Ngộ Xà

Quyển 2 - Chương 43



Editor: Phác Hồng

Đêm se lạnh, gió lùa qua khe cửa thổi những hạt bụi trôi bồng bềnh vào không trung.

Quý Cửu nằm trên giường chợt vén màn, dường như có cảm giác, dường như lại đợi chờ, căn phòng yên tĩnh, tiếng gió qua đi cũng không thấy tiếng người. Không khí ban đêm lành lạnh, ngọn đèn mù mờ cháy, chồng sách huyền chí đặt giữa bàn lặng yên đến cô tịch. Một tháng nhàn rỗi này vốn nên ở bên cạnh thê nhi, nhưng ngày đầu tiên trở về nhà, khi nằm trên giường ôm nữ tử vào lòng lại nhìn thành diện mạo của chính y đang trơ mắt nhìn người áp dưới thân… Ngay cả trốn cũng không thể, y đành cắn răng vội vã chấm dứt, giả bộ rời đi như không có việc gì.

Từ nay về sau, chuyện hoan hỉ ân ái bình thường với nữ nhân sẽ không liên quan đến y. Thật không muốn thừa nhận ảnh hưởng của yêu quái kia với y đã không thể phai mờ, tựa như vết thương năm ngoái dẫu khép miệng nhưng vẫn còn lưu lại vết sẹo, hình dáng dữ tợn.

Quý Cửu đứng dậy, khoác áo choàng ngồi bên giường, trăng khuya len lỏi chiếu vào, không gian trước giường mơ hồ tựa một vũng nước đọng, y nhìn chốc lát rồi đi ra ngoài.

Trong viện không người, y vận mỗi lý y, đầu tóc rối bù đi lại trong viện. Gió đêm thổi vài ba sợi tóc bay lên rồi hạ xuống tựa như trong không khí có một bàn tay vô hình đang lưu luyến vuốt ve.

Tiểu viện kiếp này không có hoa cỏ. Thược dược nở rộ, tường vi leo đầy tường viện, sắc đỏ lộng lẫy lẫn thêm ánh vàng, cảnh sắc tươi đẹp quyến rũ… hết thảy đều không có. Một đời Trầm Thanh Hiên tựa như đóa hoa tuyệt vọng mà điên cuồng nở rộ trong mười ba năm ngắn ngủi, rồi thì điêu tàn. Ấy vậy mà y luôn khiêm tốn đến trình độ cổ phác[1]. Dường như một đời quyết liệt vắt cạn tâm lực, kiếp này y chỉ muốn bình thản an tĩnh mà vượt qua, giản đơn bình dị, y đã hao tổn cả đời, hao tổn nữa đã chẳng còn hơi sức. Trầm Thanh Hiên đứng trước tam sinh thạch, u hồn lẳng lặng nhìn một kiếp phù du ngắn ngủi, sau đó bưng bát canh Mạnh bà thản nhiên uống không chút do dự.

Y từng yêu, yêu mà không được, không oán cũng không hận. Thế nên kiếp sau y không muốn yêu, không muốn khiến bản thân phải trải qua những ngày kiềm nén ẩn nhẫn.

Ẩn nhẫn đến ngay cả một tiếng thích cũng không dám thốt ra. Kiềm nén đến một tháng cuối cùng, Trầm Thanh Hiên mái đầu bạc trắng ngây ngốc nhìn Y Mặc đang lúc niên hoa rồi không dám hỏi, ngươi có hối hận khi ấy quấn quýt cùng ta, bỏ lỡ niên hoa hay không?

Ngươi có từng hối hận?

Trầm Thanh Hiên không dám hỏi, cũng không dám suy nghĩ đáp án này.

Sau khi y chết, Y Mặc quên y, rồi hắn sẽ thành tiên.

Bước qua cầu Nại Hà, Trầm Thanh Hiên chết, Quý Cửu sinh ra.

Y bất giác bước ra cửa viện, dãy tường cao vút, hành lang thẳng tắp không được trang trí, phủ trạch lầu các, tất cả đều như đúc từ một khuôn, như được công tượng dùng thước vẽ ra kết cấu, chỉnh tề ngay ngắn. Ở đây không có nước róc rách lượn quanh cầu nhỏ, càng không có khóm sen ngắm mình dưới ao trăng gợn sóng. Nhưng vì diện tích cực lớn mà cuộc sống mang vẻ xa hoa thanh thản với một chút trang nghiêm. Quý Cửu chậm rãi tản bộ dưới tường viện u tối, mấy chốc lại đi dưới ánh trăng, rồi rất nhanh quay về chỗ tối, yên ả vắng lặng.

Rồi bất giác đi đến thiên viện, nơi trú tạm của khách nhân. Quý Cửu nhớ ra đây là tiểu viện của Trầm Giác, y dừng một lát rồi đẩy cửa bước vào. Trong viện không một tiếng người nhưng lại có ánh sáng, ánh nến xuyên qua phiến lụa mỏng trên khung cửa chiếu lên bậc thang trước thềm một sắc cam dịu nhẹ. Lúc này đêm đã khuya, Trầm Giác vẫn chưa ngủ.

Quý Cửu nhìn xuyên qua ô cửa trông thấy hai bóng người bên trong, tựa hồ đang đối ẩm bên bàn. Thi thoảng họ cùng nhau nói chuyện, âm thanh quen thuộc, chính là Trầm Giác và yêu quái kia, nói những gì thì nghe không rõ. Quý Cửu không muốn nghe trộm nên xoay người toan đi, nhưng lúc nghe đến mấy chữ “hoàng đế” thì chợt dừng bước, xoay ngược trở lại.

Lúc đó Trầm Giác đang cùng Y Mặc kể về vị đế vương nơi hoàng thành, anh vũ bất phàm, thật sự thú vị. Rồi sau đó giọng nói chợt dừng, phụ tử liếc nhau một cái, yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Người nọ thế mà đang nghe trộm[2], cũng thật thú vị.

Y Mặc buông chén rượu tựa như chưa hề biết gì, hắn nói tiếp câu chuyện lúc trước: “Cảm thấy thú vị, thay đổi suy nghĩ sao.”

“Có lẽ vậy.” Trầm Giác lưu loát nói, im lặng một lát rồi đột nhiên cười nói: “Hắn tuy thấy chân thân của con nhưng không hề để bụng, vẫn nổi sắc tâm, người như vậy đúng là độc nhất vô nhị trong thiên hạ.”

Y Mặc nhíu mày chẳng mấy đồng ý với lời này. Trầm Thanh Hiên kiếp trước biết hắn là yêu quái cũng không lộ khiếp sợ, sau đó hắn hiện chân thân, dẫu người nọ bị dọa giật nãy nhưng vẫn không đẩy hắn ra.

Có lẽ đây là nỗi bi ai của yêu quái, hình người đẹp đẽ luôn khiến người khác ưa thích. Một khi lộ chân thân, người lúc trước còn ưa thích hẳn đều sợ hãi, lui bước bỏ chạy. Giữa biển người mênh mông gặp được một người không nghi kỵ cũng không sợ hãi, ngược lại còn dán chặt vào, thêm mấy phần thưởng thức, rồi sẽ thương tiếc trân trọng, những thứ này là tự nhiên đâm chồi bén rễ.

Y Mặc tự rót rượu đưa đến bên môi, dường như đang tùy ý nói: “Ta sống hơn ngàn năm mới gặp được một nhân loại dám ôm lấy chân thân của ta.” Nói xong liền uống, buông xuống chiếc chén trống không.

Chất lỏng lạnh lẽo trôi theo cổ họng, ấm giọng ấm cả dạ dày, rồi lại chẳng thể ấm nổi trái tim, người luôn thiết tha ôm hắn vào lòng nay đã không còn.

Trầm Giác lại rót đầy rượu, buông bầu rượu, im lặng một lát nói: “Cha muốn đi tìm vương đình Hung Nô, phụ thân có đi giúp y?”

Y Mặc lắc đầu, “Không đi.”

“Một đường gian nguy, đạo hạnh như con rõ ràng không thể bảo vệ được, phụ thân thật sự không đi?”

“Trong lòng y đây chính là công lao sự nghiệp kiếp này của y, tuyệt không cho phép người ngoài nhúng tay vào. Ta có giúp đưa y đến tộc Hung Nô, thay y vẽ địa đồ, y cũng không cảm kích. Chuyện của y, y muốn tự làm.” Y Mặc nhàn nhạt nói: “Nếu không kiếp này của y liền vô nghĩa, ngày sau y chết, đứng trước tam sinh thạch lại oán ta nhiều chuyện.”

Y Mặc hời hợt nói, nâng chén rượu chậm rãi uống, hắn nhớ đến lần thiên kiếp năm ấy, lúc hắn quay về núi lột da, người nọ liền nhân cơ hội đến trước phụ mẫu thỉnh tội, cả người tràn đầy vết thương.

Tính tình vẫn luôn như vậy. Thế nên chuyện của bản thân y tuyệt không khước từ, nếu y phải chịu, khổ thế nào cũng chẳng hề thoái thác. Không bởi vì bên cạnh có yêu quái pháp lực cao cường, mà lòng y luôn giữ lại một chút may mắn, tính chuyện đầu cơ trục lợi.

Nói là gian xảo giảo hoạt nhưng lại quang minh khiến người ta đau đầu, nói là quang minh chính đại nhưng lại thường giở chút thủ đoạn gian trá. Thế nhưng tính tình mâu thuẫn như vậy mới có một Trầm Thanh Hiên điên cuồng quyết tuyệt… khiến hắn không nỡ buông tay.

Trầm Giác nhẹ gật đầu hưởng ứng lời hắn, nói: “Vậy con sẽ dốc hết sức.” Nói đến đây lại không nhịn được nhìn về hướng người hắn vẫn luôn gọi “cha” ngoài cửa sổ. Kiếp này ngoại trừ y thì còn hai người khác cũng có tư cách khiến hắn gọi cha. Trầm Giác không hề oán giận, bản thân biết phần thân tình dứt bỏ không được là do tự hắn lưu luyến mà thôi. Người nọ ngoài cửa sổ đã uống Mạnh bà thang, quên đi chuyện kiếp trước, thú thê sinh tử là chuyện nhân gian bình thường, hắn không trách y. Thật muốn làm một cái kết luận, cả đời này của cha cùng chuyện nữ nhi tình trường có lẽ chưa đến một năm.

Ấu tử ấu nữ đời này đã khi nào hưởng thụ được thân tình của phụ tử đâu? Hàng năm Quý Cửu tướng quân đều không ở nhà. Làm sao so được với hắn khi còn bé, mỗi ngày đều ngây thơ vui vẻ dựa vào lồng ngực Trầm Thanh Hiên.

Y Mặc uống cạn chén rượu cuối cùng, đứng dậy nói: “Đã trễ, ta đi.”

Trầm Giác đứng dậy theo, hỏi: “Đi nơi nào?”

Y Mặc đáp: “Tùy tiện.” Tùy tiện đi, chẳng hề bận tâm. Hắn là yêu quái không cần gối mềm chăn ấm của nhân loại, không chịu gò bó, nằm ở ven đường cũng có thể ngủ, ngồi ngắm cành khô cũng có thể tu luyện. Thiên địa bao la, hắn muốn tìm một nơi nương thân cũng thật dễ dàng. Chẳng qua hơn một trăm năm trước, khi chưa quen biết Trầm Thanh Hiên, hắn rong ruổi đất trời; một trăm năm sau, Trầm Thanh Hiên xuống mồ, hắn lại lang bạc kỳ hồ.

Lưu lạc đến nay.

Quý Cửu đứng dưới song cửa, trên mặt trống rỗng, không cảm xúc cũng không đau khổ, càng không có oán hận. Y chỉ lẳng lặng đứng, nghe, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn ánh trăng bao la, nguyệt quang đậu khẽ lên gương mặt y. Khuôn mặt dần trở nên mơ hồ, góc cạnh bị mài giũa bởi một tầng sáng nhu hòa, sáng tỏ an bình, rồi lại vắng lặng thê lương.

Cánh cửa “kẽo kẹt” một tiếng.

Y Mặc từ sau cửa bước ra, hắn đứng tại bậc cửa quay mặt sang, ánh mắt tối đen như mực, vài tia sáng ánh lên từ nơi âm u mênh mông xuyên về hướng đối diện, khẽ khàng nhìn.

Tầm mắt chạm nhau tựa như tầng lớp nham thạch cổ xưa phủ đầy cây cối chợt nứt toạc, dòng nước ngầm dưới lớp đất cát tràn dâng, bùn đất bụi bặm dưới cơn chấn động hoảng loạn rơi, mạch nước ngầm vọt lên từ dưới đất trong thoáng chốc cuộn đến lấp cả bầu trời, thân thể Quý Cửu khẽ run.

Y Mặc bước đến.

Dưới chân hắn không một tiếng động nhưng dường như mang ngàn quân lực, mỗi một bước như muốn lưu lại dấu chân trên mặt đất, dấu chân từng bước lại từng bước, từ xa đến gần, từ cạn đến sâu, tuy thong thả nhưng áp lực khuynh người, như muốn giẫm nát đáy lòng Quý Cửu, như muốn nghiền nát thế giới đang hiện hữu. Quý Cửu run càng lợi hại.

Cuối cùng Y Mặc dừng lại trước y, nhìn đôi mắt phía đối diện, dần an tĩnh.

Tựa như cuồng phong bạo vũ quét qua, dễ dàng nghiền nát bẻ gãy, rồi tại người trước mặt này mà thu hồi tất cả ác liệt sắc nhọn. Hắn yên lặng đứng, lặng lẽ nhìn, lặng lẽ bảo hộ người trước mắt.

Quý Cửu khép mắt, lúc mở ra khe khẽ hỏi: “Ngươi là ai?”

“Yêu quái.” Hắn đáp.

“Tên gì?” Y tiếp tục hỏi.

“Y Mặc.”

“Ta là ai?”

Y Mặc khẽ rũ mắt, hỏi ngược lại một câu: “Ngươi muốn trở thành ai?”

“Quý Cửu.” Y mở to mắt, trầm tĩnh lại kiên định: “Ta là Quý Cửu.”

Y Mặc nghiêm túc nhìn y, sau đó gật đầu, “Ngươi là Quý Cửu.”

Là Quý Cửu. Y Mặc đáp.

Quý Cửu đứng tại chỗ, gió từ sau thổi đến, mái tóc đen nhánh lay động trong không trung che khuất gương mặt y.

Có cánh tay vươn ra, ống tay áo đen thẫm kéo Quý Cửu y sam đơn bạc vào lòng.

Gió chợt ngừng thổi, hơi lạnh tiêu tán, cánh tay áo như vải trướng như tường sắt chắn lại tất cả mưa rền gió giật, chỉ còn lại mùi hương cỏ cây nhàn nhạt thanh lãnh. Cả thế giới an bình.
[1] cổ phác: phong cách cổ xưa

[2] nguyên văn là thính tường căn – nghe chân tường: ý chỉ những người trong bóng tối nghe lén người khác nói chuyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.