Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 93



Ngân Sương công chúa tức đến phát run, nhưng nàng sinh ra trong vương thất Bắc cốt, lại không có mẫu thân và mẫu tộc chống lưng, có thể lớn như thế này thì không thể là người không có đầu óc, nàng rất rõ ràng trên người mình không có đỏ ngủ hương, thậm chí từ sau khi Túc vương phi có thai, vì cẩn thận nên lúc gặp Túc vương phi ngay cả thị nữ thân tín nàng cũng không mang theo.

Nàng cười lạnh, nói : ‘ mang ta đi hậu thất kiểm tra? Sau đó tội danh mang theo đỏ ngủ hương sẽ ngồi vững trên lưng ta, sau đó các ngươi ở đây ám hại vương phi, lại đem tội danh này đổ lên đầu ta?”

Nàng bước ra khỏi chỗ ngồi, bước xuống dưới cách xa Minh Lạc, mới quỳ xuống nói với Minh Lạc: “ vương phi nương nương, đỏ ngủ hương có hiệu quả bá đạo, dù chỉ một chút cũng sẽ làm người mang thai thân thể khó chịu, hơn nửa canh giờ trước thần nữ đến phủ, cùng nương nương đi dự tiệc, nếu trên người thần nữ có đỏ ngủ hương thì chỉ một lát nương nương sẽ khó chịu. xin nương nương minh giám, việc này nhất định là có người an bài, muốn thừa dịp yến hội nhiều người, mưu hại nương nương, lại đổ tội lên đầu thần nữ.”

Lại nói “ thần nữ nguyện để nương nương phái người kiểm tra, nhưng tuyệt đối sẽ không để người ngoài đến gần người thần nữ, xin nương nương phái Diệp Ảnh hoặc Thư Ảnh cô nương kiểm tra.”

nói xong quay đầu nhìn lão phụ nhân kia, nói : “ nương nương, nhất định lão phụ nhân này có vấn đề, xin nương nương phái người kiểm tra.”

Cũng có thể giống như bà ta nói, trượng phu, con trai, con dâu bà ta chết dưới tay bắc cốt cho nên bà ta muốn thiết kế ly gián minh ước của Đại Ngụy và Bắc Cốt?

Lão phụ nhân cũng lập tức quỳ xuống: “ nương nương, lão phụ là lo lắng cho thân thể của nương nương, lão phụ nguyện nhận kiểm tra.”

Lâm phu nhân nghe Ngân Sương công chúa nói trong lòng cũng kinh hãi, nhìn đám người trong sảnh một vòng, trong lòng bồn chồn, cắn răng nói “ nương nương, theo ý của Ngân Sương công chúa, không phải công chúa muốn hại nương nương mà là trong sảnh có người muốn hại nương nương, vì lí do ổn thỏa, không bằng nương nương phái người kiểm tra tất cả một phen?”

Bà ta biết Minh Lạc mang theo không ít thị vệ.

Sắc mặt Minh Lạc không thay đổi, tay nhẹ nhàng sờ mép cốc trà, cười nói: “ không sao, yến tiệc năm mới đang êm đẹp, các ngươi cũng quá mức sợ bóng sợ gió, làm bầu không khí huyên náo không còn chút gì.”

Lại nói với Ngân Sương công chúa “ Ngân Sương về vị trí của mình ngồi xuống đi, giống như ngươi nói, đỏ ngủ hương có hiệu quả bá đạo, lúc trước ngươi vẫn luôn bên cạnh bản cung, bản cung cũng không thấy khó chịu, nếu ngươi muốn hại bản cung thì dùng lượng đỏ ngủ hương ít như vậy có thể làm gì? Chắc là Trịnh lão phu nhân sợ bóng sợ gió thôi.”

Ngân sương công chúa còn chần chờ, nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười của Minh Lạc liền đáp ứng “ đa tạ nương nương”

Ngân sương công chúa trở lại chỗ ngồi, bầu không khí trong sảnh vẫn có chút ngưng trệ và quái dị.

Bàng đại phu nhân thấy thế đứng dậy, bưng chén rượu đến trước mặt Minh Lạc, kính nàng, nói “ nương nương vì đảm bảo biên giới an bình, vì minh ước giữa bắc cốt và đại ngụy, có thể tín nhiệm công chúa như thế thật là người thường không làm được. những ngày qua, nương nương tặng dược liệu, mở dược đường, vì tướng sĩ biên cương ta, vì cô nhi của tướng sĩ trong Dục anh đường, làm ra đủ loại việc thiện, có thể thấy tâm tư yêu mến của nương nương với tướng sĩ bắc địa chúng ta. Hôm nay là yến tiệc đón năm mới của thành Vân châu, thần phụ xin thay tướng sĩ và bách tính vân châu thành kính nương nương một chén, cảm tạ những gì Túc vương điện hạ và vương phi nương nương làm cho tướng sĩ bắc địa, chúc nương nương mãi mãi thanh xuân,chúc tiểu thế tử vĩnh đến an khang.”

Minh Lạc cầm chén trà, cũng không nói lời khách sáo nào, chỉ cười nói : “ Tạ Bàng đại phu nhân.”

Sau đó nhấp một ngụm liền buông xuống.

Hành động có chút lãnh đạm, mắt Bàng đại phu nhân lóe qua ý cười lạnh, không nói gì, chỉ cười cúi đầu thi lễ, quay người về chỗ.

Có Bàng đại phu nhân dẫn đầu, đám người liền nhao nhao mời rượu Minh Lạc, bầu không khí cũng thân thiện hơn.

Khoảng một nén nhang sao đó, lúc Lâm phu nhân đang bồi Minh Lạc nói chuyện. đột nhiên ‘ a’ một tiếng, lúc trước vì chuyện đỏ ngủ hương, mặc dù mặt ngoài mọi người đều đang cười nói, nhưng thực tế trong lòng lúc nào cũng kéo căng như dây cung, lúc này nghe ‘ a’ một tiếng, dây cung như đứt phựt, hãi hùng khiếp vía.

Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng, phát hiện bàng đại phu nhân sắc trắng bệch như tờ giấy, đổ mồ hôi, vuốt tim đứt quãng nói “ có độc, trong rượu có độc.”

Bà ta vừa dứt lời, trong bữa tiệc có không ít người phát hiện ra dị dạng, trước đó họ cũng cảm thấy thân thể có chút khó chịu, chỉ là nghĩ do mình nên không lên tiếng.

“ yêu nữ! có phải là ngươi không!” TRịnh lão phu nhân một tay ấn ngực một tay chỉ Ngân Sương công chúa quát to “ nhất định là người bắc cốt không nói tín nghĩa, muốn mưu hại vương phi.”

Ngân sương công chúa giận dữ, lúc này nàng mới biết đây nhất định là cạm bẫy đã bố trí sẵn, chỉ đợi nàng nhảy vào, nàng nhìn Minh Lạc, phát hiện Minh Lạc không có vẻ kinh hoàng nào,hai thị nữ sau lưng nàng cũng chỉ đưa tay đặt trên chuôi kiếm, thần sắc cảnh giác, chứ không có vẻ ngoài ý muốn và tức giận.

“ nương nương?” Ngân Sương công chúa kêu.

Minh lạc cười một tiếng, khoát tay áo, nhìn đám người tê liệt ngã xuống: “ nếu đã tới rồi, mọi người cũng bị các ngươi bỏ thuốc, mà vẫn không xuất hiện sao?”

Nàng vừa dứt lời, mấy đạo bạch quang hiện lên, đám người chỉ thấy hai thị nữ sau lưng Túc vương phi rút kiếm sau đó vô số phi tiêu rơi xuống đất, mọi người đều hoảng sợ, trong sảnh cũng xuất hiện người hầu và thị nữ mặc trang phục của Lâm phủ, cầm đầu là một người mặc y phục của tướng lĩnh bắc cốt.

“ Mục cách!” Ngân sương công chúa kêu lên

Nghe nàng gọi, tướng lĩnh bắc cốt liền thi lễ với nàng “ công chúa”. hắn chính là Mục cách trong miệng Ngân Sương công chúa.

hắn quay người nhìn Minh Lạc nói “ vương phi nương nương thật có khí phách, gặp biến cố như vậy mà không chút kinh hãi.”

Minh Lạc trầm ngâm, nói “ Mục cách..”

“ Nương nương, Mục Cách là người của phản vương bắc Cốt- Cổ Nghệ.” Bàng đại phu nhân nói.

Minh Lạc cười như không cười lướt qua Bàng đại phu nhân, sau đó chuyển ánh mắt đến Mục Cách, nói “ Mục Cách tướng quân muốn tham gia yến hội năm mới của thành vân châu, sao bản cung lại phải kinh sợ? chỉ là Mục Cách tướng quân có chỗ không biết, nơi này là nữ yến. chắc Mục cách thướng quân đi nhầm nơi, hay là ngươi sợ đi tham gia quân yến sẽ không ai cho vào nên muốn bản cung đi cùng ngươi?”

Mục Cách khẽ cười hai tiếng, nói “ không, bên quân yến đã có người bái kiến túc vương điện hạ, bản tướng quân đến đây là vì vương phi nương nương. Vương thượng của chúng ta luôn có ý giao hảo với đại ngụy, đã phái người vào kinh thành đại ngụy cầu hôn, nghe nói Túc vương phi nương nương là cháu gái mà thái hậu đại ngụy yêu thích nhất, lại có mỹ danh lan xa, cho nên vương thượng có ý cưới vương phi nương nương làm vương hậu bắc cốt, cho nên đặc biệt phái bản tướng quân tới mời vương phi nương nương đi vương đình bắc cốt làm khách.”

“ lớn mật, ngươi gọi nàng một tiếng vương phi nương nương, coi như đã biết nàng là thân vương phi của đại ngụy ta, các ngươi dám chạy đến đại ngụy cướp vương phi của đại ngụy, không sợ móng ngựa của Túc vương điện hạ san bằng thành Ô châu hay sao” Bàng đại phu nhân nhịn đau trách mắng.

“ Túc vương điện hạ? haha” Mục Cách cười to nói “ chỉ sợ Túc vương điện hạ đã táng mệnh dưới đao của dũng sĩ bắc cốt ta! Túc vương phi nương nương mỹ mạo như vậy, Túc vương điện hạ đã chết, sao phải chịu cảnh vườn không nhà trống, gả cho bắc cốt vương làm hậu, mới không uổng phí dung mạo tuyệt sắc.”

"Làm càn!" Bàng đại phu nhân trách mắng.

Mục cách không tiếp tục để ý bà ta, nói với Minh Lạc: “ vương phi nương nương, mời theo chúng ta, nếu để bản tướng quân động thủ, sợ là làm vương phi nương nương ủy khuất.”

“ Mục cách, sao ngươi có thể vào thành vân châu, lại có thể vào Lâm phủ?” Ngân sương công chúa đánh gãy lời của Mục Cách, nghiêm nghị hỏi.

Mục Cách quay sang Ngân Sương công chúa, cười nói : “ công chúa, người Đại Ngụy tham sống sợ chết, lại tham lam, chỉ cần hối lộ lại bức hiếp, có gì mà không làm được? công chúa, đại tướng quân ngày nhớ đêm mong công chúa, hận không thể sớm ngày đánh tới Kỳ châu thành, đón công chúa hồi vương thành. Mấy tháng trước nghe nói phụ vương ngài muốn hiến ngài cho Túc vương Đại Ngụy, lòng như lửa đốt, lần này mạt tướng đến thành Vân châu, ngoại trừ muốn dẫn Túc vương phi nương nương hồi vương thành, còn phụng mệnh đại tướng quân, đón công chúa trở về.”

Lúc đầu trên mặt Ngân Sương còn vẻ kinh nộ, nhưng nghe đến đại tướng quân thì kinh nộ dần mất, thay vào đó là vẻ hồ nghi và yêu hận xen lẫn.

“ thì ra các ngươi là người của Mộc Thố! Nghe nói sở dĩ phản vương Cổ Nghệ có thể làm phản thành công,là vì ái tướng Mộc Thố tướng quân mà bắc CỐt vương luôn tín nhiệm, sau khi cầu hôn Ngân Sương công chúa không thành, lòng sinh hận ý, mới thừa dịp đại quân Bắc CỐt không ở vương thành, trợ Trụ vi ngược, giúp phản vương ám toán bắc cốt vương, vì không tìm được Ngân Sương công chúa mà truy sát Bắc CỐt vương mấy trăm dặm bắt bắc cốt vương giao Ngân Sương công chúa. Lúc đầu còn nghĩ đây là lời đồn, không ngờ lại là sự thật.” bàng đại phu nhân thở gấp nói.

Minh lạc liếc nhìn Bàng đại phu nhân đang không ngừng giải thích cho mọi người, cười nói “ Bàng đại phu nhân biết thật nhiều, chuyện của Bắc Cốt cũng có thể thuộc như lòng bàn tay, há miệng là nói được, một hát một đáp với Mục Cách tướng quân đây, giống như đã tập luyện tốt để kể cho bản cung nghe.”

“ nương nương!” Bàng đại phu nhân kinh hãi, nói “ nương nương, ngày thường nương nương không thích thần phụ cũng thôi đi, sao lúc này vẫn còn hồ đồ như vậy.”

Lại quát Lâm phu nhân “ thị vệ đâu? Sao không gọi thị vệ đến bảo hộ nương nương.”

“ không cần gọi, thị vệ đều đã trúng mê hồn tán của chúng ta, không thể chống đỡ được.” Mục Cách lạnh lùng nói “ Vương phi nương nương, mời đi thôi, hai thị nữ bên cạnh nương nương chắc hẳn cũng không có khí lực, nếu cưỡng ép chống cự, sẽ làm khí huyết nghịch hành, gân mạch đứt từng khúc.”

Yến hội ở quân doanh

Qua ba tuần rượu, hữu đô đốc phủ đô đốc bắc quân – Dương Vinh Duệ, đứng lên, đi đến trước Triệu Thành đang ngồi trên ghế chủ vị, nói : “ vương gia, lần này mạt tướng đến thành vân châu, ngoại trừ bái kiến vương gia còn phụng mật chỉ của bệ hạ, đến tiếp nhận đàm nghị của vương gia và bắc cốt.”

hắn vừa nói vừa lấy trong tay áo ra một quyển trục vàng, giơ lên nói “ vương gia, bệ hạ có chỉ, xin vương gia tiếp chỉ”

Triệu Thành ngẩng đầu nhìn hắn, cười lạnh nói : “ Dương Vinh Duệ,mười bảy năm trước, chiến dịch Miên Sơn, ngươi cấu kết với bắc cốt, giả truyền thánh chỉ yêu cầu án binh bất động, cho nên trong chiến dịch Miên Sơn,toàn quân ta bị diệt. nửa năm sau, ngươi vì tư lợi cho nên kéo dài thời gian cứu viện, khiến thành Việt châu bị phá, để người Bắc Cốt đồ sát mấy vạn quân dân đại ngụy ta, hiện tại ngươi nghĩ muốn dùng chiêu cũ, giả truyền thánh chỉ, lần này ngươi muốn làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.