Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 53



Tuyết lớn đầy trời, đường ngoại ô khó đi, Kỳ Mai trang và phủ Thừa Ân công cũng ngược đường.

Ở cửa cung, Minh lão thái gia bảo Minh Lạc về Minh phủ trước.

Minh Lạc thi lễ với Minh lão thái gia, nói : “ Tổ phụ, người cũng biết trong phủ nhiều tai mắt, đột nhiên tôn nữ từ trong cung về không báo trước, còn có vết thương trên cổ, không thể giấu diếm tiểu nha hoàn trong viện, người cũng biết, những người đó đều là đại bá mẫu an bài. Hơn một tháng nữa là đại hôn của nhị tỷ, nếu có lời gì truyền ra, sợ là nhị tỷ và nhị ca càng hận tôn nữ tận xương.”

“ Lạc tỷ nhi”

Sắc mặt Minh lão thái gia khó coi, trong lòng đau đến kịch liệt. hắn ngàn lần không nghĩ tới tiểu hoàng đế sẽ hành động vô sỉ như vậy, Minh Lạc là người hắn và lão phu nhân nhìn lớn lên, chuyện xảy ra giữa nàng và tiểu hoàng đế, bọn họ quá rõ ràng.

Nữ nhi Minh gia bọn hắn, cứ mặc người chà đạp như vậy sao?

Minh Lạc cười khổ một cái, nói: “ tổ phụ, tôn nữ không sao, chỉ là hắn nhất ngôn cửu đỉnh, giết người cũng chỉ cần một câu nói, không, thậm chí không cần hoàng đế lên tiếng. mặc dù tôn nữ là bé gái mồ côi, nhưng cũng rất tiếc mệnh, tôn nữ sợ hãi, không nghĩ sẽ ở trong cung dẫn chuyện không hay vào người.”

“ về sau, trừ khi vào cùng vương gia, nếu không tôn nữ tuyệt đối không dám vào cung. Cũng may trước đó vương gia đã đáp ứng tôn nữ, sẽ mang tôn nữ đi Bắc Địa, nếu không tôn nữ sợ hắn sẽ làm cho tôn nữ không còn con đường nào khác ngoài cái chết. đừng nói là vào cung, liền ngay cả kinh thành, nếu vương gia không ở đây tôn nữ liền không có tấc đất để sống yên ổn.”

“ Lạc tỷ nhi” Minh lão thái gia nhìn sắc mặt trắng bệch đìu hiu, gầy suy nhược trong tuyết nhưng lại cực kì trấn định không chút sợ hãi của tôn nữ, nghe hiểu ý trong lời nói của nàng. Tâm hắn chìm xuống, đau đớn dị thường, qua hồi lâu mới nói “ Lạc tỷ nhi, tổ phụ đưa con về trang tử.”

Minh lạc lắc đầu, ngữ khí lạnh lùng nói “ không, không cần. Tổ phụ, người không cần đưa con đến trang tử. Tuyết lớn đường trơn, thái hậu nương nương thấy thời tiết như vậy còn cố ý triệu người vào cung, nghĩ đến đó là chuyện quan trọng cần thương lượng với người, tổ phụ vẫn là về nhà xử lý mọi chuyện thỏa đáng. Tôn nữ đã có thị vệ đưa về, không sao.”

Đích thật là.

Nếu hôm nay đưa Minh Lạc về trang tử, tuyết lớn như vậy, lại không thông báo sẽ bị cầm chân tại trang tử mấy ngày, chuyện của Minh Tú đích thật phải nói thỏa đáng với lão thê, trưởng tử và Tú tỷ nhi trước khi bên ngoài truyền ra phong thanh gì.

Minh lão thái gia cứ như vậy nhìn tôn nữ lên xe ngựa, nhìn xe ngựa ngày càng nhỏ trong trận tuyết lớn, càng ngày càng mơ hồ cuối cùng biến mất.

***

Minh Lạc xuống xe ngựa liền thấy Triệu Thành đứng trong vườn.

Nàng ngẩn người, lúc trước nàng lo lắng Thanh Diệp sẽ đem việc này nói cho hắn, nhưng nàng mang Thanh Diệp xuất cung lại hồi Kỳ Mai trang, cơ hồ Thanh Diệp chưa từng rời khỏi tầm mắt nàng nên không thể nào là Thanh Diệp truyền tin cho hắn.

Trong lòng Minh Lạc có chút căng lên, lại có chút ủy khuất, nàng cắn môi nhưng vẫn từng bước đi đến, vững vàng đứng trước mặt hắn.

Sắc mặt Triệu Thành âm trầm, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng một lát liền dời xuống cổ nàng, cổ áo che khuất nên cũng không nhìn thấy vết thương, hắn đưa tay đẩy cổ áo ra, liền thấy vết thương đangquấn băng. Vết thương đã được thái y xử lý qua, từ bên ngoài không nhìn ra cái gì, chỉ là mặt hắn âmtrầm, đưa tay vuốt ve ngoài tấm vải.

Nhưng tâm vẫn buông xuống. hắn là người tập võ từng chịu vô số vết thương, chỉ nhìn Minh lạc mộtchút, nhìn khí sắc, thổ tức, dáng vẻ đi đường của nàng liền biết tình huống của nàng bây giờ.

Nhưng nhìn nàng bị thương thì vô cùng tức giận.

Minh Lạc nhìn vẻ mặt của hắn như vậy càng rụt rè, nàng ngẩng đầu miễn cưỡng nở nụ cười với hắn, nói: “ vương gia, ngài biết rồi? cái này, kì thật cũng không sao, chỉ là rách chút da thịt.”

Triệu Thành bình tĩnh nhìn nàng, buông mắt xuống, giúp nàng sửa lại cổ áo, sau đó cầm lấy tay nàng. Vì thời tiết này, nàng lại đi xe ngựa hơn một canh giờ về trang tử, giờ này tay nàng lạnh như băng, lạnh làm lòng Triệu Thành càng phát run, đau lòng.

hắn dùng thanh âm có thể coi là ôn nhu nói “ vào nhà trước đi.”

Nhưng Minh Lạc nhìn ra tâm tình hắn bị đè nén, vẫn có chút lo lắng bất an.

hắn nắm chặt tay nàng đi vào nhà, trong phòng đã đốt than,nên lập tức ấm hơn nhiều, mà tay Minh Lạc luôn bị hắn nắm chặt, tay không ngừng hấp thụ nhiệt độ của tay hắn, thân thể cũng ấm lên, tâm tư luôn thấp thỏm không hiểu sao cũng ổn định lại.

Nàng biết, chí ít hắn sẽ không hoàn toàn không nghe nàng giải thích chuyện từng có tư tình với Khánh An đế.

hắn giúp nàng cởi áo choàng, nàng ngồi vào ghế lại nhận canh gừng Thanh Lan mang lên, yên lặng uống, mới ngẩng đầu hỏi Triệu Thành: “ không phải hôm nay ngài tiếp kiến sứ thần Lĩnh nam sao? Sao lại tới nhanh như vậy?”

Đốt than,còn chuẩn bị canh gừng, nghĩ đến hắn cũng đã đến một lúc.

hắn lời ít ý nhiều giải thích: “ trong cung có người truyền tin cho ta. Ta cũng vừa tới, những thứ này là ám vệ dùng bồ câu truyền tin cho Diệp Ảnh chuẩn bị.”

Quả nhiên là huấn luyện nghiêm chỉnh, Minh Lạc có chút chua nghĩ.

Sau đó liền nghe Triệu Thành hỏi “ đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Minh Lạc nhìn hắn một cái, thì ra hắn cũng không biết chuyện cụ thể. Nàng nhếch miệng, nhìn Thanh Diệp đang đứng ở cửa, gọi nàng ta vào, nói : “Thanh Diệp, ngươi nói với vương gia chuyện phát sinh trong cung hôm nay, mỗi chi tiết nhỏ đều phải nói rõ ràng.”

Nàng quay đầu nhìn Triệu Thành nhíu mi, thừa dịp hắn chưa nói gì, nói : “ vương gia, ngài biết tiểu nữ không thông minh, người thông minh trong cung lại nhiều, tiểu nữ không biết họ suy nghĩ gì, lại tính toán gì, còn không bằng để Thanh Diệp nói tỉ mỉ cho ngài, để vương gia biết.”

Nàng nói xong liền đứng lên, dưới cái nhìn chằm chằm của Triệu Thành, nói “ tiểu nữ không muốn nghĩ lại lần nào nữa, vương gia, ngài hỏi Thanh Diệp đi, tiểu nữ vào trong nghỉ một lát.”

Triệu Thành nhìn nàng khi nói chuyện mắt nổi lên tầng nước, trong lòng rất đau, mặc dù muốn trấn an nàng trước nhưng từ trước đến nay hắn là người lý trí, hắn thu được mật báo của ám tuyến trong cung, nói Khánh an đế uy hiếp Minh Lạc, lệnh Minh lạc cầm trâm tự sát thì lập tức xuất cung, hắn nóng lòng chạy tới, thấy nàng hoàn hảo thì tâm buông xuống một nửa nhưng không hiểu rõ mọi chuyện nên nửa còn lại không bỏ xuống được, cho nên lúc này hắn muốn biết quá trình cụ thể như vậy mới dễ nóichuyện với nàng.

Cho nên hắn hôn trán nàng một cái, nói: “ tốt, nàng nghỉ ngơi trước đi, lát ta sẽ tìm nàng.”

Trong lòng Minh Lạc lại ủy khuất, thi lễ với hắn xoay người vào nội thất.

Thanh Diệp là ám vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, không đến nửa nén hương Triệu Thành đã nắm được chân tướng mọi chuyện, thậm chí mỗi câu nói của từng người được thuật lại không sai chút nào, kể cả đối thoại của Minh Lạc và Minh lão thái gia ở cửa cung.

Lúc Triệu Thành vào, Minh Lạc đã thay y phục.

hắn nghe Minh Lạc nói với Thanh Lan “ đem y phục kia ném vào chậu than.”

hắn nhìn thoáng qua bộ y phục kia, nhìn Thanh Lan có chút sợ hãi nhưng vẫn nghiêm túc đáp ứng, sau đó thi lễ với hắn lui xuống, đây là một tiểu nha hoàn có ý tứ. nguyên bản hắn một bụng nộ khí, nhưng lúc này đau lòng sau đó có chút không có lương tâm mà vui vẻ chút.

Vì Minh Lạc nói với Minh lão thái gia ‘ trừ khi có vương gia nếu không tuyệt đối không dám vào cung “ đừng nói là cung, ngày cả kinh thành nếu không có vương gia liền không có tấc đất để sống yên ổn” hắn không biết nên hình dung cảm giác đó như thế nào, trong lòng hắn rất thỏa mãn và vui vẻ.

hắn tiến lên đè vai nàng, nhìn nàng ôn nhu nói: “a lạc, nàng yên tâm, một ngày nào đó, toàn bộ cung, toàn bộ kinh thành, không, toàn bộ Đại Ngụy, không có chỗ nào là nàng không thể đặt chân.”

Minh Lạc ngẩn ngơ, sau đó nước mắt liền rơi xuống.

Nàng nói : “ vương gia, tiểu nữ rất sợ hãi, tiểu nữ không muốn truyền ra lời đồn nào. Tiểu nữ và hắnchưa từng có bất cứ chuyện gì, càng không yêu cầu hắn cưới tiểu nữ, tiểu nữ không biết vì sao hắn lại vu hãm tiểu nữ, tiểu nữ sợ vương gia sẽ tin những lời đó.”

thì ra là như vậy.

Nàng đến cùng không tin mình đến cỡ nào.

Trong lòng Triệu Thành đau nhức, hắn đưa tay giúp nàng lau nước mắt, nhưng nàng giống như làm bằng nước, lệ kia càng lau càng nhiều, hắn thở dài, ôm nàng vào lòng, tay vuốt vải trên cổ nàng, nói : “ cho nên nàng dùng cái chết uy hiếp? a lạc, nàng nhớ kĩ, về sau đừng làm việc ngốc như vậy, trong lòng ta không có chuyện gì quan trọng có thể so sánh với tính mạng của nàng. Mấy câu đó, nàng coi hắnnhư du côn mà xử lý là được, không cần lo lắng mạo phạm hoàng đế, mọi chuyện phía sau ta sẽ xử lý.”

Minh Lạc..

Mọi xúc động, phẫn nộ, ủy khuất đột nhiên không còn.

Nàng hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩn ngơ nhìn hắn, thậm chí thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lung tung xoa nước mắt, nói : “ vương gia, nhưng như vậy sẽ làm cô mẫu tiểu nữ tức giận, cũng sẽ hoài nghi tiểu nữ, như thế không ảnh hưởng đến hôn sự của chúng ta sao?”

Nàng chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của bọn họ. nàng lấy cái chết uy hiếp là vì sợ có lời đồn đại truyền ra, lo lắng mình tin lời tiểu tử Triệu Huyền kia nói, Triệu Thành cảm thấy nàng ngây ngốc, lúc này bộ dáng ngốc manh càng đáng yêu, làm hắn yêu bao nhiêu cũng không đủ.

Sợ là chính nàng cũng không biết nàng đã để ý mình như vậy.

Triệu Thành lại đau lòng, vừa đau lòng vừa thỏa mãn, hắn hiếm khi cười cười, ôn nhu nói “sẽ không, nàng yên tâm, những thứ đó đều là chuyện nhỏ. A lạc nàng quên, hôn sự của nàng là ta và phụ thân nàng quyết định, thái hậu cũng không đổi được. bất quá”

hắn thu lại dáng vẻ tươi cười, nói “ nàng nhớ kĩ, bất kì dược vật nào mà Cổ ma ma để nàng dùng, đều phải qua tay Thư Ảnh mới được dùng.”

Minh lạc cau mày, nói “ ân tiểu nữ biết, những thứ kia, trước đó tiểu nữ đều để Thanh Diệp âm thầm mang đi hỏi đại phu, cũng không có vấn đề gì, nhưng tiểu nữ sẽ càng cẩn thận hơn.”

Triệu Thành sờ tóc nàng, nói “ a Lạc ta không lo lắng nàng ta sẽ hại tính mệnh nàng, nàng ta sẽ khôngdám. Thể chất nàng vốn hư lạnh, ta lo lắng nàng ta sử dụng chút thủ đoạn, để nàng không dễ thụ thai.”

Sắc mặt Minh Lạc đại biến.

hắn chính là trực tiếp như vậy, nếu là kiếp trước,nàng luôn nghĩ thái hậu đối đãi với nàng như con gáiruột, nàng nhất định sẽ không tin hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.