Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 387: Đừng nói là mười nghìn tệ nhé?"



Đột nhiên Từ Tiểu Bân lạnh lùng thốt lên: "Anh cả, anh nghe lời mẹ, làm việc ở chỗ chúng ta đi!"





Dương Dung vừa nói là Từ Tiểu Bân đã hiểu ý, mẹ biết cậu ta sắp kết hôn, cần chi tiêu nhiều. Nếu Tôn Hàn mỗi tháng đều đưa tiền lương, sau đó mẹ đưa cho cậu ta thì cuộc sống của cậu ta sẽ ổn hơn.



Advertisement






Mà Tôn Hàn làm việc ở thành phố Giang Châu xa nơi này như vậy, lấy được tiền của Tôn Hàn mới là lạ!





Tôn Hàn nhận ra được tất cả điều này.





Sắc mặt anh lạnh hẳn đi, có lẽ anh cũng chẳng mong chờ gì với gia đình này, anh lạnh lùng nói: "Hôm nay con về để thăm mọi người, con không muốn nhắc đến những chuyện khác. Mẹ, con để quần áo con mua cho mẹ trên bàn, lúc nào rảnh mẹ xem thử xem có thích không".





"Phải rồi, cho con số điện thoại của em gái đi".



Advertisement






Tôn Hàn nói vậy là đã có ý định đi.











Sau khi Tôn Hàn đi, khuôn mặt Từ Tiểu Bân giật giật, sau đó cậu ta tức điên lên: "Mẹ, bây giờ Tôn Hàn đang làm cái trò gì vậy!"





"Năm đó anh ta thà lấy tiền cho con đàn bà thối tha Lâm Mỹ Quyên kia cũng không chịu cho nhà chúng ta thêm chút ít. Nếu lúc anh ta có tiền có thể cho con mấy triệu tệ thì sao con lại sống thảm hại thế này được?"





Sắc mặt Dương Dung cũng chẳng tốt đẹp gì: "Nó đủ lông đủ cánh rồi nên muốn bay đi đấy! Con yên tâm, nó không thoát khỏi lòng bàn tay mẹ đâu!"





"Anh ta không ở lại Mục Thành, chẳng lẽ mẹ có thể trói anh ta lại sao?", Từ Tiểu Bân khó hiểu.





Trừ khi Tôn Hàn có thể ở lại đây, nếu không e rằng họ không thể kiếm chác được gì của Tôn Hàn.





Ánh mắt Dương Dung sắc lẹm: "Con quên con bé Chu Đình rồi à? Năm nào Chu Đình cũng hỏi chúng ta khi nào Tôn Hàn ra tù, con bé vẫn rất thích Tôn Hàn!"





"Con nghĩ xem, bố của Chu Đình bệnh tật cần có người chăm sóc không rời, Tôn Hàn vừa mới ra tù mà vẫn còn có người thích đã là tốt lắm rồi, hơn nữa còn là cô gái xinh xắn như Chu Đình! Vừa hay Chu Đình thích Tôn Hàn từ ngày xưa, bây giờ chúng ta tác hợp cho hai đứa, chẳng lẽ Tôn Hàn có thể rời khỏi Mục Thành sao?"





"Nói thật, nếu không phải con bé Chu Đình không thích con thì mẹ thực sự muốn con cưới Chu Đình, nó tốt hơn cái cô Lâm Nhã Nhi kia nhiều!"





Từ Tiểu Bân cũng muốn thế, nhưng Chu Đình hoàn toàn không thích cậu ta.





Cậu ta cũng từng theo đuổi Chu Đình, nhưng lần nào cũng không hẹn được. Hai người là hàng xóm láng giềng, câu cô ấy nói nhiều nhất với cậu ta chính là "anh trai anh bao giờ về?".





Sau này Từ Tiểu Bân cũng từ bỏ.





"Việc này.. Đúng thì đúng thế thật, vấn đề là Tôn Hàn mà lấy Chu Đình thì sẽ đưa tiền cho nhà Chu Đình hết, đâu còn phần của chúng ta!". Nghĩ đến vấn đề thực tế, Từ Tiểu Bân liền cảm thấy không ổn lắm.





Nhưng Dương Dung lại nở nụ cười quái lạ: "Con trai à, con nghĩ nhiều quá, sau này không chỉ tiền của Tôn Hàn sẽ là của chúng ta, mà tiền của Chu Đình cũng sẽ là của chúng ta! Con có biết bây giờ một tháng Chu Đình có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?"





"Bao nhiêu thế mẹ? Đừng nói là mười nghìn tệ nhé?"





"Còn hơn cả mười nghìn tệ!". Dương Dung bật cười: "Lần trước khi gặp bố Chu Đình dưới tầng, bố con bé nói bây giờ một tháng con bé có thể kiếm được ba bốn mươi nghìn tệ. Người ta ngày xưa là học sinh xuất sắc đấy!"





"Nhiều thế sao?"



Từ Tiểu Bân vô cùng kinh ngạc, bây giờ cậu ta vẫn là một tên vô công rồi nghề, nếu có một công việc lương tháng sáu bảy nghìn tệ thôi thì nằm mơ cũng có thể vui quá mà tỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.