"Cách đơn giản và hống hách để dỗ dành phụ nữ"
Lúc Kiều Mộc bị kéo từ dưới đất lên ngồi trên đùi Cố Hàn Thanh, trong đầu oanh một tiếng nổ tung, hơi thở nam tính quen thuộc vây quanh cô, nồng đậm hơn bao giờ hết.
Cô ngây người dựa vào vai anh, cảm thụ nhiệt độ từ lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông dán ở phía sau lưng cô, rất nóng, thậm chí còn nóng bỏng, một đường từ nơi đó thấm vào máu, lại lan đến toàn thân cùng với trái tim.
Bùm bùm bùm bùm.
Kiều Mộc tim đập hoàn toàn rối loạn.
Cố Hàn Thanh hơi thở cũng không ổn định, cảm xúc hơi kích động, anh thật sự không nghĩ tới Kiều Mộc sẽ mua quà cho mình, hơn nữa không phải nhân tiện mua, mà là vì anh mà mua, giống như bản thân trả giá rốt cuộc cũng được đền đáp, anh cảm nhận được cô gái đáp lại tình cảm của mình.
"Mộc Mộc......" Cố Hàn Thanh buột miệng thốt ra hai chữ thân mật.
Lần đầu tiên anh gọi Kiều Mộc là Mộc Mộc.
Kiều Mộc thân thể càng thêm cứng ngắc, mặt đỏ lỗ tai hồng cổ cũng hồng, vành tai trái gần sát môi người đàn ông trở nên tê dại, cô dùng sức cắn môi dưới, làm chính mình bình tĩnh lại, tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy bờ vai của anh một chút, "Được rồi, không phải chỉ tặng anh một món quà thôi sao, anh như vậy khiến tôi cho rằng bản thân làm nhiều chuyện ghê gớm lắm ấy."
Đem người đẩy ra, Kiều Mộc dùng đôi mắt ngấn nước nhìn người đàn ông, giống như là dụ hoặc, là tức giận.
Cố Hàn Thanh trong mắt hiện lên ý cười, ngón tay thon dài ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, "Với tôi mà nói, thực sự rất ghê gớm."
Kiều Mộc ánh mắt lấp lánh, không dám đối diện với anh, đôi tay chống lên ngực anh đứng lên, tránh xa ra, "Cái kia, tôi đi tắm trước."
Cô hoảng loạn chạy vào phòng tắm, tắm đến giữa chừng đột nhiên nhớ ra không lấy áo ngủ, thật ra có áo tắm dài nhưng đều là Cố Hàn Thanh mặc, nếu cô mặc vào đi ra ngoài, vậy không phải giống như mặc áo sơ mi áo thun của đàn đông rồi có ý định câu dẫn sao!
Không được không được, không thể mặc.
Kiều Mộc dùng sức lắc đầu, chân trần đi đến cạnh cửa phòng tắm, thử thăm dò gọi Cố Hàn Thanh: "Ông chủ? Ông chủ?"
Không ai trả lời, cô cao giọng, trực tiếp gọi tên đầy đủ: "Cố Hàn Thanh? Cố Hàn Thanh, anh ở đâu?"
Có tiếng bước chân truyền đến, Kiều Mộc tim đập nhanh hơn.
Lát sau, người đàn ông ngoài cửa trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy? Té ngã?"
"Không phải không phải." Kiều Mộc vội giải thích: "Là cái kia......!Tôi quên lấy áo ngủ, anh có thể giúp tôi lấy không, tôi đặt ở ngăn tủ thứ hai, anh biết chứ?"
"A......" Cố Hàn Thanh cười một tiếng, "Lần sau xem em còn chạy nhanh như vậy không."
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Mộc đỏ như máu, ông chủ thật đáng ghét, càng ngày càng trêu ghẹo cô.
Ngoài cửa tiếng bước chân rời đi trong chốc lát liền trở về, người đàn ông dùng ngón tay gõ cửa phòng: "Mở ra đi, tôi đưa em."
Kiều Mộc xấu hổ "Ồ" một tiếng, trốn phía sau cửa, từ từ kéo ra một khe hở, sau đó duỗi cổ tay trắng nõn tinh tế nhận quần áo.
Cố Hàn Thanh nhìn bàn tay trắng trẻo mềm mại* kia còn đọng những giọt nước, ánh mắt thoáng chốc tối sầm lại, hầu kết khẽ lăn, trầm mặc đem áo ngủ đặt lên tay nhỏ của cô, lập tức xoay người rời đi đến quầy bar, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, uống một hơi cạn sạch.
* Nguyên văn 柔荑 (nhu đề): là một từ tiếng Hán, bính âm là róu tí.
Dùng để chỉ những chồi lá đầu tiên của cây cỏ...!Ngày xưa thường dùng để chỉ bàn tay trắng trẻo mềm mại của người phụ nữ, cũng là để chỉ bàn tay của phụ nữ.
Mà Kiều Mộc trong phòng tắm cảm xúc cũng không khác anh là bao, bởi vì quần lót của cô còn quấn bên trong áo ngủ! Thế mà Cố Hàn Thanh đều lấy tới cho cô, a a a, quá mắc cỡ!
Kiều Mộc nằm ở bồn tắm, thật lâu không có cách nào bình ổn lại xao động trong lòng.
Thế cho nên, cô tắm rất lâu, nếu còn tắm nữa không chừng sẽ bị nhiệt độ trong phòng tắm làm cho choáng váng mất, chắc còn không muốn đi ra ngoài.
Ngoài phòng, người đàn ông không còn ở đó, Kiều Mộc buồn bực vòng một vòng, cuối cùng phát hiện Cố Hàn Thanh ở sân sau dưới lầu hút thuốc.
Dưới chân núi là những ánh đèn rực rỡ kéo dài, anh ngồi trên ghế mây, vắt hai chân, nhìn phương xa, thong thả hút thuốc.
Ông chủ có chuyện gì phiền lòng sao?
Vừa rồi lúc cô tặng quà, không phải còn rất vui vẻ sao?
Kiều Mộc khó hiểu gãi đầu, lúc này, Cố Hàn Thanh tựa hồ cảm giác trên lầu có người đang nhìn lén mình, lập tức quay đầu lại.
Kiều Mộc sợ tới mức lập tức ngồi xổm xuống, trốn ở phía sau một bồn hoa.
Đôi tay ôm đầu gối, di chuyển về hướng phòng ngủ với tốc độ rùa bò.
Xác định người dưới lầu sẽ không nhìn thấy mình, cô thở ra một hơi, vội vàng chui vào ổ chăn, mặc niệm ngủ mau ngủ mau.
Cô thực sự ngủ rất nhanh, hôm nay cô quá mệt mỏi, Cố Hàn Thanh về phòng ngủ khi nào cô cũng không biết, chỉ khi ngày hôm sau tỉnh dậy để đi quay chương trình, cô mới nói chuyện cùng anh.
"Quay chương trình cẩn thận một chút, đừng để bị thương." Trước khi xuống lầu, Cố Hàn Thanh xoa tóc cô dặn dò.
Kiều Mộc đỏ mặt gật đầu: "Biết rồi, tôi cũng không phải trẻ con, sẽ tự chăm sóc mình, ông chủ, anh cũng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong câu này, Kiều Mộc liền xuống lầu, ngồi trên xe tổ chương trình ra sân bay, đi thẳng đến một thôn nhỏ ở phía Tây Nam.
Hôm nay thiết bị phát sóng trực tiếp của tổ chương trình xảy ra vấn đề, mãi cho đến khi khách mời của mỗi nhóm đến nơi mới sửa xong.
Cư dân mạng rốt cuộc nhìn thấy khách mời sau một tuần, kích động đến mức khu bình luận đều là a a a, mãi một hồi lâu, mới có câu khác.
【 Tổ chương trình hôm nay đùi gà* cũng không có! Lâu như vậy mới mở phát sóng trực tiếp! 】
* Đùi gà: đồng âm với từ "đẩy lùi"
【 Quên đi, biết rõ hôm nay có phát sóng trực tiếp, còn không kiểm tra thiết bị trước? 】
【 Tức chết rồi, rốt cuộc đã nhìn thấy Kiều tổng nhà tôi, nhớ Kiều tổng quá, không quay tống nghệ, cũng không biết đi đâu xem cô ấy, cô ấy lại không lộ mặt tham gia hoạt động giống khách mời khác.
】
【 Đúng vậy, cho nên mỗi ngày tôi đều cầu nguyện Kiều tổng xuất đạo, như vậy lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô ấy.
】
【 Kiều tổng còn không biết lịch trình* của Cố phu nhân, tuần trước Cố phu nhân rất sôi nổi nha, tôi thật sự càng ngày càng tò mò Cố phu nhân và Kiều tổng rốt cuộc có quen nhau hay không.
】
* Nguyên văn 营业: là một từ tiếng lóng, có nghĩa là gì: "Kinh doanh" thường xuất hiện trong giới hâm mộ khác với kinh doanh cửa hàng trong cuộc sống hàng ngày, nó ám chỉ việc thần tượng có lịch trình và sắp xếp công việc.
Fan lại có cái để xem, thế mới gọi là kinh doanh idol.
Fans Kiều Mộc hoạt động tích cực nhất, xen lẫn với các bình luận ủng hộ của khách mời khác.
【 Tâm Nghiên cố lên, fans ngôi sao chúng em sẽ luôn ủng hộ chị.
】
【 Hạ Tình hôm nay trang điểm thật đẹp.
】
【 Vì Mục Đồng Đồng mà đến 】
【......】
Hiện trường, các vị khách mời một tuần không gặp, cũng rất kích động ôm nhau chào hỏi, tám người vây ở một chỗ, nói chuyện rôm rả, nhìn rất hài hòa, Trình Tâm Nghiên tựa hồ cũng thấy thuận mắt một ít.
Đạo diễn Vương cố ý để thời gian cho các khách mời nói chuyện phiếm, tự do phát huy, l nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ liền nói: "Các vị lão sư, thời gian không còn sớm, các cô nên làm cơm trưa rồi."
Hàn Duyệt nhìn về phía đạo diễn hỏi: "Đạo diễn Vương, không phải nên chia phòng trước sao?"
"Đúng vậy." Hạ Tình cười nói, "Phần này tôi nhớ rõ hẳn là để chúng tôi làm nhiệm vụ chọn phòng trước."
"Hôm nay sẽ không chọn, mọi người trước tiên ở nhà thôn trưởng giải quyết cơm trưa, sau đó tôi sẽ nói chuyện chia phòng."
"Xong rồi, tôi ngửi thấy mùi không bình thường." Chu Lan nhạy bén suy đoán.
Kiều Mộc nói giỡn: "Chẳng lẽ hôm nay còn có một phòng ngủ ven đường để gác cổng sao?"
"Vậy thì quá độc ác." Văn Văn tiếp lời Kiều Mộc.
Đạo diễn Vương cười mà không nói, nghe các cô nói xong chỉ chỉ cái bếp lò dựng tạm ở ngoài trời bên cạnh để thuận tiện quay chụp, nói: "Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị cho các cô, mọi người có thể bắt đầu rồi."
"Vậy hành lý của chúng tôi để đâu?" Trình Tâm Nghiên tò mò hỏi.
Đạo diễn Vương: "Trước tiên đặt ở một bên đi, không cần lo lắng."
"Xong đời rồi, hôm nay phỏng chừng không được ngủ trưa." Mục Đồng Đồng duỗi người: "Thôi thôi, nào, mọi người nấu cơm đi."
Tám khách mời, nấu chính là Trình Tâm Nghiên, toàn bộ quá trình đều là cô ta phụ trách, lập tức giúp cô ta kéo thêm rất nhiều hảo cảm, cô ta cũng biết tuần trước bản thân bị đánh giá không tốt, cho nên hôm nay hết sức phá lệ, còn cố ý lúc thái rau cắt vào ngón tay, khổ nhục kế được thực hiện hoàn mỹ, trên mạng tất cả fans cô ta đều đau lòng.
【 Hu hu hu, các anti-fan nhìn thấy tỷ tỷ của tôi nỗ lực như vậy, thiện lương như vậy, các người sao còn hắc lên hắc xuống! 】
【 Tỷ tỷ căn bản là không phải ra vẻ mà, không hiểu được tuần trước những người nói chị ấy ra vẻ rốt cuộc có mắt hay không cũng không biết.
】
【 Nói thật, tôi cảm thấy Trình Tâm Nghiên làm người vẫn được, tuy cô ấy có chút không quản được cảm xúc, nhưng này cũng chứng minh cô ấy làm người ngay thẳng sảng khoái! Không giống một số người lòng dạ hẹp hòi không nhìn thấy.
】
【 Một số fan buộc chặt da* cho tôi, đừng vừa khen vừa giẫm.
】
* Nguyên văn 皮: Tinh nghịch, ám chỉ việc thích chơi và gây rắc rối, không nghe lời thuyết phục; xảo quyệt.
【 Tôi thật sự đã học được rất nhiều, một người rõ ràng càng bị hắc thì càng tỏ vẻ ngay thẳng, người không bị hắc thì nói người ta tâm tư thâm trầm, ha ha ha, cười chết mất thôi.
】
【 Cho dù tỷ tỷ cô nấu cơm giỏi đến đâu cũng không che giấu được sự thật cô ta ra vẻ đen mặt! Có rất nhiều ảnh động trên mạng, ảnh chụp màn hình từ video gốc, không nhanh không chậm tự mình xem đi.
】
【 Fans hai bên đừng tranh cãi nữa, tôi cảm thấy Trình Tâm Nghiên chỉ là người bình thường, có khuyết điểm cũng có ưu điểm, chúng ta không cần nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của người ta, nhìn ưu điểm nhiều hơn, như vậy môi trường internet mới tiến bộ.
】
【 Lý Trung Khách* thu bao nhiêu tiền thế, mang tôi theo cũng kiếm được tiền, học sinh đảng nghèo thật sự nha.
】
* Lý Trung Khách: giống như kiến thức đại chúng, là một từ có xu hướng "kỳ thị" tương đối rõ ràng trên Internet.
Khu bình luận ầm ĩ một hồi, trong chương trình lại rất hoà thuận vui vẻ, cơm nước xong, đạo diễn Vương bắt đầu nói quy tắc chia phòng hôm nay, anh ta đẩy ra một cái đĩa quay, sau đó lấy bốn tấm ảnh được phóng to, biểu hiện chất lượng mỗi phòng từ tốt đến xấu.
Phòng số 3 là xa hoa nhất, kiểu biệt thự hiện đại, phòng số 1 là kém nhất, chỉ có một cái lều trại ở ven đường, Kiều Mộc ánh mắt sáng lên, chỉ vào gian số 1 cao giọng nói: "Mọi người xem tôi nói có đúng không, thật sự phải ngủ ven đường."
Chu Lan nghẹn họng nhìn trân trối: "Thật sự ác như vậy sao? Đạo diễn Vương, các người cũng quá độc ác đi, vậy mà để chúng tôi ngủ ven đường."
"Tôi không muốn xếp cuối đâu, tôi không muốn ngủ lều trại." Trần Tư Vận chắp tay trước ngực, hướng lên trời cầu nguyện.
Trình Tâm Nghiên nhăn mày, nghĩ thầm cô ta ngàn vạn lần đừng xếp cuối, cô ta mới không muốn ngủ lều trại đâu, khoé mắt liếc Kiều Mộc một cái, suy nghĩ hôm nay sẽ không nghĩ cách dẫm cô, nếu không hai người nội chiến thành xếp cuối cùng, vậy cô ta không phải mất nhiều hơn được sao.
Đạo diễn Vương cười nói: "Lều trại rất vững chắc, mọi người đừng bài xích, nhưng nếu muốn ở tốt, vậy buổi chiều phải cố lên."
"Buổi chiều rốt cuộc chơi như thế nào vậy? Đạo diễn Vương, anh đừng úp úp mở mở nữa, nói thẳng đi." Văn Văn nôn nóng thúc giục, cô muốn xem trò chơi buổi chiều cô và cô bạn Chu Lan có chơi được không, nếu không chơi được, vậy thảm rồi.
"Được được được, bây giờ tôi nói." Đạo diễn Vương rốt cuộc nguyện ý nói trò chơi.
Buổi chiều các cô chơi trò chơi gọi là: Cuộc chiến thu thập điểm, hai người một nhóm, phải đi trong thôn tìm người dân để nhận nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, họ sẽ nhận được điểm từ người dân, điểm này có thể mua câu đối dán hai bên cánh cửa ứng với bốn phòng, sau đó dán lên đĩa quay, ví dụ nếu bạn thích phòng số 3 nhất, bạn có thể mua nhiều câu đối của phòng số 3 dán lên, như vậy xác suất quay được phòng số 3 sẽ tăng lên.
Đương nhiên, căn cứ vào ưu nhược điểm của mỗi phòng, điểm mua sắm sẽ khác nhau, phòng số 3 cần 20 điểm, phòng thứ 2 cần 15 điểm, phòng thứ 4 cần 10 điểm, phòng số 1 kém nhất cần 3 điểm.
Hàn Duyệt phàn nàn: "Phòng số 1 còn cần 3 điểm? Ai sẽ mua nó chứ."
"Đúng vậy, đạo diễn Vương, anh thật là làm điều thừa." Hạ Tình buồn cười.
Đạo diễn Vương nói giỡn: "Nếu các cô có người thích ngủ lều trại thì sao?"
"Có sao? Chúng tôi có sao?" Mục Đồng Đồng nhìn mọi người xung quanh hỏi.
Tập thể mọi người lắc đầu.
Lại không phải tới cắm trại, ai muốn ngủ lều trại chứ.
【 Ha ha ha, tổ chương trình thật buồn cười, có phòng có giường không ngủ, ai lại thích lều trại chứ? 】
【 Trò chơi hôm nay rất thú vị, muốn xem rốt cuộc ai là người ở lều.
】
【 Ngàn vạn lần đừng là Hạ Tình, tỷ tỷ của tôi trước kia đóng phim bị thương ở eo, đối với chất lượng giường có yêu cầu rất cao.
】
Đạo diễn Vương cười cười, nói sang chuyện khác, "Được rồi, mọi người có thể dựa theo hướng dẫn đi kiếm điểm."
"Mộc Mộc, chúng ta mau đi thôi." Trình Tâm Nghiên tích cực dắt tay Kiều Mộc hướng ra bên ngoài.
Ba nhóm khác cũng không cam lòng yếu thế theo ở phía sau.
Trong thôn có mũi tên chỉ địa điểm nhận nhiệm vụ, các cô từ nhà thôn trưởng đi ra, dựa theo chỉ dẫn đi một đoạn đường, lập tức nhìn thấy hoạt động ở quảng trường lớn trong thôn, nơi đó dán logo của tổ chương trình bọn họ, còn có một nhóm bác trai bác gái ngồi dưới cây đa lớn đang đợi các cô.
"Nơi này có nhiệm vụ." Kiều Mộc quay đầu lại thông báo với mọi người.
Đám người Chu Lan chạy chậm lại gần, "Đi thôi, chúng ta qua đó nhìn xem."
Bốn nhóm đi đến, lễ phép chào hỏi nhóm bác trai bác gái, sau đó tiếp nhận thẻ nhiệm vụ, Trình Tâm Nghiên nói: "Mời các khách mời hãy dùng bản lĩnh của mình để dành được sự ưu ái của người dân, mỗi người dân vỗ tay sẽ nhận được 2 điểm."
"Đây còn không phải là biểu diễn tài nghệ sao?" Trần Tư Vận dựa gần Trình Tâm Nghiên xem xong thẻ nhiệm vụ nói.
Mục Đồng Đồng ngay sau đó chỉ sang một bên: "Các cô xem, kia có nhạc cụ."
Mọi người sôi nổi nhìn sang bên trái, chỉ thấy bên trái quảng trường có bày đàn ghi-ta, đàn nhị hồ*, sáo, đàn tranh, còn có đàn dương cầm rất lớn.
"Wow, tổ chương trình thật biết chơi, dương cầm cũng mang ra? Hay là người dân mang tới?" Hạ Tình tò mò đi qua, những người khác đi theo.
Đi đến gần, mọi người nhìn thấy trên mỗi nhạc cụ có dán số, ví dụ như dương cầm dán 10, cầm lấy thẻ sử dụng trên đó đọc, mọi người hiểu ra, dùng nhạc cụ này sẽ bị trừ điểm, bởi vì các cô hiện tại không có điểm, cho nên có thể nợ.
Tức là, nếu bạn kiếm được 20 điểm nhưng lại sử dụng dương cầm biểu diễn thì sẽ bị trừ 10 điểm, tương đương với việc bạn chỉ kiếm được 10 điểm.
Hiện trường tổng cộng có 30 người dân, các cô nhiều nhất có thể kiếm được 60 điểm, bởi vậy vẫn rất lời, nếu bạn kiếm được 60 điểm nhờ dùng dương cầm biểu diễn, vậy sẽ nhận được 50 điểm.
"Không sao, dương cầm điểm hơi nhiều, nhưng loại nhạc cụ nhỏ cũng chỉ cần 5 điểm, tôi có thể đàn ghi-ta, nên tôi sẽ đàn ghi-ta đi.
Đồng Đồng có thể khiêu vũ, đến lúc đó cô ấy sẽ khiêu vũ." Hạ Tình tích cực giơ tay.
Hàn Duyệt cũng giơ tay nói: "Tôi cũng sẽ chơi đàn ghi-ta."
Trần Tư Vận: "Tôi sẽ thổi sáo."
Chu Lan: "Tôi sẽ kéo đàn nhị hồ."
"Tôi sẽ chơi đàn tranh." Văn Văn nói xong, nhìn phía Trình Tâm Nghiên nói: "Tôi phát hiện tổ chương trình hình như là đặc biệt chuẩn bị nhằm vào sở trường của chúng tôi, Tâm Nghiên chơi dương cầm không phải rất lợi hại sao? Dương cầm này khẳng định chuẩn bị cho cô."
Trình Tâm Nghiên ra vẻ khiêm tốn mỉm cười, ngón tay tinh tế ưu nhã mơn trớn mặt đàn dương cầm, "Ừm, tôi đàn dương cầm đi."
Dứt lời, cô ta nghĩ đến cái gì, đáy mắt chợt lóe lên tia khôn khéo, làm bộ quan tâm lo lắng nhìn Kiều Mộc nói: "Nhưng Mộc Mộc không biết những thứ này, vậy cô ấy biểu diễn cái gì? Mộc Mộc, nếu không cô hát đi? Tôi đàn, cô hát?"
Kiều Mộc hát cũng chẳng ra gì, chính là trình độ KTV rất bình thường, Trình Tâm Nghiên trước ở nhà Cố Hàn Thanh đã từng nghe qua.
Cô ta không ngờ tổ chương trình sẽ đưa than ngày tuyết, này không phải cố ý nhằm vào Kiều Mộc sao, khách mời ở hiện trường ít nhiều cũng sẽ có chút kỹ năng chuyên nghiệp, chỉ có Kiều Mộc là hoàn toàn không biết, cùng lắm cô dùng giọng hát vừa to vừa rỗng kia hát một bài, cứ như vậy cùng những người này so, ai cao ai thấp vừa nhìn sẽ biết ngay!
Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Tâm Nghiên vô cùng cao hứng.
Cô ta rốt cuộc có thể áp đảo Kiều Mộc một lần!
Kiều Mộc nào nhìn ra tâm tư Trình Tâm Nghiên đang xem kịch vui, cô bình thản ung dung cười nói: "Tôi tùy tiện hát một bài đi, cái khác tôi không biết, Tâm Nghiên, cô biểu diễn cô, tôi biểu diễn tôi."
【 Ha ha ha, có chút mất mặt, cái gì cũng không biết làm.
】
【 Kiều Mộc không phải bà chủ hả? Sao không có chút tài nghệ gì thế.
】
【 Bà chủ phải có tài nghệ sao? Có chút tài nghệ thì thế nào, có thể bay lên hả? Hơn nữa, nhiệm vụ có nhiều, còn không cho phép người ta không biết một hạng mục sao? 】
【 Fans Kiều Mộc cứ mạnh miệng đi, chốc nữa sẽ rớt đáy thôi, nhóm bác trai bác gái không vỗ tay sẽ rất khó coi, ném chết bản thân.
】
【 Tật xấu khiến người khác xấu hổ của tôi lại tái phát rồi, tưởng tượng lát nữa Kiều Mộc biểu diễn xong nhóm bác trai bác gái lặng ngắt như tờ, ngón chân tôi cũng có thể moi ra một phòng ngủ ba phòng khách*.
】
* Nguyên văn 一室三厅: Câu chính xác là 三室一厅, có nghĩa là ba phòng ngủ một phòng khách, cấu trúc ngôi nhà bình thường, còn câu nguyên văn có ý chế giễu.
Trên mạng tất cả anti-fan của Kiều Mộc đang châm chọc cười nhạo, fans Kiều Mộc vừa tức vừa bất đắc dĩ, bởi vì họ đều biết một phân đoạn này tỷ tỷ nhà mình có khả năng thật sự bị ăn chửi.
Trong chương trình, biểu diễn rất nhanh bắt đầu, Hạ Tình cùng Mục Đồng Đồng đi đầu, hai người một người vừa đàn ghi-ta vừa hát, một người khiêu vũ, cuối cùng lần lượt nhận được 30 điểm và 34 điểm.
Có thể nhìn ra nhóm bác trai bác gái thích xem vũ đạo hơn.
Biểu diễn thứ ba và thứ tư là Chu Lan và Văn Văn, hai người kéo nhị hồ và đánh đàn tranh, nhị hồ rất được hoan nghênh, vỗ tay như sấm dậy, cuối cùng nhận được 22 người vỗ tay, tổng cộng 44 điểm, Văn Văn cùng Hạ Tình giống nhau, đều 30 điểm.
Sau màn biểu diễn của hai nhóm, mọi người cũng biết được một chút sở thích của nhóm bác trai bác gái, cũng phát hiện bọn họ cho điểm rất khắt khe, không phải coi bạn là minh tinh mà liên tiếp vỗ tay, đến bây giờ, nhân khí cao nhất ngược lại là người mẫu Chu Lan.
【 Cảm giác phải biểu diễn những thứ dễ dàng tiếp xúc với nhóm bác trai bác gái mới có thể được điểm cao.
】
【 Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thế, khả năng tổ chương trình cũng đã nói qua muốn bọn họ nghiêm khắc một chút.
】
【 Cứ như vậy lo lắng hai nhóm sau không biết sẽ thế nào.
】
Nhóm thứ năm và thứ sáu lên sân khấu chính là Hàn Duyệt và Trần Tư Vận, hai người là đàn ghi-ta cùng sáo, lần lượt được 28 điểm và 36 điểm.
Điểm khá khả quan, tương tự nhóm của Hạ Tình và Mục Đồng Đồng.
Cuối cùng đến lượt Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên, các fan sôi nổi hẳn lên, người qua đường đều kích động, bởi vì muốn xem Kiều Mộc sẽ biểu hiện như thế nào.
"Mộc Mộc, cô trước hay tôi trước?" Trình Tâm Nghiên vẻ mặt hào phóng hỏi.
Kiều Mộc nói: "Vẫn là cô trước đi, tôi nghĩ tiết mục của tôi."
"Được, vậy tôi trước." Trình Tâm Nghiên tự nhiên hào phóng mỉm cười, cô ta đi đến trước đàn dương cầm, ưu nhã ngồi xuống, thử phím đàn trước, sau đó bắt đầu đàn, cũng hát bài hát mới nhất của mình.
Giọng hát linh hoạt kỳ ảo đích xác khiến người ta có cảm giác mới mẻ, nhóm bác trai bác gái sôi nổi thẳng sống lưng, nghiêm túc xem cô ta.
【 A a a, tỷ tỷ hát thật hay! 】
【 Giọng hát Tâm Nghiên thật sự độc nhất trong giới giải trí trong nước! Không ngờ linh hoạt kỳ ảo như vậy! 】
【 Một lần là nổi tiếng có khác, tỷ tỷ giỏi quá, các người xem bác trai bác gái đều nghe mê mẩn kìa! 】
Trình Tâm Nghiên hát đích xác rất hay, Kiều Mộc trong lòng không mang theo bất kỳ thành kiến nào đánh giá, cùng mọi người nghiêm túc thưởng thức, chờ khi cô ta sắp hát xong, phỏng chừng còn chút hào quang vai chính, một con chim nhỏ xinh đẹp bay tới đậu trên đàn dương cầm, phụ họa hót theo hai tiếng, sau đó nhanh chóng bay đi.
Một màn này, tuy là ngắn ngủi, nhưng vẫn là tuyệt chiêu bất ngờ tô điểm thêm cho tiếng hát êm tai của Trình Tâm Nghiên, nhóm bác trai bác gái hưởng ứng rất mạnh mẽ, cô ta biểu diễn xong, mọi người kích động vỗ tay.
【 Woa, con chim không phải hiệu ứng đặc biệt chứ? Cũng quá thần đi! 】
【 A a a, tỷ của tôi giọng hát hay đến chim chóc cũng tới nghe! Quá lợi hại! 】
【 Còn không phải là nói giọng hát tỷ tỷ của tôi hay như chim hoàng oanh sao? 】
【 Ha ha ha, tỷ tỷ của tôi thật là quá trâu, nhìn thấy không, đây chính là người dẫn đầu giới âm nhạc Trung Quốc trong tương lai đấy! 】
Đạo diễn Vương thống kê số lượng người vỗ tay xong, tuyên bố: "Trình lão sư rất lợi hại, được 54 điểm, quá mạnh, cơ bản mọi người đều vỗ tay!"
Đích xác rất mạnh, chỉ thiếu ba người không vỗ tay.
【 Kỳ thật tôi càng muốn biết ba người nào không vỗ tay, này cũng quá dầu muối không ăn đi? Tỷ của tôi lợi hại như vậy cũng không vỗ tay? 】
【 Đừng nói như vậy để có cớ hắc tỷ tỷ, phỏng chừng là uỷ thác của tổ chương trình, bởi vì không thể cho full điểm.
】
【 Tôi cũng cảm thấy là ủy thác, nhưng cũng không sao, dù sao tỷ tỷ của tôi xếp nhất là ván đã đóng thuyền, thử hỏi ai còn có thể vượt qua? 】
【 Khẳng định là không thể, chỉ còn lại Kiều Mộc một cái tài nghệ cũng không biết.
】
【 Tuyệt! Xem fans Kiều Mộc còn kiêu ngạo không, không phải làm vài câu hỏi thôi sao, khi dễ tỷ của tôi rời trường học lâu quá rồi đúng không? Nhìn thấy không, đua năng lực nghiệp vụ, tỷ của tôi treo tỷ của cô lên đánh! 】
Tục ngữ nói, phấn tùy chưng nấu*, Trình Tâm Nghiên nhìn thấy điểm của mình sau khi biểu diễn giống các fan đã nói, cô ta cũng biết mình thắng chắc rồi, Kiều Mộc không có bất kỳ khả năng nào lội ngược dòng.
* Phấn tuỳ chưng nấu: có nghĩa giống câu "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng", phấn trong tiếng trung là fan, nghĩa của câu này là minh tinh thế nào thì fans thế đó.
Cô ta nhướng mày cong môi cười cười, "Mộc Mộc, đến cô rồi, đừng khẩn trương, thả lỏng chút, điểm của tôi chính là của cô, đừng có áp lực."
"Ừm, tôi biết." Kiều Mộc cong mi cười đến bình thản, thoạt nhìn một chút cũng không khẩn trương, phỏng chừng cũng rõ bản thân sẽ rớt đáy.
Đây là suy nghĩ ở hiện trường và cư dân mạng.
Chu Lan cổ vũ cô: "Mộc Mộc, đừng có áp lực, mỗi người đều có ánh sáng của riêng mình, không biết chơi nhạc cụ cũng không sao."
Văn Văn: "Đúng vậy, cố lên, chờ cô hát xong chúng ta đi đến nơi nhiệm vụ tiếp theo."
Hai người cùng Kiều Mộc quan hệ không tệ lắm, tuy rằng chỉ nói lời khách sáo, nhưng cũng có ý cổ vũ thật lòng cho cô.
Kiều Mộc nói "Cảm ơn" với hai người họ.
Sau đó cầm microphone đi đến trước mặt nhóm bác trai bác gái.
Đến nhóm cuối cùng cũng đã giữa trưa, nhóm bác trai bác gái ngồi xem đã có chút mệt mỏi, có vài người đang ngáp.
Nghiễm nhiên không có hứng thú gì với cô.
Máy quay quay được cảnh đó, nhóm anti-fan kích động vô cùng: 【 Ha ha ha, Kiều Mộc vẫn là mau đi xuống đi, đừng biểu diễn nữa, mất mặt.
】
【 Lấy 0 điểm còn hơn điểm thấp nhất! 】
【 Hôm nay ôm đùi của Nghiên tỷ tỷ đi, không cần biểu diễn nữa.
】
Bình luận trào phúng một câu tiếp một câu, gần như spam, mà chờ đến khi Kiều Mộc hát ra câu đầu tiên, toàn bộ bình luận biến thành cười nhạo 【 Ha ha ha ha ha.
】
Có độc!
Kiều Mộc vậy mà đang hát nhạc đỏ của đảng!
Này cũng quá buồn cười đi?
Sao lại hát loại này?
Lúc đầu mọi người phản ứng là cảm thấy Kiều Mộc có chút quê mùa, những người trước biểu diễn đều là bài hát thịnh hành, kết quả cô đột nhiên căn chính miêu hồng*, không phải quê mùa thì là cái gì.
* Căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.
Nhưng dần dần, phát hiện nhóm bác trai bác gái vậy mà khí thế như hồng cùng hát theo, mọi người biểu tình thay đổi, đôi mắt trừng lớn!
【 Ha ha ha ha, tuyệt! Kiều tổng quá thông minh! Sao tôi không nghĩ tới chiêu này chứ! 】
【 A a a a! Mộc Mộc thật thông minh! Biết nhóm bác trai bác gái thích cái gì, liền chọn cái đó khiến mọi người ủng hộ! Ha ha ha, hưởng ứng không phải lợi hại hơn trước sao? 】
【 Tôi rất thích Kiều tổng! Cô ấy thật sự rất thông minh! Tôi thậm chí không nghĩ về điều này! 】
Hiện trường, ca khúc nhạc đỏ của Kiều Mộc tựa như tổ chức hoà nhạc, cô còn dẫn dắt nhóm bác trai bác gái giơ tay lên vẫy.
Không ngoài dự đoán, cuối cùng cô hát xong, được điểm tối đa là 60 điểm, cả hiện trường 30 vị bác trai bác gái đều vỗ tay cho cô.
Những người vừa rồi kêu gào hắc cô đều bị vả mặt.
Trình Tâm Nghiên cũng không nhịn được vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng tức giận đến nôn ra máu, cô ta không ngờ Kiều Mộc lại có thể dùng cách này chiếm được tình cảm của mọi người, một cú lội ngược dòng vượt qua cô ta.
Đáng giận! Đáng giận! Kiều Mộc sao lại cơ hội như vậy!
"Ha ha ha, chị dâu lợi hại thật! Hàn Thanh, cậu mau đến xem vợ cậu, cô ấy rất thông minh." Thẩm Ngọc vẫy tay gọi Cố Hàn Thanh đang đánh golf.
Cố Hàn Thanh dừng động tác vung gậy, nghe thấy đang nói Kiều Mộc, anh lập tức đi qua nói: "Cái gì?"
"Cậu tự xem đi, quả thực rất tuyệt, mị lực của chị dâu thật sự rất mạnh nha!" Thẩm Ngọc đưa điện thoại của mình cho anh.
Cố Hàn Thanh đẩy kính râm xuống, ấn vào nút pause trên màn hình thành play.
Xem xong video nổi bật, anh mỉm cười: "Cô ấy thực sự thông minh, cái gì cũng nghĩ được."
"Đúng vậy, tôi bội phục cô ấy, tôi còn tưởng cô ấy không tài nghệ sẽ rớt đáy bị dẫm cơ, nhưng không ngờ có thể nghĩ ra cách này." Thẩm Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy Kiều Mộc lợi hại.
Dựa vào tuổi tác của nhóm bác trai bác gái, cơ bản đều đã trải qua thời kỳ đất nước khó khăn, những người này thực sự đối với âm nhạc hiện đại không có cảm giác gì, nhưng đối với những bài hát cũ của đảng, tuyệt đối là nghe nhiều nên thuộc, Kiều Mộc còn lôi kéo mọi người hát cùng, chẳng lẽ không chiếm được tình cảm của bác trai bác gái sao!
"Hàn Thanh, mắt nhìn của ông nội cậu thật sự không tồi, vậy mà có thể phát hiện ra một kho báu như Kiều Mộc." Thẩm Ngọc chế nhạo Cố Hàn Thanh: "Tôi còn nhớ ngày cậu lãnh chứng còn không muốn về nhà, để người ta sống như quả phụ, hiện tại càng lún càng sâu hả?"
Cố Hàn Thanh nhớ lại lúc trước, cong môi cười cười, rõ ràng mới hai tháng trước, nhưng giống như đã qua lâu lắm rồi, trong khoảng thời gian này, anh hiểu Kiều Mộc càng ngày càng nhiều, tình cảm đối với cô cũng càng ngày càng sâu.
Cô gái kia, có lẽ ở trong mắt người khác chỉ biết tiêu tiền, xuất thân bình thường, không có tài nghệ gì, nhưng anh lại cảm thấy cô rất tốt, ở chung cùng cô mỗi ngày đều rất thoải mái.
"Đúng vậy, càng lún càng sâu." Cố Hàn Thanh không phủ nhận, hào phóng trả lời Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc huýt sáo, huých bả vai Cố Hàn Thanh một cái, làm mặt quỷ, "Chia sẻ cho anh em một chút, hai ngươi tiến triển đến bước nào rồi?"
"Chơi bóng đi." Cố Hàn Thanh không trả lời, xách theo gậy golf đi về chỗ vừa rồi.
Thẩm Ngọc hóng hớt đuổi theo: "Đừng mà, nói đi, nói một chút cũng được."
"Còn hỏi nữa tôi liền đem quà Mộc Mộc tặng cậu lấy về." Cố Hàn Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc cười ha ha: "Mộc Mộc? Đổi xưng hô rồi? Tôi nhớ trước kia cậu đều gọi là Kiều Mộc mà, còn có, cậu ghen tị phải không? Chị dâu tặng cho tôi, chưa tặng cho cậu?"
"Khiến cậu thất vọng rồi, cô ấy cũng tặng cho tôi." Cố Hàn Thanh không phát hiện bản thân hiện tại rất ấu trĩ, anh lấy điện thoại, cố ý đem ảnh chụp quà trong album cho Thẩm Ngọc xem.
Thẩm Ngọc tấm tắc vuốt ve cằm: "Thoạt nhìn có dụng tâm hơn cái của tôi."
"Không vậy thì sao?" Cố Hàn Thanh đắc ý liếc Thẩm Ngọc một cái.
Thẩm Ngọc lại cười, không được không được, sau khi người anh em yêu đương lại ấu trĩ thế! Quả nhiên yêu đương mặc kệ là ai, chỉ số thông minh đều sẽ giảm!
Cười xong, Cố Hàn Thanh cũng đi đánh bóng, anh ta ôm bả vai anh lắc lắc: "Hiện tại tiến triển của hai người là đổi xưng hô sao? Cô ấy gọi cậu là Hàn Thanh?"
Cố Hàn Thanh sửng sốt, lúc này mới ý thức được Kiều Mộc vẫn luôn gọi anh là ông chủ, thỉnh thoảng sẽ gọi tên đầy đủ, chỉ gọi là Hàn Thanh lúc diễn trò trước mặt trưởng bối.
Điều này thể hiện cho các gì? Xưng hô ông chủ này, cảm giác có chút trung lập, không phân biệt mang theo tình cảm gì, hoặc là nói, càng giống đang trêu ghẹo.
Cố Hàn Thanh như suy tư gì.
Trong chương trình, sau khi hoàn thành nhiệm vụ biểu diễn, bốn nhóm khách mời sẽ đến nơi nhiệm vụ tiếp theo, dọc theo đường đi mấy người Chu Lan vẫn đang khen Kiều Mộc thông minh.
Kiều Mộc khiêm tốn nói: "Mọi người đừng khen tôi nữa, tôi cũng chỉ là hát bậy hát bạ thôi."
"Mới không phải hát bậy hát bạ nha, khẳng định cô đã đoán được bọn họ đối với nhạc đảng sẽ có hảo cảm." Hạ Tình cười chỉ cô.
Kiều Mộc sờ sờ mũi, "Ừm, tôi cũng không xác định có phải hay không, chỉ nghĩ đánh cược một phen mà thôi, dù sao tôi cũng không có tài nghệ, nếu kéo chân sau Tâm Nghiên sẽ không tốt."
Đây mới thực sự là suy nghĩ thật lòng của Kiều Mộc, dù sao không ai có thể chắc chắn 100% cho đến khi sự cố xảy ra, cô chỉ thấy nhóm bác trai bác gái đối với đàn nhị hồ hưởng ứng không tồi, nhận thấy có thể bắt đầu từ những thứ bọn họ thích, mà cái gì sẽ làm bọn họ thích thì đồng thời cô cũng phải biết, nghĩ tới nghĩ lui, chính là hát nhạc đảng.
Kết quả, thật sự đoán đúng.
Xem ra, cô cũng có một chút hào quang khi xuyên thư.
"Cô đánh cược chính là hạng nhất, so với chim chóc của Tâm Nghiên còn khiến người ta bắt mắt hơn." Hàn Duyệt vô ý khen Kiều Mộc dẫm Trình Tâm Nghiên.
Trình Tâm Nghiên trong lòng càng không vui, nhưng cũng không thể nói gì, nhìn thấy đã tới nơi thực hiện nhiệm vụ thứ hai, cô ta kéo tay áo Kiều Mộc: "Mộc Mộc, chỗ kia có nhiệm vụ, chúng ta qua đó đi."
"Ồ, được." Kiều Mộc trả lời, nhóm khác cũng sôi nổi nhìn về phía nơi có nhiệm vụ, không vây quay Kiều Mộc nói chuyện nữa.
【 Người nào đó giống như lại đen mặt rồi, thật là mất mặt, khuê mật của mình biểu hiện tốt, chẳng lẽ không nên vui sao? Cô ta đạt điểm cao Mộc Mộc nhà tôi còn thật lòng vỗ tay với cười cho cô ta đấy! 】
【 Thật là tình khuê mật plastic, không biết Kiều tổng phát hiện bạn mình ghen ghét mình không.
】
【 Hai người này tuyệt đối không quen biết nhau lâu, không hiểu sao lại cùng nhau tham gia chương trình, nghĩ trăm lần cũng không ra.
】
【 Có gì không thể hiểu, khẳng định là bởi vì Cố phu nhân! Trình Tâm Nghiên là em gái của chồng Cố phu nhân, hai người khẳng định quen biết, mà vị Kiều tổng này cũng có thể quen Cố phu nhân, cho nên Trình Tâm Nghiên không có cách nào kéo Cố phu nhân tham gia chương trình, liền kéo bạn Cố phu nhân là Kiều tổng.
】
【 Woa, phân tích này rất tuyệt, nghe xong cũng thấy đúng.
】
【 Vốn dĩ là vậy, trên mạng đã truyền khắp nơi, nếu không tuyệt đối không thể giải thích được vì sao hai người cùng nhau tham gia chương trình, Kiều tổng khẳng định là nể mặt mũi Cố phu nhân, hơn nữa cũng có ích với công ty mình.
】
【 Thật đúng là càng nghĩ càng thấy hợp lý, Trình Tâm Nghiên mới vừa về nước không lâu, trong nước không có bạn, cho nên tìm bạn của chị dâu mình về tình cảm có thể tha thứ, hơn nữa Kiều tổng xem như là nửa người trong giới, cũng thích hợp tham gia chương trình.
】
Kiều Mộc không ngờ trên mạng đã phân tích cô rất gần với chân tướng, cô chỉ là một lòng thực hiện nhiệm vụ, nhiệm vụ tiếp theo là kiểm tra thể lực và trí nhớ, cô biểu hiện rất tốt, ít nhất toàn bộ quá trình đều áp đảo Trình Tâm Nghiên.
Trình Tâm Nghiên muốn áp đảo Kiều Mộc lại một lần nữa nhưng thất bại, cô ta càng thêm cảm thấy bất lực, không biết làm sao mới có thể dẫm Kiều Mộc.
Cả buổi chiều, cô ta cơ bản là vật trang sức của Kiều Mộc, bị cô đá bay.
Cuối cùng màn đêm buông xuống, trận chiến thu thập điểm của các cô cũng kết thúc, mọi người mệt mỏi trở lại nhà thôn trưởng, bắt đầu mua miếng dán và quay vòng quay.
Nhóm Kiều Mộc có 276 điểm, có thể mua 13 miếng dán phòng số 3 và một miếng dán phòng số 2, đĩa quay tổng cộng có 18 ô vuông, dán lên 14 ô, còn thừa 4 ô, 4 ô này, đều được chia đều cho phòng số 4 và phòng số 1, tức là mỗi phòng có 2 miếng dán.
Dán vị trí nào là do Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên quyết định.
Hai người từng người một dán xong rồi bắt đầu quay.
Loại xác suất này, nếu không xui xẻo cũng có thể quay được phòng số 3, mà hai người vận may không phải kém, cho nên đương nhiên họ quay được phòng số 3.
Tiếp theo nhóm Hạ Tình và Mục Đồng Đồng quay được phòng số 4, hai người suy sụp xụ mặt, rõ ràng mua nhiều nhãn dán phòng số 2 như vậy, thế nhưng vẫn xoay phải cái khác.
Nhóm tiếp theo Hàn Duyệt và Trần Tư Vận may mắn xoay được phòng số 2.
Như vậy, nhóm xếp cuối Chu Lan và Văn Văn được chiếc lều kém nhất.
Văn Văn chân dài ngồi xổm trên mặt đất: "Xong rồi, đêm nay chỉ có thể ngủ lều trại, đạo diễn, có thể có côn trùng không? Tôi đặc biệt sợ côn trùng."
Buổi chiều lúc làm nhiệm vụ, Văn Văn liền thấy trong bụi cỏ có một con côn trùng, sợ tới mức lúc ấy coi trực tiếp nhảy lên người bạn mình, chọc cười người xem.
"Sẽ không, chúng tôi cũng không phải dựng lều trại trong bụi cỏ." Đạo diễn Vương trấn an nói.
"Vậy nếu côn trùng từ trong bụi cỏ bò tới thì sao?" Văn Văn vẫn không yên tâm, cô ấy không sợ côn trùng có vỏ như gián, mà sợ côn trùng thân mềm, trong nháy mắt có thể gục ngã.
Kiều Mộc nhìn Văn Văn, nhớ tới một sự kiện, lặng lẽ kéo Trình Tâm Nghiên sang một bên, nhỏ giọng trưng cầu ý kiến cô ta: "Tâm Nghiên, Hay chúng ta đổi phòng với nhóm chị Văn Văn? Kỳ trước hai người đã đem phòng tốt nhất nhường cho chúng ta, tôi cảm thấy kỳ này chúng ta hẳn là nên đổi lại cho hai người đó."
Trình Tâm Nghiên lập tức cau mày, trong lòng trực tiếp trả lời: Không thể! Cô ta mới không muốn đổi! Hơn nữa lều trại có thể so với phòng kỳ trước của các cô sao? Kỳ trước tốt xấu gì của các cô cũng là cái phòng chứ không phải lều trại, đổi đổi thế này chẳng phải các cô sẽ thiệt sao?
Kiều Mộc này thật buồn cười, muốn đổi cũng đừng mang theo cô ta, hiện tại khiến cô ta không đáp ứng cũng không được, đáp ứng lại không cam lòng.
"Nhưng tôi cũng sợ côn trùng." Trình Tâm Nghiên nghĩ nghĩ, kiên quyết không đồng ý, cố ý nói dối vô cùng đáng thương, cô ta không sợ côn trùng thân mềm, chỉ là không thích, theo bản năng có chút thấy ghê tởm mà thôi, cô ta sợ nhất chính là con gián, xem như ngược lại với Văn Văn.
Nhưng hiện tại không thể nói như vậy, nếu không thì không có lý do gì để không đổi, "Mộc Mộc, cô biết tôi cũng sợ côn trùng, không thì chúng ta kỳ sau hãng đổi, nếu kỳ sau chúng ta vẫn ở phòng tốt, bọn họ ở phòng kém thì chúng ta đổi có được không?"
Kiều Mộc ẩn ý nhìn Trình Tâm Nghiên, trong sách nói cô ta không sợ côn trùng thân mềm, chỉ sợ con gián, hiện tại sao cô ta lại nói dối?
Người này cũng thật là......
Tốt xấu gì kỳ trước đã nhận ân tình của người ta cũng nên báo đáp chứ.
Nhưng cô ta kiên quyết không đồng ý, cô cũng không còn cách nào, căn phòng này là của cô và Trình Tâm Nghiên, cô không có cách nào tự mình làm chủ.
Nếu cô mà ở một mình, cô sẽ lập tức đổi.
"Thôi được, kỳ sau lại nói." Kiều Mộc không nói gì nữa, chỉ có thể mời Chu Lan và Văn Văn đến phòng mình tắm rửa.
Cứ như vậy, mọi người phân xong phòng ở, kéo va li hành lý về phòng của mình, Chu Lan và Văn Văn theo các cô đi tắm rửa.
【 Loại người như Trình Tâm Nghiên chính là vong ân phụ nghĩa hả? Đã quên kỳ trước người ta chiếu cố cô ta thế nào sao? Bây giờ còn không muốn báo đáp? 】
【 Cũng không phải nhóm Chu Lan bắt đổi, hơn nữa, Tâm Nghiên nhà chúng tôi cũng sợ côn trùng mà, cô bảo cô ấy sao dám đổi? Cô ấy cũng nói kỳ tiếp theo sẽ đổi còn gì, tôi thật ra cảm thấy Kiều Mộc mới đang ra vẻ hào phóng, giả nhân giả nghĩa, dối trá! 】
【 Vẫn kém con sói mắt trắng Tâm Nghiên tỷ của các cô! Kỳ trước đều là vì chiếu cố cô ta, kỳ này Văn Văn người ta sợ hãi, cô ta lại không muốn chiếu cố, thật vô ơn.
】
【 Hôm nay lúc Văn Văn kêu có côn trùng, tôi không phát hiện Trình Tâm Nghiên sợ hãi, tôi nhớ rõ cô ta còn đến gần vài bước xem náo nhiệt cơ mà? 】
【 Đúng vậy, tôi nhớ rồi, wow, cô ta sẽ không nói dối chứ? 】
【 Tùy tiện rải đi, có ngày thiết lập nhân vật sẽ sụp đổ cho mà xem.
】
Tiễn Chu Lan và Văn Văn, Kiều Mộc ngáp một cái về phòng nghỉ ngơi, hôm nay cô bất hòa với Trình Tâm Nghiên nên không ở cùng phòng*, vì vậy càng thả lỏng hơn, lúc này phát sóng trực tiếp cũng kết thúc, cô thoải mái nằm lên giường, không quan tâm hình tượng nằm kiểu chữ đại (大).
* Đoạn này tác giả viết mình không hiểu lắm vì chia ở cùng 1 phòng nhưng cuối cùng Trình Tâm Nghiên lại ở phòng riêng ????
Điện thoại reo hai tiếng, cô xoa xoa đôi mắt, lấy lại xem, là Cố Hàn Thanh, anh tựa hồ biết phát sóng trực tiếp kết thúc cô sẽ nhận điện thoại, cho nên lập tức liên lạc với cô.
【 Kết thúc rồi? 】
【 Ừm, vừa mới kết thúc.
】
【 Mệt không? 】
【 Có chút, mắt cũng không mở nổi.
】
Dứt lời, tin nhắn của thẻ ngân hàng liên tiếp nhảy ra:
【 Số đuôi 3248 chuyển khoản 1000000 nhân dân tệ】
【 Số đuôi 3248 chuyển khoản 1000000 nhân dân tệ】
【 Số đuôi 3248 chuyển khoản 1000000 nhân dân tệ】
【 Số đuôi 3248 chuyển khoản 1000000 nhân dân tệ】
.............
Tin nhắn như vậy, liên tiếp tới mười tin.
Kiều Mộc mắt càng mở càng lớn.
Đúng lúc, Cố Hàn Thanh trên WeChat nói: 【 Tỉnh chút nào chưa? 】
Thật ra đã tỉnh một chút Kiều Mộc: "......"
Cô hơi 囧, cảm thấy ông chủ thật hiểu cô.
Cô gửi mấy cái biểu tượng cảm xúc thẹn thùng qua, sau đó nói: 【 Ông chủ, anh không cần thiết như vậy đâu, tôi yêu tiền là thật, nhưng không phải lúc nào cũng muốn.
】
【 Tôi biết, tôi chính là muốn cho em, nhưng lại có hạn ngạch, chỉ có thể gửi nhiều lần như vậy, như vậy em có hết mệt không? 】
Kiều Mộc trong lòng giống như vỡ hũ mật, mím môi cười cười, cô thích nhất cách dỗ dành phụ nữ đơn giản mà hống hách này của ông chủ, hai tay cầm điện thoại, vui vẻ đánh chữ: 【 Ừm ừm ừm, ông chủ uy vũ, anh chính là ánh sáng Ultraman của tôi! 】
Thật đúng là thích gọi anh là ông chủ.
Cố Hàn Thanh ngồi ở quầy bar, gõ gõ mặt bàn, trầm tư giây lát, ánh mắt sâu thẳm trả lời cô gái: 【 Có thể đừng gọi tôi là ông chủ nữa không, tôi muốn nghe em gọi tôi là Hàn Thanh, giống như tôi gọi em là Mộc Mộc.
】.