Hàn Thanh xong việc liền phi cửa sổ ra ngoài. Phòng bệnh đã bí bách như vậy rồi mà còn khóa cửa! Sợ trộm đột nhập vào cướp cậu ta đi hay gì?!
Linh hồn của An Cảnh được thả tự do, có thể hoạt động như một con ma bình thường. Cậu ta mau chóng tạm biệt Giang Mộc Nhiên rồi chạy thật nhanh lên không trung.
____________________________
"Chết tiệt! Sao cậu ta lại chết trước thời hạn?! Các ngươi đi bắt nó lại cho ta!". Đoàn Thi Huyền giận giữ ra lệnh cho ma xó. Bọn họ nhận lệnh nhanh chóng rời đi.
Đàm Thi Huyền bắt đầu chuẩn bị dụng cụ. Bà ta đi vào một căn phòng. Bên trong tối om, mang toàn hơi thở của cái chết tanh máu. Bà ta với lấy chiếc áo choàng cùng mặt nạ đen, lấy dao đâm chọc lên đó mấy phát rồi đeo lên mặt. Lập tức, khuôn mặt bà ta bốc cháy. Bà ta bắt đầu đọc to các câu thần chú khó hiểu rồi đóng cửa phòng lại.
_______________________________
"Ông An! Ông mang trả con tôi lại đi!!! Ông không thể để nó ra đi dễ dàng như vậy được!". Bà An ôm lấy thân thể của An Cảnh mà gào khóc. Phải biết bà đau lòng thế nào khi mơ đến đứa con xấu số của bà đến tạm biệt và nhờ bà chôn cất. Vừa tỉnh khỏi giấc mộng, bà chạy ngay đến phòng bệnh. Trên máy đo nhịp tim đã không biểu hiện dù chỉ một chút dấu hiệu của sự sống.
"Bà bình tĩnh chút, tôi đã sắp xếp xong hết rồi. Chẳng phải là bà mơ thấy nó nói nó sẽ về hay sao?". Mắt ông An hiện lên ngàn tia máu. Quầng thâm dưới mắt đã không thể đậm hơn nữa. Ông cố trấn tĩnh bản thân, bà An giờ chỉ có thể dựa vào ông thôi. Đứa con gái du học nước ngoài của ông cũng đang trên đường về nước. Báo chí bắt đầu rục rịch ngóc đầu, may mà ông đã phong tỏa kín tin này, người nào có tin đều bị bịt miệng.
"Bà bỏ nó ra đi! Chúng ta cần tiến hành lễ tang! Tôi tin nó sẽ trở về!". Trong lúc chợp mắt, ông cũng có mơ thấy con trai nói với ông như vậy. Thêm lời kể hết sức chân thực của cả vợ và con gái, ông lập tức cho người sắp xếp mọi thứ. Đâu đã vào đó, một đám người mở cửa bước vào phòng, đẩy giường của An Cảnh đi. Mọi chuyện diễn ra trong chốc lát, bà An vì căng thẳng quá độ mà ngất. Đứa con gái của hai ông bà cũng kịp thời về nước nhìn anh trai lần cuối. Lễ tang diễn ra suôn sẻ.
______________________________
An Cảnh bay lượn tự do trên khung trời rộng. Nhìn thấy mọi người đau xót như vậy, cậu cũng khó chịu không kém. Cậu nhất định phải trở về! Khi mọi người đã đi hết, cậu ta mới "hạ cánh" xuống mộ mình rồi ngồi chờ ở đó.
Vài phút sau, một đám ma xó phi thật nhanh đến bắt cậu ta lại. An Cảnh nhanh chóng chạy đi. Nhưng cuối cùng, một không thể đấu lại mười, cậu bị đám đó đưa đến một thế giới khác.
Giang Mộc Nhiên và Phạm Hàn Hàn đã đến nơi. Mấy tên đào mộ thuê tức tốc làm việc. Năm phút sau, quan tài được đào lên, bắt đầu được khiêng đến trận địa của Phạm Hàn Hàn.
____________________________
Ở thế giới bên kia, An Cảnh đang dũng cảm đứng đọc thần chú bên cạnh mấy "người bạn" không đầu. Mà kinh dị hơn nữa, trên tay mấy "người" đó đang cầm cái gì như đầu lợn vừa bị chặt ra ấy. Chỉ một từ thôi:"Tởm!"
Ba sợi tóc của Giang Mộc Nhiên bện chặt lại với nhau, ngày càng to ra rồi chuẩn bị đứt. An Cảnh thấy vậy thì hoảng hốt, tóc bị làm sao thế này?! Cậu hơi chần chừ, muốn đọc tiếp nhưng lại sợ đứt, làm sợi tóc lại thu nhỏ lại. Mấy con ma xó như phát hiện điều gì lạ lùng, bắt đầu điên cuồng tra xét người An Cảnh. Đập vào mắt cậu ta là những con giòi đang bò lổm ngổm ở chỗ bị chặt. Chúng dài ngoằng, uốn éo, vui vẻ chui vào trong yết hầu của ma xó. Trượt một vòng rồi chui ra bằng từ chỗ "ấy", chúng lại tiếp tục thực hiện vòng tuần hoàn, thậm chí còn định bò lên người An Cảnh. Cậu ta giật bắn ra, liều mình giữ chặt ba sợi tóc trong tay rồi thầm đọc thần chú. Sợi tóc lại to ra, bện chặt lại với nhau.
Bọn ma xó cầm đầu lợn lắp lên cổ, gào thét to lên một tiếng. Chúng giơ móng vuốt dài ngoằn của mình lên, nhào về phía An Cảnh. Sợi tóc tách ra, vỡ vụn. Bên trong là sợi dây thừng chắc nịch đang dần dài ra. An Cảnh thấy thế thì sung sướng, cánh tay nhanh nhẹn quật một vòng thật mạnh, mấy con ma xó đều nghiêng ngả hết cả. Chúng va vào nhau kêu đau, trên chỗ bị đánh bắt đầu xuất hiện tia lửa. Chúng bấu víu vào nhau làm lửa càng nhanh lan. Nói thì lâu nhưng thực ra quá trình này chỉ xảy ra trong vài giây. Cánh cổng về trần gian đã mở ra, An Cảnh vắt dây thừng lên cổng rồi trèo lên, đọc câu thần chú sao cho dây thừng ngắn lại kéo cậu ta lên. Bọn ma xó thấy thế thì nhào vào người cậu ta, tiếng kêu thất thanh của chúng lại lần nữa vang vọng.