Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 119: Có tin tức rồi



Lúc này Toàn Hà Đăng tìm tôi, chắc chắn là có tin tức của Nám Nám, sao tôi có thể không kích động?

Ngay lúc tôi vô cùng vội vàng này thì chuông điện thoại bỗng reo lên, tôi sợ là Toàn Hà Đăng gọi nên vôi lấy điện thoại ra, nhưng điện thoại hiển thị là Cố Thanh Thiên gọi đến.

Trong lòng bỗng lộp bộp một tiếng, tim vừa rồi còn đập vô cùng nhanh, đột nhiên như muốn ngừng hẳn lại.

Cố Thanh Thiên…Hạng Chương…

Bọn họ rốt cuộc đã nói gì với nhau?

Tôi do dự nghe điện thoại, không đợi tôi nói gì, Cố Thanh Thiên liền nói: “Tôi ở Bắc Thành, cô sang đây!”

“Hả!” Tôi giả ngơ bảo: “Tôi… Cố tổng tôi còn chút việc bận…”

“Cô thì bận cái gì?” Cố Thanh Thiên cười nhạo, “Tôi ở khách sạn đợi cô.”

Anh ta không để tôi cự tuyệt mà cúp điện thoại, là chắc chắn tôi sẽ qua, nhưng tôi…

Cắn răng, tôi tắt máy rồi cất điện thoại vào trong túi, nghĩ một lúc lại thấy không đúng, lỡ Toàn Hải Đông gọi tìm tôi thì làm sao?

Đột nhiên tôi lại muốn mua điện thoại, ít nhất tạm cho Cố Thanh Thiên vào sổ đen, nhưng mà tiền đâu ra?

Dùng tiền của Cố Thanh Thiên mua điện thoại sau đó lại cho anh ta vào sổ đen?

Cảm giác bản thân hơi quá thể thì phải.

Thở dài, tôi lại mở máy di động, tôi hỏi thăm tài xế: “Bác tài, còn xa nữa không?”

“Tầm 10 phút.” Bác tài nói.

Tôi im lặng đếm thời gian, dù mấy giây cũng như thể mấy năm vậy, thế mà 10 phút này kéo dài tận 20 phút mới đến được khu nhà Mỹ Nhĩ nơi Toàn Hải Đông ở.

Một khu chung cư có cái tên rất hay, nhưng vừa nhìn là biết ngay là một khu chung cư cũ xây đã mấy chục năm, bên trong chung cư không cao quá 6 tầng, tường nhà loang lổ, cửa sổ ở các thang lầu đều trống rỗng, có khi đều bị trộm đi.

Tôi hít thật sâu, bắt đầu tìm tầng 9 mà Toàn Hải Đông nói.

Vừa bước được vài bước thì điện thoại lại vang lên, tôi nhìn qua, thấy là Cố Thanh Thiên gọi đến liền bấm tắt tiếng nhét lại vào túi.

Đợi khi tôi tìm được tâng 9 thì điện thoại cũng đã reo ba, bốn lần.

Tôi mặc kệ cứ thế đi lên tầng 6, thở hổn hển gõ cửa.

Toàn Hải Đông mở cửa: “Cô đến nhanh thật, chỗ này chắc khó tìm lắm phải không?”

“Toàn, Toàn tiên sinh….ha…cũng bình thường…”Tôi thở dốc nói, theo anh ta vào trong.

“Điện thoại của cô kêu kìa.” Toàn Hải Đông quay đầu nhắc tôi.

Tôi cầm điện thoại tắt đi, tắt máy, cười với anh ta một cách ngây ngô: “Không có gì, kệ nó đi.”

“À…” Toàn Hải Đông gật đầu, chỉ cái điện thoại trong phòng khách, “Camera giám sát hôm đó tôi tìm được giúp cô rồi, cô xem thử đi.”

“Tìm được thật rồi sao?!” Tôi không kìm được mà kêu lên, không thể kìm nỗi nỗi lòng mừng như điên, hai ba bước chạy đến trước máy tính.

Trình phát video vẫn đang mở, tôi bấm play, nhìn thấy con đường tối om, cẩn thận nhìn một hồi, liền nhận ra đúng là chỗ cửa khu chung cư tôi sống.

Không hề có âm thanh, chỉ là một con đường yên tĩnh, thỉnh thoảng có người xe qua lại…

Cho đến khi nhìn thấy chính mình đi ra từ chung cư, đứng ở cửa đi qua đi lại, tôi liền vô cùng kích động, ngón tay không kìm được mà run run.

Vốn tưởng lập tức sẽ nhìn thấy hung thủ lộ diện, không ngờ mìnhi tận lúc kết thúc, ngoại trừ thấy mấy cái xe ra vào thì có mình tôi như điên dại mà chạy qua chạy lại, hoàn toàn không có bóng dáng của Nám Nám.

“Đây là…” Tôi mờ mịt mà quay vòng nhìn về phía Tpàn Hải Đông.

Anh ta đi qua chỉ vào màn hình lúc tôi lần đầu tiên ra ngoài, mà giải thích.

“Lúc cô ra ngoài, thì con cô vẫn còn trong nhà đúng không? Sau đó thì đây… lúc cô quay lại, thì con cô đã mất tích.”

“Khoảng cách thời gian trong này dù khá là dài nhưng chỗ chung cư của cô là khu mới, nên người ở cũng không nhiều, thế nên người xe ra vào cũng không nhiều…”

“Đây, chính là mấy chiếc xe này.”

“Tôi giúp cô điều tra rồi, mấy cái xe này đều sống cùng khu chung cư với cô, chỉ có chiếc này…”

Toàn Hải Đông chỉ vào chiếc xe đứng đối diện tôi ở cửa chung cư nói: “Cô xem cái xe này, lúc cô đi, thì nó cũng đi vào khu chung cư, tầm 20 phút sau mới rời đi, sau đó thì không thấy xuất hiện nữa.”

“Camera giám sát của hai ngày sau đó tôi cũng xem rồi, các xe khác đều ra vào bình thường, chỉ có chiếc xe này là không thấy xuất hiện. Cô có ấn tượng gì với chiếc xe này không?”

Toàn Hải Đông chỉ vào chiếc xe ô tô màu đen hỏi tôi.

Tôi nhìn kĩ một lúc, sau đó liền lắc đầu: “Tôi chỉ nhớ dường như tôi đã chắn đầu xe của người ta, còn lại thì không có ấn tượng gì.”

“Thế thì hơi khó rồi.” Toàn Hải Đông nhíu mày nói.

“Theo suy đoán của tôi thì con của cô chắc là bị chiếc xe này bắt đi. Nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Tôi nắm lấy cánh tay anh ta, “Anh tra được rồi sao? Anh có thể tra được đúng không?”

Toàn Hải Đông lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không tra được thông tin của chiêca xe này.”

“Không tra được?” Tôi ngẩn người ra, một lúc sau mới phản ứng được, nắm chặt anh ta hỏi, “Sao lại thế được? Mấy xe khác anh đều tra được, tại sao chiếc này lại không được?”

“Anh…anh muốn tiền phải không? Anh muốn bao nhiêu anh nói, tôi sẽ cho anh mà!” Tôi vội vã nói với anh ta.

Toàn Hải Đông nhíu mày: “Cô Đồng, xin cô bình tĩnh chút, tiền kiếm được thì phải kiếm, nhưng không kiếm được thì cô có cho tôi cũng không dám nhận.”

“Tôi thật sự đã điều tra về chiếc xe đó rồi, hoàn toàn không có thông tin, thế nên tôi mới bảo có lẽ là chiếc xe này đã bắt cóc con cô, tôi nghĩ cô vẫn nên nghĩ kĩ lại xem có manh mối gì không.”

“Chỉ cần cô nghĩ ra manh mối gì, chúng ta có thế lần theo đó mà tiếp tục điều tra.”

Toàn Hải Đồn nói một cách vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói dối, tôi ngơ ngác mà buông thõng tay xuống, cố gắng nhớ kĩ lại chuyện đêm hôm đó.

Nhưng lúc đó tôi đang vô cùng tức giận, làm sao còn có thể chú ý người khác?

Nghĩ một hồi lâu mà trong đầu vẫn cứ trống rỗng, tôi ôm đầu rên rỉ, dùng tay đấm mạnh vào đầu mình.

“Tôi không nghĩ ra được! Không nghĩ ra được!”

“Cô Đồng, cô bình tĩnh chút.” Toàn Hải Đông vội giữ chặt tôi nói.

Tôi không thể nào bình tĩnh được!

Tôi làm sao có thể bình tĩnh được? Những kẻ xấu xa đó đã từng ở trước mặt tôi, mà tôi lại chẳng hề hay biết, chỉ trơ mắt nhìn chúng đi vào chung cư nơi tôi ở, bắt con tôi đi!

Mà lúc đó, tôi lại còn đi đi lại lại trên đường.

Nếu sớm biết…

Nếu như thế giới này thật sự có nếu như, tôi chắc chắn sẽ không ra khỏi nhà, cũng sẽ không để chiếc xe ấy đi vào khu chung cư, tôi chắc chắn sẽ xem kĩ người ngồi trong xe là ai!

Thế nhưng, trên đời này làm gì có nếu như!

“Toàn tiên sinh!” Tôi vội nắm thật chặt lấy tay của Toàn Hải Đông, “Anh lợi hại như vậy, anh chắc chắn có cách mà đúng không!”

Tôi vừa nói vừa muốn quỳ xuống, nhưng Toàn Hải Đông lại dùng tay nâng tôi dậy.

“Cô Đồng à, cô đừng làm thế, cô mau đứng lên đi.”

“Toàn tiên sinh, tôi cầu xin anh, cầu xin anh…”

Toàn Hải Đông thở dài: “Cô ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện, việc này không vội được.”

Tôi gật đầu thật mạnh, ngoan ngoãn ngồi xuống, quy củ mà nhìn anh ta, đợi nghe anh ta nói gì tiếp.

Toàn Hải Đồn im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Cô Đồng, video giám sát tôi đã giúp cô tìm được, cô cũng xem rồi, có thể tra tôi đều giúp cô tra rồi, trước cô có nói, xem được liền trả thêm cho tôi 30 triệu.”

“Mà còn…nói sao đây nhỉ, tôi không phải cố ý đòi cô tiền, mà thông tin của chiếc xe đó thì tôi khó mà tra được, nên chắc tôi phải nhờ đường khác, thế nên có thể mất khá nhiều tiền…”

“Tôi đưa! Tôi đưa!” Tôi lập tức trả lời.

“Vậy được, cô bay giờ đi rút thêm 60 triệu đến, hợp đồng của chúng ta sẽ tiếp tục, bảo đảm sẽ cố gắng hết sức để nghĩ cách tìm ra chiếc xe đó, cô thấy sao?” Toàn Hải Đông nhìn tôi nói.

Tôi không hề do dự đứng dậy: “Tôi sẽ đi ngay, gần đây có ngân hàng không?”

“Tôi đưa cô đi.” Toàn Hải Đông trả lời.

Tôi cùng anh ta ra cửa xuống dưới tầng, anh ta dắt ra một chiếc xe đạp điện cũ bảo tôi ngồi lên.

Đi qua hai ngã tư mới có ngân hàng, anh ta đợi bên ngoài còn tôi tìm một máy ATM để rút 60 triệu.

Nhưng trong lòng tôi có chút sợ hãi.

Tôi không biết nếu Cố Thanh Thiên phát hiện tôi lại rút 60 triệu sẽ có phản ứng thế nào, mà tôi còn không thèm nghe điện thoại của anh ta.

Lắc lắc đầu, những chuyện đó không quan trọng, cùng lắm thì tôi đi xin lỗi anh ta, ngủ với anh ta, dù sao thì đều có thể bồi thường được, nhưng tin tức của Nám Nám thì không thể ngừng được.

Cất tiền vào trong túi da, ngón tay chạm vào điện thoại, tôi hơi run rẩy, hít sâu, hít sâu, cho đến tận khi bản thân bình tĩnh lại, mới thẳng lưng đi ra ngoài.

“Toàn…”

Khi nhìn thấy bóng lưng của Toàn Hải Đồn, tôi liền kêu anh ta một tiếng, tiếp đó tôi liền vội quay vào phòng máy ATM, thế nhưng đã không kịp rồi.

Người đứng ở đối diện Toàn Hải Đông khuôn mặt âm trầm nhìn tôi.

Nhạc Long? Sao anh ta lại ở đây? Anh ta quen Toàn Hải Đông?

Trong đầu tôi tràn ngập những câu hỏi, không biết nên đi ra hay tiếp tục núp đi, tôi đứng ở cửa, tiến thoái lưỡng nam.

Sau đó tôi thấy Nhạc Long đẩy Toàn Hải Đông ra, bước nhanh đến chỗ tôi.

Ánh mắt của anh ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, tôi đột nhiên nhớ lời anh ta nói lúc trong bệnh viện.

Anh ta đã nói, nếu tôi dám xuất hiện trước mặt anh ta thêm lần nữa, thì anh ta sẽ giết chết tôi.

Tôi sợ hãi không thôi, vội đóng thật chặt cửa phòng ATM, giữ chặt không buông.

“Con khốn! Mở cửa!” Nhạc Long dùng lực kéo tay cầm trên cửa phòng ATM, tôi sợ đến mức không dám nói gì.

Cũng may Toàn Hải Đông chạy qua, ngăn Nhạc Long lại: “Ông làm gì đấy?”

“Họ Toàn, ông cút sang một bên cho tôi, tôi cùng con mụ này có chuyện lớn đấy, ông không quản được đâu.”

Nhạc Long vừa nói vừa đẩy Toàn Hải Đông ra.

Toàn Hải Đồn cũng lấy tay đẩy ngược lại anh ta: “Họ Nhạc, ông mới phải cút ấy, người của tôi mà ông cũng dám đụng vào?”

Nhạc Long sửng sốt, khuôn mặt đen như nhọ nồi: “Ông nói gì? Cô ta là người của ông? Ha! Ha ha! Ông còn không tè một bãi ra đây xong soi thử xem, con đàn bà như vầy ông muốn là được hay sao?”

“Tôi cảnh cáo ông, mẹ nó đừng có mà ở đây cản trở, tôi muốn tính sổ với cô ta!”

Nhạc Long nói, rồi đẩy Toàn Hải Đông ra nhưng không được, liền quay đầu nhìn, cao giọng hét toáng lên: “Bà mẹ nó người chết hết đâu rồi! Không biết qua đây giúp à?!”

Tôi vô cùng hoảng sợ, thấy từ xa có hai người mặc đồ đen nghe thế liền đi đến.

Đây là bảo tiêu của Nhạc Long đúng không?

Ba người bọn họ, Toàn Hải Đông chắc chắn không địch lại được, hôm nay tôi phải chết ở đây hay sao?

Vô ý thức nhìn sang Toàn Hải Đông, sắc mặt anh ta nghiêm túc hơn bao giờ hết, như thể đang sẵn sàng nghênh địch.

Tôi, tôi không thể liên lụy anh ta!

Trong đầu tôi bỗng nổi lên một ý nghĩ.

Cũng không để ý sợ hãi, tôi đẩy mạnh cánh cửa thủy tinh, xông ra nói: “Nhạc tổng, anh có chuyện gì thì cứ tìm tôi, tôi…”

Còn chưa nói xong, đột nhiên bị người nắm lấy tay, tiếp đó bị kéo lảo đảo chạy về phía trước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.