Lúc nghe thấy bốn chữ thương mại Đà Trường ấy, tôi mẫn cảm ngẩng đầu dậy, nhìn Hạng Chương một cái.
Hạng Chương nhận ra ánh mắt của tôi, quét qua tôi một cái: “À, đúng rồi, cô nên nhận ra, lúc cô ở phòng nghiệp vụ, đã tiếp xúc với thương mại Đà Trường rồi? quen biết Nhạc Tổng đúng không?”
Tôi gật đầu lia lịa, không biết anh ta tại sao lại đột nhiên nhắc đến cái này.
“Có chuyện gì thì anh nói luôn đi.” Hạ Khải Quyền không vui vẻ gì thúc giục nói, có lẽ là không muốn Hạng Chương nói nhiều với tôi.
Hạng Chương nhìn khuôn mặt nũng nịu của anh ta cười một cái: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là nghe nói, vị Nhạc tổng đó bị một người con gái dùng chai rượu đập vào đầu trong quán rượu, bây giờ đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện, hình như tình hình rất nghiêm trọng”
Rầm….
Cái thìa trong tay tôi rơi xuống bát.
Trước mặt hình như xuất hiện một cảnh tượng vừa xa lạ vừa thân quen, cái bình rượu đập vào đầu Nhạc tổng….
Hạng Chương và Hạ Khải Quyền lướt ánh mắt về phía tôi, sau đó tiếp tục nói những câu chuyện nhảm nhí của họ, còn tôi nhìn cơm trong bát đột nhiên lại không ăn được nữa.
Tại sao, tôi cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình?
Quán rượu…chai rượu….người đàn ông…
Trong đầu đột nhiên lại thêm một cảnh tượng, là cảnh tượng Nhạc tổng nhoài người vào tôi muốn thất lễ với tôi, tôi bỗng nhiên đứng phắt người dậy.
Điều này không thể! Chuyện này xảy ra lúc nào? Tôi hoảng loạn tự hỏi chính mình.
“Đồng Kha Kha? Cô làm cái gì đấy?” Hạng Chương bị tôi làm cho giật mình.
Tôi nhìn anh ta một cái, rồi lại ngồi phịch xuống, cầm bát cơm lên ăn như hổ đói lấp đầy cái bụng, ăn nhanh hết mức có thể, rồi đứng dậy đi.
“Đồng Kha Kha, cô lại định đi ra ngoài đấy à?” Hạng Chương ở ngay đằng sau tôi hỏi.
Hạ Khải Quyền ngăn cản anh ta lại: “Chương à, anh để cô ta đi đi. Quản cô ta làm gì.”
Tôi cũng không quay đầu lại cứ thế rời đi, đạp cánh cửa.
Chạy như bay xuống tầng dưới, thậm chí xa xỉ đến mức bắt một chiếc taxi, phi nhanh đến khách sạn nơi mà Cố Thanh Thiên ở, nhưng lại hụt hẫng, bọn họ nói Cố Thanh Thiên đã trả phòng đi rồi.
Anh ta lại có thể đi như vậy?
Tôi đứng bên đường do dự một lúc lâu, rồi gọi điện cho anh ta.
Điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy, tôi vội vàng hỏi: “Cố tổng, ngài bây giờ ở đâu?”
“Tôi ở Phùng Thị.” Cố Thanh Thiên đáp, giọng nói không chút biến động nào, điềm tĩnh nói “Tìm tôi có việc gì?”
“Cái đó…” tôi ngập ngừng một lúc, lấy hết can đảm nói “Cố tổng, cái đêm hôm đó… chính là cái đêm mà tôi uống say, anh gặp tôi ở quán rượu à? Tôi có làm chuyện gì quá đáng không?”
Tim tôi lại hồi hộp, lẽ nào việc của Nhạc tổng là do tôi làm thật ư?
“Cố tổng, tối hôm đó không phải là tôi….”
Không để tôi hỏi xong, Cố Thanh Thiên đột nhiên mở miệng: “Tối hôm đó cô cưỡng bức tôi, chả nhẽ không phải là việc quá đáng sao?”
Tôi: “….”
Hít một hơi thật sâu, tôi gạt chuyện này đi, thấp giọng hỏi: “Có thật là không còn chuyện gì nữa không?”
“Cô là con ma rượu, có thể làm được gì cơ chứ? Cô muốn làm gì?” Cố Thần Thành hỏi ngược lại tôi.
Xem ra là không thăm dò được rồi, tôi không nhẫn nại được nữa hỏi thẳng: “Không phải, Cố tổng, tôi muốn hỏi là, Nhạc tổng của Thương mại Đà Trường …”
“Cô hỏi Nhạc Long để làm gì? Chả nhẽ cô muốn đi theo anh ta?” Cố Thanh Thiên ngắt lời tôi, quở mắng: “Đồng Kha Kha Khanh, cô không phải điên rồi chứ?”
Nói xong anh ta tắt luôn điện thoại, cái kiểu lười đến mức không muốn phí lời với tôi.
Tôi ngây ra, lưỡng lự rồi cất điện thoại đi.
Thái độ của Cố Thanh Thiên không có gì là bất bình thường cả, nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy có chút bất an cơ chứ?
Lắc lắc đầu, tôi định gạt đi cái cảm xúc bất an ấy, điện thoại trong tay đột nhiên reo lên, là Cố Thanh Thiên gọi đến.
Không biết xảy ra chuyện gì, tôi vội vàng bắt máy: “Cố tổng…”
“Cô bây giờ đang ở đâu? Khách sạn à?”
Anh ta thật thông minh, tôi đáp: “ừm” một tiếng.
“Bắt xe về đi.” Cố Thanh Thiên ra lệnh, khẩu khí có chút hung dữ.
Tôi không biết anh ta lại nổi cáu cái gì nữa, ngoan ngoãn đáp lại.
Sờ tiền trong túi, hình như vẫn còn vài đồng xu, tôi không bắt taxi, mà ngược lại đi xe bus về nhà, lúc về nhà đã muộn lắm rồi.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm thức dậy ăn sáng, lúc Hạng Chương trên người khoác bộ quần áo ngủ đi ra nhìn thấy tôi thì ngây ra một lúc: “Tối qua cô có về à?”
Tôi vội vàng uống nốt ngụm sữa cuối cùng, xách túi ra ngoài.
Buổi chiều khi đứng ở quảng trường trung ương phát đơn, Hạng Chương đột nhiên gọi điện cho tôi, hỏi tôi về mối quan hệ giữa tôi và Nhạc tổng.
“Phòng nghiệp vụ tổng công ty cử người đến, nói là lúc đầu hợp đồng với Thương mại Đà Trường là do cô tiếp nhận, hơn nữa còn là cô với Linh Nhạc đích thân kí, có phải vậy không?”
“Ờ…” Tôi không trực tiếp phủ nhận “Hỏi cái này để làm gì?”
“Bên phía tổng công ty hình như có nghiệp vụ gì đấy cần bàn luận với Nhạc tổng, bên phòng nghiệp vụ hy vọng cô có thể đảm nhận chức vụ người ngoài biên chế, dù gì cô cũng quen biết với Nhạc tổng.” Hạng Chương trả lời.
Tôi cười lạnh nhạt, thẳng thừng từ chối: “Không rảnh!”
Tôi chỉ mong sao cả đời này cũng đừng gặp lại cái tên Nhạc Long kia nữa, dựa vào đâu mà triệu tập tôi chứ?
“Có tiền đấy! Tôi đã đồng ý hộ cô rồi! Bây giờ cô đến cổng bệnh viện đợi đi!” Hạng Chương căn bản không thèm quan tâm đến lời từ chối của tôi, thẳng thừng ra lệnh, “Tôi chỉ cho cô thời gian 10 phút, đến lúc đó phải nhìn thấy người, Đồng Kha Kha, đừng chọc tức tôi!”
Anh ta đây là đang uy hiếp, còn tôi ngoài việc chấp nhận lời uy hiếp đó ra thì không còn lựa chọn nào khác.
“Biết rồi, nhớ kĩ trả tôi tiền!” tôi bực dọc trả lời, cúp máy rồi nhanh chóng đi đến bệnh viện mà Hạng Chương nói.
Đứng trước cổng bệnh viện đợi một lúc, tôi thấy một người mà trước nay chưa từng nghĩ sẽ gặp lại- Quý Vân.
Đột nhiên ngờ ngợ ra, tại sao lại cứ bắt một người đã từ chức ở phòng nghiệp vụ, rồi lại từ chức ở tập đoàn Thiên Hoa quay lại chứ, chắc chắn là do Quý Vân cố tình.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta tiến lại gần mình: “Quý Vân, cô như này là muốn làm gì?”
“Chả làm gì cả, nhờ phúc của cô mà hợp đồng của Thương mại Đà Trường đã chuyển sang tên tôi, cho nên bây giờ nghiệp vụ bên Bắc Thành vẫn do tôi đảm nhiệm, lần này Nhạc tổng nằm viện, về tình về lý tôi đều nên đến thăm, nhưng tôi chưa từng tiếp xúc với ông ấy, thì chi bằng đem theo cô- người đã từng tự mình tiếp xúc với ông ấy.”
Cô ta nói một cách hời hợt, thế nhưng tôi lại nghe đến chột dạ, đặc biệt là mấy chữ tự mình tiếp xúc, tôi liền nhớ đến những lời mà Nhạc Long nói với Cố Thanh Thiên.
Đầu óc tôi nhanh chóng muốn tìm một lí do nào đó để thoái thác, Quý Vân đột nhiên lại gần tôi, ở khoảng cách gần tôi nhất, nói nhỏ: “Đồng Kha Kha, tôi đã từng tiếp xúc với Nhạc tổng, ông ta là người như thế nào tôi hiểu rất rõ, nguyên nhân mà cô có thể lấy được hợp đồng, tôi đại khái đã đoán ra được.”
“Không biết rằng Hạng Chương nhà cô có biết cô là loại người như vậy không?”
“Cho cô một cơ hội, để cô ôn lại chuyện cũ với Nhạc Long, giúp tôi hoàn thành dự án trong tay này, tôi sẽ trích cho cô 240 triệu, thế nào?”
Tôi sững sờ lùi ra sau một bước, nhìn nụ cười châm biếm trên khuôn mặt cô ta, thật sự muốn cho cô ta một bạt tai, đập tan mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu của cô ta.
Quý Vân lạnh lùng nhìn tôi: “Vào đi, Hạng Chương nhà cô nói cô nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ tôi, đừng làm tôi thất vọng đấy.”
Cô ta vừa nói, vừa sải chân trên đôi giày cao gót đi vào bệnh viện, trên tay còn cầm một lãng hoa.
Tôi nghiến răng, muốn quay người rời đi, thế nhưng nghĩ đến lời đe dọa của Hạng Chương, tôi lại không thể không cứng đầu lại bước vào trong.
Theo sau Quý Vân đi vào thang máy, bước vào một phòng bệnh VIP giống như phòng tổng thống vậy, tôi vừa vào đã trông thấy Nhạc Long đang nằm trên giường, trên đầu quấn gạc trắng, còn trùm lên cái lưới màu trắng.
Cái điệu bộ của ông ta nhìn trông rất buồn cười, nhưng tôi cười không nổi.
Quý Vân đã nhiệt tình bước đến chào hỏi, còn đặt quà trên tay xuống tủ đầu giường.
Tôi căn bản đứng cúi đầu không có ý định tiến lại, nhưng tiếng hét của Nhạc Long lại khiến tôi ngẩng đầu dậy.
Anh ta chỉ vào tôi, khuôn mặt dữ dằn: “Cô đến làm gì? Ai sai cô đến? Có phải cô nghĩ có Cố Thanh Thiên che chở cho cô, thì tôi không dám làm gì cô không?”
“Họ Đồng kia, cô tốt nhất đừng rời khỏi mắt Cố Thanh Thiên, chỉ cần cô lọt vào tay tôi, tôi sẽ giết cô, cô có tin không?”
Tôi sững người ra, Quý Vân cũng sững lại, có điều cô ta nhanh hơn tôi, cười nói: “Nhạc tổng, anh đừng tức giận, nếu anh không muốn nhìn thấy cô ta, tôi lập tức bảo cô ta ra ngoài là được.”
Nói xong, cô ta trừng mắt nhìn tôi: “Còn đờ ra làm gì? Đi đi!”
Tôi giật mình, hoảng loạn vội vàng đi ra, bước đến cửa, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng liền đứng lại quay người nhìn Nhạc Long hỏi: “Nhạc tổng, chúng ta có phải có hiểu lầm gì không?”
Tôi không hiểu chuyện mình tự nhiên bị chửi một trận như vậy là tại làm sao? Ông ta hận tôi như vậy chắc chắn phải có nguyên nhân?
“Hiểu nhầm sao? Tôi nằm trong bệnh viện mà còn gọi là hiểu nhầm à? Cô để tôi đập hai chai rượu vào đầu cô thử xem còn hiểu lầm nữa hay không?” Sắc mặt Nhạc Long tái lại quát, “Họ Đồng kia, cô đừng quá hung hăng, tôi đã đồng ý với Cố Thanh Thiên là không truy cứu cô nữa, thế nhưng con mẹ cô mà còn dám đứng trước mặt tôi ra oai nữa, tôi lập tức sẽ cho người làm cho cuộc sống của cô không thể tự lo liệu được!”
“Đồng Kha Kha! Ra ngoài!” Quý Vân bước nhanh đến chỗ cửa, đẩy tôi ra, thấp giọng ra lệnh.
Tôi bị cô ta đẩy ra khỏi phòng bệnh, đầu vẫn còn có chút mơ hồ, cô ta khuôn mặt trắng bệch nhìn tôi: “Đúng là chỉ phá là giỏi, sớm biết thế này đã không để cô đến rồi, bây giờ tôi phải làm sao để thu dọn tàn cục đây!”
“Không ngờ rằng lá gan của cô lớn đến vậy…chà chà, Đồng Kha Kha, tôi thật sự là không nhìn ra tính khí cô lại gớm đến vậy, cái việc động tay đánh người mà cũng có thể làm ra được!”
Xem ra cái việc này ngay đến cả Hạng Chương cô cũng không dám kể! Được rồi! Hôm nay coi như kế hoạch của tôi thất bại, tôi cũng không bán đứng cô, cô đi nhanh đi, đừng có tiếp tục đứng đây chọc tức người khác nữa!”
Cô ta vừa nói vừa đẩy tôi một cái, rồi mới quay vào phòng bệnh.
Tôi ngơ ngác bước về trước một bước, nghe thấy giọng nói phát ra từ phòng bệnh, đó là Quý Vân đang cười trừ xin lỗi Nhạc Long, không quên mắng chửi tôi một trận, nào là không biết tốt xấu gì, nào là lòng dạ độc ác…
Thế nhưng, vết thương của Nhạc Long thực sự là do tôi gây ra sao?
Tôi vỗ mạnh vào đầu, trong đầu mặc dù có hình ảnh rất mơ hồ xuất hiện, thế nhưng hoàn toàn không thể ghép lại vào với nhau được, cũng nghĩ không ra.
Lúc tôi do dự đứng ở phòng bên, sắc mặt Quý Vân không tốt đi ra từ phòng bệnh, sau khi thấy tôi, khuôn mặt đột nhiên căng ra.
“Sao cô vẫn còn ở đây? Không phải bảo cô cút đi hay sao!” Cô ta tức giận nói tôi.
“Quý Vân…” Tôi lí nhí gọi, “Nhạc tổng sao rồi? Ông ta tại sao lại nói là tôi…”
Quý Vân tò mò nhìn vào tôi: “Tự cô làm mà lại không nhớ à?”
“Không nhớ” Tôi lắc đầu.
“Cô không nhớ thì tôi càng không biết! Tôi lại không có mặt ở đó!” Quý Vân cười giễu cợt, cất bước đi luôn.
Tôi sững người một lúc, vội vàng đuổi theo: “Quý Vân, Quý Vân, chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi thật sự không hay biết!”
Mãi đến khi đuổi đến cổng bệnh viện, Quý Vân mới đột nhiên đứng lại, quay đầu chau mày nhìn tôi.