Ngỡ Tình Cờ Lại Hoá Cơ Duyên

Chương 4: Tâm điểm của sự chú ý



Quả đúng như Tử Thanh dự đoán, sáng hôm sau ở đại sảnh đường xuất hiện một con cú màu xám mang theo một phong thư đỏ chót.

- Ê Ron, cú của mày phải không?

Một đứa trong dãy bàn Nhà Gryffindor vừa la lớn vừa chỉ tay lên trần nhà hướng về phía con cú. Ron ngó theo. Con cú lao thẳng tới chỗ ba đứa Harry, Ron và Hermione, nhưng chưa kịp đến nơi thì...

BỘP!

Con cú vấp chân rồi rơi tõm vào vại sữa của Hermione, làm văng tung toé cả sữa lẫn lông. Ron nhăn nhó kêu lên:

- Errol!

Thằng bé nắm chân con cú rách mướp kéo lên. Con cú lăn đùng ra mặt bàn rồi bất tỉnh nhân sự. Ron ngó cái phong bì đỏ, coi bộ nó hơi sợ rồi. Tay chân nó run rẩy. Nó lập cập xé phong bì ra, và...

- ... LẤY CẮP XE, NẾU CON CÓ BỊ ĐUỔI CỔ KHỎI TRƯỜNG THÌ MÁ CŨNG KHÔNG NGẠC NHIÊN, CON CỨ CHỜ ĐẾN KHI VỀ ĐÂY...

Giọng bà Weasley gào thét vang khắp đại sảnh đường, đến nỗi Tử Thanh bịt kín cả hai lỗ tai mà vẫn còn nghe rõ từng chữ một từ cái thư phát ra. Mọi người đều xoay quanh tìm xem ai là kẻ đã được hưởng cái thư Sấm kinh khủng khiếp đó. Cái mặt Ron bây giờ gần như đỏ hoe y chang màu tóc của nó.

Tử Thanh cũng hoảng hồn trước uy lực của thư Sấm. Cô quay sang khều Ginny đang ngồi bên cạnh, hỏi nhỏ:

- Nè, bộ cái thư Sấm nào cũng khủng khiếp như vậy hả? Lần đầu tiên mình được tận mắt thấy đó!

Ginny lắc đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn cũng lộ vẻ bàng hoàng vì cái thư:

- Mình nghĩ chắc chỉ có thư Sấm của mẹ mình thôi.

Tử Thanh ngao ngán lắc đầu. Vừa hay giáo sư McGonagall cũng đi đến dãy bàn của Nhà Gryffindor, phát cho mỗi đứa một tờ thời khoá biểu của năm học mới.

Tử Thanh chăm chú coi thời khoá biểu, rồi bất chợt thốt lên:

- Tiết đầu tiên của năm là môn Độc dược à?

Rồi cô ngó sang Ginny. Cô nàng cũng đang dán mắt vào cái thời khoá biểu.

- Mình nghe các anh nói giáo sư Snape đáng sợ lắm!

Nghe thấy câu nói ấy, Tử Thanh bỗng cười phá lên, bảo:

- Ổng không hề đáng sợ như bồ nghĩ đâu!

Ginny ngơ ngác nhìn cô:

- Sao bồ biết?

Tử Thanh gãi đầu, ấp úng:

- À, thì... Mình nghĩ vậy...

Tiết học đầu tiên của năm học mới diễn ra khá căng thẳng. Căn phòng âm u, lạnh lẽo, giống y như gương mặt giáo sư Snape, tăm tối, dữ dằn. Thảo nào bọn học sinh sợ chết khiếp. Ổng luôn tìm cách trừ điểm Nhà Gryffindor, đó là điều hiển nhiên, để Nhà Slytherin mà ổng chủ nhiệm giành được Cúp Nhà. Và ổng càng kiếm chuyện trừ điểm nhiều hơn kể từ khi Harry Potter bước chân vào Hogwarts. Giọng nói của ổng không lớn, cứ trầm trầm đều đều làm cho người nghe sởn hết cả tóc gáy. Thấy học sinh Nhà khác sợ chủ nhiệm Nhà mình, bọn Slytherin lấy làm khoái lắm.

Có một điều khiến Tử Thanh khó chịu mãi. Từ lúc bước chân vào lớp Độc dược, cô trở thành tâm điểm chú ý của bọn Slytherin. Bọn nó cứ xì xào:

- Nhìn kìa! Tóc bạch kim! Phải em của thằng Malfoy học năm thứ hai không?

- Sao nó lại vào Gryffindor nhỉ? Cái Nón Phân Loại cũ quá nên lú lẫn rồi hả?

- Nghe nói thằng Malfoy tức dữ lắm!

Tử Thanh nghe thấy hết, nhưng cố tình lơ đi, hơi đâu mà đôi co với bọn đó.

Sau tiết học, biết bạn mình đang bị dòm ngó, Ginny khều vai Tử Thanh, khẽ hỏi:

- Bồ ổn chứ?

Tử Thanh gật đầu, xua tay ra hiệu bảo cô nàng đừng bận tâm, rồi cố gắng bước đi thật nhanh về kí túc xá của Nhà. Trong lúc đang vội, thế quái nào cô lại đụng phải Draco Malfoy. Như thường lệ, theo sau nó là hai thằng béo ú Crabbe và Goyle.

- Ô, chào em gái! Lâu rồi không gặp!

Draco cất giọng khinh khỉnh chào Tử Thanh. Tay nó liền chìa ra chờ cái bắt tay từ cô. Cái mặt nó hất lên cao đến mức thiếu điều như muốn ngả ngửa ra sau.

Tử Thanh gạt tay nó qua một bên, hỏi cộc lốc:

- Muốn gì?

Draco cười nhạt:

- Tao chỉ muốn chào em gái của mình thôi mà. Làm gì căng dữ vậy?

- Mới gặp hôm qua, đã lâu đâu mà phải chào hỏi bắt tay tỏ vẻ lịch sự?

Vừa lúc đó, Ginny đã đuổi kịp Tử Thanh. Cô nàng chạy đến đứng cạnh Tử Thanh, thấy tình cảnh không ổn lắm, liền hét vào mặt Draco:

- Tránh xa Arian ra!

Draco nhận thấy sự xuất hiện của Ginny, lại thêm thái độ của cô nàng nên nó càng khoái chí, đâm ra chọc ghẹo:

- Con bồ nhí của thằng Potter đây mà! Sao bây giờ mày bỏ nó mà đi cặp kè với em tao? Đừng nói với tao là tụi mày chơi cái trò đồng tính nha! Thật kinh tởm! Ông bà Weasley chắc vô phúc lắm mới sinh ra con bệnh hoạn như mày.

Vừa nói nó vừa khịt mũi một cái, rồi quay sang chỉ thẳng vào mặt Tử Thanh:

- Còn mày... Mày làm xấu mặt dòng họ Malfoy này quá rồi đó! Tao sẽ viết thư cho cha, kêu cha tống cổ mày ra khỏi nhà. Thử tưởng tượng xem, cha mà biết mày bị xếp vào cái Nhà thối nát đó...

CHÁT!!

Chưa kịp nói dứt câu, Draco đã ăn trọn cái bạt tay của Ginny. Nàng gằn giọng:

- Bà cấm mày sỉ nhục gia đình bà. Bà cấm mày sỉ nhục Nhà Gryffindor. Bà cấm mày đụng vào dù chỉ một cọng tóc của Arian. Cút!

Draco nhăn nhó ôm một bên má, trợn mắt nhìn hai đứa con gái trước mặt, rồi quát:

- Tụi mày nhớ lấy mặt Draco Malfoy này. Crabbe, Goyle... Đi!

Nói rồi ba đứa tụi nó kéo nhau đi mất dạng.

Tử Thanh cùng Ginny nắm tay nhau về kí túc xá, men theo cầu thang xoắn đi lên phòng. Đóng cửa cẩn thận rồi, cô quay sang cười với nàng:

- Hồi nãy bồ ngầu lắm đó!

Ginny ngượng chín cả người. Mặt nàng lúc mắc cỡ ửng đỏ lên y như màu tóc của nàng vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.