Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 220: Anh hiểu rõ ông ấy sắp đến lúc về trời.



Sau khi đón Đồng Đồng, Tôn Hàn lái xe đưa Liễu Y Y và Đồng Đồng về biệt thự, nhưng anh lại không đi vào mà lại lái xe đến quán bar Hoàng Triều.





Vào trong quán bar, sắc mặt anh rất nghiêm túc.





"Cậu chủ!"



Advertisement






Chu Lão Lục run rẩy đứng trước mặt Tôn Hàn.





Tôn Hàn ngồi xuống sô pha, lạnh lùng hỏi: "Nói đi, tình hình sức khỏe của người đó thế nào rồi?"





'Người đó' chỉ Phó Văn Húc, chủ nhân đời trước của Thiên Cửu môn, bây giờ vẫn đang ở nhà giam phía Nam.






Advertisement



Năm đó Giang Lệ là anh tài mới nổi nắm giữ nửa giới xã hội đen cả nước, được xưng là ông hoàng thế giới ngầm, đối đầu trực tiếp với Thiên Cửu môn phía Tây Nam.





Lần đó Phó Văn Húc may mắn đẩy lùi được Giang Lệ, nhưng cũng gần như bị đánh cho tàn phế, sống thoi thóp qua ngày.





Hai người đã định ra một giao ước mười năm.





Trong vòng mười năm, Giang Lệ không được bước chân vào vùng Tây Nam, nhưng chủ nhân của Thiên Cửu môn cũng không được phép lộ mặt.





Giang Lệ chỉ cần điều chỉnh lực lượng hai năm là đã có thể tiếp tục đánh vào vùng Tây Nam, nhưng Tây Nam sẽ không có Phó Văn Húc thứ hai để đối phó với Giang Lệ.





Phó Văn Húc không thể không đồng ý những yêu cầu vô lý này, sau đó trốn vào nhà giam phía Nam.





Mùa xuân năm sau, khi cái giá lạnh của mùa đông biến mất cũng là lúc giao ước mười năm kết thúc.





Rất có khả năng lúc đó Giang Lệ sẽ lại kéo tới gây sự.





Mà Phó Văn Húc thì không sống được đến sang năm.





"Thưa cậu chủ, có tin tức từ bên nhà tù phía Nam, tình trạng sức khỏe của ông Phó ngày càng đi xuống, thuốc men đã không còn tác dụng. Có lẽ mùa đông vừa đến thì cũng là lúc ông Phó về trời", Chu Lão Lục nói cực kỳ đau đớn.





Phó Văn Húc chính là truyền kỳ một đời, và cũng là tín ngưỡng của Thiên Cửu môn!





Nhưng cuối cùng cũng đến lúc sinh mệnh kết thúc.





"Điều đó cũng có nghĩa ông ấy không sống được một tháng nữa?", giọng Tôn Hàn khản đặc.





Trước khi rời khỏi nhà tù phía Nam, ngày nào Tôn Hàn cũng gặp Phó Văn Húc nên hiểu rõ tình trạng sức khỏe của ông ấy như lòng bàn tay.





Anh hiểu rõ ông ấy sắp đến lúc về trời.





Ông cụ Mạc không chữa khỏi được cho vết thương của ông ấy, Tôn Hàn cũng không chữa được.





Con người ai cũng phải chết, sao có thể làm trái được ông trời.





"Cậu chủ, cậu đi thăm ông Phó đi. Cậu là truyền nhân của ông ấy, cậu mà đến thăm ông ấy chắc chắn sẽ rất mừng!", Chu Lão Lục nói.





Tôn Hàn bật cười lắc đầu, anh châm một điếu thuốc, từ từ nói: "Ông không biết đâu, có những lúc ông ấy rất tin vào phong thủy. Lúc tôi đi, ông ấy còn cảnh cáo tôi không bao giờ được bước chân vào nhà giam phía Nam nữa. Ông ấy bảo làm thế để cầu điềm lành, để tốt cho tôi và cũng là để tốt cho Thiên Cửu môn!"



"Haizz, ông già đó, đã sắp năm mươi tuổi rồi mà vẫn cố chấp như vậy! Nếu không như thế, ông ấy mà chịu chuyển đến một nơi tốt thì những ngày tháng còn lại cũng ổn thỏa hơn. Nếu tôi tới đó thì chắc sẽ bị tức chết mất thôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.