Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 148: "Ngoại trừ Đường Minh Phong!"



Bên trong vang lên giọng nói hốt hoảng lo âu: "Cậu Tôn, tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu hãy cứu con gái tôi, tôi cầu xin cậu..."





"Thẩm Kỳ Bân, không phải con gái ông đã được Tiết Nhất Thủ của Ma Đô chữa trị rồi sao, còn tìm tôi làm gì?", Tôn Hàn lạnh nhạt hỏi



Advertisement






"Ông ta là một tên lang băm! Ông ta sắp hại chết con gái tôi rồi! Cậu Tôn, bây giờ chỉ có cậu mới cứu được con gái tôi thôi!"





"Không liên quan đến tôi!", Tôn Hàn lạnh lùng nói rồi cúp máy.





Nhưng đôi mắt của Đồng Đồng đã mở to, trong đó lấp lánh ánh nước, giọng nói cô bé cũng trở nên nghẹn ngào.





"Bố ơi, có phải bệnh của chị Thẩm Nguyệt lại tái phát không?"



Advertisement






"Xảy ra chuyện gì vậy?"





Tôn Hàn vừa đến nhà họ Thẩm đã hỏi ngay.





"Cậu, cậu Tôn, cậu mau cứu con gái tôi đi. Con bé, con bé sắp không xong rồi!". Thẩm Kỳ Bân đi ra đón anh, sắc mặt trắng bệch.





"Ông hai Thẩm, Tôn Hàn là một tên lừa đảo, ông không thể tin anh ta, sao anh ta có thể cứu cô Thẩm được?!". Đường Minh Phong đang rúc trong góc đại sảnh liền nói, anh ta không tin Tôn Hàn có thể cứu người.





Hoặc nói đúng hơn là anh ta không muốn tin!





"Không tin cậu Tôn thì chẳng lẽ tin cậu à? Đường Minh Phong, Tiết Nhất Thủ, tôi nói cho các người biết, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ khiến các người chôn cùng con bé!", khóe mắt Thẩm Kỳ Bân suýt nứt ra.





Tiết Nhất Thủ liền run như cầy sấy.





Ông ta cũng đã từng chứng kiến thế lực của những gia tộc đáng sợ như nhà họ Thẩm. Không nói đâu xa, lần này nếu không phải là không thể từ chối bên phía nhà họ Đường thì sao ông ta có thể dây vào cái đống rắc rối này được!





"Được rồi, đừng ai nói gì nữa, cứu người quan trọng hơn!"





Tôn Hàn không kiên nhẫn nói, sau đó anh liền nhìn Tiết Nhất Thủ: "Mọi người theo tôi lên tầng để tôi nắm tình hình".





"Ngoại trừ Đường Minh Phong!"





Thẩm Kỳ Bân vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, mời cậu Tôn!"





Chẳng mấy chốc, mấy người đã vào căn phòng trên tầng của Thẩm Nguyệt.





Lúc này Thẩm Nguyệt nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch. Mặt cô ấy hơi co giật, trông vô cùng đau khổ.





Khóe miệng cô ấy vẫn còn dính máu, yếu ớt tới nỗi thở thôi cũng thấy khó khăn, cho dù nói chuyện thôi cũng khiến người ta có cảm giác cô ấy có thể tắt thở bất cứ lúc nào.





"Cậu, cậu Tôn..."





Đôi tay Tiết Nhất Thủ không biết phải để đâu. Tuy ông ta không tin thanh niên trước mặt có thể chữa khỏi bệnh cho Thẩm Nguyệt, nhưng trước mắt vẫn nên biết điều mà câm miệng thì tốt hơn.





"Máu xộc lên não, có lẽ là đã tiêm vào những loại nguyên tố gây phản ứng bất thường với cơ thể, có thể hiểu rằng chúng gây độc đối với cơ thể người".



Tôn Hàn nhìn một cái rồi giơ tay bắt mạch cho Thẩm Nguyệt là đã hiểu được tình hình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.