Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 129: Nhục nhã



“Cô Đồng, ăn xong rồi?” Phạm Lương ngồi xuống cười hỏi.

Tôi gật đầu, sau đó nhìn thấy anh ta lấy ra một chiếc hộp đẩy về phía trước tôi.

IPHONE……

Mẹ ơi, đều là những thứ mà tôi muốn có được.

Ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh Phạm, ý của anh là gì?”

“Món quà nhỏ, tặng cho cô, chiếc điện thoại cô dùng không theo kịp thời đại gì cả.” Anh ta cười.

Tôi toát mồ hôi, vội vàng đẩy chiếc điện thoại đắt giá về phía anh ta: “Tôi không cần, anh Phạm cầm lại đi.”

“Tôi giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, tôi đặc biệt mua cho cô đấy.” Anh ta cười tươi, lại đẩy chiếc điện thoại về phía tôi.

“Anh Phạm.” Tôi có chút cuống cuồng, “Tôi mời anh ăn cơm, là vì anh đã giúp tôi, chiếc điện thoại này của anh thực sự là khó có thể giải thích được, không có công lao thì không thể nhận quà, tôi không thể nhận.”

“Đó là vì để cảm ơn cô đã mời tôi uống cà phê.” Anh ta lại cười rồi đẩy lại.

Hai chúng tôi cứ thế đẩy đi đẩy lại, Phạm Lương bỗng nhiên cười “Aaa”: “Ngại quá đi, đừng đẩy nữa, cô cầm lấy đi.”

Bỗng nhiên ngại ngùng, chính là không để cho người ta có chỗ chui xuống vậy? Cảm giác bản thân giống như một người ăn mày được người ta bố thí vậy.

Trán tôi chảy đầy mồ hôi, cố gắng đẩy chiếc điện thoại lại chỗ anh ta: “Anh Phạm, nếu như anh cứ như vậy nữa, tôi sẽ nổi giận đấy!”

Chắc là thấy sắc mặt của tôi không được tốt, Phạm Lương đành phải lấy chiếc điện thoại lại, không nói gì đến chuyện này nữa.

Lúc này, tin nhắn điện thoại kêu lên, tôi đọc qua, là Toàn Hà Đăng gửi, nói là đã chụp được hình ảnh Phạm Lương tặng quà cho tôi, có thể rút lui được rồi, tốt nhất nghĩ một cách gì đó để lúc đi có thể chụp được hình ảnh thân thiết hơn.

Tôi chau mày, có chút khó xử, những thể loại quyến rũ để lừa đàn ông, tôi không hiểu.

“Cô Đồng, cô sao vậy?” Phạm Lương hỏi.

Tôi linh hoạt một chút: “Ừm, tôi có chút việc, tôi phải đi rồi.”

“Đi cùng đi.” Phạm Lương cười, đứng dậy.

Tôi cũng vội đứng dậy, cười: “Sao? Anh chẳng phải còn phải đi đón vợ sao?”

“Đúng vậy lớp học Yoga của cô ấy cũng sắp kết thúc rồi.” Phạm Lương cười.

Đúng là ông chồng luôn sẵn sàng hai tư trên hai tư, tôi thầm thở dài, bước ra khỏi bàn ăn, quay người.

Bước được vài bước ra bên ngoài, một bóng dáng quen thuộc, một khuôn mặt quen thuộc.

Cố Thanh Thiên?!

Đôi chân tôi mềm nũn, suýt chút nữa đã gục xuống đất.

Phạm Lương vội đỡ lấy tôi, mà tôi thì ngơ ngẩn nhìn Cố Thanh Thiên đang đứng trước mặt, tay chân cứng đờ, mồ hôi lạnh toát ra.

“Cô không sao chứ?”

Tôi nghe thấy tiếng của Phạm Lương đang hỏi,nhưng mà tôi không thể nào nói ra được câu nào.

Lúc này, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở bên Cố Thanh Thiên, khoác cánh tay của anh ấy, sau đó đi lại chỗ chúng tôi.

Tôi nhận ra người phụ nữ ấy, chính là Tạ Yên Duyên người bị Cố Thanh Thiên xỉ nhục ở buổi xem mắt, tại sao hai người họ lại ở bên nhau?

Không biết vì sao, nhìn thấy hai người họ thân mật đi đến, trong lòng tôi có chút chua chát.

Nhìn hai người họ đi đến, sau đó đi qua tôi, lướt qua nhẹ nhàng, như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.

Cố Thanh Thiên, ánh mắt nhìn thẳng cứ thế đi lướt qua tôi, thậm chí còn không thèm nhìn tôi một cái.

Tôi mím môi, đứng ngơ ngác, đến lúc Phạm Lương hét lên mấy tiếng, tôi mới có thể tỉnh lại, hồi phục lại tri giác và thính giác, phát hiện bản thân vẫn còn nằm trong lòng của Phạm Lương.

Trời ơi, vừa nãy tôi cũng như thế này? Vậy chẳng phải Cố Thanh Thiên cũng nhìn thấy rồi sao? Anh ấy sẽ không nghi ngờ điều gì chứ?

Tôi bỗng quay người lại về hướng Cố Thanh Thiên, muốn xem xem biểu cảm của anh ấy thế nào, kết quả thấy ánh mắt của Tạ Yên Duyên.

Trong lòng tôi kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại nói với Phạm Lương: “Chúng ta đi thôi.”

“Này! Đợi chút!”

Tiếng nói của Tạ Yên Duyên ở phía sau, còn có thêm tiếng giày cao gót: “Này, nói hai người đó, đợi chút!”

Phạm Lương chần chừ dừng bước quay đầu lại, tôi bất lực thở dài, đứng lại, quay người, nhìn thấy bóng dáng Tạ Yên Duyên đang đi lại, mà Cố Thanh Thiên ngồi yên đối diện chúng tôi không động tĩnh gì.

Tạ Yên Duyên không chần chừ gì đã đi đến trước mặt tôi, chau mày nhìn tôi một lượt.

“Cô này, xin hỏi cô có việc gì sao?” Phạm Lương lịch sự hỏi.

Tôi biết cô ta tại sao lại gọi chúng tôi đứng lại, nhưng tôi không thể nói, cứng đầu đứng nhìn cô ta.

Một người phục vụ mang hai ly nước đến, chắc là đưa nước đến bàn Cố Thanh Thiên, lúc anh ta đi qua, Tạ Yên Duyên bỗng nhiên cầm lấy chiếc ly, hất mạnh vào mặt tôi.

Tôi không kịp phản ứng, hít một hơi, đứng ở đó không hiểu gì.

“Cô làm gì vậy?” Phạm Lương tức giận nói.

“Tôi làm gì, trong lòng cô gái này chắc đã hiểu rõ rồi.” Tạ Yên Duyên ngước cằm lên, lạnh lùng nói, “Cái này là cô ta nợ tôi.”

Cô ta kiêu ngạo nói xong liền quay người rời đi, ngồi vào vị trí đối diện Cố Thanh Thiên.

Từ đầu đến giờ, Cố Thần Tháng giống như một khúc gỗ, không hề động đậy.

“Cô Đồng, cô không sao chứ? Mau lau sạch đi.” Phạm Lương vội lấy chiếc khăn giấy ở bàn bên cạnh đưa cho tôi.

Nước ở trên mặt, rỏ từng giọt xuống người tôi, dưới đất, tôi cầm lấy chiếc khăn, lau qua, cúi mặt nhanh chóng đi ra ngoài.

Phía sau có tiếng bước chân, tôi biết chính là Phạm Lương đi theo tôi, nhưng bây giờ tôi căn bản không có tinh thần để tiếp anh ta.

“Cô Đồng! Cô Đồng!” Phạm Lương vừa nói vừa chạy theo cản tôi lại, “Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao, anh Phạm chẳng phải cần đi đón vợ sao, anh đi đi, không cần lo cho tôi.” Tôi cúi đầu nói nhanh.

“Cô đi đâu vậy, để tôi đưa cô đi.”

Tôi lắc đầu, nét mặt không kìm chế được mất bình tĩnh: “Không cần đâu, anh để tôi một mình một lát được không?”

“Vậy ……. được rồi.” Phạm Lương do dự một lúc, trả lời, “Vậy tôi đi trước đây. À đúng rồi, ở kia có một công viên, lúc này chắc không có ai……”

Tôi quay đầu bước đi.

Lúc này, thực sự không muốn nói gì cả, chỉ muốn tìm một nơi không có người nào.

Đi không xa, đến công viên mà Phạm Lương đã nói, thực sự rất nhỏ, cũng không có người, tôi đứng trên con đường nhỏ đầy sỏi, không ngừng hít thở thật sâu.

Không dễ gì kìm nén giọt nước mắt, ngồi xuống cạnh vườn hoa, Toàn Hà Đăng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

“Tiểu Đồng……”

“Anh Toàn, anh đừng để ý đến tôi, tôi muốn một mình ngồi đây một lúc, anh đi trước đi được không?” Tôi vội nói.

Toàn Hà Đăng đứng đó một lúc, thở dài một tiếng, quay người rời đi.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi, tôi ngồi bên vườn hoa, nắm chặt lấy khuỷu tay mình, không để cho bản thân run lên.

Tạ Yên Duyên nhận ra tôi!

Cô ta tức giận tôi có thể hiểu được, nhưng mà Cố Thanh Thiên thì sao? Rõ ràng tất là đều do anh ấy đạo diễn, tại sao anh ấy không đứng dậy nói giúp tôi lời nào?

Vuốt vuốt mặt, nước ở trên mặt tôi đã khô rồi, nhưng mà tóc vẫn ướt, tất cả những gì vừa xảy ra, tôi thậm chí còn không thể nhớ được đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ được hương vị của nước hất lên trên mặt tôi.

Hít thở thật sâu! Đồng Kha Kha, cô bây giờ chỉ có thể hít thở thật sâu, bình tĩnh lại, xem như chuyện này chưa từng xảy ra! Nghĩ lại, bây giờ cũng được coi như yên bình rồi!

Tôi không ngừng nói với bản thân, không dễ gì có thể bình tĩnh lại.

Đứng dậy, muốn đi, nhưng lại nhìn thấy Phạm Lương đang đứng ở chỗ không xa, tay cầm quần áo không biết lấy ở đâu.

Tôi bỗng nhiên chột dạ, không biết anh ta có nhìn thấy Toàn Hà Đăng không.

“Anh Phạm…..”

Phạm Lương đi đến trước mặt tôi: “Cô ổn hơn rồi chứ?”

“Anh…… anh đến lúc nào vậy?”

“Vừa mới đến.” Phạm Lương cười với tôi, đưa cho tôi bộ quần áo, “Trong xe tôi không còn bộ nào khác, cô khoác vào đi.”

“Không cần đâu.” Tôi lắc đầu.

Ánh mắt Phạm Lương nhìn tôi, cương quyết khoác chiếc áo lên vai của tôi.

Lúc này tôi mới cảm thấy, ly nước vừa nãy đã làm ướt hết áo trước ngực tôi, vốn dĩ có thiết kế ngực thấp, sau khi bị nước làm ướt, đã lộ ra nhiều hơn.

Tôi vội vàng lấy chiếc áo che đi, mất mặt đến nỗi muốn tìm một chiếc lỗ chui xuống.

“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Phạm Lương nói với tôi.

Tôi như thế này cũng không nên để người khác nhìn thấy, chỉ có thể gật đầu đồng ý, đi ra khỏi công viên cùng anh ta.

Kết quả, thật trùng hợp, đúng lúc lại gặp Cố Thanh Thiên và Tạ Yên Duyên.

Trong lòng tôi thầm thở dài, cúi đầu, kéo Phạm Lương đang đứng ngơ người, nói nhỏ: “Anh Phạm, chúng ta đi thôi, nhanh không muộn.”

“Nhanh không muộn? Nhanh để làm gì?” Tạ Yên Duyên chau mày nói.

Đúng lúc tôi đang không biết làm gì, Phạm Lương đột nhiên đưa tay ra ôm lấy vai tôi, không hề khách khí nói với cô ta: “Chúng tôi đi làm gì, hình như không liên quan gì đến cô? Chó khôn không cản đường.”

“Anh——” Tạ Yên Duyên có lẽ không nghĩ rằng sẽ có người nói như thế với cô ta, tức đến không thể nói được gì.

“Chúng ta đi thôi.” Phạm Lương ôm tôi đi về phía xe.

Tôi không dám nhìn biểu cảm của Cố Thanh Thiên, mọi chuyện đã như thế này rồi, tôi chỉ có thể để Phạm Lương ôm lấy, đi lên xe của anh ta.

Sau khi khởi động xe, tôi nhìn vào kính, Cố Thanh Thiên vẫn đứng nguyên vị trí, hình bóng càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng đã biến mất trong tấm kính.

Tôi mím môi, hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngày trước Cố Thanh Thiên thấy ghê tởm khi đi xem mắt Tạ Yên Duyên như vậy, nhưng mà bây giờ lại cùng nhau xuất hiện ở Bắc Thành, xem ra lời khuyên của mẹ anh ấy đã có tác dụng.

Thực ra, anh ấy tìm được bạn gái cũng tốt, nên như thế, chỉ là không biết tại sao trong lòng tôi lại như nghẹn lại.

Có lẽ có bạn gái thì không cần tôi nữa, dù gì anh ta cũng là một ông chủ giàu, tôi nên sợ hãi thì đúng hơn.

Những suy nghĩ linh tinh xuất hiện trong đầu tôi, ngay cả khi Phạm Lương gọi tôi cũng không biết gì, đến khi tiếng nói của anh ta lớn lên, tôi mới bừng tỉnh.

“Sao vậy?” Tôi choáng váng nhìn anh ta hỏi.

“Cô Đồng, tôi đã lái xe lượn ở nơi này hai vòng rồi, cô cũng phải cho tôi biết rằng phải đi đâu chứ?” Phạm Lương cười.

Tôi nhìn về hướng cửa sổ, không phải một nơi quen thuộc, nên nói địa chỉ cho anh ta.

“Nhà cô ở đâu?” Anh ta hỏi.

Tôi lắc đầu: “Cho tôi xuống đó là được rồi, tôi tự về nhà.”

“Bí mật?” Phạm Lương cười hỏi.

“Không phải, tôi không có ý đó, chỉ là tôi……” Trong lòng tôi hồi hộp, vội vàng giải thích.

“Được rồi, không cần giải thích, tôi hiểu.” Phạm Lương lắc đầu cười, “Cô yên tâm, tôi sẽ không hỏi gì nữa.”

Lại gì nữa đây? Tôi chau mày.

Nhưng mà anh ta không hỏi cũng tốt, tôi vốn dĩ cũng không biết tôi sẽ phải trả lời như thế nào, bởi vì tôi không định để anh ta biết tôi sống ở đâu, như vậy việc sau này sẽ không ai biết, tôi còn sợ anh ta sẽ tìm đến nhà tôi tính sổ với tôi nữa.

Yên lặng suốt cả đoạn đường cuối cùng cũng đến nơi mà tôi nói, Phạm Lương dừng xe lại, bỗng nhiên đưa tay ra sờ trên người tôi, sau đó nói với tôi: “Cô Đồng, có thể sử dụng điện thoại của cô không? Điện thoại của tôi hình như không thấy nữa rồi.”

Tôi vội vàng đưa điện thoại cho anh ta: “Không thấy nữa? Không thấy nữa từ lúc nào? Nhanh xem xem có thể gọi được không?”

Phạm Lương cầm lấy điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.