Chờ một chút.
Cố Hỉ Tâm giống như vừa nghĩ ra gì đó, cô ta rời khỏi ghế sô pha rồi tiến thẳng tới cái cầu thang dẫn lên tầng hai, chầm chậm bước từng bước chân trên bậc thang, vừa đi vừa ngân nga mấy câu hát.
Không biết phòng của Tấn Phong, hiện tại thế nào nhỉ? Mấy ngày ngày cô ta không có mặt ở đây, có thay đổi gì hay không? Đứng trước cửa phòng Tấn Phong, cô ta liên đưa tay ra xoay tay nắm cửa một cái cạch.
Trong phòng quả nhiên đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn hỗn độn như hiện trường xảy ra vụ tai nạn hôm trước nữa.
Có Hỉ Tâm đặt mông ngồi lên trên chiếc giường bình thường Tấn Phong vẫn hay ngủ, một chút chán ghét trong mắt hiện ra.
Ả tiện nhân Vũ Tình đó vậy mà lại đã từng ngủ ở đây, ngay trên chiếc giường này, từng ân ái cùng với vị hôn phu của cô ta.
Tới Cố Hỉ Tâm, Tấn Phong cũng chưa từng làm việc gì đi quá giới hạn với cô ta.
Vậy mà một nữ giúp việc tâm thường ngu dốt như Vũ Tình, dựa vào đâu lại có thể nẵng tay trên của cô ta chứ? Càng nghĩ tới việc đó, Cố Hỉ Tâm lại càng cảm thấy tức giận hơn, tia máu trong mắt cô ta bắt đầu hẳn lên, gương mặt vì giận dữ mà trở nên đỏ bừng.
"Ha ha."
Cố Hỉ Tâm trừng lớn mắt rồi nhe răng cười, hô hấp của cô ta bắt đầu trở nên hỗn loạn, lại câm lấy mấy cái cốc thủy tinh ở trên bàn mà ném thẳng xuống đất.
Vụn thủy tinh rơi trên nền nhà còn có một số mảnh vỡ cứa vào chân cô ta.
Nhưng cơn đau đớn từ những vết thương đó mang đến lúc này vậy mà lại làm cho cô ta thấy vô cùng dễ chịu, ít nhất nó cũng giúp cô ta phân tán cảm xúc đi, không còn cảm thấy sự ngột ngạt cùng ghen tị đang ngự trị nơi ngực trái nữa.
Ghen tị sao? Vừa nghĩ tới hai từ đó lại phát ra từ ý nghĩ của mình, Cố Hỉ Tâm liên không nhịn được mà đưa tay lên tự tát vào má mình một cái.
Cái gì được gọi là ghen tị? Người cao quý như mình mà lại phải ganh ghét với cái con nhỏ giúp việc bân hàn đó hay sao? "Điên rồi, đúng là điên thật rồi."
Cố Hỉ Tâm nói rồi liên đạp chân lên trên mấy mảnh thủy tỉnh đó mà đi xuống dưới nhà, cũng không quá bận tâm tới việc chân mình đang chảy máu, mỗi bước đi đều sẽ lưu lại màu đỏ trên nền nhà màu trắng, tươi đỏ giống như màu hoa bỉ ngạn dưới hoàng tuyên vậy.
Bà ta là người thành thục, trong lòng nghĩ gì người ngoài cũng sẽ khó lòng đoán ra, nhanh chóng gật đầu đáp ứng cô ta: "Tôi hiểu rồi, tiểu thư.
Về chuyện này, cô không cân lo lắng.
Trừ phi cô tự nói, nếu không tôi khẳng định sẽ không ai dám tiết lộ chuyện này ra cả."
Chẳng mấy chốc sau, Cố Hỉ Tâm đã được đưa tới bệnh viện băng bó vết thương.
Đúng là để như bình thường chẳng thấy đau, nhưng khi người khác đụng chạm vào vết thương của mình thì cơn đau mới ập tới.
Cố HỈ Tâm chau mày suốt khoảng thời gian bác sĩ xử lý vết thương cho tới tận khi cô ta đã về đến biệt thự của Tấn Phong.
Nhưng có một chút trà và bánh cũng đã xoa dịu đi được tâm trạng đang tồi tệ của cô ta một chút.
"Vũ Tình không trở về đây sao?"
Cố HỈ Tâm muốn xác nhận lại, cô ta tin tưởng ở thím Trương.
Thím Trương đang thái bắp cải thành sợi mỏng nghe thấy Cố Hỉ Tâm nói thế thì liền ngưng hành động của mình lại, con dao sắc dừng lại giữa không trung.
"Không có.
Tiểu thư có hứng thú với Vũ Tình sao?".