Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 122: Lời oán giận của cậu em trai



Toàn Hà Đăng có chút nghi ngờ cùng bất mãn: “Sao lại nói như vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Toàn tiên sinh, anh giúp tôi che giấu đi. Anh cũng biết tôi một lúc bỏ ra nhiều tiền như vậy thì kiểu gì cũng phải có điều kiện, anh yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh đâu!” Tôi khẩn cầu.

“Được, khi nào có người hỏi tôi sẽ nhớ kỹ.” Toàn Hà Đăng trả lời.

Ngừng hai giây, anh ta bỗng do dự: “Cô Đồng, hôm nay đi hơi vội, tôi vốn định dặn cô mà quên mất, có điều giờ vẫn kịp, nếu như cô đắc tội Nhạc Long, tốt nhất là đi ra đi vào nên cẩn thận một chút, anh ta là người có thù tất báo.”

“Ừ tôi biết, tôi sẽ chú ý, cảm ơn anh.” Tôi cảm kích nói.

“Thật ra nếu như có thời gian, cô có thể đến phòng hành chính của tôi để hỗ trợ, cũng chẳng bắt cô làm việc gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy chẳng may gặp được Nhạc Long, cô ở bên cạnh tôi cũng an toàn hơn một chút” Anh đề nghị.

Nghe thấy lời đề nghị của Toàn Hà Đăng, tôi có hơi lung lay.

Nếu như thật sự có thể đến hỗ trợ ở phòng hành chính của anh ta, thì đồng nghĩa với việc tôi có thể biết được tin tức của Nám Nám trong khoảng thời gian sớm nhất, như vậy tôi sẽ càng gần Nám Nám hơn.

Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự, kích động đồng ý.

Có lẽ là Toàn Hà Đăng không ngờ rằng tôi sẽ đồng ý thẳng thừng như vậy, nghi ngờ hỏi: “Cô Đồng, cô không cần trở về bàn bạc một chút à? Chồng cô sẽ chấp thuận sao?”

“Không sao!” Tôi lập tức nói, “Anh ta chưa bao giờ nhúng tay vào việc của tôi!”

“Vậy được, sáng ngày mai cô đến văn phòng của tôi, chúng ta sẽ thảo luận chi tiết hơn.” Toàn Hà Đăng tán thành.

Đương nhiên là tôi luôn miệng đáp ứng, cứ tiếp tục như vậy, cho dù Cố Thanh Thiên có hỏi lại, thì tôi lại càng thêm chắc chắn.

Về đến nhà, Hạng Chương mặt mày sa sầm ngồi trong phòng khách, không trông thấy bóng dáng Hạ Khải Quyền, đoán rằng hai người bọn họ cãi nhau, có điều chuyện này cũng chẳng liên quan mìnhi tôi, nên tôi trực tiếp về thẳng phòng ngủ.

“Đồng Kha Kha!” Hạng Chương gọi giật lại, “Sao cô về muộn thế hả? Tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng có lêu lổng lăng nhăng ở bên ngoài, ngoan ngoãn ở trong nhà, nghe chưa?”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Xin lỗi, bắt đầu từ ngày mai tôi phải đi làm, không rảnh ngồi mọc rêu ở trong nhà.”

“Đi làm? Không phải đưa cô tiền sinh hoạt rồi à, cô còn ra ngoài làm việc?” Hạng Chương lập tức trách mắng.

“Tôi muốn tiêu rất nhiều tiền, anh cho tôi chắc? Hay là anh nhớ ra tiền hồi môn của tôi để ở chỗ anh rồi, nên tính trả lại?” Tôi lạnh giọng, “Hơn nữa, Hạ Khải Quyền không thích tôi suốt ngày ngồi nhà, anh ta còn đòi tôi tiền sinh hoạt, anh cho không?”

Nghe được ba chữ Hạ Khải Quyền kia, Hạng Chương lập tức hết cáu kỉnh, cau mày nói: “Được, tùy cô, nhưng chúng ta đã nói rõ với nhau rồi, không thể chậm trễ chuyện con cái!”

Tôi yên lặng cười khẩy, trở về phòng ngủ đóng cửa lại.

Tựa vào cánh cửa, tôi nghe thấy Hạng Chương đi đến trước phòng Hạ Khải Quyền, gõ cửa gọi tên của anh ta, giống như đang dỗ dành, bảo anh ta đừng giận gì gì đó nữa.

Tôi không bật đèn, đến trước giường rồi thẫn thờ ngồi một lúc trong bóng tối, lát sau gọi điện về nhà.

Người nghe điện thoại không phải mẹ, mà là đứa em trai Đồng Vĩ Phong, tôi có chút kinh ngạc: “Em trai? Sao em lại ở nhà? Được nghỉ học rồi à?”

“Không có.” Giọng điệu nó có chút khó chịu, “Em nghe mẹ nói bố không khỏe, nên trở về xem thế nào.”

Tôi lập tức giật nảy mình.

Có thể khiến cho đứa em luôn muốn ở lì trong trường suốt kỳ nghỉ mà không muốn về nhà kia phải quay về một chuyến như vậy, bệnh của bố lại nặng thêm hay sao?

“Bố thế nào rồi?” Tôi vội vàng hỏi.

“Vẫn ổn, nhưng bố không chịu đến bệnh viện kiểm tra, nên mẹ bảo em trở về dẫn ông đi.” Em trai trả lời.

Tôi nhẹ nhàng thở ra: “Vậy em nhớ kiểm tra xong thì nói chị biết kết quả, chị ở xa quá, bố mẹ đành nhờ cả vào em.”

Em trai đồng ý, đột nhiên nói: “Chị, em hỏi chị chuyện này.”

“Ừ? Chuyện gì?”

“Nghe nói chị mua cho Hạng Ân iphone 7plus.” Giọng em trai có chút không vui.

Tôi ngẩn người: “Làm sao em biết?”

“Nó sớm lên mạng khoe khoang với em rồi, chỉ là em vẫn nhịn chưa hỏi chị thôi. Giờ vừa vặn chị gọi về, em liền hỏi một chút có phải thật vậy hay không.” Em trai hỏi.

Sau khi tôi kết hôn cùng Hạng Chương, người trong nhà đều thêm Zalo của nhau, lại không nghĩ mìnhi Hạng Ân sẽ lên mạng khoe khoang cái này với em trai, nghĩ mìnhi chiếc điện thoại tôi mua cho nó cũng chỉ là hàng nội địa có tiền triệu, đột nhiên có hơi áy náy.

“Em trai...”

“Chị, em muốn biết có phải thật thế hay không! Một cái 7PLUS có giá 18, 19 triệu nhỉ? Chị cứ thế mà hào phóng mua luôn cho nó?”

Tôi khô khốc trả lời: “Ừ... đứa nhỏ đòi, anh rể em liền mua cho nó...”

Bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, tôi nghe thấy tiếng thằng bé thở phì phò.

“Em trai, em đừng nóng giận, em cũng biết anh rể em bọn họ rất thương Hạng Ân, con bé muốn cái gì, trong nhà đều sẽ tận lực đáp ứng, cho nên...”

“Thì ra người nhà chúng ta căn bản chẳng có ai thương em cả!” Thằng bé nén lửa giận, “Nó đòi di động đắt tiền như vậy, mấy người nói mua liền mua, còn em thì sao? Em muốn đổi điện thoại còn phải dè dặt xin mấy người, mua hàng cấp thấp thì thôi đi, còn bị anh rể mắng một trận, bảo em tập trung vào việc học hành...”

“Chị, bọn chị nặng bên này nhẹ bên kia cũng không cần rõ ràng thế chứ? Thì ra chị lấy chồng rồi, thì Hạng Ân mới là người nhà của chị, em chẳng là cái gì hết đúng không? Chị thật làm em thất vọng!”

“Không phải như vậy đâu, em trai...”

Không đợi tôi nói hết, thằng bé liền dập máy.

Tôi nắm di động, lòng vô cùng ân hận, Hạng Ân là bảo bối nhà bọn họ, em trai cũng là bảo bối của nhà chúng tôi mà!

Tôi âm thầm thở dài, nghĩ một lúc lại gọi điện về, lần này là mẹ nghe máy, vừa nghe liền hỏi: “Kha Kha, nãy sao con lại cãi nhau với em rồi? Trông nó tức đến cái độ...”

“Không có, không cãi nhau.” Tôi nhẹ giọng nói, “Mẹ, mẹ để em nghe máy đi, con có lời muốn nói với nó.”

“Nó về phòng rồi khóa trái cửa, mẹ thấy chắc nó không muốn nghe đâu, con chờ ngày mai nó hết giận rồi gọi lại.” Mẹ khuyên nhủ.

Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng, lại cùng bà nói chuyện phiếm vài câu, hỏi tình huống của bố.

Mẹ nói bố tính tình rất bảo thủ, lúc nào cũng đau tim hụt hơi không có sức lực, cả ngày cứ mua bừa thuốc về để uống, không đi bệnh viện kiểm tra đàng hoàng, nói bệnh viện không tốt, quá phí tiền, gần đây trông sắc mặt ông rất kém, mẹ hết cách mới gọi em trai về, bảo nó khuyên nhủ bố đi bệnh viện.

“Bố của con ấy, giờ cũng chỉ chịu nghe lời của em con, mẹ nói cái gì ông cũng phải đốp chát lại trăm câu để bắt bẻ, thật sự tức chết mất.” Mẹ bực dọc.

“Sức khỏe bố không tốt, tâm tình cũng xấu theo, mẹ nhịn bố một chút, bố muốn làm gì, muốn nói gì, mẹ chỉ nghe chỉ nhìn thôi chứ đừng can thiệp vào.” Tôi khuyên.

Mẹ thở dài: “Mẹ biết, thôi, không nói chuyện bố con nữa. Con gần đây thế nào? Nám Nám sao rồi? Béo lên hay là lại sụt cân? Sữa vẫn có đủ chứ?”

“Đều ổn cả.” Tôi nhẹ giọng, “Mẹ, mẹ đừng lo cho con. Nám Nám còn quá nhỏ, chờ đứa nhỏ lớn hơn chút nữa, con sẽ đưa nó về gặp mọi người, lâu như vậy không trở về nhà, con nhớ mọi người lắm.”

“Ừ, trẻ con đổi môi trường sống dễ sinh bệnh, con cũng đừng vội, chờ nó lớn hơn, cứng cáp hơn một chút, thì về đây ở một thời gian.” Mẹ ngược lại lại khuyên nhủ tôi.

Tôi cố nén nước mắt đồng ý với mẹ, sợ mẹ phát hiện mình không ổn, nên vội vội vàng vàng tạm biệt bà rồi cúp điện thoại.

Nào có ai như tôi, chưa từng đưa con gái về thăm ông bà bao giờ, cũng may họ không nghĩ gì nhiều, nếu không thật sự là giấy không gói được lửa, tôi quả thực không dám tưởng tượng, nếu người trong nhà mà biết thì sẽ có phản ứng gì.

May thay, cô em chồng kia chỉ nhớ khoe khoang điện thoại, mà không kể chuyện này cho người nhà của tôi.

Mệt mỏi nằm trên giường, đợi tâm tình bình tĩnh trở lại, thấy không an tâm lắm nên tôi gửi tin nhắn cho đứa em, giải thích cho nó nghe rồi bảo nó đừng nóng giận, mong nó nói chuyện với mình.

Không lâu sau thằng bé liền trả lời lại, nói di động của nó dùng lâu cũ rồi, muốn đổi một cái giống Hạng Ân.

Nhìn tin nhắn, tôi không biết nên trả lời thế nào.

Nếu tôi có tiền, tôi liền không nói hai lời mua luôn cho nó 8 chiếc 10 chiếc, nhưng hiện tại...

Một lúc sau, em trai lại gửi tin, hỏi tôi sao không trả lời, có phải không muốn đồng ý hay không.

Tôi vội vàng gõ chữ: Em trai, không phải chị không đồng ý, mà giờ chị thật sự không có tiền, em thông cảm cho chị, chờ chị đi làm kiếm tiền rồi mua cho em, được không?

Sau đó thằng bé không nhắn lại nữa, tôi gọi điện nhưng nó tắt máy luôn.

Tôi biết, nó đang giận tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cầm lấy túi, sờ tấm card bên trong.

Thật ra, chỉ cần da mặt tôi dày hơn chút nữa, tôi có thể dùng tiền của Cố Thanh Thiên mua một chiếc di động tốt nhất cho nó, nhưng mà tôi không thể.

Chuyện của Nám Nám cần đến tiền, tôi thật sự không còn cách nào mới dùng tiền của anh ta, di động của em trai chưa quá cần thiết, tôi không thể dùng số tiền ấy, có lẽ ngày mai thật sự tôi phải cùng Toàn Hà Đăng nói chuyện thật tử tế, đi theo anh ta làm việc, gom góp ít tiền mua cho em trai một chiếc di động mà nó muốn.

Cùng lắm là dành dụm trong hai ba tháng, rồi xin Hạng Chương một ít...

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi dễ chịu hơn hẳn, xác định xong mục tiêu này rồi mới an tâm đi ngủ.

Sau khi trời sáng, lòng tôi tràn ngập hi vọng đi đến chỗ Toàn Hà Đăng, gõ mãi anh ta mới mở cửa, đầu tóc rối tung, mắt nhắm mắt mở, vừa nhìn đã biết là chưa tỉnh ngủ.

“Xin lỗi, quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi.” Tôi có hơi ngại ngùng.

Anh ta lắc đầu: “Không sao, cô vào trong ngồi trước đi, tôi đi sửa soạn một chút.”

Toàn Hà Đăng nói xong thì xoay người đi vào trong, tôi liền bước theo.

“Cô cứ thoải mái ngồi đi.” Anh ta nói cũng không quay đầu lại, đi vào căn phòng khác.

Tôi đứng ở trong phòng khách nhìn xung quanh một lượt, âm thầm tặc lưỡi.

Lần trước đến đây chỉ chú ý đến video theo dõi trên máy tính, căn bản không nhìn kỹ gian phòng này, hiện tại quan sát tỉ mỉ, chỉ thấy nhức hết cả đầu.

Nơi này có chỗ để mà ngồi á hả? Duy nhất một chiếc sô pha dành cho 3 người thì lại lộn xộn chất đầy quần áo, trên bàn trà còn bừa bãi hơn, nếu tôi không nhìn nhầm, thì hộp cơm chồng trên cùng kia ít nhất cũng phải từ hai ngày trước rồi.

Bồn chồn đứng đó một lúc lâu, Toàn Hà Đăng còn chưa đi ra, tôi không nhịn được tiến lên bắt tay thu dọn.

Mới vừa tìm được cái túi nilon to, ném hết rác tưởi trên bàn trà vào thì Toàn Hà Đăng đi ra, hô: “Này, cô đừng có mà tùy tiện vứt đồ!”

“Tôi không vứt đồ dùng, tôi vứt là vứt rác.” Tôi cho anh ta nhìn túi nhựa.

Anh ta sửng sốt một lúc: “Ô, mấy thứ này sao tôi lại chưa vứt đi nhỉ? Vậy cô vứt đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.