Ngoại Tình - Chuyện Ở Đâu Cũng Có

Chương 11: Lời cuối của một cuộc phiêu lưu



Một lần nữa, tôi hẹn chồng ra quán cafe để nói chuyện. Tôi không muốn nói chuyện ở phòng ngủ vì có thể sẽ xảy ra nhiều thỏa hiệp khi tôi nhận thấy lòng tôi đang yếu dần về phía tin chồng.

Anh đưa tôi đến một quán cafe sang trọng, lãng mạn, ấm cúng, dịu dàng nhất của thành phố. Có lẽ anh muốn tôi hiểu được anh yêu tôi, trân trọng tôi thế nào khi chọn một chỗ đầy ý nghĩa như thế này. Điều này, mãi sau này tôi mới hiểu.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau qua cái bàn, là vì tôi chủ đông ngồi sang bên kia bàn như thế. Tôi muốn nói chuyện với anh một cách mạch lạc, hiểu nhau đến tận cùng bằng sự chân thành nhất, một lần rồi thôi, để quá khứ lại một bên, chúng tôi bắt đầu một cuộc hôn nhân mới. Tôi nhoài người sang, cầm tay anh để trên bàn, nhìn anh yêu thương nhất, giọng nhẹ nhàng nhất để nói:

- Mình ạ, mình thấy đã đến lúc nói hết những gì mình chưa nói với em chưa?

Anh đưa tay kia, giữ chặt lấy tay tôi, vuốt vuốt rồi áp mặt vào đó. Tôi cảm nhận có giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay tôi, tôi để yên. Một lúc, anh ngước lên nhìn tôi và nói:

- Anh muốn nói cách đây một thời gian rồi, nhưng anh vẫn sợ là chưa đủ niềm tin với em, có nói cũng vô nghĩa. Hôm nay, anh biết là đã đến lúc, anh tin là em sẽ tin anh, đúng không em?

- Vâng, em sẽ tin mình, mình ạ. Em tin mình sẽ không nỡ nói dối em vì em không đáng bị như thế đâu, đúng không mình?

Anh vẫn cầm tay tôi, bắt đầy nói, giọng đều đều:

- Trong 10 năm sống chung, anh hầu như hài lòng về em trên mọi phương diện. Em chu đáo, em nuôi con tốt, dạy con ngoan, em có những bất hòa với bố mẹ chồng nhưng em vẫn tôn trọng họ, không làm cho anh khó xử, em chăm sóc và quan tâm lo lắng cho anh đầy đủ. Có lẽ như thế là quá đủ để ghi nhận là một người vợ hiền, dâu thảo, mẹ tốt... Nhưng sao đàn anh bọn anh vẫn thấy chưa đủ nhỉ? Có lẽ ở em có một điểm duy nhất làm anh không thích đó là em suốt ngày chỉ nghĩ đến gia đình, đến các con, đến nhà cửa, lo chuyện em gái, em rể, chuyện đối nội, đối ngoại... Ngày nào em cũng nói với anh từng đó câu chuyện, anh đến phát chán và đôi lúc thấy đau đầu, sợ hãi vì quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết trong gia đình chúng ta.

Còn cô ấy đã chia sẻ với anh những điều anh yêu thích và quan tâm, giữa bọn anh lúc đầu chỉ là những câu chat vu vơ, trêu đùa nhau như xả stress, lâu dần rồi thành nghiện lúc nào không hay, rồi bắt đầu nhớ thương nhau, rồi bắt đầu thấy cuộc sống gia đình ngột ngạt với cơm áo gạo tiền. Đến với cô ấy, anh như được nghỉ ngơi dưới bóng cây sau khi đi một đoạn đường dài đầy nắng gió. Lúc đầu anh chỉ nghĩ thế thôi, sau dần cuốn vào lúc nào không hay, và thực sự anh yêu cô ấy thật lòng. Xin lỗi em, điều này anh không muốn nói dối em.

Ngày em phát hiện ra, bọn anh, nói đúng hơn là cô ấy muốn dứt vì cô ấy không muốn anh khổ, em khổ, các con khổ. Điêu này là thật lòng của cô ấy, anh tin. Anh cũng muốn dứt điểm với cô ấy vì thấy không tương lai với mối quan hệ này. Anh yêu cô ấy thật nhưng anh yêu các con anh nhiều hơn, anh sợ hãi mỗi lần nghĩ đến việc phải xa một trong hai đứa, anh sợ hãi nếu để chúng ngơ ngác khi có mẹ thì mất cha, có cha mất mẹ... Anh cũng thương cô ấy cứ sống mãi không danh không phận, không còn cơ hội làm lại với người tốt hơn anh. Nhưng anh đúng là tham lam và hèn kém, nghĩ thế mà không làm được thế. Anh nhớ cảm giác bóng mát của cô ấy, dù lúc đó em cũng bắt đầu tạo bóng mát cho anh rồi. Anh không quên được cảm xúc tình dục đi đến tận cùng của phần con trong anh với cô ấy. Về chuyện này, em lại quá ngoan. Lúc nào em cũng như được lập trình sẵn, tư thế ấy, cảm xúc ấy, từng ấy thời gian... Và anh thì sợ làm điều gì đó quá đáng, em sẽ đánh giá anh này nọ, trong khi cô ấy lại khuyến khích anh khám phá và cả hai cùng tận hưởng. Thế là anh lại trù trừ, cả hai lại vẫn còn tình cảm với nhau nữa nên lại lao vào nhau, lại tiếp tục lừa dối em. Dù vậy, anh thực sự thấy có lỗi với em, thương em, nên tìm mọi cách bù đặp cho em. Cả hai nơi, anh đều thương, đều thấy có lỗi, đều không nỡ dứt bên nào... Anh khổ sở lắm, không hoàn toàn sung sướng đâu em.

Lần thứ 2 em phát hiện ra, anh đã biết là thời điểm chấm dứt là lúc này. Nhưng anh thương cô ấy, cô ấy luôn mong anh trở về với gia đình, nên dù đau khổ, vẫn động viên anh hàng ngày. Vì vậy, và cũng vì không muốn lừa dối em nên anh lại xin em thêm một tháng, một tháng để anh bình tâm sắp xếp lại mọi chuyện, để cả em, cô ấy và anh không ai phải tổn thương quá nhiều. Nhưng có lẽ em quá đau đớn, quá mất niềm tin, em đã không chấp nhận đièu đó, anh đã ngay lập tức phải chấm dứt với cô ấy. Anh trở lại với em, cố gắng lấy lại niềm tin và tình yêu với em, nhưng em đang hận anh, mọi cố gắng của anh thành vô nghĩa. Anh tuyệt vọng và trở nên bất chấp, tính anh vốn thế, em cũng biết rồi. Anh không cần gì nữa, cả em và cô ấy, chỉ cần được sống cạnh các con là đủ, nên anh bắt đầu có thái độ cùn với em. Trong lúc đó thì cô ấy bị suy kiệt sức khỏe phải nhập viện nhưng giấu anh, mãi cho đến lúc tình cờ cơ quan anh có người ốm nằm cùng viện với cô ấy anh đến thăm mới gặp cô ấy. Em thì thế, không một chút tin anh, nhiếc móc, nặng nhẹ, đay nghiến, cô ấy thì vẫn dịu dàng, lặng lẽ động viên, an ủi anh... Bọn anh không hẳn quay lại với nhau, nhưng anh lại tìm đến cô ấy để cô ấy an ủi vì sự ghẻ lạnh của em.

Rồi em đi nghỉ về, em trở thành con người khác, em vui vẻ, mới mẻ. Anh thấy dễ chịu hẳn đi nhưng vẫn chưa dứt được cô ấy. Em lại không còn quan tâm, quản lý anh nên anh càng có thời gian để làm điều mình muốn. Lúc đầu anh thấy thật là thoải mái khi được tự do đến với cô ấy, tự do làm điều mình thích mà không phải nói dối, kiếm cớ với em, về nhà vẫn được em chăm sóc đầy đủ, vẫn có các con quây quần bên cạnh. Thái độ đó của em, làm anh đôi lúc áy náy, vì thấy em quá chân thành mà anh lại nỡ lừa dối em. Rồi dần dần anh thấy mọi chuyện bắt đầu khác với điều anh nghĩ rồi. Em bắt đầu cùng với các con xa rời anh, anh không còn là một thành viên quan trọng trong gia đình nữa, có cũng được, không có cũng xong... Em lại bắt đầu có nhiều mối quan hệ mới, em tươi vui nên trông em xinh đẹp hẳn ra, rồi em sang một môi trường công tác mới, gặp nhiều người tài người giỏi... Nhiều thứ làm anh hoảng hốt vì bắt đầu thấy cảm giác mất em, mất các con. Lúc đó anh mới thấy em quan trọng với anh biết bao nhiêu.

Anh bắt đầu thấy cần phải xác lập lại mọi thứ trước khi quá muộn. Với cô ấy anh không có tương lai, tình yêu không đủ lớn, chỉ là những thú vui cá nhân, và cô ấy cũng xác định là sẽ không hạnh phúc đựoc nếu anh bỏ em đến với cô ấy. Và điều quan trọng là anh thích trở về căn nhà mà nơi ấy có hai đứa con của anh ríu rít suốt ngày, có em với những bừa ăn ngon, gia đình luôn luôn trong một không khí vui vẻ ấm cúng. Niềm vui đó bền lâu hơn là niềm vui phút chốc bên cạnh cô ấy.

Cô ấy và anh đã có một buôi nói chuyện thẳng thắn, thân tình và trân trọng nhau dù kết cục có đi đến đâu.

Lúc đối diện nhau, anh nhìn thấy vẻ mặt rất buồn nhưng cố mỉm cười của cô ấy, anh thấy thương cô ấy rất nhiều, nhưng yêu thì gần như đã hết. Anh đang cố gắng tìm cách diễn đạt sao cho việc chia tay này diễn ra nhẹ nhàng nhất, không làm cho cô ấy tổn thương thêm nữa nhưng thực sự là rất khó. Dường như đoán được những gì anh cần nói, hay nói đúng hơn là cô ấy đã chuẩn bị tinh thần cho buổi nói chuyện hôm đó, nên cô ấy bình thản nói với anh:"Em biết anh đã lựa chọn con đường tiếp theo của mình. Em chúc mừng anh, cầu mong anh hạnh phúc và đừng lo cho em!" Và gần như sau đó cả hai không còn gì để nói với nhau. Anh biết là cô ấy rất đau khổ, nhưng anh thì không, anh chỉ thấy thương cô ấy, thấy có lỗi với cô ấy mà thôi. Lúc đi ra xe, cô ấy có hỏi anh một câu: có lúc nào chúng ta gặp lại nhau nữa không? Anh thực sự muốn trả lời cô ấy tốt nhất là không, nhưng nhìn đôi mắt gần như sắp khóc của cô ấy, anh lại nói dối: Lúc nào đó em bình tâm lại, chúng ta sẽ gặp nhau như hai người bạn.

Trên đường về bỗng nhiên anh thấy mình thật thanh thản và trong đầu anh lúc đó tràn ngập hình ảnh của em, của các con. Anh như có cảm giác được giải thoát khỏi một điều gì đó rất khủng khiếp ám ảnh mình bấy lâu. Dù vậy, anh không vui nổi. Anh thấy mình thật đê tiện và hèn hạ. Anh có thực lòng yêu cô ấy không hay chỉ là những đam mê nhất thời của đàn ông tầm thường? Tại sao khi chia tay cô ấy, anh không có cảm giác đau khổ, thậm chí còn như được giải thoát? Nếu cô ấy biết được điều này, cô ấy sẽ hận anh đến chết. Nhưng anh không thể làm gì hơn được nữa, cả anh và cô ấy đều sai lầm, đều phải trả giá rồi. Có điều, cái giá mà phụ nữ gánh chịu có lẽ nó đắt hơn trăm lần đàn ông bọn anh. Có lẽ cái cảm giác này sẽ đeo đẳng suốt cuộc đời anh, và nó sẽ ngăn cản anh mỗi khi anh có ý định phiêu lưu. Em có tin được điều đó không?

Có lẽ anh đã nói quá nhiều về cảm giác tội lỗi của anh với cô ấy, mà quên mất rằng, người anh có tội nhiều nhất, chính là em. Anh nghĩ đến cảm giác của em trong những ngày ngụp lặn trong đau khổ một mình khi phát hiện ra lần thứ hai, khi ngồi đọc lại những đoạn chát của anh và cô ấy, cả những ngày em hành hạ, chì chiết anh... So với nỗi đau đấy, thì nỗi đau của cô ấy chẳng thấm vào đâu.

Cái thời điểm bị em phát hiện ra lần thứ hai, anh thực sự không nghĩ được nhiều về nỗi đau của em. Lúc đó anh chỉ sợ hãi vì mất em, mất các con, mất gia đình... Anh chỉ nghĩ làm cách nào đó để giữ lại gia đình, dù là phải đánh mất thú vui mình đang có, tình cảm mình đang có. Những việc anh làm lúc đó, chắc không xuất phát từ trái tim anh, từ tình yêu thương của anh dành cho em, mà chỉ là một cách để xoa dịu cơn giận giữ của em mà thôi. Em là một phụ nữ nhạy cảm và có cảm xúc rất thông minh, dường như em nhận ra điều đó một cách rõ ràng nên dù anh làm bất cứ điều gì, cố gắng chân thành đến mức nào, cũng không làm cho em tin, thậm chí làm cho em cảm thấy chua xót thêm. Mãi sau này anh mới hiểu được điều đó, và hiểu được thì thương em hơn bất cứ ai trên đời này anh đã từng thương. Thương vì em phải tự mình vượt qua nỗi đau một mình không có ai bên cạnh, thương vì em đã để lại nỗi đau sau lưng, sống với gương mặt tươi vui, hạnh phúc, thương vì em chắc hẳn còn hận anh nhưng lại đối xử với anh với một thái độ ôn hòa, không làm điều gì ảnh hưởng đến thanh danh của anh... Tất cả những điều đó, hẳn em đã phải cố gắng đến tột cùng sức lực của em. Có lúc trái tim anh như ai cầm để xé ra từng mảnh khi nghĩ đến những ngày em phải chịu đựng đó, anh đau thật, đau vì đã từng không hiểu em đau thế nào, cứ để mặc em đau một mình như thế. Nên anh thề với lòng, bằng mọi giá anh sẽ xoa dịu nỗi đau đó cho em, anh sẽ làm cho em trở lại là chính em, dù em có tha thứ cho anh hay không, dù có thể chúng ta sẽ chia tay, nhưng khi còn có cơ hội ở bên em, anh sẽ làm bất cứ điều gì, vì tình yêu thương anh dành cho em.

Cái gì đi từ trái tim cũng đến trái tim. Khi anh làm mọi việc cho em bằng trái tim anh, em đã đón nhận, có thể là chưa tin tưởng hoàn toàn, nhưng anh biết em cảm nhận được sự chân thật của anh. Em không thể biết được, anh đã vui mừng thế nào, hạnh phúc thế nào mỗi lần em cười với anh âu yếm. Vì anh rất sợ nụ cười bình thản của em, nụ cười nói rằng em đau đủ rồi, em cần phải sống và anh chẳng còn giá trị nào trong cuộc đời em. Mỗi lần nhìn nụ cười bình thản đó của em, anh cũng đau cũng sợ, có lẽ chẳng kém gì em đã từng đau đâu. Em có biết anh sợ đến mức cầu cứu mẹ, anh thực sự thấy xấu hổ với bố me vì những gì anh đã làm, nhưng anh bất chấp, anh cần phải giữ được em. Và em cũng đã biết, thậm chí anh đã tâm sự những điều này với cô ấy, bất chấp điều anh biết là làm cho cô ấy đau lòng. Anh biết anh không ra gì nhưng anh không còn cách nào khác, em lúc này hơn bất cứ điều gì anh cần gìn giữ.

Có một điều anh không hiểu được nhưng lại rất khâm phục em trong những ngày qua. Đó là việc em hận anh như thế, quyết li dị với anh đến cùng, rồi một ngày trở về, em trở nên bình thản và chung sống với anh vui vẻ và nhiệt tình. Tất cả mọi hành động, câu nói của em dù anh đã cố phân tích, mổ xẻ và suy diễn đến đâu thì cũng đều thấy nó rất thật, không hề giả dối, màu mè. Em cũng luôn giữ đúng khoảng cách với anh nhưng lại không hề nhắc gì đến những chuyện tội lỗi của anh, vẫn chăm sóc anh chu đáo, vẫn toan tính tương lai cùng với anh, và đến ngày em nói: anh là lao động chính trong nhà, em và các con cần sự thăng tiến của anh, anh đừng lo vì không có thu nhập những ngày này, em đã tiết kiệm tiền lương của anh phòng các biến cố xảy ra. Anh thực sự xúc động và cảm phục em. Anh biết đó là vì em tôn trọng anh, không muốn làm cho tự ái đàn ông của anh bị tổn thương nên em đã nói thế, còn anh biết lúc này em đã đủ sức tạo dựng cuộc sống riêng cho ba mẹ con mà không cần đến lương của anh. Sau tất cả những gì anh gây ra cho em, em vẫn chừa lại cho anh một con đường, một cách để ngẩng cao đầu trong cuộc sống. Anh không hiểu, bằng sức lực nào đó mà em làm được điều này.

Giờ thì mọi chuyện đối với anh đã hoàn toàn trở lại như xưa, nghĩa là anh đã giải quyết xong chuyện lạc lòng, với em, anh đã chinh phục lại bằng mọi giá, anh cũng cảm nhận được niềm tin của em đối với anh dần dần được khôi phục. Em có thể tha thứ được cho anh không em?

Chồng tôi như chưa bao giờ được nói, và tôi cũng như chưa bao giờ được nghe, cứ ngồi như thế, một bên nói và một bên nghe, nhìn nhau như để thấu hiểu nhau.

Khi anh hỏi đến câu cuối cùng, tôi như bừng tỉnh. Tôi đã tha thứ cho anh hay chưa? Tôi có thể tha thứ được cho anh không? Câu trả lời đó đã rõ ràng từ rất lâu rồi, nhưng tôi không dám thừa nhận, vì tôi sợ... Thực ra là tôi tha thứ cho anh vì chính bản thân tôi, tức là tôi không muốn mang mãi nỗi đau, sự hận thù bị phản bội trong cuộc đời mình, chứ không phải vì những gì chồng tôi làm sau này. Tha thứ không có nghĩa là tiếp tục cuộc hôn nhân này như chưa có chuyện gì xảy ra được. Đã rất nhiều chuyện xảy ra, đã rất nhiều tổn thương, ngăn cách hai chúng tôi, trở lại liệu có như xưa được không? Đến lúc này tôi vẫn thấy sợ điều đó.

Chồng tôi dường như hiểu những gì tôi đang nghĩ, anh nhìn tôi với vẻ mặt nài nỉ:

- Tin anh thêm một lần nữa thôi. Anh đã hiểu được rất nhiều điều từ những ngày qua, và em cũng thế. Cả hai chúng ta sẽ bắt đầu lại với những lỗi lầm, sai sót đã tìm được, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Có thể không còn được như xưa, nhưng vẫn có thể hạnh phúc theo một cách mới mà em. Xin em đấy.

- Theo cách khác là cách nào hả anh?

- Là em sẽ yêu anh, yêu con người mới của anh, tin con người hiện tại của anh, như ngày em đã anh nhận lời yêu anh vì con người anh ngày xưa. Chúng ta sẽ tìm hiểu lại nhau, sẽ yêu nhau bằng tình yêu có gia đình, có con cái, có trách nhiệm... Khác với tình yêu ngày xưa là cảm xúc chiếm phần lớn, còn bây giờ sẽ có những trách nhiệm gánh kèm, trách nhiệm giữ gìn nhau, trách nhiệm yêu thương con cái, trách nhiệm vun đắp gia đình. Chúng ta làm thế đi em, được không em?

Lúc này tôi cũng không còn nhớ mục đích của cuộc nói chuyện hôm nay của tôi là gì. Mọi thứ mông lung, đảo lộn, phân vân. Chồng tôi đã nói ra những điều tôi đã biết, những điều tôi chưa biết, những điều tôi cần nghe, những điều tôi giờ mới hiểu... Sao tôi không thể nào tập hợp, phân tích được một cách rõ ràng các thông tin tôi vừa thu nhận, để trả lời anh. Tôi không biết, thật sự lúc này tôi muốn gì, tôi cần gì? Có lẽ nào con người ta có những lúc bỗng nhiên rơi vào một trạng thái không định hướng được thế này?

Tôi tìm cách trì hoãn lại với chồng:

- Hay chúng ta để chuyện này vào ngày hôm sau nói tiếp được không anh, bây giờ muộn rồi, phải về với các con thôi.

- Không, xin em đấy. Anh không còn cơ hội nào nữa, anh sợ bước chân ra khỏi cái quán này thì em lại trở về như xưa, xa cách và tách biệt, anh không chịu đựng được cảm giác đó. Anh đã phải chịu suốt gần một năm rồi, anh sợ em sẽ quen dần với cảm giác đó thì anh không còn chỗ đứng bên cạnh em nữa.

- Nhưng em không biết nói gì lúc này cả, em chưa đinh hình được một số chuyện. Anh cho em thời gian để suy nghĩ thêm và trả lời anh vào ngày mai, em hưa đấy.

- Anh thật sư lo, khi em hẹn gặp anh ở đây, anh đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu cho buổi nói chuyện nầy, và anh hi vọng rất nhiều, rất nhiều. Nhưng giờ em có thái độ như thế này thì anh rất sợ. Có phải em lại thất vọng thêm về anh vì những điều anh đã nói về cô ấy với những điều em không muốn nghe không?

- Những điều về cô ta và anh em biết từ lâu, đau từ lâu rồi, giờ không còn ý nghĩa nữa. Điều em phân vân là hoàn cảnh hiện tại của hai chúng ta. Em đã nghĩ là chúng ta nên chấm dứt thời kỳ này để chuyển sang một giai đoạn mới nên có cuộc nói chuyện hôm nay. Nhưng sau khi anh nói, rất nhiều, rất nhiều... em lại trở nên bối rối. Thật lòng em hiện giờ không biết nói sao. Để mai đi anh, mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp ở đây.

Anh biết là không thể nài nỉ gì thêm ở tôi nên uể oải đứng dậy. Trên đường về anh im lặng vừa gặm đầu một ngón tay vừa lái xe. Tôi cũng ngồi cạnh anh yên lặng, khác với lúc đên đây, cả hai chúng tôi đã vui vẻ nói với nhau những chuyện cơ quan và bạn bè. Đến một đoạn đường vắng vì đêm muộn, anh bỗng nhiên đạp phanh mạnh, dừng lại. Anh nhìn sang tôi trong bóng tối, tôi cũng ngạc nhiên quay lại nhìn anh, phải một lúc như thế anh với tay bật đèn và nhìn sát vào mặt tôi nói:

- Em nói đi, anh còn cơ hội nào không? Một chút thôi cũng được, để anh có động lực cố gắng?

- Anh sao thế? Nếu anh không có cơ hội nào thì làm sao em còn ở bên cạnh anh đến bây giờ?

- Em ở lại bên cạnh anh là vì các con, anh biết điều đó. Anh chỉ muốn hỏi em, anh còn chút cơ hội nào cho bản thân anh không thôi?

Tôi nhận ra anh có một sư lo lắng thực sự lớn. Lẽ nào cách tôi cư xủ và hành động đã để lại trong lòng anh những suy nghĩ tuyệt vọng đến thế sao? Tôi đang muốn lấy lại tình yêu nơi anh, sao tôi lại có thể tuyệt tình đến vậy, sao tôi lại hành động để anh hiểu là tôi đang ở lại bên anh vì các con?

Tôi đưa tay sang nắm lấy tay anh:

- Anh biết là em yêu anh nhiều nên đau cũng nhiều. Giờ em mới được cân bằng trở lại, gia đình ta mới nhen nhóm sự trở lại như ngày xưa, anh đã rất thành khẩn với em... Tất cả những điều đó đối với em vẫn đang rất mới, nên em không dám chắc một điều gì hoặc chưa đủ tinh thần để đón nhận. Và anh biết là nếu em ở lại bên anh vì các con thì giờ phút này em đã ra đi và không có một cuộc nói chuyện nào thêm nữa, đúng không? Về đi anh, lái xe thế này rất nguy hiểm, khuya quá rồi.

Anh miễn cưỡng buông tay tôi, tiếp tục lái xe.

Về đến nhà, các con và ông bà nội đã đi ngủ. Lúc thay đồ xong bỗng nhiên tôi chần chừ nói với anh: Tối nay anh ngủ ở đây, em sang ngủ với các con nhé, nói chuyện lâu quá, các con ngủ mất rồi. Anh đứng chặn cửa:

- Em tránh anh à?

- Không, em sang đó để suy nghĩ về chuyện hôm nay, em hứa với anh em sẽ suy nghĩ mà.

Rồi rất nhanh, tôi đẩy anh ra và đi sang phòng các con.

Thực ra tôi chẳng suy nghĩ được điều gì cả, tôi đang trốn anh, trốn cái trớ trêu hiện tại. Bấy lâu nay tôi đã vạch ra ranh giới, nên tôi yên bình ngủ bên cạnh anh, trên chiếc giường đã có ranh giới. Giờ thì ranh giới đó đang được xóa dần, và có lẽ buổi nói chuyện vừa rồi ranh giới đã hoàn toàn được xóa.

Nhưng thời gian đã trôi đi lâu quá, mọi chuyện đã đi xa quá, tôi không biết bắt đầu lại bằng cách nào.

Tôi thiếp đi trong giấc ngủ muộn, với suy nghĩ, ngày mai, đêm mai, sẽ như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.