Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 20: Tình ý đã sửa



Cảnh thái phi? đầu óc Minh Lạc rốt cuộc quay lại chuyện hiện tại – nàng vừa ở chỗ Cảnh thái phi ra, hắnhỏi mình như vậy là vì cho là mình đi tìm Cảnh thái phi để người Minh gia nghĩ mình có ý với Cảnh Hạo?

Nàng nhìn hắn một cái- vẻ mặt và ngữ khí đó làm nàng nhớ lại những lần hai người nói chuyện, hắnchất vẫn và cuối cùng là những ngày tháng lạnh lụng bất tận.

Nàng cắn môi, thầm nghĩ, không được để kiếp trước ảnh hưởng đến mình, không thể lại sống chung với hắn như kiếp trước.

Nàng đứng lên đi đến trước cửa sổ, là một góc khác, hai người vẫn cách rất xa. Nàng nhìn mưa ào ào ngoài cửa, vì trận mưa này chuyện phía ngoài Cảnh Hòa như bị cách biệt, tâm liền yên tĩnh lại.

Nàng nói “ không, đi tìm Cảnh thái phi là ý của cô mẫu tiểu nữ.”

Dừng một chút lại nói tiếp “ tiểu nữ xuất hiện ở đây có khả năng cũng là ý của cô mẫu đi. cô mẫu tiểu nữ nói, Cảnh thế tuwer và ngài đồng thời cầu hôn tiểu nữ. hai mối hôn sự đều có lợi và hại, để tiểu nữ tự lựa chọn. để tiểu nữ hiểu hơn về Tây phiền vương phủ nên cho tiểu nữ đến nói chuyện với Cảnh thái phi- chỉ là không nghĩ khi trở về lại thấy ngài. Trong cung đều là người của cô mẫu, nghĩ đến việc này cũng là do người sắp xếp.”

nói đến đây nàng quay đầu cười với hắn, nói “ không biết người có đặc biệt đi khâm thiên giám hỏi hôm nay sẽ mưa bao lâu.”

Mắt Minh Lạc ngày thường rất đẹp, sáng tỏ kiên định nhưng lại ôn nhu, cười lên giống như làm tan lòng người,- ngoại trừ trong huyễn cảnh, đây là lần đầu nàng cười với hắn, nụ cười này làm lòng hắn ngứa ngáy, tâm sinh ra xúc động kéo nàng vào lòng- hắn cảm thấy cái này gọi là tâm ma.

hắn nghĩ hắn nên sớm cưới nàng mới được.

Nhưng Triệu Thành tuyệt không cảm thấy chuyện nàng cười đáng cười, cũng không thích nàng điềm nhiên như không có chuyện gì, giống như gả cho ai cũng thế.

Ý tứ của Minh thái hậu là để nàng chọn xem gả cho ai, hôm đó nàng nói sẽ gả cho hắn nhưng hôm nay lại đi Ngưng Tú các tìm Cảnh thái phi, ở lại mấy canh giờ.

Sắc mặt Triệu Thành âm tình bất định, Minh Lạc vẫn còn tiếp tục nói “ thật ra cô mẫu từ thái tử phi đến hoàng hậu, lại đến thái hậu, ở hậu cung nhiều năm như vậy, người rõ ràng nhất, nhét người vào Tây Phiền vương phủ hay Túc vương phủ đều không có tác dụng, giống như các triều đại mạnh mẽ nhét công chúa, quận chúa vào Tây Phiền vương phủ vậy, chỉ là uổng mệnh, cho nên,, cho nên đại khái người hi vọng ngài hoặc Cảnh thế tử có thể thích ta, giống như năm đó tiên đế thích người vậy?”

Cho nên người để ta tới thăm dò các ngươi, để người nhìn, cân nhắc xem gả ta cho ai sẽ hữu dụng.

Nhưng nói đến đây Minh Lạc nhíu mày- kiếp trước hắn không thích nàng nhưng thái haayuj và Minh gia vẫn lợi dụng nàng hoặc người bên cạnh nàng làm không ít chuyện- nàng nghĩ nàng gả cho hắn khôngdễ chịu – kì thật hắn cưới nàng cũng thật xui xẻo.

Như năm đó tiên đế thích nàng? Triệu Thành khịt mũi coi thường.

“ chỉ ý của thái hậu là chỉ ý của thái hậu. Nhưng nàng ở lại Ngưng Tú các thật lâu, nghĩ đến trò chuyện cũng vui vẻ đi.” Triệu Thành nói.

Minh Lạc sững sờ quay đầu nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại coi trọng điểm là chỗ này. Tận lực coi nhẹngữ khí của hắn- nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu, vẫn gật đầu chân thành nói: “ Ân, mặc dù tìm Cảnh thái phi là chỉ ý cảu cô mẫu nhưng tiểu nữ rất thích nói chuyện với bà ấy.”

Triệu Thành:….

Sau đó hắn nghe nàng nói tiếp “ Tiểu nữ nghe nói phụ thân của Cảnh thế tử lúc ở kinh thành có quan hệ rất tốt với phụ thân tiểu nữ, cho nên muốn nghe ngóng chuyện của phụ thân, đại bá và tiên đế qua Cảnh thái phi, có nói một chút chuyện Tây Phiền, Tây Ninh, Tây Vực, còn có chiến sự Bắc Cốt- trong khoảng thời gian này tiểu nữ đang tra những chuyện đó, nhưng nói thật, ngoại trừ xem một chút sách sử và địa lý, ở Minh phủ tiểu nữ không tìm được tư liệu gì.”

Thanh âm nghiêm túc còn mang theo chút ưu sầu.

Triệu Thành lẳng lặng nhìn dung nhan của nàng, nhìn lông mi thật dài của nàng nhếch lên, da thịt trong suốt như tùy thời có thể tiêu tán, hắn trầm mặc trong chốc lát, nói “ nếu là chuyện phụ thân nàng, nàng chưa chắc biết nhiều bằng ta.

Ý tứ là nàng có thể trực tiếp hỏi ta.

“ trước đó ta cho người đi Bắc Định, tìm được mấy thuộc hạ cũ của phụ thân nàng, lúc này bọn hắnđang trên đường hồi kinh. Chuyện của phụ thân nàng ở Bắc Định và Vân Châu năm đó, đợi bọn hắn vào kinh nàng có thể trực tiếp hỏi- nhưng năm đó người thân tín bên cạnh phụ thân nàng đều chết cả- mấy người này sợ là cũng không biết nhiều.”

Minh Lạc trước vui sau giật mình – người thân tín đều chết cả, đúng vậy a, nếu phụ thân chết kì quặc thì người bên cạnh cũng không thể lưu lại, không chỉ người của phụ thân, chính người của nhị phòng, một người cũ cũng không có, từ khi nàng có kí ức, người bên cạnh mẫu thân hoặc người mẫu thân từng dùng không có một ái, những chuyện nàng biết về phụ mẫu đều là do tổ mẫu, đại bá mẫu và người bên cạnh tổ mẫu nói - kiếp trước sao nàng lại không chú ý đến việc này?

thì ra chỉ cần sinh ra lòng nghi ngờ liền phát hiện rất nhiều chỗ khả nghi.

Những ngày này nàng có ý đi nghe ngóng người cũ phục thị mẫu thân, nhưng cơ hồ người nàng có thể dùng được không có một ai, muốn tra cũng không dám tra, tránh đánh rắn động cỏ, làm đại bá và đại bá mẫu hoài nghie – hiện tại nàng chỉ cần có một chút dị động, đại bá mẫu bên kia có thể biết ngay lập tức.

Nàng chỉ có thể chười đại cữu phản hồi, tiếp nhận sản nghiệp của mẫu thân mới chậm rãi bồi dưỡng thân tín- kiếp trước lúc nàng xuất giá, biểu ca nàng tự mình mang của hồi môn của mẫu thân giao cho nàng, nên nàng biết việc này không có vấn đề gì- chỉ cần lúc đó nàng không để tổ mẫu và đại bá mẫu cắm người vào là được.

Mà quản sự của sản nghiệp đều là người cũ của mẫu thân nàng.

Nàng cảm ơn Triệu Thành, do dự một hồi nói : “ vương gia, cữu cữu của tiểu nữ nhậm chức ở Giang Nam nhiều năm, trước kia tiểu nữ nghe đại tổng quản quản lý hồi môn của mẫu thân tiểu nữ mơ hồ nóiqua khi đó cữu cữu sẽ hồi kinh, nhưng sau này lại không có tin túc, việc này ngài có thể giúp tiểu nữ tra một chút, nguyên nhân là gì không?”

Từ phụ thân nàng nhảy sang cữu cữu, giống như không chút liên hệ nhưng Triệu Thành tâm tư nhạy cảm lập tức hiểu được ý của nàng.

hắn nói “ được”

Đáp gọn gàng dứt khoát.

Minh Lạc nhìn hắn một chút – thật ra hắn luôn thẳng thắn lưu loát, kiếp trước chuyện nàng cầu hắn, hắn có thể đáp ứng thì luôn không chút do dự đáp ứng, mà muốn cự tuyệt sẽ không chút do dự cự tuyệt.

Vì liên quan đến chính sự nên Minh Lạc chậm rãi tỉnh táo lại, vì cảm kích nên nhìn hắn tâm cũng hòa hoãn lại – nàng cũng không phải người không biệt phải trái.

Nàng công bằng nghĩ- kì thật cân nhắc dưới góc độ của hắn, kiếp trước hắn cưới nàng đối với hắnkhông có chỗ nào tốt.

Mà Lăng thái phi nói, hắn cưới nàng là vì muốn tê liệt Minh thái hậu và Minh gia, thái hậu vừa chết, hoàng đế thoái vị, nàng liền không có bất kì chỗ dùng nào- thật ra Lăng thái phi nói không đúng, lúc đó nàng cũng không có tác dụng với hắn nhiều lắm, còn chiếm vị trí vương phi- hắn thích cưới cũng tốt, cưới chi nữu của trọng thần khác còn mạnh hơn nàng.

Như vậy nếu hắn cưới nàng vì hứa hẹn với phụ thân, hắn giúp nàng cũng là vì mắc nợ phụ thân- kiếp trước hắn đối xử lãnh khốc với nàng nói chung là vì nàng chiếm vị trí không nên chiếm làm người bên cạnh hắn phẫn nộ, hoặc vì nàng quá mức tin thái hậu và người Minh gia, làm ra những việc mà vương phi của hắn không nên làm- hai người vốn là không thích hợp.

Nghĩ đến đây nàng cảm thấy phải nghiêm túc nói với hắn: “ vương gia, ngài muốn cưới tiểu nữ là vì hứa hẹn với phụ thân tiểu nữ, đáp ứng hôn ước đó sao?”

Minh Lạc nghiêm túc hỏi hắn- ý nàng là, nếu vì hôn ước kia thì hắn không cần cưới nàng.

Có thể Triệu Thành lại nghĩ thành ý khác – lúc trước nàng nói thái hậu hi vọng Cảnh Hạo hoặc mình thích nàng, mới quyết định gả cho ai, có phải nàng cũng có ý như vậy, nên mói hỏi nguyên nhân mình muốn cưới nàng?

Nàng để ý vấn đề này như vậy là muốn biết tâm ý của mình? Nghe nói nữ nhân đều quan tâm vấn đề này.

hắn dù không có khả năng sẽ nói nguyên nhân thật sự muốn cưới nàng nói cho nàng, cũng như người khác, nhưng hắn giỏi về công tâm nên nói “ có hôn ước hay không ta đều sẽ cưới nàng.”

Đại khái đây là lời êm tai nhất mà Triệu Thành có thể nói lúc này.. tạm thời coi như lời yêu thương đi.

Đáng tiếc Minh Lạc ngơ ngác nhìn hắn trang Nghiem nói, cũng không lĩnh ngộ ra nửa điểm tâm ý của hắn- nàng không hiểu hắn có ý gì.

Nhưng nàng không xoắn xuýt quá lâu vấn đề này, mà chậm rãi chân thành nói “ vương gia, nếu cái chết của phụ thân tiểu nữ có kì quặc, phụ thân xin ngài chiếu khán tiểu nữ, chính là không yên lòng Minh gia, không yên lòng tiểu nữ, thật ra tiểu nữ đã lớn, đã không cần chiếu khác, ngài chịu giúp tiểu nữ tra nguyên nhân cái chết của phụ thân, tiểu nữ đã phi thường cảm kích, về phần hôn ước, không nên làm thật đối với ngài và tiểu nữ đều tốt- nghĩ đến phụ thân tiểu nữ còn tại thế chắc cũng cho là như vậy. dù sao đối với Túc vương phủ, kết hôn với chi nữ trọng thần sẽ thích hợp hơn. Hoặc ngài cưới cô nương ngài thích, không cần ủy khuất nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.