Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 132: Đáng tin không?



Ngày thứ hai thức dậy, tôi mới phát hiện ra, Hạng Chương vốn dĩ không cho tôi cơ hội tìm cách chạy trốn, anh ta trực tiếp khóa trái cửa lại.

Tôi bị nhốt ở trong cái chỗ tam phòng lưỡng sảnh nay, căn bản không thể ra ngoài được.

Tôi đã thử hết một lượt tất cả những chìa khóa có thể lật lại được, vẫn không thể mở được cửa.

Thực sự không biết anh ta dùng cách gì để khóa cửa.

Tôi căm phẫn đến mức muốn đập nát bét tất cả mọi thứ trong căn phòng này.

Gọi điện thoại cho Hạng Chương, tôi yêu cầu anh ta lập tức thả tôi ra, nhưng anh ta cũng chẳng có phản ứng gì, cảnh cáo tôi hãy ngoan ngoãn, đừng gây sự.

Tôi biết tức giận với anh ta cũng chẳng có tác dụng gì, dứt khoát ngắt điện thoại.

Không còn cách nào khác, tôi chán nản nằm ở trên giường, sau đó mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Điện thoại củaToàn Hà Đăng đã đánh thức tôi ra khỏi giấc mộng, nói tôi hãy qua đó một chuyến, có chuyện muốn nói với tôi.

Tôi vô cùng bất lực nói với anh ta rằng bây giờ tôi không thể qua đó được, hỏi anh ta có chuyện gì.

Toàn Hà Đăng im lặng một lúc, gằn giọng nói: “Em Đồng, anh nghiêm túc hỏi em một chuyện, sau khi con em mất, em thực sự có báo cảnh sát không?”

“Đương nhiên! Ngay giờ đầu tiền em liền báo cảnh sát rồi!” Tôi trả lời.

Trả lời xong, trong lòng hồi hộp một lúc.

Nghĩ lại lúc đó, người thực sự báo cảnh sát không phải là tôi, mà là Hạng Chương.

Trong lòng tôi âm ỉ không yên, tôi không nhịn được hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Tôi luôn cảm thấy, cái loại chuyện này vẫn là nên báo cảnh sát giải quyết, em nói em báo cảnh sát rồi, anh cũng không hỏi gì thêm, thế nhưng hôm nay lúc anh đến đó điều tra, phát hiện ra em đã nói dối.”

“Em Đồng, em chưa hề báo cảnh sát có đúng không? Em không tin cảnh sát sao?”

Toàn Hà Đăng nghe qua có chút thất vọng, trái tim tôi lại lập tức bị bóp nghẹt lại.

“Anh nói gì vậy?” Tôi không nhịn được hét lên, “Sao em có thể không báo cảnh sát? Cảnh sát còn đến nhà em lấy lời khai mà!”

“Không hề có lời khai, không hề có ghi chép của cảnh sát, em Đồng, anh thực sự không còn cách nào có thể tin lời em nữa.” Toàn Hà Đăng thở dài nói.

Tôi cầm điện thoại, toàn thân lạnh giá đến run rẩy.

Không hề có ghi chép của cảnh sát? Không có lời khai? Sao có thể như vậy được? Chính tai tôi nghe thấy Hạng Chương báo cảnh sát mà, chính mắt tôi nhìn thấy cảnh sát đến nhà tôi hỏi thăm tình hình mà!

Tôi chưa điếc, tôi chưa mù, tôi chưa điên! Tất cả những chuyện này đều thực sự tồn tại mà, tại sao Toàn Hà Đăng có thể nói như vậy?

Anh ta chắc chắn là đang tìm cớ, không muốn giúp tôi tìm Nám Nám!

Trong lòng tôi không ngừng nén giận: “Anh Toàn, nếu như anh không còn nhẫn nại để tìm Nám Nám thì anh cứ nói rõ ràng với tôi, tôi sẽ đi tìm người khác, anh không cẩn cố tình tìm lí do!”

“Tôi vô cùng khẳng định rằng đêm hôm con gái tôi mất tích tôi đã báo cảnh sát luôn rồi, chính mắt tôi nhìn thấy xe cảnh sát, nhìn thấy người mặc quần áo cảnh sát đến nhà tôi, tôi không hề điên! Cũng không phải đang năm mơ!”

Tôi gần như rát cổ bỏng họng hét ra những lời nói này, đầu điện thoại bên kia, Toàn Hà Đăng im lặng rồi.

Tôi hít sâu một cái, cảm thấy không cần phải phí lời với anh ta nữa, đang muốn ngắt điện thoại, liền nghe thấy anh ta mở miệng nói: “Em Đồng, anh biết em rất khó để có thể hiểu, cho nên mới muốn em qua đây một chuyến.”

“Anh thấy em vẫn nên qua đây đi, nếu không chuyện này khó có thể nói rõ.”

“Dù sao anh tìm trong hồ sơ điều tra có liên quan, cũng không có bất kì ghi chép báo án và lời khai nào liên quan đến nhà em, ngày hôm đó em tự mình báo cảnh sát chứ?”

Nếu như tôi có thể qua đó, tôi sẽ lắp thêm đôi cánh để bay qua đó! Nhưng bây giờ tôi vốn dĩ không thể đi ra ngoài.

Không có cách nào để có thể nói rõ nguyên do, tôi cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, trả lời: “Không phải là em, nhưng là chính mắt em nhìn thấy, chính tai em nghe thấy em… chồng em gọi điện thoại báo cảnh sát!”

Ngay sau đó, Toàn Hà Đăng hỏi ra một vấn đề vô cùng đúng trọng tâm.

“Chồng em có đáng tin không?”

Hỏi xong anh ta lại vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, anh chỉ là theo thói quen mà hỏi, nói cho cùng, làm cái công việc như của bọn anh, đối với bất kì ai cũng sẽ giữ thái độ hoài nghi.”

“Không cần xin lỗi!” Tôi mệt mỏi nói.

Hạng Chương có đáng tin không? Vấn đề này, nếu như không phải anh ta hỏi ra như vậy, có lẽ bản thân tôi cũng sẽ không thể nào nghĩ đến được.

Hạng Chương hoàn toàn không đáng tin! Đây là đáp án duy nhất tôi có thể trả lời, mà bản thân tôi là không hề chú ý đến!

Buổi tối hôm đó, mặc dù tôi em áp ta gọi điện thoại báo cảnh sát, thế nhưng anh ta có thật sự báo cảnh sát không? Tôi lại không được chính tai nghe thấy giọng điệu của cảnh sát ở trong ống nghe.

Sau đó anh ta chạy ra ngoài, hai người đến đây mặc dù lái xe cảnh sát mặc quần áo cảnh sát, thế nhưng bọn họ thật sự là cảnh sát sao?

Tôi rùng cả mình, tận sâu dưới đáy lòng nổi lên những ý nghĩ kinh khủng, gống như có con rắn độc đang quấn chặt lấy tôi vậy.

Buổi tối hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôi lại lần nữa vô cùng căm giận bản thân, chỉ muốn lấy dao đâm vào người hai nhát.

Nếu như ngày hôm đó tôi chưa từng ra ngoài thì tốt biết bao!

Nếu như ngày hôm đó tôi tự mình gọi điện thoại báo cảnh sát thì tốt biết bao!

Nếu như tôi có thể ở nhà đợi đên khi cảnh sát đến, nhìn thấy thẻ cảnh sát của bọn họ, tự mình lấy lời khai thì tốt biết bao!

Nếu như….

Rất nhiều rất nhiều cái nếu như lần nữa đè sụp tôi xuống, mà tôi lại rõ ràng như vậy đến bây giờ, tôi chưa từng nghĩ lại những gì đã xảy ra.

“Anh Toàn….” Tôi run rẩy hét lên, “Có thể….. có thể nhờ anh thêm việc….”

“Việc gì? Nếu như có thể sát nhập vào trong hồ sơ tì Nám Nám, anh có thể không thu thêm phí, nếu như là vụ án khác, anh sẽ thu phí khác, đương nhiên anh sẽ dựa vào mức độ khó dễ, sẽ cho em ưu đãi tương ứng.” Toàn Hà Đăng công tư phân minh nói với tôi.

Tôi rất mơ hồ, vầng sáng trong chớp mắt ở trong đầu, tự nhiên không còn sót lại chút gì.

“Em Đồng? Em Đồng em nói gì đi?”

Âm thanh bên tai làm tôi tỉnh táo lại, tôi tức giận véo vào đùi mình một cái, làm cho bản thân phấn chấn lên.

“Anh Toàn, em muốn làm phiền anh, điều tra chồng em Hạng Chương.” Tôi trầm giọng nói.

“Điều tra chồng em?” Toàn Hà Đăng có chút kinh ngạc, “Điều tra cái gì? Phương diện nào? Ngoại tình? Đánh bạc?”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái giường nhỏ của Nám Nám nói: “Đều không phải! Em nhất thời không nghĩ ra phải điều tra cái gì…. Dù sao cũng chính là điều tra về anh ta, điều tra rõ về anh ta!”

Toàn Hà Đăng lặng lẽ: “Ngày hôm đó là anh ta báo cảnh sát, cho nên em nghi ngờ anh ta?”

“Đúng!” Tôi chịu đựng nỗi đau như dao cắt, chắc nịch nói.

“Theo lí mà nói thì không nên, dù sao cũng là máu mủ mình sinh ra.” Toàn Hà Đăng ngâp ngừng nói.

Tôi cười khổ.

Máu mủ ruột thịt? Hạng Chương thực sự đã từng nói qua bốn từ này?

“Anh không biết là anh ta…. dù sao cứ điều tra đi.” Tôi mệt mỏi nói.

“Được rồi. Việc này đơn giản, giá gốc là ba mươi triệu, anh giảm cho em 20% cho em, em đưa cho anh hai tư triệu là được, nội trong ba ngày anh sẽ đưa kết quả cho em.” Toàn Hà Đăng dứt khoát lưu loát nói.

Gọi điện thoại xong, tôi ngồi ở mép giường, càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh…”

Chả trách mà Hạng Chương nói với tôi rằng báo cảnh sát cũng vô ích!

Tôi vẫn cứ ngu ngốc như vậy mà tin tưởng Hạng Chương, đã từng đứng ở phương diện cảnh sát chính là người sẽ không làm những chuyện về con người như thế này.

Nhưng thực tế thì sao? Chân tướng là gì?

Tại sao anh ta có thể tàn ác như vậy? Nhiều năm như vậy, tôi lại có thể sống cùng với một người tàn ác như vậy, còn tưởng rẳng bản thân hạnh phúc!

Tôi cắn chặt môi, ra khỏi phòng ngủ, đẩy cái ghế băng ra chỗ cách đó không xa.

Tôi phải đợi Hạng Chương trở về, hỏi anh ta rốt cuộc đã làm những gì!

Tôi giống như tảng đá bất động ngồi đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, mãi đến khi cửa phòng mở ra.

Người trở về không phải là Hạng Chương, là Hạ Khải Quyền.

Anh ta bị tôi đang ngồi canh ở cửa làm cho giật nảy mình, chau mày chửi tôi một tiếng.

“Đồng Kha Kha, cô phát bệnh thần kinh gì vậy?”

Tôi vốn dĩ không thèm để ý anh ta, tự nhiên nhớ ra tối hôm đó sau khi tôi rời đi anh ta cũng ở đó, lập tức nhảy ra khỏi ghế.

“Hạ Khải Quyền! Tôi hỏi anh chút chuyện!” Tôi chặn đường anh ta lại.

“Chuyện gì?” Anh ta không chịu được hỏi tôi, lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với tôi, gương mặt không để ý.

Tôi nhìn chằm chằm vao anh ta nói: “Hạ Khải Quyền, buổi tối hôm Nám Nám mất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sau khi tôi rời đi, rốt cuộc ai đã đến đây?”

Hạn Khải Quyền rất nhanh nhìn tôi một cái: “Cô nói gì? Bị đãng trí à? Sự việc lớn như thế, bản thân cô quên rồi sao?”

Anh ta nói dường như rất bình tĩnh, thế nhưng tôi lại có thể nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt anh ta.

Tôi không nhịn được tiến lên muốn giữ lấy anh ta: “Anh nói thật cho tôi! Hạ Khải Quyền, Nám Nám thật sự bị ai bắt cóc đi? Hạng Chương thực sự đã báo cảnh sát sao? Lúc tôi không ở nhà, rốt cuộc Hạng Chương đã làm gì?”

“Cô bị bệnh thần kinh à!” Hạ Khải Quyền đột ngột hất tay tôi ra, lên giọng quát tháo: “Sự việc buổi tối ngày hôm đó bản thân cô rõ ràng biết, còn hỏi cái gì mà hỏi, phiền chết đi được!”

Nói xong, anh ta xoay người muốn rời đi, tôi dễ gì để anh ta rời đi, dùng lực kéo quần áo anh ta lại không ho anh ta đi, liên tiếp truy hỏi anh ta.

Lúc đang lôi lôi kéo kéo, Hạng Chương mở cửa đi vào.

Hạ Khải Quyền lập tức hét lên: “Hạng Chương, Hạng Chương anh mau đuổi con đàn bà điên này đi đi!”

Hạng Chương đến cửa còn chưa kịp đóng, lao đến năm chặt lấy cổ tay tôi: “Đồng Kha Kha, cô làm gì vậy?”

Tay anh ta giống như cái kìm sắt vậy, làm tôi rất đau, tôi đành phải buông Hạ Khải Quyền ra.

“Thật sự điên rồi, Hạng Chương, anh tự mình giải quyết đi!” Hạ Khải Quyền khó chịu nhổ một bãi nước bót vào tôi, đi thẳng ra cửa chính.

Anh ta lại có thể cứ như vậy mà đi sao? Là đang trốn tránh vấn đề của tôi! Anh ta vốn đi không dám đối mặt!

Cho nên, sự việc của buổi tối hôm đó chắc chắn không đúng!

Tôi lập tức xoay đầu trừng mắt về phía Hạng Chương.

Có lẽ anh ta bị ánh mắt hung ác làm kinh động, chau mày buông tay ra: “Lại sao nữa đây? Đồng Kha Kha, cô có thể dừng lại chút được không? Vừa quay lại liền nhìn thấy cô phát điên như vậy thật là làm người ta thấy khó chịu mà.”

“Khó chịu? Anh là khó chịu hay là chột dạ?”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta hùng hổ hăm dọa hỏi.

“Cô là có ý gì?” Anh ta bưc bội nói, “Cô đừng phát điên nữa có được không?”

“Là tôi phát điên hay là anh phát điên! Hạng Chương, rốt cuộc anh có còn là con người hay không? Bỏ đi, vấn đề này tôi vốn dĩ không nên hỏi, nếu anh là người, tôi và Nám Nám cũng sẽ không trở thành bộ dạng như hiện tại.”

“Hạng Chương!” Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, tôi lạnh lùng nói: “Tôi chỉ hỏi anh, ngày Nám Nám mất tích, có phải có người đã đến đây? Là ai? Anh quen biết không? Anh thật sự có báo cảnh sát chứ? Hai người cảnh sát đến hôm đó là ai?”

Tôi rõ ràng nhìn thấy, sau khi tôi hỏi những vấn đề này, lông mày bên trái của Hạng Chương rất nhanh liền giật giật, ánh mắt cũng mập mờ bất định.

Anh ta quả nhiên có việc giấu tôi!

Sau khi sự phẫn nộ qua đi thì lại là sự mệt mỏi bi thương đến cùng cực, tôi nín thở nhìn anh ta, muốn lao vào, tự tay xé nát gương mặt anh ta.

“Hạng Chương, sao anh dám?! Sao anh có thể…. Cho dù anh vẫn không để ý đến tôi, nhưng Nám Nám là con anh, sao anh….”

Tôi kìm nước mắt lại, run rẩy hít vào một hơi, nhìn anh ta lên án.

Đầu lông mày Hạng Chương nhíu chặt lại, sau sự hoảng loạn trong phút chốc, là sự bình tĩnh đến u ám.

“Đồng Kha Kha, cô đang nói cái quả quái gì. Chuyện của Nám Nám đã qua rồi, cái cần làm tôi đều đã làm, cô không phải đã ép tôi gọi điện thoại cho cảnh sát rồi hay sao? Cô cũng tận mắt nhìn thấy cảnh sát đến còn gì, cô còn muốn như thế nào nữa?”

“Chuyện này sau này tôi không muốn nghe thấy nữa, cô ngoan ngoãn quay về phòng đợi đi, ngày mai đi bệnh viện, đợi cô sinh thêm một đứa con, sẽ quên Nám Nám thôi.” Anh ta không chút tình cảm nào nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.