Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 54



“ vương gia, vương phi nương nương thể chất hư lạnh, lại trường kì sử dụng hương liệu không thích đáng, cái thai này sợ là không giữ được, nếu cưỡng ép bảo trụ, sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng vương phi nương nương.”

Minh Lạc mơ màng tỉnh lại, liền nghe được giọng nói run run của lão thái y.

Thai nhi, không bảo trụ được, hương liệu.. Minh Lạc như bị điện giật, trong lòng kịch liệt đau nhức, ngực như bị cái gì đè nén, không thở được.

Con của nàng, đứa con mà nàng vẫn luôn mong đợi.

Sinh hoạt trong vương phủ băng lãnh làm cho người ta ngạt thở, nàng càng ngày càng không vui, không, là càng ngày càng thống khổ, căn bản đã không muốn ở lại đây, con của nàng, mặc dù có khả năng hắn không mong đợi nhưng nàng muốn. chí ít có con tâm của nàng sẽ yên ổn lại, cả người giống như có điểm sáng, có hi vọng.

Nhưng bây giờ con không giữ được.

Hương liệu, nàng không thích đốt hương, cũng rất ít sử dụng hương liệu, ngoại trừ Minh Dạ hương, Minh Dạ hương cũng không phải người thường có thể có được, là nàng ngẫu nhiên thấy trong thư phòng Triệu Thành, thấy thích hương vị tươi mát kia, Triệu Thành liền đưa cho nàng, về sau cố ý đến Bắc Cương tìm về cho nàng trường kì sử dụng.

Nhưng nếu hương liệu kia không tốt, sao Triệu Thành có thể không biết?

Nàng gắt gao đè ngực mình, không biết qua bao lâu, liền nghe bên ngoài truyền đến thanh âm quen thuộc nhưng lạnh lùng đến cực điểm “ vậy phiền thái y kê đơn, bỏ đứa bé, không được đả thương vương phi.”

“ vương gia, thể chất vương phi âm hàn, tương lai sợ là khó có thể mang thai”

Nàng lại hôn mê bất tỉnh.

Khi nàng tỉnh lại lần nữa, bên ngoài đã đen nhánh, nàng cực kì khát nước, nhưng không biết vì sao không có người phục thị, a, khả năng vì chuyện trượt thai nên tất cả mọi người bên cạnh nàng đều bị giam để thẩm vấn đi, nàng cũng không xoắn xuýt những thứ này, cũng không thể gọi người, yết hầu của nàng đỏ đau nhức, căn bản không phát ra được âm thanh, cho nên thất hồn lạc phách bò dậy, điđến bàn châm nước.

Nàng uống nước xong vẫn thấy muộn phiền liền đẩy cửa ra ngoài muốn hít thở không khí.

Bên ngoài rất đen, cũng rất yên tĩnh, cây cối ẩn ẩn hiện hiện, còn có tiếng xột xoạt của côn trùng, nàng thấy bên trái hành lang có ánh sáng đèn, ánh mắt xoay qua chỗ khác.

Sau đó nàng nghe được thanh âm hai tiểu nha hoàn nho nhỏ nói chuyện.

Lòng nàng đã sớm như tro tàn, cũng chán ghét tất cả của vương phủ này, vốn định quay người rời đi lại nghe được bốn chữ ‘ vương phi nương nương’ liền ngừng lại.

Nàng nghe được một tiểu nha hoàn khẽ thở dài nói: “ ai, vương phi nương nương thật đáng thương, ngày thường đẹp như tiên nữ vậy mà số lại khổ như vậy.”

“ hừ, đẹp mắt thì sao? Vương gia có thù không đội trời chung với Minh gia, cưới nàng ta cũng là do thái hậu ép buộc, nếu không vương gia đã sớm cưới biểu cô nương, nơi nào đến phiên nàng ta? Ngươi xem, đến hài tử vương gia cũng không cho nàng ta sinh, xem cái chức vương phi này nàng ta có thể làm bao lâu.” một tiểu nha hoàn khác mang giọng châm chọc nói.

“ a Hương? Sao ngươi lại nói vậy? ngươi nghe lời mê sảng đó từ chỗ nào, vương gia…”

***

Minh Lạc tỉnh lại từ trong hoảng hốt, lệ rơi đầy mặt.

Nàng tựa trong ngực hắn, đưa tay bắt vạt áo của hắn, ngửi mùi vị quen thuộc của hắn, nàng nhịn không được hỏi hắn : “ vương gia, người đã từng nghe đến một loại hương liệu tên Minh Dạ Hương?”

Triệu Thành nhíu nhíu mày, không biết vì sao nàng đột nhiên hỏi cái này, nhưng hắn hoàn toàn chính xác có nghe qua, là thánh hương của bắc CƯơng, nguyên liệu rất khó tìm, sản lượng cũng rất ít.

hắn ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, bị nàng kéo vạt áo có chút khó chịu, mà tay nàng lại lạnh buốt, nhịn không được ôm nàng lên giường, nắm tay nàng trong lòng bàn tay, ôm nàng mới ‘ ân’ một tiếng nói: “ nàng nói là Minh Dạ hương của Bắc Cương? Có từng nghe nói qua, nhưng sao nàng lại hỏi cái đó, đã gặp ở đâu sao?”

Minh Lạc lắc đầu, ước chừng là đụng đến cổ nên làm vết thương có chút đau, nàng nhìn quai hàm cứng rắn như kiếm đúc của hắn, thấp giọng nói : “ đột nhiên nhớ tới trong bản chép tay của mẫu thân tiểu nữ có thấy ghi chép của loại hương liệu này, nghe nói rất khó có được, là phụ thân ngẫu nhiên tìm được một chút ở Bắc Cương đưa cho mẫu thân, mẫu thân rất thích. Đồ vật mẫu thân thích tiểu nữ cũng muốn biết là có mùi vị gì.”

Triệu Thành thấy bộ dáng hai mắt đẫm lệ mông lung của nàng, trong lòng có chút bực bội, nói thậtTriệu Thành là người thiết huyết, chưa từng có kinh nghiệm chung đụng với nữ tử, nếu là nữ tử khác cho dù là chí thân khóc bù lu bù loa, đại khái hắn cũng mặc kệ không thèm quản, có chuyện quan trọng cần hắn thì đợi khóc xong thì hãy xuất hiện trước mặt hắn.

Nhưng người trong lòng, cho dù có làm chuyện hắn chán ghét.. lại không làm hắn ghét, chỉ là làm hắnbực bội, khóc làm lòng hắn co lại, chỉ muốn dỗ nàng dừng nước mắt.

hắn lấy khăn muốn lau cho nàng, sau đó lại cảm thấy điềm xấu – khăn trên người hắn chỉ dùng để lau vết máu trên kiếm sau khi giết người, cho nên cau mày ném khăn sang một bên.

hắn nói: “ a, vừa vặn chỗ ta có một trưởng lão Bắc Lê từ Bắc CƯơng, nghe nói thượng phẩm Minh Dạ hương đều là bắc lê giáo chế, về ta sẽ hỏi hắn xem hắn có thứ đó không, nếu nàng thích sẽ mang cho nàng một chút. Nhưng hương liệu đều có chút ảnh hưởng đến thân thể, đợi ta hỏi hắn cho rõ ràng, để người kiểm tra thực hư xem có vấn đề gì không.”

hắn vẫn luôn cẩn thận, nếu Minh Dạ hương có vấn đề, hắn không thể nào không biết.

Minh Lạc gật đầu, cổ lại có chút đau, nàng đưa tay kéo kéo vải trên cổ ‘ ân’ một tiếng nói “ vương gia, tiểu nữ muốn gặp mặt vị trưởng lão Bắc lê kia có được không?”

Triệu Thành hơi nhíu mày, nghĩ đến mình từng hỏi Mộc Thuật về chuyện độc tình, còn có Mộc Thuật luôn biểu hiện ‘ta đã biết’- thì ra ngươi cần độc tình mới có thể chiếm được người trong lòng, thì có chút không quá vui lòng, nhưng hắn nhìn ánh mắt khẩn cầu của Minh Lạc, lòng mềm xuống, thầm nghĩ, quên đi, dù sao Mộc Thuật cũng không dám nói hươu nói vượn trước mặt nàng, nàng muốn gặp thì gặp đi.

Minh Lạc cảm ơn Triệu Thành, nàng ở trong ngực hắn trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện hài tử.

Kiếp trước nàng nghĩ Triệu Thành cưới nàng là vì muốn đối phó Minh gia, tạm thời qua mắt thái hậu, không thật tâm cưới nàng nên vị trí vương phi của nàng sớm muộn sẽ thu hồi, cho nên cũng không thể để nàng sinh con trai trưởng, cho nên nàng không chút hoài nghi liền tin là hắn không muốn cho nàng sinh hài tử.

Nàng trùng sinh trở về, từng bước chậm rãi đi về phía trước, đối với hắn mất dần hoài nghi, nhưng chuyện của hài tử, nàng vẫn cho rằng là do người của Túc vương phủ gây nên, Lăng thái phi, Thăng Bình đại trưởng công chúa, những người đó không muốn nàng ngồi vào vị trí Túc vương phi, sẽ khôngtha cho việc nàng sinh hài tử cho hắn.

Có thể nàng cho tới giờ không, không, là không muốn nghĩ là người luôn yêu thương đối đãi với nàng như con gái ruột, thái hậu cô mẫu.

Lập trường khác biệt, nàng biết bà sẽ lợi dụng nàng đối phó Triệu Thành, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới bà sẽ hại con của nàng, còn làm nàng không thể có thai – a, cũng không phải không nghĩ tới, kiếp này nàng không muốn suy nghĩ nhưng không phải là cẩn thận từng li từng tí đem những thứ Cổ ma ma đưa cho nàng để cho Thanh Diệp và Thanh Lan mang đến cho đại phu xem, còn mấy lần nhờ đại phu của Dung gia xem qua sao?

Nàng không nghĩ, nhưng lại làm đủ loại phòng bị.

Mà lúc này Triệu Thành đang ôm nàng lại nghĩ đến chuyện khác, hắn thấy được nàng hơi động đến cổ liền cau mày, trong lòng đã phán Khánh An đế tội tử hình, vốn không có tình thúc cháu, hắn lại dám động tay đến Minh Lạc, hắn ( TT) nhịn được mới không nghĩ đi chặt móng vuốt của hắn

Tiểu tử kia không học được từ phụ thân hắn bọc tấm da người dối trá bên ngoài, ngược lại học đủ mười phần việc cất giấu sự vô sỉ âm hiểm.

Minh Lạc nói: “ vương gia, Cổ ma ma từng nói, thân thể tiểu nữ không tốt mang hài tử, vương gia muốn có hài tử sao?”

Triệu Thành nghe Minh Lạc nói về hài tử thì thần sắc nhu hòa xuống.

Bọn hắn chưa thành thân nàng đã nghĩ nhiều như vậy, xa như vậy sao? Nghĩ đến không chỉ mình mong ngóng ngày thành thân, trong lòng Triệu Thành ấm áp dễ chịu, hắn thích nàng ỉ lại vào hắn như vậy.

hắn nói: “ân, sớm quá cũng không tốt lắm, thân thể nàng lại yếu, vẫn nên điều dưỡng cho thỏa đáng, chờ hai năm nữa có hài tử cũng không muộn. Bất quá Cổ ma ma luôn bên cạnh nàng, khó lòng mà phòng bị hết được, nàng lại không tiện trở mặt với bà ta, về ta sẽ phái một ma ma đến, để ma ma đó nhìn bà ta chằm chằm cũng tốt hơn.”

Minh Lạc nghe lại nhíu mày nói, “ tiểu nữ đã nói với cữu cữu, cữu cữu nói sẽ cho tiểu nữ một ma ma bên cạnh ngoại tổ mẫu, đại khái không lâu nữa sẽ vào kinh cùng ngoại tổ mẫu. vương gia, tiểu nữ tin ngài nhưng tiểu nữ lại sợ một số người bên cạnh ngài, vì thân phận của tiểu nữ chắc chắn bọn họ sẽkhông thích tiểu nữ.”

Triệu Thành ôn nhu dỗ nàng: “ không sao, nàng yên tâm, người đưa đến bên cạnh nàng ta đều tuyển chọn tỉ mỉ, tuyệt đối trung thành với nàng.”

Lúc này Minh Lạc mới đáp ứng.

Hôm nay phát sinh nhiều chuyện, lại nhớ đến chuyện của hải tử kiếp trước, nàng cảm thấy tâm mệt mỏi, thân thể cũng mệt, đầu óc có chút mơ hồ, nàng nhịn không được đưa tay ôm hắn, dựa sát vào ngực hắn, thấp giọng nỉ non: “ vương gia, tiểu nữ cảm thấy mệt mỏi, đôi khi tiểu nữ nghĩ, chờ mọi chuyện qua đi, mối thù của phụ mẫu được báo, nếu tiểu nữ chết thì thôi còn không có hứng thú gì để sống tiếp.”

Sắc mặt Triệu Thành đại biến

Đầu hắn vậy mà hiện lên một hình tượng, hắn thấy nàng ngã trong vũng máu, bên cạnh là một ly rượu đổ, một thị nữ quỳ trên đất, toàn thân run rẩy nói: “ vương, vương gia, nô tỳ, lúc nô tì vào, nương nương đã như vậy, vương gia..”

Trái tim hắn kịch liệt đau nhức, bỗng nhiên nắm chặt nàng, khí thế thay đổi, ngữ khí hung ác nói : “ nàng nói cái gì?”

Minh Lạc bị hắn bóp đau, ngữ khí hung ác của hắn cũng làm nàng nháy mắt tỉnh táo lại, vừa rồi, vừa rồi nàng cũng không biết xảy ra chuyện gì, nàng nói cái gì?

Nàng có chút mờ mịt sợ hãi nhìn hắn, hắn nắm chặt tay nàng, nhìn nàng chằm chằm, lặp lại từng chữ: “ vừa rồi, nàng nói gì?”

Minh Lạc há mồm, nhưng nhìn biểu lộ hung ác nham hiểm của hắn, một chữ cũng không nói được.

Triệu Thành nhìn nàng sợ hãi, biểu hiện không biết làm sao, không hiểu sao đột nhiên trong lòng sinh ra một cỗ cảm xúc cực hận, thiếu chút không đè nén được.

hắn vất vả khống chế cảm xúc của mình, thấp giọng nói : “ A Lạc, cái gì gọi là chết thì thôi? Cái gì mà mọi chuyện kết thúc? Nàng gả cho ta, mối thù của phụ mẫu, mọi chuyện giải quyết xong? gả cho ta đối với nàng không có một điểm ý nghĩa gì sao? Nàng chỉ muốn báo thù xong sẽ tìm cái chết sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.