Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 4: Chuyện xưa



Mấy người Minh lạc ngồi không bao lâu, ma ma chưởng sự mời các nàng ngồi xuống rồi bẩm báo với thái hậu

Thái hậu nghe nói các cháu gái đã đến thì gật nhẹ đầu, nói “ huynh trưởng các nàng đang ở kỵ xạ trận, để các nàng đến bồi huynh trưởng nói chuyện, lát nữa hoàng đế sẽ đến.”

Huynh trưởng chính là đường huynh Minh Thiệu Án của Minh Lạc, hắn là thư đồng của Khánh An đế, vốn canh giờ này là Khánh An đế ở kỵ xạ trận học kỵ xạ, nhưng vị gọi Túc vương đến nghị sự nên mới đến Từ Thọ cung, nhưng hắn ở đây cũng không ảnh hưởng đến các thư đồng, ai nên làm gì thì làm đó.

( kỵ xạ: cưỡi ngựa, bắn tên. Kỵ xạ trận: nơi để tập kỵ xạ)

Ma ma chưởng sự lính mệnh lui ra, lúc này thái hậu mới nới với Túc vương “ Lục thúc nói cũng đúng, việc này khoogn cần sốt ruột, đợi các nàng đến, xem tình huống để sắp xếp, nhân tiện nói đến chuyện này..”

Thái hậu nở nụ cười, vẻ mặt từ ái, thái độ như người nhà nói chuyện phiếm “ Lục đệ là phiên vương ở Thành Võ 28 năm, hồi kinh cũng được mấy tháng, năm đó phụ hoàng từng ban thưởng cho đệ một mối hôn sự, đáng tiếc cô nương kia vô phúc, bệnh nặng qua đời, Lục đệ cũng không còn nhỏ, chưa nói đến chính phi, trắc phi cũng không có 1 người nên lúc này bắc Cốt mới để ý đến vị trí vương phi của đệ.”

Phụ hoàng trong miện thái hậu chính là phụ thân của Thành Võ đế và Túc vương.

Túc vương từ chối cho ý kiến, thái hậu nói tiếp “ vài ngày trước Lăng thái phi có nhắc qua việc này với ai gia, mẫu tộc của đệ có nhị cô nương của nhị phòng Lăng gia vừa tuổi cập kê, còn khen cô nương đó, ai gia thấy ý Lăng thái phi dường như muốn gả Lăng nhị cô nương cho đệ, muốn ai gia tứ hôn.”

“ tuy Lăng nhị cô nương là mẫu tộc của Lục đệ, ai gia cũng đã gặp qua, là một cô nương huệ chất lan tâm, lại được lăng thái phi mở miệng, nhưng việc này là chung thân của Lục đệ, ai gia cảm thấy vẫn nên nghe ý tứ củađệ mới tốt.”

Vừa nói xong thì có ma ma bẩm báo lăng thái phi và Lăng gia nhị cô nương và tam cô nương tới thỉnh an thái hậu.

Thái hậu nghe liền cười với Túc vương “ vừa nhắc tào tháo, táo tháo liền có mặt. lần này Lục đệ hồi kinh, luôn lo quốc sự, khả năng còn chưa gặp Lăng thái phi đi, ta thấy không bằng đệ lưu lại gặp nàng một chút, cũng tiện nhìn xem lăng nhị cô nương.”

Lăng thái phi và Lăng gia.

Lăng gia là mẫu tộc của Túc vương, nhưng vị Lăng thái phi này không phải mẹ đẻ của Túc vương, mẹ đẻ của Túc Vương là hoàng hậu của thành võ đế, Lăng hoàng hậu, vị Lăng thái phi này là đường muội của Lăng hoàng hậu, đường di mẫu của Túc vương.

Năm đó tình cảm của Lăng hoàng hậu và Thành Võ đế rất sâu đậm, chỉ là Lăng hoàng hậu sau khi sinh trưởng nữ thì thân thể bị thương, thái y nói khó có thể có thai, điều dưỡng hai năm vẫn vô vọng, liền nhận con một phi tần làm con, chính là tiên đế, không nghĩ 10 năm sau lại ngoài ý muốn có Túc vương Triệu Thành, nhưng lúc đó tiên đế đã được phong làm thái tử, Thành Võ đế dù muốn đổi thái tử, nhưng thân thể hắn không tốt, dưới sự khuyên bảo của lăng hoàng hậu liền bỏ ý nghĩ này.

Năm Túc Vương bảy tuổi, Lăng hoàng hậu chết bệnh, Thành Võ đế liền nạp đường muội của Lăng hoàng hậu để chiếu cố Túc vương- cũng chính là Lăng thái phi, nhưng hai năm sau Thành Võ đế cũng bệnh nặng qua đời, mấy năm nay hắn muốn lập ấu tử ( Túc vương) làm thái tử nhưng biết ấu tử còn quá nhỏ, lúc ấy Đại Ngụy thù trong giặc ngoài, phía bắc có bắc Cốt, phía tây có tây Vực, phía nam có Nam Việt, trong triều thì có phiên vương khác họ Tây Phiền vương, ấu tử mặc dù thông minh lại có thiên phú tập võ nhưng chung quy vẫn còn nhỏ tuổi, mà thái tử lại hiền tuệ, nếu phế thái tử lập ấu tử sẽ làm rung chuyển triều đình, sau khi cân nhắc liền để thái tử kế vị.

Nhưng hành động này sẽ là ấu tử rơi vào tình cảnh hung hiểm- mặc dù thái tử trung hậu, tình cảm sâu đậm với lăng hoàng hậu, nhưng xuất thân của ấu tử là cái gai, coi như thái tử không muốn nhổ thìngười bên cạnh hắn cũng sẽ sinh sự. cho nên trước khi lâm chung Thành Võ đế sắc phong ấu tử làm Túc vương, đất phong ở Tây Ninh xa xôi, đồng thời là phiên vương duy nhất có binh quyền ngoài tây Phiền vương phủ, sau đó phái đại tướng quân thân tín hộ tống về đất phong, mà tây Ninh là trọng địa đối phó với tây Vực, có ¼ binh quyền Đại Ngụy, đại tướng đều là thân tín của Thành Võ đế, đồng thời hạ chỉ tiên đế không được vô cớ triệu ấu tử vào kinh, để đảm bảo cho ấu tử.

Thành Võ đế biết hành động này của mình để lại hậu hoạn, nhưng vì an toàn của ấu tử vẫn làm như thế.

Về phần lăng thái phi. năm đó Lăng thái phi mang tiếng là chiếu cố túc vương hai năm- nhưng vì xuất thân, để ấu tử có năng lực tự vệ, Thành Võ đế và lăng hoàng hậu đều yaau cầu khắc nghiệt với túc vương, từ khi hắn biết đi đã bắt đầu tập kiếm pháp, lúc Lăng thái phi vào cung, Túc vương đã bảy tuổi, mỗi ngày hắn đọc sách, luyện võ, bên người đều là thị vệ cao thủ, lăng thái phi không có cơ hội ở gần hắn – Lăng thái phi vào cung chiếu cố hoàng tử ‘ốm yếu’ chỉ là làm cho bên ngoài nhìn.

Cho nên Túc vương không thân cận với lăng thái phí, thậm chí là Lăng gia, lần này hồi kinh cũng khôngmuốn vấn an lăng thái phi và chào hỏi lăng gia.

Nhưng Lăng gia lại muốn thân cận Túc vương, từ thời tiên đế Lăng gia liền bị áp chế khắp nơi, tình trạng ngày càng lụi bại, nếu không thể đứng dậy thì chẳng mấy chốc lăng gia sẽ lùi khỏi thế gia huân húy trong kinh thành, vì vậy khi thái hậu thăm dò Lăng thái phi, có ý muốn để lăng nhị cô nương làm Túc vương phi, Lăng gia và Lăng thái phi tuy có nghi ngờ nhưng vẫn vui nhiều hơn lo.

Lại nói về tiền điện.

Thái hậu nói xong thấy Túc vương vẫn bất động thanh sắc, liền cười cười, đưa mắt nhìn Khánh An đế.

Thần sắc Khánh An đế ỉu xìu – mấy năm nay quan hệ của hắn và thái hậu không tốt, một là vì chuyện triều chính, Khánh An đế đã lớn, có chủ ý của mình và người thần thiết, chuyện triều đinh thái hậu và Xa Lộc nắm giữ, thái hậu vẫn còn quản hắn rất nghiêm, ép hắn đến mức trong lòng hắn sinh oán hận, thứ hai là vì chuyện chung thần của hắn- đây là một chuyện xưa.

Đây cũng là chuyện làm thái hậu phiền lòng.

Trước khi tiên đế lâm chung quyết định thái tử phi, không phải cháu gái Minh Tú của thái hậu, mà là trưởng tôn nữ ( cháu gái trưởng) của đại học sĩ nội các cũng là thái phó của thái tử trịnh Thành huy, đại cô nương Trịnh gia.

Trịnh Thành huy nhân phẩm đoan chính, chính trực tài giỏi, là người tiên đế đặc biệt lưu lại cho thái tử khi thái tử tự mình chấp chính.

Trịnh đại cô nương từ nhỏ thông minh lanh lợi, tú lệ đoan trang. Minh thái hâu không muốn phụ chính đại thần Xa Lộc độc chính triều đình, cần nội các ngăn Xa Lộc nên đối với mối hôn sự này rất hài lòng.

Ước chừng là hôn sự từ nhỏ, trước khi lâm chung tiên đế cũng dặn dò tiểu hoàng đế nên tiểu hoàng đế cũng nhận định Trịnh đại cô nương.

Nhưng hết lần này đến lần khác người nhắm vào vị trí hoàng hậu của tiểu hoàng đế vẫn rất nhiều. ba năm trước, là năm trịnh đại cô nương 12 tuổi, cùng tiểu hoàng đế và mấy thư đồng, công tử quý nữ của trọng thần, chơi đùa ở bãi săn, bị người ám toán, Trinh đại cô nương ngã từ trên ngựa xuống, hương tiêu ngọc vẫn.

Việc này rất nhanh tra ra là Lại bộ thị lang Ngô gia gây nên- trước khi tiên đế lâm chung trừ việc định ra thái tử phi, còn định ra một lương viện, chính là nữ nhi Ngô gia, chuyện này nghe rất hợp tình hợp lý nhưng trong lòng thái hậu vẫn có chút nghi hoặc, nhưng bà cũng sợ tra ra thứ không nên tra- thật giả không quan trọng, chỉ vần có người vu oan thì rửa cũng không sạch, cho nên chuyện này cứ vậy mà kết án.

Hoàng hậu mà tiên đế quyết định bỏ mình, lúc ấy thái hậu vì trấn an Trịnh gia nên một năm vẫn chưa tìm nhân tuyển cho vị trí hoàng hậu- nhưng một năm này chuyện đó luôn được mang ra trên triều, lúc đó lễ bộ và tông vụ phủ lập danh sách năm vị tiểu thư, trong đó có đích trưởng tôn nữ của phụ chính đại thần Xa Lộc và nhị cô nương Minh gia, Minh Tú, đích thứ nữ của Tây phiền vương và hai nữ nhi của đại thần khác.

Khi Minh tú còn nhỏ Minh gia vụng trộm coi Minh Tú là hoàng hậu mà nuoi dưỡng, lúc đầu thái hậu không có ý định đẻ Minh Tú vào cung- nhưng thế cục lúc đó, quyền lực của Xa Lộc ngày càng lớn, thái hậu không có khả năng tuyển nữ nhi Xa gia, mà binh lực của tây Phiền vương đã uy hiếp triều đình, Tây Phiền vương lại là huyết thống dị tộc, càng không có khả năng làm hậu, về hai vị nữ nhi kia thì gia đình có thiên ti vạn luc quan hệ với Xa Lộc.

Lúc đó Minh thái hậu nhìn trúng nữ nhi của mấy vị đại thần khác nhưng nếu không phải đã đính hôn thìcũng còn quá nhỏ- có hai nhân tuyển thích hợp nhưng có gương của nữ nhi Trịnh gia ở đó, đều ấp úng không muốn gả nữ nhi cho hoàng đế- việc này đúng là đại phú quý nhưng phụ chính đại thần nhìn chằm chằm, một bên là thái hậu không yên lòng để nữ nhi Minh gia xuất phập cung, bọn hắn là bị mù a?

hiện tại thái hậu cần ngăn cản Xa Lộc nên cần nữ nhi nhà bọn hắn đẻ củng cố quan hệ, nhưng đến thười điểm không cần, nữ nhi sẽ là cái gai trong mắt thái hậu và Minh gia, tội gì phải làm bàn đạp khôngsớm thì muộn cũng bị giẫm?

Cho nên cuối cùng thái hậu chỉ có thể định Minh Tú.

Hoàng đế và nữ nhi Minh gia là thanh mai trúc mã, vốn tình cảm rất tốt nên thái hậu không lo lắng chuyện này bị hoàng đế bài xích- nhưng bà ngàn tính vạn tính lại không tính được năm ngoài hoàng đế không biết nghe được từ chỗ nào, đồn Trịnh cô nương chết có quan hệ với minh gia, Minh Tú, lúc đs thìbắt đầu lãnh đạm với Minh Tú.

Việc này thái hậu đã nói qua với hắn, nhưng hoàng đế lại luôn bày ra vẻ mặt cá chết, dầu muối khôngăn- làm cho thái hậu nát tâm.

Thái hậu nhìn Khánh An đế, trước đó bà đã nói qua với hắn- để hắn mở miệng mời Túc vương đến kị xạ trận,

Khánh An đế hừ lạnh trong lòng, mới ấm ức mở miệng “ mẫu hậu, Lục hoàng thúc, chuyện bắc Cốt đãxong, trẫm thấy trẫm không cần thiết phải ở lại- cũng miễn cho cô nương lăng gia bị câu thúc, chiều nay Trẫm có khóa kị xạ, vẫn lên lớp thì tốt hơn- không phải lần trước hoàng thúc muốn khảo sát kị xạ của trẫm sao, lát hoàng thúc gặp Lăng thái phi xong có thể đến dạy trẫm một chút.”

Vừa nói chuyện vừa đứng lên, bên ngoài lăng thái phi cũng dẫn hai vị cô nương Lăng gia tiến vào.

Lắng Thái phi và hai vị cô nương Lăng gia thỉnh an thái hậu và Khánh An đếm thái hậu cho các nàng miễn lễ, cười nói với lăng thái phi “ Lăng thái phi, nhiều năm nay không phải thái phi luôn nhớ thương Lục đệ sao? Chớp mắt đã vài chục năm..”

Dáng vẻ tươi cười của thái hậu dần bị vẻ thẫn thờ thay thế.

Lúc thái hậu nói, Túc vương không mặn không nhạt gật đầu với lăng thái phi, Lăng thái phi nhìn Túc vương lại rất kích động, lẩm bẩm “ lục.. lục hoàng tử..” mắt có chút ướt.

Sau đó nghe được thanh âm của tiểu hoàng đế “ đều đã tời không bằng cùng đi kị xạ trận, nhiều người càng náo nhiệt”

Túc vương cũng không muốn đối mặt với biểu lộ kích động của lăng thái phi – hắn từ nhỏ đã lớn lên trong thiết huyết, từ khi hắn có kí ức là ngày đêm tập võ, chin tuổi đến đất phong, liền ra trận giết địch, bên người đều là thị vệ lãnh huyết và tướng lĩnh- hắn không giỏi về việc đối phó với nước mặt của nữ nhân, huống chi hắn luôn nhìn rõ lòng người, thấy nước mắt và sự kích động của lăng thái phi, hắn chỉ nhìn thấy dục vọng mà thôi.

Cho nên hắn nói “ đi kị xạ trận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.