Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 369: Khả năng thắng rất cao.



Mãi đến người thứ ba, sau khi trầm ngâm một lát thì nói: "Tôi theo ba triệu tệ!"





Đã có người bắt đầu xem bài rồi, trong tay nhất định có con bài nào đó, thế nên Lâm Hữu không dám mạo hiểm nữa.





Ông ta lập tức cầm ba quân bài lên xếp chồng trên tay, thấp thỏm nhìn thử.



Advertisement






Lá đầu tiên là con 5 cơ!





Lá thứ hai hơi lộ đầu ra trong tay ông ta, chỉ nhìn hình cong ở góc thôi là ông ta đã biết là con 6 đỏ, chất cơ hoặc rô!





Được đấy!





Lâm Hữu lập tức để quân bài này ra đằng sau con 5 cơ, bắt đầu xem lá thứ ba.






Advertisement



Là con 7 đỏ!





Điều này làm Lâm Hữu vô cùng chắc chắn, ít nhất thì ông ta cũng có chuỗi 5, 6, 7, hơn nữa có hai mươi lăm phần trăm là chuỗi đồng chất!





Thầy bói đúng là không lừa ông ta, ván đầu tiên mà ông ta đã lấy được bài tốt như thế này rồi!





"Đừng có làm trễ thời gian, có theo không thì nói một câu!". Ông chủ đầu trọc đặt cược theo hơi mất kiên nhẫn.





"Tôi theo ba triệu tệ!", Lâm Hữu vội vàng đặt cược ba triệu tệ.





Giờ tính cả Tôn Hàn thì cũng chỉ có ba người đặt cọc, khả năng thắng rất cao.





Tôn Hàn bật cười: "Lâm Hữu, ông đã xem bài rồi mới dám đặt cược, xem ra lá bài cũng không tệ nhỉ, tôi sẽ chơi cùng ông, đặt hai triệu tệ!"





Đặt hai triệu tệ thì người sau phải đặt ít nhất năm triệu tệ!





Ông chủ đầu trọc kia bắt đầu do dự, không biết có nên theo hay là không theo nữa.





Nhưng cuối cùng ông ta vẫn bỏ thẻ bạc năm triệu tệ vào.





Dáng vẻ lưỡng lự này khiến Lâm Hữu tự tin hơn một chút, ông ta liền biết là bài của ông đầu trọc này không lớn nên chẳng còn kiêng dè gì cả: "Năm triệu tệ thôi mà, tôi theo!"





"Tôn Hàn, đừng trách tôi không nhắc cậu, cậu đừng có hòng thắng bài của tôi!"





Lâm Hữu vẫn không xem bài, coi như là để lại một niềm tin cho mình.





Thực ra khả năng là chuỗi đồng chất không lớn, nhưng trước khi chưa xác định đó là một chuỗi thường thì ông ta vẫn coi như đó là một chuỗi đồng chất.





Đây cũng là một loại tâm lý của những tên cờ bạc, cảm thấy mình đang may, chuyện gì cũng có thể xảy ra.





Lâm Hữu nói vậy chủ là để khích tướng để Tôn Hàn hạ bài, nào ngờ Tôn Hàn lại xem bài thật.





Ông ta liền gào ầm ĩ trong lòng, biết thế thì đã giả vờ do dự rồi.





"Cảm ơn đã nhắc nhở, bài của tôi nhỏ quá, tôi không đặt tiền nữa!"





Đến lượt ông đầu trọc.





"Năm triệu tệ, tôi mở bài, 9, 5, 2 bích cùng chất!"





Ông đầu trọc trực tiếp mở bài của mình.





Lúc này trong hố để tiền đặt cược ít nhất phải có khoảng ba mươi triệu tệ.





Lâm Hữu liền sững ra như trời trồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.