhất định sẽ có người mặc giáp xông trận, nếu quả thật có thể xây dựng tường thành đến đao thương bất nhập, vậy thì từ nay không còn phải sợ Man tộc công thành nữa rồi… Đại Tề an ổn, người thân bình an.

Cho nên hai người đồng thanh nói: “Ngươi lặp lại một lần nữa.”

Dĩ nhiên là Trang Minh Tâm không có ngây ngốc thuật lại một lần, chỉ nhặt mấy câu quan trọng hơn để nói: “Chế tạo xi măng không khó, chi phí cũng không cao, nhưng có thể dùng để sửa đường, xây nhà, đắp đê và tu bổ tường thành, mạnh hơn bùn vàng rất nhiều.”

Trịnh Thái Hậu nhắm mắt bình tĩnh trở lại trong chốc lát, lúc này mới phân phó ra ngoài một tiếng: “Trương ma ma, hầu hạ giấy bút và mực.”

Vừa dứt lời, lại lập tức nói không cần nữa: “Không cần.”

Bà ta lại nói với Trang Minh Tâm: “Chuyện này can hệ trọng đại, cũng đừng có viết ở chỗ này của ai gia, ngươi đến Dưỡng Tâm điện, trực tiếp viết công thức cho hoàng đế.”

Khóe miệng Trang Minh Tâm giật giật, không phải chỉ là một tờ giấy công thức làm xi măng hay sao, Trịnh Thái Hậu có cần phải căng thẳng như vậy không, ngay cả người trong cung của mình mà cũng không tin tưởng nổi?

Nghĩ lại một chút, thấy cũng phải, tác dụng của xi măng tương đối rộng rãi, đặc biệt là tu bổ tường thành và đường đi, có thể nói là vũ khí sắc bén của cường quốc, cũng khó trách Trịnh Thái Hậu lại căng thẳng như vậy.

Nàng yếu ớt nói: “Vậy phân vị quý phi của thần thiếp?”

Trịnh Thái Hậu liếc nàng một cái, cười mắng: “Ngươi không tin tưởng ai gia, chẳng lẽ còn không tin hoàng thượng sao?”

Dừng lại một chút, bà ta lại chuyển giọng điệu nói: “Chẳng qua là miệng nói không bằng không chứng, còn phải chờ Tượng Tác Giám làm ra xi măng được đã, sau đó tu bổ tường thành của hoàng cung một lần, rồi mới tấn thăng cho ngươi được.”

Điểm này Trang Minh Tâm vẫn có thể hiểu được, mắt thấy là thật, tai nghe là giả, dù sao cũng muốn mọi người trên tiền triều và ở hậu cung chính mắt nhìn thấy chiến công của mình, mới có thể luận công ban thưởng.

Nàng cười hì hì nói: “Có những lời này của thái hậu nương nương, thần thiếp an tâm rồi.”

Ý là nàng có thể không tin tưởng hoàng thượng, nhưng lại tuyệt đối tin tưởng Trịnh Thái Hậu.

Trịnh Thái Hậu nhếch mép một cái, lên tiếng đuổi người: “Đừng có ở chỗ này của ai gia kỳ kèo nữa, nhanh đi đến Dưỡng Tâm điện đi.”

Trang Minh Tâm lấy được cam kết của Trịnh Thái Hậu, mặc dù mất đi một tờ công thức làm xi măng, nhưng nghĩ lại một chút đến phân vị quý phi sắp tới tay, lại nghĩ đến từ nay về sau bất luận là ngày không trăng, có mưa, gió to, hay tuyết rơi thì nàng cũng chỉ cần ở Chung Túy cung chờ người tới thỉnh an là được, cụ cười trên khóe miệng cũng không nhịn được.

Mà trong đông thứ gian, chờ Trang Minh Tâm vừa ra khỏi cửa, Trịnh Thái Hậu liền lập tức bỏ đi vẻ mặt kia, vỗ ngực, miệng nói: “Uyển phi này thật là nói những lời làm người ta kinh hãi không thôi mà, ai gia suýt chút nữa đã bị nàng dọa sợ cho bất tỉnh rồi.”

Lúc này Liêu thái phi đã hoàn hồn lại, nghe vậy bật cười: “Tỷ tỷ vốn chỉ là cảm thấy thời gian Uyển phi vào cung quá ngắn, lý lịch quá nông, lại đã tấn thăng một lần rồi, nếu như lại được tấn thăng nữa, lại còn là tấn thăng lên quý phi trên cả tứ phi, chỉ sợ sẽ tổn hại đến uy danh của hoàng thượng, vậy nên mới muốn để nàng giao ra công thức làm xà phòng, có công với cả thiên hạ, cũng tiện tìm thêm lý do cho hoàng thượng.

Ai ngờ nàng lại ném ra một cái “xi măng” sấm sét giữa trời quang chứ…

Nếu nói thật ra, vẫn là tỷ tỷ chiếm được chỗ tốt!”

Trịnh Thái Hậu suy tính trong chốc lát, nghi ngờ nói: “Nàng thà rằng không cần công thức làm xi măng, mà cũng phải giữ được công thức làm xà phòng, chẳng lẽ xà phòng rửa tay tắm giặt này còn có thể quan trọng hơn xi măng có thể sửa đường, có thể xây nhà, còn có thể xây đê, sửa tường thành sao?”

Liêu thái phi suy nghĩ một chút, cười nói: “Tuy công thức làm xi măng quan trọng, nhưng cũng phải xem đang ở trong tay ai. Đối với một phi tần hậu cung như Uyển phi mà nói, dĩ nhiên là xà phòng không có bất kỳ liên quan gì càng quan trọng hơn xi măng đôi chút rồi. Lại không nói đến khi làm được xà phòng thơm còn có thể bán cho những phi tần khác để kiếm bạc, đến ngày nào bản thân không muốn lăn lộn nữa thì bán cho hoàng thượng, cũng có thể có được một khoản phí chuyển giao không rẻ đâu.”

Trịnh Thái Hậu cười lên: “Ngươi nói đúng, có lẽ nàng thật sự có suy nghĩ muốn bán công thức làm xà phòng cho hoàng đế.”



Trang Minh Tâm cũng không trực tiếp đến Dưỡng Tâm điện, lúc này cách thời gian Dục Cảnh đế hạ triều vẫn còn sớm, đi đến đó chờ cũng không thú vị, dứt khoát trở về Chung Túy cung dùng bữa sáng trước rồi nói sau.

Bởi vì Vệ hiền phi hoài thai, nên được hôm nay miễn thỉnh an, khi biết được tin tức Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn đã dậy, cũng không ngủ trưa tiếp nữa, mà tụ tập ở trong sân tranh giành dắt chó đi dạo.

Thái giám ở điện Đông, Tây Phối của bọn họ vén tay áo lên, các cung nữ thì khẩn trương vây bên cạnh chủ tử nhà mình.

Bầu không khí căng thẳng, chạm một cái là bùng nổ.

Khi Trang Minh Tâm đi vào cửa Chung Túy cung đã lập tức nhìn thấy một tình cảnh như vậy, trực tiếp chọc cười nàng: “Làm gì vậy? Chơi diều hâu bắt gà con hả? Hai người đúng là đủ rảnh rỗi mà.”

Trần Ngọc Thấm giơ tay lên vẫy vẫy cho cung nữ xung quanh mình lui xuống, hừ một tiếng: “Ai muốn bắt con gà mẹ còn mập hơn cả diều hâu kia chứ.”

“Ngươi mới là gà mẹ còn mập hơn cả diều hâu đó! Nếu còn nói bậy nói bạ nữa, có tin ta đánh ngươi hay không?” Trình Hòa Mẫn tức giận dậm chân, buông tay áo xuống cãi nhau với Trần Ngọc Thấm.

Trần Ngọc Thấm nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới nàng ta, nói với Trang Minh Tâm: “Nương nương đi Từ Ninh cung sao? Không bị thái hậu trách mắng chứ?”

Nàng ta cho rằng chuyện đánh mạt chược ăn tiền bị lộ ra, nếu không thì vì sao sáng sớm Trịnh Thái Hậu đã phái người tới kêu Uyển phi đến Từ Ninh cung chứ?

Còn vì sao lại không bảo cả ba người các nàng ta tới, thứ nhất là vì mạt chược do Trang Tĩnh Uyển kêu Tượng Tác Giám làm, thứ hai là vì tất cả mấy người bọn họ đều là bị Uyển phi gọi đến chính điện Chung Túy cung, cho nên muốn trừng phạt cũng sẽ chỉ trừng phạt người đầu sỏ là nàng thôi.

Trang Minh Tâm liếc nàng ta một cái, tràn đầy tự tin nói: “Nói linh tinh cái gì vậy, bổn cung là người làm cho người ta yêu thương như vậy, thái hậu khen ngợi còn không kịp đâu, làm sao có thể trách mắng được chứ?”

Trình Hòa Mẫn cũng bu lại, nghe vậy bật cười “Ha” một tiếng: “Nương nương, người cứ nổ đi, đánh mạt chược ăn tiền còn được khen? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?”

Trang Minh Tâm “A” một tiếng, cười mắng: “Ta nói hai người trời lạnh không ở trong phòng đi, ăn no rửng mỡ ở trong sân chơi diều hâu bắt gà con, hóa ra là lo lắng chuyện đánh mạt chược ăn tiền bị lộ bản cung sẽ khai các người ra hả?

Hơi dừng lại một chút, nàng ha ha cười nói: “Yên tâm đi, bổn cung là người thành thật như vậy, sao có thể nói láo được chứ, đã sớm khai hết các ngươi ra rồi.”

Trần Ngọc Thấm: “…”

Trình Hòa Mẫn: “…”

Hai người một người trợn mắt, một người mếu máo, một lát sau, lại đồng loạt mặt không biểu cảm.

Trịnh Thái Hậu có thể tra được các nàng đánh mạt chược ăn tiền, sao lại có thể không tra ra được những người tham dự chứ, đâu cần gọi Trang Minh Tâm tới cung làm gì?

“Được rồi, đùa giỡn các ngươi chơi, thái hậu kêu bổn cung qua đó cũng không phải vì chuyện này, các ngươi yên tâm đi.” Trang Minh Tâm trêu đùa các nàng ta một phen, sau đó nhanh chóng nhấc chân đi đến chính điện đông thứ gian.

Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn ở sau lưng nàng cũng không biết là nên giận hay nên mừng nữa.



Sau khi ăn sáng xong, lại nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này Trang Minh Tâm mới ngồi lên kiệu đi đến Dưỡng Tâm điện.

Nàng canh giờ giấc chuẩn xác, mới đợi ở Dưỡng Tâm điện thời gian chưa tới một nén nhang là Dục Cảnh đế đã hạ triều rồi.

Dục Cảnh đế nhìn thấy nàng, hơi lấy làm kinh hãi, trêu chọc: “Cơn gió nào thổi Uyển phi nương nương tới đây vậy?”

Dưỡng Tâm điện ở phía tây nam Chung Túy cung, nàng thuận miệng đáp một câu: “Đương nhiên là gió đông bắc rồi.”

Gió đông bắc thổi về hướng tây nam, đây cũng là kiến thức địa lý trung học sơ cấp nhất.

Dục Cảnh đế: “…”

Hắn chỉ là đùa giỡn một câu thôi, cũng không cần phải tiếp lời.

Chẳng thể làm gì khác hơn là nghiêm trang hỏi: “Tại sao ái phi lại tới đây? Chẳng lẽ là nàng đích thân đến đưa cho trẫm trà sữa trân châu và bột củ sen hoa quế sao?”

Trang Minh Tâm hừ một tiếng: “Hoàng thượng cần gì biết rồi mà còn hỏi? “

Đúng thật là đầu óc Dục Cảnh đế rất mơ hồ: “Trẫm làm sao mà biết…”

Nói được một nửa, hắn bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó cười mắng: “Trẫm đáp ứng sẽ phong nàng làm quý phi thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, nàng cần gì phải đích thân tới chờ thánh chỉ chứ?”

Trang Minh Tâm: “…”

Lúc nào ngươi đã đáp ứng phong ta làm quý phi hả?

Hơn nữa hành vi bán quan bán tước của Trịnh Thái Hậu không phải là do hắn bày mưu tính kế sao? Hắn biết rõ ý đồ của nàng, nhưng vẫn còn ở đó giả ngây giả ngốc, đúng là vô sỉ.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng nàng cũng không nói thế: “Không giao công thức làm xi măng để trao đổi với phân vị quý phi ra, thần thiếp nào dám hy vọng xa vời vào thánh chỉ chứ?”

Dục Cảnh đế cau mày: “Trao đổi phân vị quý phi? Công thức làm xi măng? Rốt cuộc là nàng đang nói cái gì vậy?”

Trang Minh Tâm thấy hắn như vậy, trong lòng nghĩ chẳng lẽ chuyện này không liên quan đến hắn, chỉ là do một mình thái hậu dựng lên?

Cũng đúng, tuy đêm qua hắn mập mờ ý nào cũng được, nhưng cuối cùng cũng không có trực tiếp từ chối, cũng không nói ra bất cứ yêu cầu nào, không thể nào mới ngủ một đêm với nàng mà đã thay đổi chủ ý được.

Nếu là như thế thì nàng liền sửa lại cách nói, cười nói: “Nghe hoàng thượng muốn tấn thăng thần thiếp làm quý phi, thần thiếp vô cùng vui vẻ, bữa sáng cũng không chú ý ăn, sáng sớm đã vắt hết óc, cố gắng suy nghĩ ra một tờ công thức làm xi măng, để đặc biệt dâng cho hoàng thượng, xin hoàng thượng chớ chê.”

Bữa sáng cũng không chú ý ăn? Quỳnh Phương nghe mà muốn trợn trắng mắt lên, cũng không biết là ai nồng nhiệt ăn một nồi cháo thịt với trứng bắc thảo và một nửa sửng xíu mại nữa.

Còn ăn xíu mại nhiều hơn cả hôm đó nữa, nói là ăn nhiều một chút để an ủi.

Dục Cảnh đế quá hiểu Trang Minh Tâm, những lời làm bộ làm tịch này, tất nhiên hắn sẽ không tin.

Liên tưởng đến mấy câu nói “Trao đổi phân vị quý phi”, “Công thức làm xi măng” trước đó của nàng, người thông minh như hắn đã hiểu ngay lập tức.

Đây là mẫu hậu tránh cho hắn bị người đời sau mắng là hôn quân, đòi Trang Minh Tâm công thức làm xà phòng thơm, nhưng Trang Minh Tâm không cho công thức làm xà phòng thơm, mà cho công thức làm xi măng.

Hắn vốn định thay bản thân giãi bày đôi câu, rồi lại cười đùa mắng nàng một câu “Tiểu hồ ly”, nhưng mà sau đó lại nghe được Trang Minh Tâm bổ sung mấy công dụng của xi măng, lập tức ném chuyện này ra sau gáy.

Dục Cảnh đế lập tức bắt lấy cổ tay Trang Minh Tâm, vội vàng nói: “Nàng nói những lời này, đều là thật sao?”

Trang Minh Tâm vẫy vẫy cánh tay bị hắn nắm đến đau nhức kia, tức giận nói: “Ta lừa gạt người thì cũng thôi đi, nào dám lừa gạt thái hậu nương nương chứ? Tất nhiên đều là thật.”

Hắn nhanh chóng buông cổ tay nàng ra, nhưng cũng đã muộn rồi, trên làn da trắng nõn lập tức hiện lên năm dấu ngón tay.

“Là trẫm không tốt, trẫm quá kích động, làm ái phi bị thương.” Dục Cảnh đế lập tức ân hận, sau đó đưa cổ tay nàng lên bên miệng, thổi “Phù phù” giúp nàng.

Trang Minh Tâm vốn định mắng hắn mấy câu, nhưng nhìn thấy hắn như vậy thì những lời mắng không thể nào thốt ra khỏi miệng nữa.

Nàng đảo mắt vòng vòng, đột nhiên “Ai ya” một tiếng, lấy tay che ngực, mắt ngân ngấn lệ nói: “Thần thiếp dâng lên một công thức tốt như vậy, hoàng thượng chẳng những không khen ngợi thần thiếp, mà còn bóp bị thương tay thần thiếp, thần thiếp đúng là quá oan ức, oan ức đến ngực cũng đau, chân cũng không còn sức nữa, đầu cũng mơ màng nặng nề, mắt nhìn thì muốn…”

Những lời tiếp theo đã bị đôi môi của Dục Cảnh đế chặn lại.

Một nụ hôn này hôn đến long trời lở đất.

Lúc kết thúc, môi Trang Minh Tâm sưng đỏ lên không chịu nổi, lưỡi bị cắn tê rần, não thiếu dưỡng khí mơ màng nặng nề, tim nhảy “thình thịch” không ngừng.

Hắn ngậm lấy rái tai nàng, mơ hồ nói không rõ: “Xem nàng lần sau còn dám giả bệnh nữa hay không.”

Trang Minh Tâm tức đến giậm chân, là nàng phụng mệnh thái hậu nương nương tới Dưỡng Tâm điện trình lên cách làm xi măng, tại sao lại biến thành chim tước tự chui đầu vào lưới thế?

Nàng đẩy cẩu hoàng đế ra, cứu lấy rái tai của mình từ trong miệng cẩu hoàng đế, đi tới trước ngự án, kéo một tờ giấy tuyên chỉ ra, cầm bút lông chấm vào nghiên mực, múa bút vẩy mực, động tác nhanh chóng viết ra công thức làm xi măng.

Một bản công thức điều chế xi măng đơn sơ, là cho đá vôi và đất sét đã được nghiền nhỏ vào lò để nung, sau khi nung xong thì cho thêm thạch cao, xỉ và các phụ liệu khác vào để tiến hành mài nát ra, coi như là đã chế tạo xong rồi.

Đá vôi và đất sét đều là những vật thường gặp, thạch cao cũng không được coi là quá hiếm thấy, xỉ thì có xưởng luyện sắt của Tượng Tác Giám.

Cho nên giá vốn rất thấp.

Nàng ném bút đi, hừ một tiếng, quay đầu rời đi.

Khi đi ngang qua Dục Cảnh đế, lại bị Dục Cảnh đế đưa tay ra, cứng rắn kéo lại.

Hắn vỗ về sờ sờ đầu nàng, cười nói: “Không phải là nàng vẫn muốn có ớt sao? Chờ đầu mùa xuân băng tan xong, trẫm sẽ kêu người đến Nam Dương tìm cho nàng.”

Không đợi Trang Minh Tâm phản ứng lại, đã lập tức nghe được một tiếng “À”, bổ sung nói: “Còn có khoai tây, khoai lang và cà chua nữa.”

Nàng lập tức vui vẻ.

Nhưng vui vẻ thì vui vẻ, không thể không thúc giục Dục Cảnh đế hạ thánh chỉ, Trang Minh Tâm nhanh chóng lôi Trịnh Thái Hậu ra, dặn dò: “Thái hậu nương nương nói, phải đợi xi măng chế tạo ra rồi, dùng để trọng tu tường thành hoàng cung một lần, làm cho tất cả mọi người đều được nhìn thấy công lao của thần thiếp, sau đó mới tấn thăng thần thiếp làm quý phi, vậy thì mới không có ai phản đối quá mức.”

Thật ra thì nghĩ kỹ một chút, tính toán của Trịnh Thái Hậu quả thực là chu toàn, nếu không thì khi có một lão thần ngay thẳng nào đó nhảy ra khuyên can bất chấp cái chết, vì vậy mà trên lưng nàng phải cõng một mạng người thì không tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.