Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 359: Tình hình hoạt động của công nghệ Hoa Nguyệt?



Bây giờ cũng đến lúc xem rồi.





Tôn Hàn ngẩng đầu lên rồi đưa tài liệu sang, “Thẩm Nguyệt, cô tự xem đi”.






Advertisement



“Đây là thứ gì??”





Tôn Hàn thần hồn nát thần tính, bèn vội vàng hỏi.





“Không có gì, chỉ là tình hình hoạt động của công ty cậu thôi. Cái công ty công nghệ Hoa Nguyệt ấy của cậu không có cổ đông, chỉ có mỗi ông chủ là cậu!”





“Tên ‘công nghệ Hoa Nguyệt’ này nghe cũng hay ho đấy chứ, người khác nhìn vào chắc sẽ đều nghĩ cậu chung tình với Thẩm Nguyệt lắm! Nhưng cậu dùng công ty ma này lừa gạt Thẩm Nguyệt mà thấy được ư?”






Advertisement



Giọng nói của Tôn Hàn rất nhẹ nhàng, nhưng tràn ngập vẻ châm chọc.





Tình hình hoạt động của công nghệ Hoa Nguyệt?





Thiệu Tuấn không biết vì sao Tôn Hàn lấy được thứ này. Nhưng gã không thể để Thẩm Nguyệt xem được, nếu không mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn nữa.





Thiệu Tuấn vô thức đưa tay giật lấy tài liệu. Nhưng một cú xoay nhẹ cổ tay của Tôn Hàn đã khiến Thiệu Tuấn bắt hụt, còn loạng choạng không ngừng.





Còn tài liệu kia đã vững vàng nằm trong tay Thẩm Nguyệt!





Sột soạt!





Thẩm Nguyệt lật từng trang tài liệu, cuối cùng “soạt” một tiếng, cô ấy giận dữ ném hết xấp tài liệu lên, khiến chung bay ngập căn phòng.





“Thiệu Tuấn, anh còn gì để giải thích nữa không?”





Cuối cùng, Thẩm Nguyệt không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.





Thiệu Tuấn đã lừa gạt cô ấy tất cả mọi chuyện!





Công ty của gã là công ty ma, không có hoạt động, vậy “tình hình kinh doanh không tốt” ở đâu ra?





Trong công ty còn chẳng có lấy một xu, làm sao cổ đông có thể ôm tiền bỏ trốn kia chứ?





“Thẩm Nguyệt, anh…”





“Anh còn muốn giải thích gì nữa? Tôi đang nghe đây!”, bờ vai Thẩm Nguyệt khẽ run lên, rốt cuộc nước mắt cũng lã chã rơi xuống, chẳng thể nào dừng được.





Cô ấy không quan tâm đến số tiền ấy. Điều mà Thẩm Nguyệt quan tâm chính là Thiệu Tuấn đã lừa gạt cô ấy từ đầu đến cuối!





“Ha ha ha, Thẩm Nguyệt, cô tưởng tôi muốn gạt tiền cô lắm à? Nhưng tôi còn cách nào nữa đâu?”





Nhận ra mọi chuyện đã bị vạch trần, Thiệu Tuấn không còn e sợ điều gì nữa, đột nhiên bật cười một cách điên cuồng!





“Thẩm Nguyệt, tôi cũng muốn lấy cô lắm! Tôi có thể không ghét bỏ chuyện cô chỉ là một con bệnh, dẫu sao nhà cô cũng lắm tiền nhiều của. Dù cô có chết, thì khi lấy cô rồi, tôi sẽ là con rể của nhà họ Thẩm!”





“Nhưng Thẩm Nguyệt à, bậc cửa nhà họ Thẩm của cô cao quá. Dù cô chỉ là một kẻ bệnh tật sắp chết, nhà họ Thẩm vẫn xem thường tôi, bố cô còn cảnh cáo tôi phải tránh xa cô ra! Cô nói xem, ngoại trừ gạt tiền cô, tôi còn có thể làm gì đây?”





“Thiệu Tuấn này chỉ là một thằng nhà nghèo. Đến thành phố này, ai cũng xem thường tôi! Khi yêu cô, tôi đã nghĩ mình sắp được đổi vận rồi! Khi cô nói với tôi về việc cô mắc bệnh ung thư máu, tôi vẫn dằn lại sự kinh tởm trong lòng mà tự nhủ rằng ‘Không sao, mình không quan tâm đến chuyện đó’!”



“Là do cô ngu xuẩn, cũng chẳng nghĩ xem tại sao lại có người đi thích một bệnh nhân ung thư máu?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.