Hạng Chương này là Hạng Chương tôi chưa từng nhìn thấy, ánh mắt của anh ta, giống như lang sói lại giống như rắn độc, bộ dạng đứng cùng với Hạ Khải Quyền, tôi tự nhiên cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, hai tên cầm thú!
“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Tôi nhìn bọn họ hỏi.
Cho dù anh ta thích Hạ Khải Quyền, tốt xấu gì tôi và anh ta cũng có mười năm yêu nhau mà? Mười năm tình cảm đó!
“Bởi vì thế giới này có lẽ chỉ có mình cô là ngốc như vậy, quyết một lòng đi theo tôi, gả cho tôi, từng cầu xin tôi lên giường với cô.” Hạng Chương vô cùng thẳng thắn trả lời tôi.
Tôi bất ngờ nhớ đến, những lời anh ta đã từng nói với tôi.
Buổi tối hôm đó tôi tính kế dụ dỗ anh ta thất bại liền chạy ra ngoài, gặp được Cố Thanh Thiên, sau khi quay lại đưa ra chuyện ly hôn với anh ta, anh ta nói với tôi anh ta sẽ không sẽ không trách tôi, anh ta không ly hôn, cả đời này anh ta chỉ có một người phụ nữ là tôi, nếu như ly hôn với tôi, anh ta không biết đi đâu tìm một người phụ nữ như tôi!
Thì ra, những lời đó anh ta nói đã để lộ ra cái chữ quan trọng nhất đó: Ngu!
Anh ta thực ra là nói, nếu như ly hôn với tôi, anh ta không biết đi đâu tìm một người phụ nữ ngu ngốc như tôi!
“Ha! Haha!”
“Hahaha—-”
Tôi tự nhiên ngửa đầu lên cười điên loạn, thì ra tôi là một con ngốc!
Thực sự quá nực cười rồi!
Tôi không kiểm soát được mà cười, cười đến nỗi nước mắt đều tuôn ra, cười đến nỗi Hạng Chương tiến lên nắm lấy vai của tôi.
“Đồng Kha Kha, cô câm miệng, đừng cười nữa! Nửa đêm rồi cô cười như vậy là muốn dọa chết người sao?”
Tôi vẫn cười, cười đến nỗi hơi thở bị đứt quãng.
Tôi vẫn có thể để ý đến người khác hay sao? Tôi ngay cả bản thân còn không thèm để ý nữa rồi.
Hạ Khải Quyền đi đến nắm lấy cánh tay của Hạng Chương, chau mày nói: “Chương, có phải cô ta điên rồi?”
“Đúng! Tôi điên rồi!” Không đợi Hạng Chương trả lời, tôi mở miệng trước, tôi vừa nhìn anh ta cười vừa nói với anh ta. “Tôi bị các người người bức đến phát điên rồi, các người có thể tha cho tôi không?”
“Đừng có giả bộ điên khùng nữa.” Hạng Chương không kiên nhẫn nói, “Tôi không có thời gian giả bộ với cô, cô vẫn nên quay về phòng nghỉ ngơi đi, cố gắng nghĩ cho kĩ đi.”
Anh ta nói xong, tàn ác trừng mắt lên nhìn tôi một cái: “Nhớ kĩ lời của tôi! Tôi không đùa với cô đâu! Người bố bệnh tật liên tục kia của cô, dạo này tình hình sức khỏe thực sự vô cùng kém đó.”
“Anh biết….” Tôi run lên, hoảng hốt nhìn anh ta.
Hạng Chương nhìn tôi cười thâm hiểm: “Đồng Kha Kha, chuyện của cô tôi đều biết!Thế nhưng chuyện cô không biết, tôi cũng biết! Bây giờ, ngoan ngoãn quay về phòng của mình đi!”
Anh ta đẩy tôi, đẩy tôi đến phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại, anh ta thậm chí không thèm khóa cửa lại, là chắc chắn tôi sẽ không dám trốn ra khỏi đây.
Căn phòng tăm tối, tôi cô đơn mình tôi, tôi không ngừng run lên, cho dù đã ôm chặt lấy thân mình, vẫn là không ngừng run lên.
Tăm tối trước mắt, có lẽ chính là cuộc đời từ nay về sau của tôi, mịt mù tăm tối vô biên…..
Ôm lấy bản thân, tôi khóc lên thảm thiết.
Ngày thứ hai, Hạng Chương mở cửa ra, nói với tôi hãy ngoan ngoãn ở nhà, đừng có mà tính kế liên lạc với bất kì ai.
Đợi sau khi anh ta và Hạ Khải Quyền đi, tôi đẩy cửa ra, tôi bị khóa trái ở trong phòng này rồi, mà điện thoại của tôi đã sớm không thấy rồi.
Tôi giống như một người đã chết, không ăn không uống chao đảo ở trong phòng này một ngày trời.
Buổi tối, Hạng Chương và Hạ Khải Quyền cùng nhau trở về, khóa cửa lại, dưới cái nhìn chằm chằm của tôi, giống như không có ai bên cạnh, thân mật nấu cơm ở trong bếp, ăn cơm, xem tivi….
Thậm chí đến đi tắm hai người họ cũng đi cùng nhau.
Nghe thấy tiếng nước vọng ra từ bên trong, tiếng vui đùa, tôi không nhịn được mà cười sự ngu nghếch của bản thân, không phải tôi chưa từng bắt được bọn họ, lúc ở Phong Thành, tôi đã từng bắt gặp bọn họ ở trong nhà tắm với nhau, thế nhưng tôi lại chẳng nghĩ gì, cứ như vậy tin tưởng lời của Hạng Chương.
Chắc chắn, mỗi đêm, bọn họ mượn cớ nói chuyện phiếm với nhau, ở phòng khách cách tôi một bức tường, không biết đã làm cái trò gì, mà tôi cứ ngu ngốc cái gì cũng đều không biết.
Hạng Chương đúng là có mắt chọn phụ nữ, tôi quả nhiên là một đứa đần độn, giống như cái kiểu mà anh ta mong muốn, là một con ngốc!
Tôi lặng lẽ chế giễu bản thân, lúc nghe thấy tiếng thở hổn hển khác lạ truyền ra từ trong phòng tắm, quay về phòng ngủ với khuôn mặt dàn giụa nước mắt, đóng cửa lại nằm sấp xuống giường lặng lẽ khóc thút thít.
Sau này sẽ trải qua những ngày như thế này hay sao? Nếu thật sự như vậy, tôi thà chết!
Tôi đột nhiên từ trên giường bò dậy, chạy đến bên cửa sổ mở cửa ra.
Chỉ cần tôi nhảy xuống, là có thể giải quyết hết mọi việc rồi.
Thế nhưng….
Trên bệ cửa sổ, quần áo của con gái đã làm tôi dừng bước.
Con gái tôi! Tôi còn chưa tìm được con gái của mình, sao tôi có thể chết? Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, tôi phải tìm được con gái, nhìn nó lớn lên, tôi còn phải hiếu thuận với bố mẹ, khiến cho họ sẽ không phải vì tôi mà lo lắng.
Tại sao lại vướng bận nhiều thứ như vậy ở trên thế giới này? Hóa ra, chết là việc dễ dàng nhất, mà tiếp tục sống, mới là khó khăn nhất.
Tôi đóng cửa sổ trong phòng lại, cầm lấy bộ quần áo nhỏ bé của con gái, đặt ở trên đất lặng lẽ khóc.
Đồng Kha Kha, khóc nốt lần này thôi, từ ngày mai, không được phép khóc nữa, cố gắng tiếp tục sống, sống để tìm thấy con gái! Trong lòng tôi không ngừng nói với bản thân.
Đã từng khóc, đã từng đau đớn, tôi lau khô nước mắt, ôm lấy quần áo của con gái, cố gắng nằm lên giường ngủ một lúc.
Buổi sáng, tôi dậy rất sớm, uống một cốc nước ấm lớn, sau đó ăn hết bữa sáng thịnh soạn mà bản thân tự làm.
Trong bụng có thức ăn, con người cũng có sức lực, tôi yên tĩnh ngồi trước bàn ăn, đợi Hạng Chương đi ra.
Mãi đến 9h, Hạng Chương và Hạ Khải Quyền mới cùng nhau bước ra từ phòng ngủ, thấy tôi đang nhìn họ, Hạng Chương chau mày nói: “Sáng sớm như vậy, cô lại muốn làm gì?”
“Các người cứ nói chuyện đi, tôi không muốn cãi nhau.” Hạ Khải Quyền quay đầu quay về phòng, còn đóng cửa lại một cách thô bạo.
Hạng Chương nhìn thấy cánh cửa đóng vào như vậy, gương mặt không vui nhìn tôi, tôi nhếch môi lên: “Hạng Chương, tôi cũng không muốn cãi nhau với anh, anh đưa tiền của tôi cho tôi, để tôi đi tìm con gái, tôi sẽ không phiền anh.”
“Tiền? Tiền gì?” Hạng Chương lạnh lùng nói.
Tôi đơ ra một lúc: “Tiền của tôi! Của hồi môn mà bố mẹ cho tôi! Còn có tiền lương mà tôi kiếm được một năm nay….”
“Tôi không biết tiền gì cả!” Hạng Chương trực tiếp ngắt lời tôi, “Tôi cũng không có tiền để đưa cho cô! Tất cả tiền, tôi đều đưa cho bố mẹ mua nhà và trang sức rồi! Ngay cả căn phòng này, tiền thuê đều là của tiểu Hạ, tôi còn chưa đưa tiền cho cậu ấy.”
Tôi đơ ra hai giây, lắc đầu nhìn anh ta: “Hạng Chương, sao tôi có thể quen biết một tên súc sinh không biết xấu hổ như anh chứ?”
Tôi thật sự ngu ngốc, vậy mà tôi lại còn mong anh ta sẽ đưa tiền cho tôi, anh ta có thể lừa dối tình cảm mười năm của tối, lừa gạt số tiền đó thì cũng có gì là lạ?
Đứng lên, khuôn mặt tôi không chút biểu cảm rời khỏi phòng ăn, quay về phòng ngủ thay quần áo ra ngoài.
“Cô định đi đâu?” Hạng Chương trừng mắt nhìn tôi nói.
Tôi nhìn anh ta cười lạnh nhạt: “Anh yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn, cũng sẽ không nói với bất kì ai, sự uy hiếp của anh rất thành công, Tôi chỉ có thể ra ngoài tìm con gái!”
“Cô tốt nhất nói lời giữ lời.” Hạng Chương nhún nhún vai, đi đến cửa lớn, mở cửa ra: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn, tùy cô muốn làm gì thì làm, tôi đều sẽ không can thiệp, đi đi.”
Tôi cứng ngắc quay lưng, bước qua trước mặt anh ta.
Không có tiền, không có điện thoại, không có máy ảnh, tôi chỉ có hai chân và một cái miệng, tôi cứ như vậy mà bắt đầu tìm kiếm không có chút mục đích nào.
Đi sớm về muộn, tôi qua lại như con thoi đến tê cả chân ở trong cái thành phố này, buổi tối trở về, cứ như vậy đờ đẫn nhìn, nghe Hạng Chương và Hạ Khải Quyền nô đùa với nhau.
Mãi cho đến một ngày, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa, đợi sau khi bọn Hạng Chương ngủ, tôi lấy trộm tiền ở trong ví anh ta, chạy đi ra ngoài uống rượu.
Tiền đúng là thứ tốt, có thể dùng để mua rượu, rượu cũng là thứ tốt, có thể làm con người ta quên hết muộn phiền.
Tôi ở trong quán rượu, cứ một cốc rồi tiếp một cốc đổ vào trong miệng, ai đến bắt chuyện với tôi tôi cũng không để ý, mục đích của tôi chính là uống say, đời người có ý nghĩa gì chứ? Sống thì có ý nghĩa gì? Tôi chỉ cần sống mơ mơ màng màng như thế này!
Vào lúc tôi uống đến nỗi đầu không thể ngẩng lên được, một bàn tay đột nhiên đặt lên vai tôi.
“Đây có phải là cô Đồng không? Trùng hợp quá, cô cũng đến uống rượu à.” Giọng điệu khiến người ta thấy ghét vang lên bên tai tôi.
“Ô, có phải là uống say rồi không?” Một dáng người ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi cầm cốc rượu lên nghiêng đầu nhìn, mơ mơ màng màng cảm thấy hình như là người quen.
“Anh…. Anh là ai, ai vậy….”
“Nhìn xem, mới có mấy ngày mà đã không nhận ra à? Tôi là Nhạc Long.” Người đó vừa nói, vừa cầm bình rượu trong tay tôi rót rượu ra.
Tôi cười hì hì: “Cảm ơn, cảm ơn…”
“Khách sáo cái gì, cô Đồng một mình sao? Cố tổng đâu?”
“Cố tổng? Cái gì mà Cố tổng?” Tôi ngửa đầu lên uống hết rượu, lại cầm lấy bình rượu, “Tôi không biết Cố tổng nào hết, uống rượu! uống rượu!”
“Cô Đồng, rượu ở đây có gì ngon đâu, chỗ tôi có rượu ngon, có muốn đi làm vài ly?”
Ai? Ai đang nói chuyện với tôi? Nhưng không cần biết là ai, đều chạm đến đáy lòng của tôi rồi, tôi lập tức đập bàn gật đầu: “Được! Uống rượu ngon! Anh, anh mời đi…. Tôi không có tiền! Tôi không có tiền….”
“Được, cô Đồng, tôi dẫn cô đến đó.”
Người đó nói, đỡ tôi đứng lên khỏi chiếc ghế ở trong quán rượu, tôi loạng choạng đứng dậy, trời đất quay cuồng.
“Ôi chao, đứng còn đứng không vững, tôi đỡ cô nhé.”
Cùng theo lời người đó nói, tôi cảm thấy có một cánh tay đặt ở eo tôi kéo tôi về phía hắn, tôi thẳng người lên, tự nhiên lại mặc kệ mà dựa vào trong lòng người đó.
Cho dù anh ta là ai, tôi để ý những điều này làm gì? Dù sao bây giờ tôi không cần phải vì Hạng Chương mà gìn giữ sự trong sạch quỷ quái gì đó, tôi có thể vui vẻ hằng đêm cùng bất kì người đàn ông nào, dù sao… dù sao cũng sẽ chẳng có ai để ý….
Tôi haha cười, ôm lấy người đàn ông bên cạnh: “Anh… anh có phải là người muốn làm xằng bậy với tôi không….”
“Cô Đồng….”
“Đưa rượu cho tôi! Tôi sẽ ngủ với anh!” Tôi vừa cười vừa hét lên với anh ta!
Cánh tay ôm ở eo siết chặt lại, tôi bị người đó kéo vào trong phòng.
Quỷ mới biết đây là đâu, tôi chỉ biết, người đó rót cho tôi rất nhiều rượu, tôi cứ thế uống, sau đó có một bàn tay đặt lên ngực tôi, tôi cười hì hì nhìn anh ta: “Sờ có thích không?”
“Cô Đồng, chỗ này của cô thật sự là… hoàn mĩ!”
“Haha….. uống rượu….” Tôi ngửa đầu lên cười lớn, xụi lơ trong lòng anh ta, mặc kệ để anh ta rót rượu cho tôi.
Uống đến khi nào say thì thôi, uống đến chết là tốt nhất! Như vậy thì tôi sẽ chẳng phải nghĩ cái gì hết, sẽ không phải suy xét về cái gì nữa!
Không biết là lúc nào, người đó đè tôi lên ghế sofa, tôi cảm nhận được có người đang kéo quần áo của tôi ra, miệng của người đó còn không ngừng thổi đi thổi lại lên cổ của tôi.
Tôi chau mày, đột nhiên cảm thấy kinh tởm muốn nôn.
“Buông tôi ra…” Tôi dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ta ra để ngồi dậy, cúi thấp đầu xuống, phát hiện ra áo sơ mi trên người đã bị cởi ra hết, lộ hết cảnh xuân ra ngoài.
“Sao vậy? Cô đã đồng ý rồi mà.” Người đàn ông đó từ trên ghế sofa cũng ngồi dậy theo tôi, thở hổn hển nói.
Tôi chau mày nhìn anh ta, mơ hồ nhận ra, hình như là Nhạc tổng của thương mại Đà Trường.
Có điều, bây giờ anh ta có là ai cũng không quan trọng, quan trọng là tôi rất muốn nôn.
“Tôi phải vào nhà vệ sinh.” Tôi chau mày, lảo đảo đứng dậy.