Triệu Văn Ngạn nhìn thanh niên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mặt, ngồi bất động hồi lâu mới khàn giọng hỏi: "Cậu phẫu thuật thẩm mỹ à?" – Nhưng khi vừa dứt lời y lại thầm lắc đầu, phủ định suy đoán này.
Không, người nọ không phẫu thuật thẩm mỹ, vẫn là gương mặt đó, vẫn là ngũ quan đó, chẳng qua các đường nét đã trở nên mềm mại và trong trẻo hơn rất nhiều, thật ra thay đổi lớn nhất chính là đôi con ngươi kia, chúng đen hơn, thuần khiết hơn và thâm thúy hơn, khác biệt với tất cả mọi người trên thế giới. Chỉ một đôi mắt đó, khi đặt bên cạnh thanh niên nọ, lại có thể hoàn toàn đảo lộn tất cả những ấn tượng mà Phạn Già La đã để lại cho người khác, như thể lột xác sống lại vậy.
"Cậu tên gì?" - Triệu Văn Ngạn không dằn được nội tâm kích động.
"Anh muốn nói gì?" - Phạn Già La lấy cây bút ghi âm khỏi tay y, cầm trong tay mà đùa nghịch, đôi mắt hơi toát vẻ tò mò càng thiêu đốt người ta hơn lúc trước.
Triệu Văn Ngạn hệt như bị phỏng, cơ thể đang không nhịn được mà nghiêng về phía hắn lập tức lùi lại, nắm chặt tay lái nói: "Cậu mở bút ghi âm lên đi, những lời tôi sắp nói rất quan trọng với Phạn Già La." - Y nhanh chóng liếc đối phương một cái, nói thêm: "Các cậu dùng chung một cơ thể, nên những lời này hiển nhiên cũng rất quan trọng với cậu."
Phạn Già La chỉ mất vài giây đã thành thạo việc sử dụng bút ghi âm, sau khi bấm nút ghi âm thì khẽ cười, nói: "Anh nói đi, tôi nghe đây."
Tiếng cười mềm mại nhẹ nhàng lại hơi khàn khàn vang vọng trong xe, chạm vào màng nhĩ của Triệu Văn Ngạn gây ngứa ngáy. Y cố nén ý định ngoáy lỗ tai lại, chậm rãi dặn dò từng câu từng chữ: "Tôi vốn không muốn quan tâm đến cậu..." - Ý thức được người trước mặt không phải là người mình ghét nọ, y lập tức đổi giọng, nói: "... Không muốn quan tâm chuyện vớ vẩn của Phạn Già La, nhưng khi nghe cậu bị cảnh sát bắt, Phạn Khải Toàn cứ luôn miệng nhờ tôi nhất định phải bảo lãnh cậu ra. Đúng rồi, cậu biết Phạn Khải Toàn phải không?"
Phạn Già La mỉm cười gật đầu: "Tôi biết, anh ta vốn là một người không nên tồn tại."
Triệu Văn Ngạn cho rằng ấn tượng này là do nhân cách chính để lại cho nhân cách phụ, mặc dù nghe không thuận tai, nhưng cũng không sai —— đối với Phạn Già La mà nói, quả thực Phạn Khải Toàn vốn là một người không nên tồn tại.
"Đừng mang thái độ thù địch với anh ta, việc đối đầu với anh ta... Không có lợi gì cho các cậu đâu." - Triệu Văn Ngạn thận trọng cảnh cáo.
"Anh ta là người như thế nào?" - Phạn Già La hơi nghiêng đầu, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú.
Triệu Văn Ngạn lấy ra một bao hồ sơ: "Anh ta khác xa cậu. Khi cậu vẫn còn ngồi trong lòng Phạn phu nhân làm nũng, thì anh ta đã lăn lộn trên phố New York rồi. Bởi vì gia cảnh nghèo khó, những năm đầu anh ta rất khổ sở, gần như làm đủ mọi công việc. Nhưng anh ta là một thiên tài, không chèn ép được, chỉ cần được cho một cơ hội thích hợp là có thể một bước lên trời. Anh ta chỉ lớn hơn cậu 6 tuổi, nhưng đã sáng lập ra một công ty đầu tư mạo hiểm, những dự án đầu tư do anh ta lãnh đạo đều có tỷ lệ thành công là 100%, lãi suất thu được còn tăng gấp đôi, được mệnh danh là "Bàn tay vàng" ở phố Wall, ngay cả những vị nổi danh là cá sấu quốc tế cũng không phải là đối thủ của anh ta. Cậu không tưởng tượng nổi lượng nhân mạch và tài sản mấy năm nay anh ta tích lũy được đâu, Phạn gia trong mắt anh chẳng là cái đinh gì cả, cậu thì lấy cái gì để đấu với anh ta đây?"
Triệu Văn Ngạn nhanh chóng liếc Phạn Già La một cái, tiếp tục nói: "Chỉ cần cậu không đụng đến Phạn Khải Toàn, thì anh ta sẽ không đối phó cậu. Anh ta không thích dồn mọi thứ vào đường cùng như Phạn Lạc Sơn. Dù sao cậu cũng là em trai trên danh nghĩa của anh ta, để đẹp mặt nhau, anh ta cũng phải cho cậu sống như một con người. Đây là chi phiếu và bất động sản anh ta cho cậu, nếu cậu muốn ở lại Bắc Kinh thì đừng gây rắc rối cho anh ta. Có điều, tôi nghĩ cậu nên ra nước ngoài đi, Trung Quốc đã không còn chỗ cho cậu dung thân rồi."
Phạn Già La mở bao hồ sơ ra, thấy bên trong có một tờ chi phiếu 5 triệu và một giấy chứng nhận bất động sản.
Triệu Văn Ngạn nhìn chằm chằm gò má của hắn, nói: "Vị trí của căn biệt thự này rất tốt, chắc có thể bán được hơn 20 triệu. Cậu còn thiếu công ty 80 triệu tiền vi phạm hợp đồng, mấy nhà quảng cáo cũng đang định kiện cậu, bắt cậu bồi thường. Tôi khuyên cậu đừng chỉ nhìn lợi ích trước mắt, bán biệt thự bán lấy được một ít tiền rồi nói, không thì ngay cả biên giới cậu cũng không ra khỏi đâu."
Nhớ tới một đống lệnh triệu tập tòa án đưa tới, cuối cùng Phạn Già La cũng cảm nhận được một ít phiền não của phàm phu tục tử. Nhưng hắn không có ý định bán tài sản, chỉ lễ phép gật đầu: "Hôm nay đã làm phiền anh rồi, tôi rất cảm ơn. Nếu Phạn Khải Toàn về nước, anh hãy thay tôi nói lời cảm ơn với anh ta."
"Không cần cảm ơn, cậu nghe lọt lời tôi nói là được." - Triệu Văn Ngạn lại lái xe ra đường, nhưng sự chú ý vẫn không cách nào dời khỏi người Phạn Già La. Trông tính cách của cậu rất ôn hòa, con người cũng rất lễ độ, nói chuyện hay cư xử đều lộ ra vẻ lịch thiệp, giống như đã được giáo dục rất tốt. Nói thật, so với Phạn Già La trước kia thì cậu càng giống một thiếu gia nhà giàu hơn.
Không khí trong xe rất yên tĩnh, cũng rất thoải mái, đến nỗi nếp nhăn nơi ấn đường của Triệu Văn Ngạn cũng giãn ra không ít. Y lái xe đến tiểu khu Vịnh Ánh Trăng, nhìn chằm chằm cánh cổng đen ngòm kia, đang định nói chỗ này không phải nơi thích hợp để ở, tốt nhất là cậu nên sớm chuyển nhà đi, thì điện thoại chợt reo lên.
Phạn Già La mở cửa xe, mỉm cười nói tạm biệt.
Triệu Văn Ngạn nói một câu hẹn gặp lại cho có lệ, khi thấy rõ hàng chữ hiển thị trên màn hình điện thoại, ấn đường y không khỏi nhíu chặt, khuôn mặt cũng tái xanh, dường như tâm trạng đã trở nên rất tệ trong chớp mắt. Thế nhưng, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng điệu y lại có vẻ hết sức dịu dàng, trong mắt rõ ràng đang ẩn chứa đau khổ và giãy giụa, nhưng lời nói ra lại nồng nàn tình cảm, như thể linh hồn bị chia thành hai nửa khác nhau hoàn toàn.
Phạn Già La vốn muốn đóng cửa xe rồi rời đi, nhưng hiện lại cúi người xuống, dùng con ngươi lóe lên vẻ tăm tối nhìn chằm chằm Triệu Văn Ngạn. Cuộc điện thoại này đã hoàn toàn khơi lên sự hứng thú của hắn.
Cuộc gọi được kết nói, một giọng nói vô cùng trong trẻo phát ra từ micro trước: "Alo, anh yêu, anh đang làm gì đó? Có nhớ em không?"
Triệu Văn Ngạn căng khóe miệng trả lời: "Dĩ nhiên là anh nhớ em rồi, chừng nào em về?"
"Tuần sau em về." - Giọng điệu người phụ nữ càng nhu hòa hơn, lộ ra vài phần ngây thơ và dè dặt: "Cưng à, mấy bữa nay anh có xem tin tức không?"
"Em muốn hỏi anh có nhìn thấy scandal của em với Steve không chứ gì?" Khóe miệng Triệu Văn Ngạn dần căng ra hết cỡ, đôi con ngươi tăm tối gần như không thấy chút ánh sáng, nhưng giọng điệu dịu dàng yêu thương lại không hề thay đổi: "Em không cần giải thích, tất nhiên là anh tin em. Tuần sau em về à? Anh cho trực thăng tới đón em."
"Em biết anh sẽ tin em mà!" - Giọng nói của người phụ nữ nọ ngọt đến nỗi có thể chiết ra mật, "Thứ tư tuần sau em sẽ về nước, anh tới đón em được không?"
"Được, anh sẽ tới đón em." - Triệu Văn Ngạn ngậm một điếu thuốc vào miệng, biểu cảm vẫn dịu dàng như trước, nhưng đôi con ngươi đã lặng lẽ phủ đầy khói mù.
Người phụ nữ im lặng mấy giây, lại nói: "Em trai của em có xây một phim trường ở Tây Xuyên, anh có thể mua lại nó không? Văn Ngạn, xin anh nể mặt em mà giúp nó với, nếu không nó sẽ té đau lắm, chỉ e sau này cũng không đứng dậy nổi." - Nói tới đây, giọng người phụ nữ có hơi nghẹn ngào, như thể đang vô cùng khổ sở.
Triệu Văn Ngạn thậm chí không cần suy nghĩ mà gật đầu nói được cái rụp, hàm răng nghiến chặt cắn đứt luôn đầu lọc của điếu thuốc.
Người phụ nữ nọ lại nói thêm vài câu lời ngon tiếng ngọt rồi mới cúp máy.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen như mực, Triệu Văn Ngạn một giây trước còn hết sức dịu dàng, một giây sau chợt rút một tờ khăn giấy ra, phun đầu lọc chỉ còn hơn 2 cm trong miệng ra, kèm theo còn có chút da thịt đỏ tươi, ngay cả đầu lưỡi cũng bị cắn chảy máu.
Y không cảm xúc mà lau sạch vết máu nơi khóe miệng, vo khăn giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác trên xe, sau đó hạ kính xe xuống, hung hăng chọi cái điện thoại lúc nãy còn được y cầm trong tay bày tỏ đủ sự nhớ nhung lên tường. Rầm một tiếng thật lớn, điện thoại di động vỡ tan thành vô số mảnh, mà gương mặt của y cũng dần hiển hiện ra nét dữ tợn.
Phạn Già La lặng lẽ xem hết màn kịch này, chờ khi tiếng hít thở của Triệu Văn Ngạn không còn nặng nề nữa mới ôn hòa lễ độ mà hỏi: "Anh có sao không?"
Triệu Văn Ngạn chợt quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Cậu chưa đi à?"
"Anh có sao không?" - Phạn Già La lặp lại câu hỏi trước đó lần nữa.
Triệu Văn Ngạn cười gượng nói: "Tôi không sao, nghe nói tiểu khu này không an toàn lắm, cậu mau về nhà đi. Tốt nhất là cậu mau xử lý chuyện tiền vi phạm hợp đồng và các khoản bồi thường đi, đừng có kéo dài, không thôi tới lúc nằm trong danh sách đen rồi thì cậu muốn đi nửa bước cũng khó. Mặc dù tôi là ông chủ của công ty, nhưng cũng không thể miễn hết tiền vi phạm hợp đồng cho cậu được, 80 triệu không phải con số nhỏ, hội đồng quản trị sẽ gây khó dễ cho tôi. Tôi chỉ có thể gia hạn cho cậu một thời gian thôi, cậu cố gắng nghĩ cách đi. Tôi khuyên cậu đừng tới tìm Phạn Khải Toàn, mặc dù anh ta cho cậu chi phiếu và bất động sản, nhưng đó cũng chỉ để đẹp mặt nhau, đánh bóng danh tiếng mà thôi. Anh ta là là người rất coi trọng mặt mũi, nhưng tuyệt đối không phải là người tốt, nếu dám khiêu khích anh ta thì thủ đoạn của anh ta sẽ còn tàn nhẫn hơn Phạn Lạc Sơn nhiều."
Phạn Già La nghiêm túc lắng nghe những lời Triệu Văn Ngạn nói, gật đầu đáp: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Anh yên tâm, chuyện tiền vi phạm hợp đồng tôi đã có cách rồi, hẹn gặp lại." - Hắn duỗi hai ngón tay thon dài ra đặt ngay thái dương, làm một động tác chào tạm biệt.
Triệu Văn Ngạn bị thu hút bởi hai ngón tay trắng đến lóa mắt nọ, lúc y hoàn hồn, bóng dáng thanh niên đã hoàn toàn bị cánh cổng đen ngòm kia nuốt chửng. Y nhìn về hướng đối phương biến mất, qua hồi lâu mới lau lau mặt, để lộ dáng vẻ thảm hại hiếm thấy.
Cùng lúc đó, Phạn Già La đang vừa đi vừa gõ ba chữ "Tô Phong Khê" vào thanh tìm kiếm. Vô số trang mạng nhảy ra chứng minh cho sức ảnh hưởng của vị ảnh hậu quốc tế này, trang web hot nhất là tin về scandal của đối phương và ảnh đế Steve Carter từng đoạt giải Oscar, ảnh chụp hai người ôm nhau và thậm chí là hôn môi đã sớm lan truyền khắp Trung Quốc.
Phạn Già La vào Weibo của Tô Phong Khê, thấy cô ta đăng một status giải thích, nói hai người chỉ là đang quay phim chứ không có tư tình gì cả, cái gọi là ảnh chụp yêu đương vụng trộm cũng chỉ là ảnh phim mà thôi. Fan cô ta vì bảo vệ sự trong sạch của thần tượng mình mà đấu với antifan đến tối tăm trời đất.
Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên Tô Phong Khê đăng status giải thích, gần như cứ cách một khoảng thời gian thì phải giải thích một cái scandal, đối tượng đều là nhân vật lớn của giới giải trí, giới thương nghiệp, hay thậm chí là giới quân đội và chính trị. Người bình thường căn bản không thể lọt được vào mắt xanh của cô ta. Theo nguyên văn của fan là —— Chắc chắn Tô Phong Khê chính là một cái máy thu hoạch nam thần di động, chỉ cần vừa thấy cô thì sẽ chết mê chết mệt cô, một lòng một dạ với cô.
Cô ta tuyên bố với bên ngoài là mình độc thân, nhưng trí nhớ của nguyên chủ lại nói Phạn Già La biết —— cô ta và Triệu Văn Ngạn là tình nhân. Đương khi cô ta chỉ là một tân binh mới ra đời, Triệu Văn Ngạn đã vì cô ta mà hộ giá hộ tống. Vì giúp cô ta đóng phim, y giành giật tài nguyên, xử lý tranh chấp, dùng 5 năm nâng cô ta thành ảnh hậu Grand Slam (*), lại vung một đống tiền đưa cô ta sang Hollywood phát triển, hiện nay đã là ảnh hậu quốc tế.
Không có Triệu Văn Ngạn sẽ không có Tô Phong Khê ngày hôm nay, quả thực hai người chính là tình yêu đích thực.
____________________________
(*) Trong thể thao có một cụm từ gọi là Grand Slam, nó được dùng để chỉ một vận động viên hoặc một đội giành được chức vô địch trong một hạng mục nào đó tại 3 giải đấu lớn của thế giới là Thế vận hội Olympic, World Championship và World Cup. Grand Slam có nguồn gốc từ trò đánh bài "bridge" ở phương Tây, còn trong tiếng Trung thì nó có bắt nguồn từ trò đánh mạt chược.
Cụm từ Grand Slam được nhắc đến nhiều nhất trong môn quần vợt (tennis). Trong môn quần vợt, giành được Grand Slam nghĩa là trong 1 năm dương lịch đoạt chức vô địch của một trong 4 giải sau: Úc mở rộng, Pháp mở rộng (Roland Garros), Wimbledon và Mỹ mở rộng.
Do đó, 4 giải này còn được gọi là các giải Grand Slam và được xem là những giải đấu quan trọng nhất trong năm, cả đối với đại đa số khán giả cũng như về điểm xếp hạng và tiền thưởng cho đấu thủ. Các chức vô địch của 4 giải cũng được gọi là các danh hiệu Grand Slam.
Hiện tại, cụm từ Grand Slam cũng được sử dụng để mô tả, chứng nhận thành tựu xuất sắc và toàn diện trong giới phim điện ảnh/ truyền hình. Trong tiếng Trung, ảnh đế/hậu Grand Slam tức là một diễn viên đã giành được danh hiệu nam/nữ chính xuất sắc nhất trong các giải thưởng phim ảnh danh giá như: Giải thưởng Điện ảnh Hồng Kông, Giải Kim Kê của Trung Quốc, Giải Kim Mã của Đài Loan (tương tự đối với đạo diễn, nam/nữ phụ và bản thân bộ phim).