"Bán sỉ vàng miếng"
Lúc Kiều Mộc trở về còn đang suy nghĩ xem 1 tỷ phí li hôn của mình còn có hy vọng hay không, không ngờ tới, nhanh như vậy tiền liền đến tay.
1 tỷ đấy!
Nam chính thế nhưng mắt cũng không chớp nói cho cô tiền tùy tiện tiêu?
Cốt truyện này đi theo hướng thật là......!Quá kích thích!
Trong sách đều là cho một ngàn vạn, hiện tại sau khi bị cô thay đổi cốt truyện, nam chính đã liền cho lên cả trăm triệu.
Kiều Mộc cố nén vui sướng, ý tứ thể hiện sự kinh ngạc: "A? Cái gì?"
Cố Hàn Thanh đến gần, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, "Tôi nói cho em 1 tỷ, không đủ thì nói với tôi."
Kiều Mộc ngửa đầu, thật sự là nhịn không được, nhấp miệng cười một cái, "Ấy, tôi biết rồi, cảm ơn anh."
"Chúng ta là vợ chồng, cảm ơn cái gì." Nhìn thấy Kiều Mộc cười, Cố Hàn Thanh biết mình đã làm đúng, tâm tình cũng tốt lên, nâng tay xoa xoa tóc cô: "Đi lên tắm rửa đi, lần sau về nhà sớm một chút, nếu không sẽ không an toàn."
"Ừm ừm, tôi biết rồi, tôi lên trước, anh cùng Tâm Nghiên nói chuyện đi." Kiều Mộc đắm chìm trong niềm vui 1 tỷ, một chút cũng không để ý hành vi OOC sờ đầu cô của Cố Hàn Thanh, vẫy vẫy tay, vui vẻ vào thang máy về phòng ngủ.
Trình Tâm Nghiên theo dõi sự tương tác giữa hai người, ghen ghét đến tim gan cồn cào, chóp mũi vừa đau vừa sưng, sau khi thang máy đóng lại, cô ta nhịn không được nói: "Thanh ca, anh cho cô ấy nhiều tiền như vậy, không sợ cô ấy cầm đi làm chuyện xấu sao?"
"Cô ấy có thể làm chuyện xấu gì?" Cố Hàn Thanh khó hiểu quay đầu lại, thản nhiên nói: "Hơn nữa 1 tỷ cũng không nhiều.
Cô ấy không có sở thích gì khác, chỉ thích tiêu tiền."
Kiều Mộc nếu nghe thấy câu này, nhất định vỗ tay cho Cố Hàn Thanh, quá hiểu cô rồi!
Trình Tâm Nghiên cắn môi, ngập ngừng mở miệng: "Thanh ca, cô ấy thích tiêu tiền như vậy, anh không cảm thấy cô ấy......!Có chút hư vinh sao?"
Cố Hàn Thanh rũ mắt chỉnh lại cúc tay áo, đáy mắt xẹt qua tia sủng nịch cười, "Hư vinh khá tốt, như vậy ở chung sẽ đơn giản hơn nhiều, anh cái khác không có, chỉ có rất nhiều tiền."
Anh nhìn về phía Trình Tâm Nghiên: "Được rồi, đã trễ thế này, em cũng mau chóng lên trên lầu ngủ đi, anh cũng muốn lên rồi.
Ngủ ngon."
Trình Tâm Nghiên chua xót nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của anh, hoá ra vừa rồi anh chịu nói chuyện với mình trong phòng khách, chẳng lẽ là đang đợi Kiều Mộc sao?
Bây giờ Kiều Mộc đã về liền trực tiếp lên lầu?
Trực giác người phụ nữ từ trước đến nay luôn nhạy cảm, Trình Tâm Nghiên mới ở nhà này hai ngày, cô ta cũng đã cảm giác được dường như Cố Hàn Thanh đối với Kiều Mộc không phải hoàn toàn không có tình cảm.
Đi đến kết luận này, trong lòng cô ta càng khó chịu, chán nản lên lầu hai.
Kiều Mộc nằm trong bồn tắm thoải mái tắm rửa, đối diện có ipad, bên cạnh là một ly rượu vang đỏ, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu, ngắm cảnh đêm thành phố rực rỡ ngoài cửa sổ.
Rất đẹp.
Tắm xong, sấy khô tóc, cô lười biếng vươn vai ra ban công, theo bản năng nhìn về phía bên phải phòng của kim chủ ba ba, bất ngờ, người đàn ông vừa lúc cũng đi ra, bốn mắt nhìn nhau, Kiều Mộc rạng rỡ vẫy tay chào: "Chào, thật trùng hợp."
Cố Hàn Thanh nhìn nụ cười hạnh phúc không chút phòng bị của cô, trái tim mềm nhũn, đi đến bên cạnh, trả lời: "Xem ra tâm trạng của em rất tốt."
Còn không phải sao.
1 tỷ vào tài khoản đấy!
Kiều Mộc cười nhướng mày: "Đều là nhờ phúc của Cố tổng, Cố tổng yên tâm, anh cho tôi tiền, ngoại trừ mua quần áo với túi xách, cũng sẽ dùng tiền anh cho để đầu tư, nếu như kiếm được tiền, chúng ta có thể chia bốn sáu không? Tôi bốn anh sáu?"
Kiều Mộc bắt đầu tính toán sau khi ly hôn, nếu không có phí ly hôn, cô phải tự mình tích cóp một khoản để dưỡng lão.
"Chia bốn sáu?" Cố Hàn Thanh nhướng mày, có chút không hiểu bọn họ là vợ chồng vì sao lại muốn chia.
Kiều Mộc lại hiểu lầm ý của anh, cho rằng anh không muốn chia bốn sáu, trong lòng căm giận mắng tư bản, trên mặt cười nói: "Nếu anh không muốn chia bốn sáu, vậy chia ba bảy, anh bảy, như vậy được không? Bộ phim lần trước tôi đầu tư có linh cảm có thể kiếm được rất nhiều tiền, hôm nay tôi còn gặp được một thứ rất đáng đầu tư, anh yên tâm, tôi không có làm bậy, đều là đầu tư nghiêm túc."
"Tôi là muốn hỏi em vì sao muốn chia?" Cố Hàn Thanh thấy Kiều Mộc hiểu lầm, anh càng thêm thẳng thắn nói: "Chúng ta là vợ chồng, em giữ toàn bộ là được, không cần thiết phải chia cho tôi."
"Chúng ta hiện tại là vợ chồng, nhưng nếu ly hôn thì sao?" Kiều Mộc từng bước đến gần, đôi mắt đen trong veo gắt gao nhìn chằm chằm anh: "Không phải trước kia anh nói đợi tới thời điểm thích hợp, chúng ta sẽ ly hôn sao?"
Cố Hàn Thanh lần đầu tiên lĩnh hội cái gọi là vác đá nện vào chân mình, anh hiện tại không thích nghe Kiều Mộc nói về chuyện ly hôn, "Chuyện này về sau lại nói, hiện tại chúng ta còn chưa ly hôn, cho nên em giữ tiền là được."
"Nếu anh đã nói như vậy thì tôi cho anh biết, tiến vào túi tôi tôi sẽ không đưa cho anh đâu." Kiều Mộc làm bộ hung hăng uy hiếp anh.
Cố Hàn Thanh khẽ cười một tiếng, cảm thấy cô đúng là hư vinh đến đáng yêu, thật thú vị khi cô thích tiền một cách trắng trợn như vậy.
"Vậy em giữ đi, tôi không đến nỗi cướp tiền của em." Cố Hàn Thanh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô gái đối diện, "Đưa đầu lại đây một chút."
"Hả? Làm gì?" Kiều Mộc khó hiểu, nhưng kim chủ ba ba đã ra lệnh, cô vẫn ngoan ngoãn làm theo, ghé trên lan can, nửa người trên vươn ra một ít.
Người đàn ông vươn cánh tay dài, xoa xoa tóc cô, "Hiện tại rất vui?"
Kiều Mộc ngạc nhiên, độ ấm trên đỉnh đầu khiến cô khó hiểu.
Kim chủ ba ba đây là có ý gì? Sao lại sờ tóc cô, nhờn đấy à!
Mới gội đấy!
"Hử? Tôi hỏi em vui không?" Người đàn ông thấy cô không trả lời, trầm giọng hỏi lại.
Kiều Mộc không hiểu vấn đề, theo bản năng gật đầu, "Vui, tôi rất vui."
Từ khi gả vào hào môn, mỗi ngày cô đều rất vui vẻ, đặc biệt là lúc Cố Hàn Thanh cho cô tiền.
"Vậy là tốt rồi, đi ngủ đi." Cố Hàn Thanh vừa lòng xoay người về phòng, khóe môi cong lên một chút, cảm thấy bản thân dụ dỗ phụ nữ rất giỏi.
Kiều Mộc gãi cái đầu nhỏ, bò lên ổ chăn mềm mại, mơ hồ cảm thấy Cố Hàn Thanh giống như hiểu lầm cô cái gì đó, không phải cho rằng tâm trạng cô không tốt, sau đó vì dỗ dành cô, mới cho 1 tỷ chứ?
Nhưng từ đâu nhìn ra tâm trạng cô không tốt vậy?
Ai......!Lòng đàn ông sâu như biển, đặc biệt là nam chính.
Không đoán nữa, có tiền là tốt rồi, cô vẫn là nghiêm túc làm một cá muối nhỏ tiêu tiền đi.
-
Sau khi 1 tỷ vào tài khoản, Kiều Mộc lần này không phải đi trung tâm thương mại mua sắm, mà đến ngân hàng làm cho bản thân một cái thẻ đen, lấy 500 triệu chuyển vào thẻ đứng tên mình, trong suốt quá trình, giám đốc tại quầy lễ tân không ngừng quảng cáo các sản phẩm quản lý tài sản, Kiều Mộc lắc đầu, cô lười tham gia các loại hình đầu tư này, hao tâm tốn sức, còn phải đợi lãi.
Nhưng khi cô nghe thấy, tâm niệm vừa động, cảm thấy cái này có thể mua.
Giám đốc nói hiện tại vàng đang ở mức giá thấp, một gram mới hơn 360, rất thích hợp mua, mà một miếng vàng chỉ hơn 300 vạn.
Kiều Mộc tính toán trong lòng, cuối cùng mạnh dạn vung tay: "Cho tôi 30 miếng đi, gửi ở ngân hàng các anh."
Giám đốc kinh ngạc nhìn cô, vẻ mặt kích động, "Được được được, Kiều tiểu thư, cô ngồi đợi một lát, tôi lập tức đi xử lý cho cô, cô uống trà trước, uống trà đi."
Được đãi ngộ cấp cao nhất, Kiều Mộc nhàn nhã dựa vào sô pha thưởng thức trà.
Hiện giờ cô có thể tiêu 1 trăm triệu chỉ bằng một cái phẩy tay.
Quả nhiên, có tiền thật tốt.
Từ ngân hàng đi ra, Kiều Mộc xách theo túi Hermes ra bãi đỗ xe, lái chiếc Lamborghini của mình đi, hôm nay cô tự mình lái xe ra ngoài, không cần tài xế.
Ngồi trên xe, cô lấy kính râm trong xe ra đeo lên, thắt dây an toàn, chậm rãi khởi động xe, trở về công ty đi làm.
Tại quán cà phê bên kia đường, Lâm Vũ Mông phát hiện ra cô, kích động lay tay Trình Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên, cậu xem, là Kiều Mộc!"
Trình Tâm Nghiên lãnh đạm liếc mắt, nhìn đối phương lái xe thể thao đi xa, lập tức chán uống cà phê, dùng sức ném cái thìa khuấy vào ly, khoanh tay trước ngực ngả người ra sau.
Lâm Vũ Mông quan tâm nói: "Tâm Nghiên, cậu đừng nóng giận, tuy rằng cô ta hiện tại gả cho anh cậu, nhưng hai người mới kết hôn, khẳng định không có tình cảm gì, cậu còn có cơ hội, bây giờ cậu cần phải giữ trái tim của anh ấy, hoặc là nói, đừng bảo thủ nữa, hãy dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình đi, trước kia anh ấy thương cậu như vậy, trong lòng khẳng định vẫn có cậu."
Mặc dù Lâm Vũ Mông rất ngạc nhiên khi Kiều Mộc là vợ Cố Hàn Thanh, nhưng cô ta cảm thấy đó không phải là mối đe dọa lớn, người Cố Hàn Thanh thích chính là Trình Tâm Nghiên, nhưng vì mối quan hệ anh em trước đây của họ, nên chỉ có thể đem phần tình cảm này giữ ở trong lòng.
Trình Tâm Nghiên không quan tâm lời an ủi của cô bạn, không ai biết, sự thật là Cố Hàn Thanh căn bản không thích cô ta, là cô ta đơn phương thích anh, đó là lý do tại sao cô ta tung tin đồn nói rằng Cố Hàn Thanh cũng yêu mình, nhưng vì cô ta là con gái nuôi của ba mẹ anh, nên anh không thể vượt ranh giới cấm kỵ này.
Lời đồn này được lan truyền rộng rãi trong giới danh viện bọn họ, rất nhiều người tin, cô ta cũng thiếu chút nữa tin vào nó.
Khi trở về, cô ta tự tin sẵn sàng chuẩn bị bày tỏ tình cảm của mình với Cố Hàn Thanh, chuẩn bị lấy thân phận phụ nữ để theo đuổi anh, mà không phải thân phận em gái, ai ngờ, anh lại kết hôn trong lặng lẽ, hiện tại xem ra, anh đối với Kiều Mộc kia cũng có tình cảm.
Cô ta nên làm gì bây giờ? Nên thẳng thắn theo đuổi như thế nào?
Trình Tâm Nghiên càng nghĩ càng đau khổ, tay ôm lấy đầu, dùng sức đập.
Lâm Vũ Mông bị dọa, giữ cổ tay cô ta, ngăn cản nói: "Tâm Nghiên, cậu đừng như vậy, nhìn đi, bây giờ là thời đại nào rồi, kết hôn cũng có thể ly hôn mà.
Hơn nữa hiện tại cậu ở nhà bọn họ, Cố tổng đối với cậu lại có tình cảm, nếu muốn tóm anh ấy, không phải dễ như trở bàn tay sao?"
"......! Cậu nói đúng, tớ còn có cơ hội, nhất định có." Trình Tâm Nghiên không biết cô ta đang thôi miên Lâm Vũ Mông, hay là thôi miên chính mình, cô ta mặc kệ, cô ta phải đấu tranh một phen cho tình yêu của mình, chỉ cần cô ta có thể làm cho Thanh ca yêu mình, thanh danh gì đó một chút cũng không để bụng.
Đối với bước đầu tiên trong quá trình theo đuổi, cô ta khiến mình ràng buộc với Cố Hàn Thanh trước công chúng, cũng chính là......!Dẫn dắt fans CP ủng hộ bọn họ, thay đổi một cách tinh tế suy nghĩ của Cố Hàn Thanh luôn coi cô ta là em gái!
-
Kiều Mộc trở lại công ty, giám đốc bộ phận dự án lập tức ôm mấy tập tài liệu tiến vào, "Kiều tổng, đây là một số hạng mục phim điện ảnh và phim truyền hình mà chúng tôi đã lựa chọn để đầu tư, đều rất có tiềm năng, lý do đầu tư tôi đã viết ở văn kiện, cô hãy xem qua."
Kiều Mộc ngồi ở ghế xoay nhận lấy, trong miệng còn ngậm kẹo mút, hàm hồ nói: "Giám đốc Chu, ông ngồi xuống trước đi, không cần đứng đâu, chúng ta công ty nhỏ không cần quá câu nệ."
Vừa nói vừa tự mình xé mở gói snack khoai đưa cho ông: "Chu giám đốc, ông ăn chút đi."
Chu Viễn Hưng xấu hổ cười cười, xua tay nói: "Không cần đâu Kiều tổng, cô tự ăn đi."
Ông trong lòng thật là muốn cười, bà chủ mới này rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao trực tiếp nhảy dù lên làm sếp bọn họ được? Nếu không phải tiền lương trước kia so với bây giờ không hạ xuống còn tăng lên, hơn nữa Cố tổng còn đích thân gặp bọn họ, nhờ bọn họ chiếu cố cô, thì ông đã sớm từ chức rồi.
Làm việc dưới quyền của loại phụ nữ mỗi ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, có thể có tiền đồ gì.
Cô còn lấy tiền để chi cho một đạo diễn đã từng thất bại ba bộ phim liên tiếp, thật đúng là ngốc nghếch lắm tiền, đến lúc đó phim chiếu, chỉ sợ cô muốn khóc.
Trong lòng Chu Viễn Hưng không biết lần thứ mấy oán trách Kiều Mộc, ông rất khinh thường đối phương, mà sự khinh thường này lên đỉnh điểm khi cô từ chối một dự án điện ảnh mà ông coi trọng nhất.
Kiều Mộc lấy ra một dự án điện ảnh trong tập tài liệu đưa cho Chu Viễn Hưng: "Chu giám đốc, bộ này không thể đầu tư, khẳng định sẽ lỗ."
Chu Viễn Hưng cầm tài liệu, cau mày nói: "Kiều tổng, bộ điện ảnh này là của hai tiểu sinh* cộng thêm một đỉnh lưu** mới phối diễn, hơn nữa, hai người tiểu sinh thành tích năm ngoái rất tốt, những bộ điện ảnh do bọn họ diễn chính tất cả phòng vé đều vượt qua 1 tỷ, fans của đỉnh lưu mới cũng rất nhiều, vì vậy về cơ bản không cần lo về việc tuyên truyền và đặt trước, vốn dĩ một công ty nhỏ như chúng ta không thể đầu tư vào cái này, nhưng 3 năm qua, chúng ta dựa vào tập đoàn Cố thị vẫn có những mối quan hệ nhất định ở trong giới, như vậy ta mới có thể nắm bắt được cơ hội này, Kiều tổng, tận dụng thời cơ, đây là một giao dịch chắc chắn không lỗ."
* Tiểu sinh: chỉ chung những nam diễn viên trẻ, tương tự cũng chưa có thành tựu chuyên môn đặc sắc nhưng có giá trị thương mại, dễ hút fangirl.
** Đỉnh lưu: là từ để chỉ những ngôi sao sở hữu lưu lượng lớn, hàng đầu làng giải trí Cbiz trong từng giai đoạn.
"Trên đời này này làm sao có lời mà không lỗ?" Kiều Mộc cười tủm tỉm nói: "Có đôi khi, càng thấy lời mà không lỗ thì càng dễ vấp ngã, đặc biệt là trong ngành công nghiệp điện ảnh, giới này, dễ dàng nhất ra chính là hắc mã*."
* Hắc mã: không lường được thực lực với người cạnh tranh.
Kiều Mộc nói một phen, rất giống một chuyên gia đầu tư lâu năm, cô lại lần nữa lấy ra một dự án, "Chu giám đốc, ông hãy theo dõi cái này, có thể đầu tư."
Chu giám đốc xem qua dự án này, đây là một bộ phim hài do một nhóm diễn viên tiểu trong suốt* đóng, có thể được ông mang tới, tự nhiên ông cũng là xem trọng, chỉ là bộ phim này, ông cảm thấy khả năng sẽ không lỗ, nhưng muốn kiếm số tiền lớn, sợ là không được.
* Tiểu trong suốt: là những người có độ tồn tại thấp, thậm chí gần như không nổi tiếng trên mạng xã hội.
Quả nhiên, bà chủ mới này là người ngoài ngành!
"Kiều tổng, bộ phim này diễn viên đều là tiểu trong suốt, tôi cảm thấy tuy không lỗ nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu, cô xem, nếu không vẫn là bộ có tiểu sinh đầu tiên này đi?" Chu giám đốc chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ.
Kiều Mộc xua xua tay, lấy kẹo mút: "Không, đầu tư bộ kia, chúng ta muốn lấy vốn nhỏ đánh cược to, mà không phải đi theo chút nhiệt*, như vậy, chúng ta không thể ra khỏi con đường rộng lớn của chính mình."
* Nhiệt: tìm kiếm nóng (hotsearch), những chủ đề được nhiều người quan tâm trên Weibo.
"Nhưng Kiều tổng, cô hãy nói cho tôi biết, vì sao cô không chọn bộ phim có tiểu sinh mà lại chọn bộ phim hài kia?" Chu Viễn Hưng không cam lòng.
Kiều Mộc mím môi cười, trong lòng thầm nghĩ, làm sao tôi nói cho ông biết được, chẳng lẽ nói tôi có Thiên nhãn*, biết được thế giới này qua kịch bản?
* Thiên nhãn: mắt của trời
Trong sách không viết bộ phim hài này phòng vé được bao nhiêu, chỉ viết rằng đó là vị trí thứ ba trong phòng vé của năm, ngẫm lại sẽ không lỗ, còn khẳng định lãi lớn.
Nhưng vì để biểu hiện mình có học thức, có trình độ, Kiều Mộc ra vẻ cười thần bí, "Dựa vào trực giác, cũng dựa đây."
Cô tự chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình.
Chu Viễn Hưng khóe miệng run rẩy, cảm thấy mình đánh giá Kiều Mộc quá cao, cô chính là loại ngốc nghếch lắm tiền, bất quá quên đi, dù sao tổn thất cũng không phải ông, ông chỉ là một người làm công, nhọc lòng cho tư bản làm gì, dù sao chỉ cần mỗi tháng đúng hạn giao ngũ hiểm nhất kim*, đúng hạn phát tiền lương, làm tốt công việc của mình là được.
* Ngũ hiểm nhất kim: là bảo hiểm xã hội, trong đó Ngũ hiểm gồm bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm thai sản; Nhất kim gồm quỹ nhà ở xã hội.
"Được rồi, Kiều tổng nếu đã quyết định, tôi đây liền chấp hành." Chu Viễn Hưng đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Kiều Mộc lập tức chạy đến sô pha nằm yên, làm công hai phút, nạp điện hai giờ.
Lấy di động ra, cô thảnh thơi lướt Weibo, giống như Kỳ Anh, cô cũng lướt thấy rất nhiều bài quảng bá của Trình Tâm Nghiên, đều là đem cô ta buộc chặt với Cố Hàn Thanh, thế nên ở hot search, xuất hiện một cái hashtag là #muốn nhìn gương mặt của Cố tổng#
Nhấp vào hashtag này, bên trong cơ bản tất cả đều là về Trình Tâm Nghiên, đều là bìa album đã phát hành trước kia của cô ta, mặt trên có ảnh chụp cô ta và một số hình ảnh tinh tế về những buổi biểu diễn trước đây của cô ta tại các lễ hội âm nhạc ở nước ngoài.
Cũng không biết là thuỷ quân*, hay là người thật khen đẹp.
* Thuỷ quân: là cách gọi mà dân mạng xứ Trung dành cho những người được thuê để đưa ra các bình luận, đánh giá không khách quan, thể hiện ý kiến theo hướng mà người thuê mong muốn trên các diễn đàn, các trang mạng xã hội hoặc các group chat về một sản phẩm, một bộ phim hay một diễn viên nào đó.
Kiều Mộc bĩu môi, dạo một vòng, cảm thấy không thú vị liền thoát ra, mặc kệ nữ chính làm ầm ĩ cái gì, không liên quan đến cô, cô chỉ muốn làm tốt chuyện của mình.
Đúng rồi, danh thiếp kia còn chưa liên hệ!
Kiều Mộc rốt cuộc nhớ tới chính sự, nhanh chóng xoay người ngồi dậy, đi tới bàn làm việc lấy túi của mình.
Danh thiếp cô để ở bên trong, lấy nó ra, trở lại ghế sô pha, nằm thẳng xuống, bấm dãy số.
Đổ chuông một hồi lâu, đối phương mới nghe máy: "Alo? Xin chào?"
Thanh âm mềm mại, có chút không tự tin.
Kiều Mộc không ý thức nhỏ giọng theo cô ấy: "Xin chào, tôi là người tối hôm qua ở hội sở Bốn Mùa đã đỡ cô, cô còn nhớ tôi không?"
Đối phương trầm mặc một lát, giọng nói mang theo chút đề phòng: "Cô tìm tôi có chuyện gì? Sao cô lại có số điện thoại của tôi?"
"Tối hôm qua cô làm rơi danh thiếp trên mặt đất, tôi đã nhặt được." Kiều Mộc ôn nhu giải thích, "Không biết cô có thời gian không, tôi muốn gặp cô."
"Cô là ai? Gặp tôi làm gì?" Vương Gia Di càng khẩn trương.
Kiều Mộc nhu hòa mỉm cười: "Tôi là bà chủ của công ty văn hoá hữu hạn Kim Sư, tên là Kiều Mộc, Kiều trong Đại Kiều Tiểu Kiều, Mộc trong Tam điểm thuý, cô có thể tra trên mạng một chút về công ty của chúng tôi, xem có phải tồn tại thật không.
Về phần tôi, hôm nay tôi gọi cho cô là bởi vì tối hôm qua nghe được cô dường như muốn xuất đạo* làm ca sĩ, mà tôi vừa lúc muốn ký hợp đồng với người mới."
* Xuất đạo: Ra mắt công chúng với tư cách nghệ sĩ.
"Hiện tại tôi không muốn nữa, cô đừng gọi cho tôi, tôi không có hứng thú." Vương Gia Di tối hôm qua đã bị lừa một lần, cô ấy sẽ không bị lừa lần thứ hai, sợ chuyện kinh khủng đêm qua lại xảy ra, cô ấy trực tiếp cúp máy.
Tút tút tút.
Kiều Mộc bị cúp điện thoại, mắt hơi hơi trợn tròn.
Được rồi, tuy rằng cô có hình dạng là bà chủ, nhưng linh hồn bà chủ thì không, hoàn toàn không nói chuyện đàm phán được, vì vậy người ta trực tiếp cúp máy cô.
Gõ gõ đầu, cô có chút bất đắc dĩ nhún vai, vậy phải làm sao bây giờ nhỉ?
Kiều Mộc nhìn chằm chằm danh thiếp trong tay, thấy Vương Gia Di để lại địa chỉ một quán bar, cô nhoẻn miệng cười, trong lòng có kế hoạch.
Vương Gia Di hiện tại là một ca sĩ thường trú của một quán bar.
Kiều Mộc tan làm, hẹn Kỳ Anh và bảo cô bé gọi bạn mình là Hàn Vi đến.
Ba người gặp nhau ở cửa quán
Nhìn thấy cô, hai người em gái nhiệt tình chào hỏi: "Chị Mộc Mộc." "Chị dâu."
Kiều Mộc đẩy cửa xe thể thao bước xuống, "Các em tới sớm vậy?"
Hàn Vi nói: "Sớm hơn chị Mộc Mộc một chút."
Kỳ Anh ôm lấy cánh tay cô: "Chị dâu, chúng ta tới quán bar sớm vậy? Nhưng em đang đói bụng, muốn ăn cơm."
"Không nói sớm, là như vậy, chị muốn đến trước để hỏi xem đêm nay Vương Gia Di có tới không, nếu không chúng ta sẽ phải đợi hoài sao?" Kiều Mộc nói, mang theo hai cô em gái đi vào quán bar.
Kỳ Anh tích cực giúp cô hỏi trước, nhận được câu trả lời từ anh trai quầy lễ tân: "Có tới, Vương lão sư đêm nay 9 giờ bắt đầu, sẽ hát một giờ."
"OK, cảm ơn soái ca." Kỳ Anh cười tủm tỉm nói lời cảm ơn, ba người ra khỏi quán bar.
Hàn Vi hiếu kỳ nói: "Chị Mộc Mộc, chị muốn kí hợp đồng với Vương Gia Di sao? Loại ca sĩ thường trú này, chị lại không hiểu rõ thực lực, khi ký có thể nổi tiếng chứ?"
"Đúng vậy chị dâu, tuy rằng tối qua Vương Gia Di có chút đáng thương, nhưng chị cũng không thể thông cảm cho cô ấy như vậy." Kỳ Anh không hiểu.
Kiều Mộc nói: "Không phải đêm nay chị tới xem thực lực của cô ấy sao? Các em đừng lo lắng, chúng ta đi ăn cơm đi, ăn no rồi, sau đó nghe cô ấy hát một chút, chúng ta lại nói việc có nên ký hay không."
"Cũng đúng, chết đói mất, đi ăn cơm trước đi." Kỳ Anh vui vẻ lôi kéo cô bạn cùng chị dâu đi tìm nhà hàng.
Cơm nước xong, gần 9 giờ, mấy người chậm rãi đi về hướng quán bar.
Cùng lúc đó, một chiếc Ferrari dừng ở cửa quán bar, Thẩm Ngọc mặc một chiếc áo sơ mi hoa dài tay, cổ áo mở rộng, treo một chiếc kính râm làm vật trang trí, mà người đàn ông ở ghế phụ bước xuống, tây trang giày da, khí vũ hiên ngang, khí chất hoàn toàn khác biệt cùng vẻ bề ngoài xuất chúng hấp dẫn ánh mắt xung quanh.
Thẩm Ngọc chờ Cố Hàn Thanh đi tới, ôm bả vai anh nói: "Đi, dẫn cậu đi nghe hát, quán bar này là tớ mới phát hiện gần đây, bên trong có ca sĩ tên Vương Gia Di hát rất hay."
"Từ khi nào cậu biết thưởng thức ca nhạc thế, hay là coi trọng người ta rồi." Cố Hàn Thanh nhẹ giọng nói.
Thẩm Ngọc chậc một tiếng, "Tớ là loại người như vậy sao?"
Cố Hàn Thanh giũ tay anh ta ra, "Bỏ tay ra."
Thẩm Ngọc: "......"
Phi! Loại đàn ông không hiểu phong tình này thế mà có vợ! Không thể tưởng tượng được!
Hai người vào quán bar trước nhóm Kiều Mộc, ánh sáng mờ ảo khiến ngũ quan mơ hồ, bọn họ ngồi vào trong một góc, rất khó nhận ra.
Ba người Kiều Mộc chậm một bước tiến vào, Kỳ Anh tìm được quầy bar ở giữa, vui vẻ ngồi trên chiếc ghế cao, vỗ vỗ hai bên ghế: "Vi Vi, chị dâu, mau tới đây."
Đây là quán bar âm nhạc, chủ yếu nghe hát nói chuyện phiếm, nhân viên phục vụ bưng rượu tới cho các cô, mỗi người cầm một chai.
Sau vài ngụm, Vương Gia Di lên sân khấu.
Cô ấy hoàn toàn khác với vẻ chật vật ngày hôm qua, hôm nay cô ấy mặc áo da hơi mang phong cách Punk*, trên cổ treo đàn ghi-ta, rõ ràng trước khi hát, cô không khí chất gì đặc biệt, ngược lại quanh thân có chút mềm mại, mềm mại đến không đặc sắc.
* Phong cách Punk: thể hiện sự ngổ ngáo, sốc và nổi loạn với các đặc điểm rách, sờn, bụi bặm nhưng cực ngầu và chúng đi kèm với các phụ kiện hầm hố như dây xích, khoá móc, lưỡi dao cạo...!
Kết quả khi tiếng đàn ghi-ta vang lên, tiếng hát
nháy mắt bắt lỗ tai, khiến người ta phải ghé nhìn.
Cho dù là người ngoài nghề, cũng có thể nghe ra tiếng hát của cô ấy tràn ngập tình cảm, phá lệ động lòng người, nốt cao càng kinh diễm, khán giả đều không tự chủ được bị cô ấy hấp dẫn.
Kỳ Anh kích động lay tay Kiều Mộc: "Chị dâu thật sự rất hay! Chị mau ký hợp đồng đi, khẳng định có thể bạo*!"
* Bạo: trở nên cực kỳ nổi tiếng, gây sốt diện rộng.
Hàn Vi ló đầu ra, cũng phụ họa gật đầu, "Chị Mộc Mộc, em cảm thấy có thể, cô ấy cũng xinh đẹp, nếu như dùng tư bản đẩy một chút, tuyệt đối hấp dẫn."
Kiều Mộc cười mà không nói.
Đương nhiên là tốt rồi, vị này chính là ca sĩ mà dưới ngòi vút của tác giả chỉ kém nữ chính Trình Tâm Nghiên một chút, cô ấy chỉ cần một cơ hội để công chúng nhìn thấy mình.
Hát xong một bài, cô ấy lại bắt đầu hát bài thứ hai, lúc này đây là một bài hát trữ tình, vẫn như cũ uyển chuyển du dương.
Kiều Mộc nhắm mắt, đắm chìm trong đó, lúc này, một nam sinh trẻ tuổi anh tuấn ăn mặc phong cách đi tới bắt chuyện: "Tiểu tỷ tỷ lần đầu tới quán bar này sao? Trước kia chưa từng thấy chị."
Kiều Mộc mờ mịt mở mắt ra, quay mặt sang, hỏi: "Cậu nói chuyện với tôi?"
Nam sinh trẻ tuổi cười xán lạn: "Đúng vậy, tiểu tỷ tỷ học trường đại học nào?"
Kiều Mộc ngượng ngùng cười cười: "Tôi đã tốt nghiệp, còn học gì chứ."
Nam sinh kinh ngạc trợn mắt: "Không có khả năng, tiểu tỷ tỷ thoạt nhìn như là mới học năm nhất."
"Nào có nào có, cậu quá khoa trương rồi." Kiều Mộc cười đến mi mắt cong cong, tuy rằng cô nhìn ra nam sinh trước mắt đang nịnh cô, nhưng được khen trẻ, có cô gái nào mà không vui.
Kỳ Anh và Hàn Vi đều nhìn ra Kiều Mộc bị bắt chuyện, hai người làm mặt quỷ, ngồi chờ xem náo nhiệt.
Nam sinh trước mặt giọng có chút hải vương*, nói chuyện rất được, khiến Kiều Mộc thường xuyên bật cười, thấy thời gian sắp hết, nam sinh lấy di động ra: "Tiểu tỷ tỷ, cùng chị nói chuyện phiếm thật vui, chúng ta thêm wechat đi? Về sau tôi sẽ thường hẹn chị đi chơi."
* Hải vương: Từ này thường được dùng với ý nghĩa sâu xa là để chỉ những chàng trai hoặc cô gái duy trì mối quan hệ không rõ ràng với nhiều người khác giới (cùng một lúc).
Kiều Mộc cười khúc khích, đang định từ chối, cô có thể cùng cậu ta tâm sự ngắn ngủi, nhưng tuyệt đối sẽ không tiếp xúc nhiều hơn với, cô là phụ nữ đã có chồng, hào môn rất coi trọng thanh danh của người vợ, nếu cô làm ra chuyện này với Cố Hàn Thanh, 1 tỷ phí chia tay cô cũng đừng nghĩ đến!
Không ai sẽ ngại tiền nhiều, vì vậy cô sẽ không tự hủy tiền đồ của mình!
Cánh môi mấp máy, lời từ chối vừa định nói ra, bóng người cao lớn từ phía sau đi tới, đứng yên ở phía sau cô, ngữ khí lạnh lùng nói: "Cố phu nhân, hai người nói chuyện vui vẻ chứ?"
Kiều Mộc lập tức cảm thấy một chậu nước đá từ đỉnh đầu dội xuống, lạnh thấu xương, cô không thể tin quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt cao lãnh cấm dục, kêu lên: "Sao anh lại tới đây!"
Kỳ Anh cũng kinh hãi, "Anh, sao anh cũng ở đây! Làm em sợ muốn chết!"
Kinh ngạc nhất chính là nam sinh trẻ tuổi, cậu ta nhìn Cố Hàn Thanh, lại nhìn Kiều Mộc, "Hai người......!Là vợ chồng?"
Cố Hàn Thanh lạnh lùng liếc cậu ta: "Bằng không thì sao? Còn định cùng phu nhân của tôi nói chuyện sao? Hay tôi thuê cho các người một căn phòng?"
Nam sinh xấu hổ sờ mũi, đồng thời bị khí thế mạnh mẽ của Cố Hàn Thanh dọa sợ, có chút hèn nhát cúi đầu: "Rất xin lỗi, tôi không biết tiểu tỷ tỷ đã kết hôn, tôi đi đây, mọi người nói chuyện đi."
Cậu ta nhanh chóng chuồn mất, chạy ra quán bar, một phút cũng không dám ở lại, sợ Cố Hàn Thanh tìm người xử mình.
Kiều Mộc khoé mắt liếc nam sinh đang chạy trốn, trong lòng tự mình thắp nến, phí ly hôn của cô! Bây giờ khẳng định ít đi rồi!
Quả nhiên sắc đẹp mê người, sắc đẹp mê người nha!
"Không có gì muốn nói với tôi?" Cố Hàn Thanh một tay đút túi, nhàn nhạt nhìn Kiều Mộc.
Kiều Mộc ngoắc ngoắc móng tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ cười gượng, "Cái kia......!Vừa rồi là hiểu lầm, chúng tôi chỉ là tùy tiện tâm sự."
"Trao đổi phương thức liên lạc nữa? Định về nhà tiếp tục?"
"Không có không có, tuyệt đối không có." Kiều Mộc liên tục xua tay, nỗ lực cứu hình tượng của chính mình: "Cho dù anh không tới, tôi cũng sẽ không trao đổi phương thức liên hệ với cậu ta, tôi vừa rồi định từ chối cậu ta mà! Thật đó! Anh phải tin tôi!"
Cô trừng mắt khiến đôi mắt to ngấn nước, thoạt nhìn muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội, còn có một cảm giác cám dỗ không nói nên lời.
Hầu kết Cố Hàn Thanh lên xuống, cảm thấy khẳng định cô đang dùng sắc đẹp câu dẫn anh, thật là có thủ đoạn!
Nhưng cảm giác khó chịu trong lòng cũng dịu đi đôi chút.
"Anh, chị dâu nhất định sẽ không cho, trước kia em cùng chị ấy đi quán bar, cũng có người tới bắt chuyện với chị ấy, nhưng chị dâu chưa từng cho." Kỳ Anh cật lực nói đỡ.
Kiều Mộc gật đầu, "Không sai, tôi biết thân phận của mình, anh yên tâm, tôi khẳng định sẽ không đội nón xanh* cho anh!"
* Đội nói xanh: cắm sừng
Không sao nếu anh đội nó cho tôi! Chỉ cần đưa tiền cho tôi tôi có thể chịu đựng!
"Phụt ——" một tiếng cười to từ xa tới gần, Thẩm Ngọc cà lơ phất phơ đi tới, một tay đặt trên vai Cố Hàn Thanh, rũ mắt nhìn Kiều Mộc: "Chị dâu rất hài hước, nhưng nói thật, tôi rất muốn thấy em đội nón xanh cho Hàn Thanh, nhưng nhớ rõ khi chọn người thì tôi chính là vị trí đầu tiên."
"Muốn chết thì nói thẳng." Cố Hàn Thanh sắc bén nói với bạn mình.
Thẩm Ngọc rụt rè muốn sờ mũi, che miệng, thấp giọng nói, nhưng mọi người đều có thể nghe được: "Chị dâu, không chọn tôi cũng không sao, tôi giới thiệu cho em......!A a a!"
Anh ta mới vừa nói xong, Cố Hàn Thanh liền vặn cánh tay anh ta ra sau, Thẩm Ngọc đau đến kêu to, vội vàng nhận sai, "Thanh ca, cậu buông tay, tôi không nói nữa, thật sự không nói nữa, bắt đầu từ bây giờ tôi chính là một người câm đẹp trai!"
Cố Hàn Thanh tức giận đẩy anh ta ra, "Cút sang một bên đi."
Kiều Mộc nhìn hai người tương tác với nhau, bỗng dưng nở nụ cười, cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao người trong vòng đồn nhau bọn họ là một đôi, tương tác của bọn họ thật là có cảm giác.
Cô dựa ra sau, khẽ thì thầm vào tai Kỳ Anh và Hàn Vi: "Anh em với bạn anh ấy thật sự có cảm giác CP.*"
* CP: chính là cách viết tắt của từ "Couple" có nghĩa là 1 cặp, 1 đôi.
Kỳ Anh đôi mắt tỏa sáng: "Đúng không đúng không? Rất có cảm giác CP!"
Hàn Vi tròng mắt sáng lấp lánh: "Anh Thẩm Ngọc quá mê hoặc, cũng chỉ có Thanh ca có thể ngăn chặn."
"Mấy người đang nói chuyện gì?" Cố Hàn Thanh xử xong Thẩm Ngọc, quay đầu lại hỏi Kiều Mộc.
Kiều Mộc dùng sức lắc đầu, "Không có không có, không nói chuyện gì cả, Sao....!Hôm nay anh lại tới đây?"
"Thẩm Ngọc muốn tới, nói trên sân khấu có ca sĩ hát hay." Cố Hàn Thanh tìm một chiếc ghế cao, ngồi xuống gần Kiều Mộc, "Người đâu?"
Kiều Mộc chỉ Vương Gia Di đang hát tình ca trên sân khấu, "Tôi cũng tới tìm cô ấy, tôi muốn kí hợp đồng với cô ấy."
"Kí hợp đồng với cô ấy?" Cố Hàn Thanh nhìn ca sĩ trên sân khấu nhiều hơn, "Cô ấy hát thật sự không tồi."
"Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy, chờ chốc nữa cô ấy hát xong, tôi đi tìm cô ấy nói chuyện một chút." Kiều Mộc hứng thú bừng bừng nói.
Cố Hàn Thanh hiếm khi thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, ngày thường cô ở nhà đều lười biếng, hoàn toàn là con cá muối vô dục vô cầu*, cho nên đột nhiên thấy cô làm việc chăm chỉ như vậy, Cố Hàn Thanh cảm thấy có chút mới mẻ.
* Vô dục vô cầu: Không có dục vọng, không có nhu cầu
"Xem ra chuyển công ty cho em, em đã làm rất tốt."
"Còn không phải sao." Kiều Mộc kiêu ngạo hếch cằm, tiện đà che miệng cười xán cười, cô hơi hơi dịch người, tới gần Cố Hàn Thanh, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được: "Cố tổng, anh thật sự không cần chia tiền sao? Nếu tôi kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền thì làm sao bây giờ?"
Cố Hàn Thanh: "Có thể nhiều hơn tôi không?"
Kiều Mộc: "......"
KO!
Chung quy lại là cô tự mình đa tình.
Cố Hàn Thanh thấy bộ dạng bị đả kích của cô gái, rũ mắt, ánh mắt ôn nhu cười một cái, không nhịn được giơ tay nhéo mặt cô: "Tự mình cầm đi, tôi còn có thể coi trọng em về điểm này."
Kiều Mộc tức giận vỗ anh một cái, che lại khuôn mặt nhỏ của mình nói: "Đây chính là anh nói đấy, về sau đừng hối hận, cho dù chúng ta ly hôn cũng không đừng hối hận!"
Cô muốn mang toàn bộ đi, mang đi và trở thành phú bà!
Cố Hàn Thanh ánh mắt hơi chau lại, sao cô lại nói ly hôn? Anh chưa từng nói muốn cùng cô ly hôn, lúc trước mới vừa lãnh chứng, anh xác thực có ý nghĩ sau này sẽ ly hôn, nhưng hiện tại đã không còn nữa.
Cô khá dễ nuôi, không ồn không nháo, đưa tiền là được.
Xem ra, anh phải tìm biện pháp khiến cô an tâm, chỉ cần ở bên anh thật tốt, anh sẽ không bạc đãi cô.
Vài phút sau, Cố Hàn Thanh nghĩ ra cácg, anh đứng dậy chào ba cô gái, mang theo Thẩm Ngọc rời đi.
Kiều Mộc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lại cùng Kỳ Anh và Hàn Vi buôn chuyện trời nam đất bắc.
Không ngờ, Vương Gia Di hát xong đi vào hậu trường tính tiền cùng ông chủ, hôm nay là ngày cuối cô ấy hát ở đây, cầm tiền, cất vào cặp sách, cô ấy nói: "Cảm ơn anh Minh, em đi đây."
Ông chủ quán bar Trâu Minh gọi cô ấy lại: "Gia Di, người đại diện hôm qua tới tìm em thế nào rồi? Về sau em sẽ thành minh tinh sao?"
Vương Gia Di quay đầu lại, chua xót cười: "Không, sau này em vẫn ca sĩ quán bar thôi, giới trí đó, em không muốn nghĩ tới nữa, người thường như chúng ta không thể bước chân vào."
Cô ấy vẫy vẫy tay: "Đi đây anh Minh."
Từ cửa sau của quán bar đi ra, Vương Gia Di vòng đến phía trước, đối diện với một gương mặt quen thuộc.
Trí nhớ cô ấy rất tốt, ai nhìn qua cơ bản sẽ nhớ rõ, khi nhìn thấy cô gái đã đỡ mình tối hôm qua, cô ấy đề phòng siết chặt quai đeo cặp sách, lui về phía sau một bước.
Kiều Mộc vội vàng nở nụ cười ôn hoà thân thiện: "Cô đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cô, tôi chỉ là rất ngưỡng mộ cô, muốn cùng cô nói chuyện."
Cửa quán bar này có rất nhiều người, Vương Gia Di nhìn xung quanh, thật ra không quá khẩn trương, nhưng vẫn như cũ phòng bị, "Tôi đã nói rồi, tôi không muốn làm minh tinh, cô không cần lại đến tìm tôi."
"Trước tiên cô không cần kháng cự tôi như vậy." Kiều Mộc lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô ấy: "Đây là địa chỉ công ty tôi và số điện thoại, nếu cô vẫn như cũ muốn làm ca sĩ, muốn đến sân khấu rộng lớn như mơ ước, có thể tới công ty chúng tôi xem, cũng có thể lên mạng điều tra một chút bối cảnh công ty.
Cô yên tâm, tôi sẽ không đưa cô đến hội sở hay quán bar gì đó để bàn chuyện, tôi chỉ muốn chính thức mời cô gia nhập công ty, tôi sẽ vạch rõ lộ trình phát triển phù hợp với cô, sẽ làm giọng hát của cô được nhiều người biết đến hơn."
Vương Gia Di kinh ngạc nghe Kiều Mộc nói xong, nói thật, những lời này ngày hôm qua cũng đã nói qua với cô gái này, nhưng Kiều Mộc sắc mặt càng nhu hòa, hơn nữa nói sẽ không đi tới mấy hội sở linh tinh, Vương Gia Di không có tiền đồ liền động lòng.
Cô ấy thật sự rất muốn ở sân khấu lớn ca hát.
Trở thành một ca sĩ, là giấc mơ từ nhỏ đến lớn của cô ấy.
"Được, tôi nhận, nhưng tôi sẽ không tới công ty các người." Vương Gia Di cố ý nói như vậy, nhưng hai tay nắm chặt bán đứng nội tâm đang dao động của mình.
Kiều Mộc bình tĩnh nhìn qua, mỉm cười nói: "Không sao, cô có thể trở về suy nghĩ một chút, rốt cuộc đây là cuộc đời của cô, không ai có thể thay cô làm chủ."
Vương Gia Di cảm nhận được ánh mắt xuyên thấu của Kiều Mộc, có thể nhìn thấu lòng người, cô ấy khẩn trương bất an cúi đầu, vội vàng nói: "Tôi đi đây, cái kia......!Chuyện ngày hôm qua, lần nữa cảm ơn cô."
Đeo đàn ghi-ta, Vương Gia Di càng đi càng nhanh.
Kiều Mộc tự tin nhìn cô ấy, Kỳ Anh cùng Hàn Vi đi ra, đứng bên cạnh cô, Kỳ Anh hỏi: "Chị dâu, thành công không?"
Kiều Mộc: "80%."
Hàn Vi giơ ngón tay cái lên, "Chị Mộc Mộc, chị thật lợi hại, càng ngày càng có khí chất của bà chủ lớn."
"Ha ha ha, đừng nịnh nọt chị." Kiều Mộc xán lạn cười: "Đều là do anh trai Anh Anh cho chị tiền."
"Có thể chinh phục anh em, cũng chứng minh chị dâu lợi hại." Kỳ Anh cười hắc hắc, kéo cô nói: "Em chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào khiến anh em hào phóng như vậy, chị dâu, em cảm thấy anh em thích chị!"
"Không không không, anh ấy chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một người chồng mà thôi." Kiều Mộc không nói thẳng ra cho các cô cuộc hôn nhân với Cố Hàn Thanh chỉ vì tiền, mặt khác không bàn nữa.
Để ngừa hai cô em gái tiếp tục nói đề tài này, Kiều Mộc mỗi tay ôm một người nói: "Đi thôi, dẫn các em đi ăn khuya."
Về đến nhà, đã hơn 11 giờ, hôm nay phòng khách không có Cố Hàn Thanh với Trình Tâm Nghiên, chỉ có Trần quản gia, nhìn tủ giày ở huyền quan, hai người đó đều đã về, chắc là ở phòng ngủ.
Kiều Mộc phất tay bảo Trần quản gia đi nghỉ ngơi, bản thân vào thang máy lên lầu, về phòng ngủ, mở hết đèn trong phòng.
Đi vào phòng để quần áo lấy áo ngủ, lúc ra ngoài, nghe thấy chuông cửa, cô nghi hoặc mở to hai mắt, lúc này ai tới tìm cô chứ?
Không có khả năng là Trần quản gia, Trần quản gia thường gọi điện thoại cho cô.
Chẳng lẽ là Trình Tâm Nghiên?
Kiều Mộc đi đến cửa, từ mắt mèo nhìn ra, hóa ra là Cố Hàn Thanh, trong lòng chợt lạnh, xong đời rồi, không phải là ông chủ lại nghĩ tới chuyện cô cùng nam sinh kia nói chuyện phiếm m, định muốn tính sổ sao?
Vậy cũng quá keo kiệt!
Nếu anh dám quỵt 100 triệu phí ly hôn của mình, cô liền......!Liền......!Liền......!Khóc đi.
Kiều Mộc nội tâm bi thương mở cửa, cố gắng mỉm cười: "Cố tổng, anh tìm tôi có việc sao?"
Cố Hàn Thanh mắt đen nhánh rũ xuống: "Đưa tay trái cho tôi."
"A? Đưa tay trái cho anh làm gì?" Kiều Mộc hãi hùng khiếp vía dùng tay phải che tay trái lại, "Không phải là muốn chặt tay tôi chứ! Hôm nay tôi thật sự không muốn trao đổi phương thức liên hệ với cậu trai kia, thật đó, tôi thề!"
(Editor: chết cười với trí tưởng tượng của bà Mộc )
"Cả ngày trong đầu em cứ nghĩ cái gì đấy." Cố Hàn Thanh buồn cười, "Tôi tới cho em cái này."
Anh lấy ra một cái hộp nhung, mở ra, một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng đơn giản mà tinh xảo an tĩnh nằm bên trong, so với chiếc nhẫn trứng bồ câu kia, chiếc nhẫn này thích hợp đeo hằng ngày hơn.
Kiều Mộc càng hoảng hốt, làm gì vậy?
Không phải đã đưa nhẫn rồi sao!
"Cố tổng, anh đây là có ý gì? Không phải anh đã đưa nhẫn cho tôi rồi sao?" Kiều Mộc bất an hỏi.
Cố Hàn Thanh mím chặt đôi môi mỏng, lần đầu tiên có một chút không được tự nhiên, trầm ngâm một lát, anh nói thẳng: "Về sau sẽ đeo cái này, như vậy người khác sẽ biết em đã kết hôn, sẽ không tiếp cận em."
Kiều Mộc mở to mắt, vô tội chớp chớp.
Hoá ra là vậy!
Không hổ là tổng tài bá đạo, dục vọng chiếm hữu quá mạnh, đối với một nữ phụ như cô, cũng là sợ bị đội nón xanh.
Cũng đúng, chỉ có anh mới có quyền ngoại tình, cô nào có tư cách lừa dối trước.
Đeo thì đeo, cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Kiều Mộc mấp máy môi, vừa muốn đồng ý, Cố Hàn Thanh thấy cô thật lâu không trả lời, cho rằng cô không muốn, lập tức hạ giọng hống hách nói: "Chỉ cần em đeo, tôi sẽ thưởng cho em 1 trăm triệu."
Kiều Mộc:!!!
Liền hỏi! Còn có công việc nào kiếm được nhiều tiền hơn là làm vợ Cố Hàn Thanh!!!
——————
Editor có lời muốn nói: Đến chịu vợ chồng nhà này:))) Từ chương 12 trở đi đều rất dài, hãy cho tui động lực đi.