“Sinh con? Anh còn muốn tôi sinh con cho anh sao?” Tôi cười lạnh nhạt, “Hạng Chương, hôm nay anh buộc phải nói rõ cho tôi! Bằng không anh không xong với tôi đâu!”
“Lời tôi nói đã rất rõ ràng rồi, là cô tự nghĩ linh tinh thôi.!” Hạng Chương lớn giọng nói.
Có tiếng ù ù bên tai, tôi nhìn hắn biết rõ trong miệng hắn sẽ không có lấy được một lời nói thật!
Rất tốt! Rất tốt!
“Hạng Chương, truyện này anh không nói cho rõ thì đợi đó mà ngồi tù đi! Tôi lập tức báo công an!”
Tôi hét lên căm giận, bấm gọi 110.
Ngay khi điện thoại được kết nối, Hạng Chương đột nhiên giằng chiếc điện thoại trên tay tôi, đáp mạnh xuống.
Nhìn chiếc điện thoại trên nền nhà vỡ thành hai mảnh, tôi ngây ra một lúc mới nhìn về phía Hạng Chương.
Hắn sợ tôi báo cảnh sát! Hắn nhất định đã làm sai việc gì đó mới đột nhiên tức giận khi thấy tôi muốn báo cảnh sát.
Sau lưng mồ hôi chảy lạnh buốt, giọng nói đó kiến tôi muốn chạy trốn ngay bây giờ, tôi không chút đắn đo cứ thế mà lao thẳng ra ngoài.
“A….” da đầu ập mìnhi cơn đau dữ dội, tôi hét to quay đầu lại.
Sau gáy truyền đến giọng nói u ám của Hạng Chương: “Đồng Kha Kha, cô muốn đi đâu?”
“Anh là cái đồ khốn nạn! Anh là hung thủ! Chính anh là hung thủ!” Tôi hét to giọng mà nói, thắt lưng đột nhiên bị hắn đạp mạnh một phát, nằm lăn ra đất, muốn nhổm dậy nhưng không thể nhổm lên được.
Trừng mắt nhìn Hạng Chương từng bước từng bước về phía tôi, sau đó đi đến trước cửa, khóa cửa lại.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của Hạng Chương như con quỷ dữ dưới tầng địa ngục.
“Anh, anh muốn làm gì?” Tôi sợ hãi toàn thân run lên.
Hắn không nói bất kỳ lời nào, đi về phía tôi, kéo cánh tay tôi lôi vào trong phòng ngủ.
Tôi hoàn toàn chống cự không nổi, bị anh ta lôi vào phòng nhốt trong đó.
“Đồng Kha Kha, cô tốt nhất hãy ngoan ngoãn ở đây, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi thêm lần nào nữa.” Hắn đứng trước cửa hung dữ mà nói.
Cả người tôi run rẩy ngồi trên nền nhà, cũng đấu tranh nhưng tay chân đều bị trói, tôi hoàn toàn không thể động đậy.
“Hạng Chương! Hạng Chương, anh mau thả tôi ra! đây là phạm pháp đó anh có biết không?” Tôi hét khản cổ rát họng để Hạng Chương thả tôi ra.
Hạng Chương trực tiếp đóng cửa, mãi cho đến khi tôi gào thét đến mất giọng, không còn chút sức lực nào anh ta mới cất giọng nói tôi ngoan ngoãn ở trong đó, lúc nào nghĩ thông, không quậy phá nữa mới chịu thả tôi ra.
Cái giọng đe dọa đó của anh ta rất đáng sợ, tôi sợ đến nỗi co rúm người lại hoàn toàn không biết nên làm gì.
Tôi sao lại ngu ngốc đến vậy chứ, tại sao phải trực tiếp đối chất với hắn chứ? Rõ ràng tôi có thể lén lút báo cảnh sát mà?
Bây giờ phải làm thế nào đây?
Tay, chân tôi rất đau, đầu như muốn nổ tung, đau muốn chết đi được, đủ mọi cảm xúc mọi suy nghĩ lẫn lộn chạy khắp từng tế bào não của tôi, tôi thậm chí đã nghĩ đến Hạng Chương vì muốn che giấu tội ác mà giết tôi diệt khẩu.
Cứ như vậy mà trằn trọc nghĩ cả một đêm, ngày hôm sau, Hạng Chương mở cửa, tôi hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hắn
Anh ta cau mày: “Tôi có việc gấp phải ra ngoài, cô ngoan ngoãn ở trong này, đừng có nghĩ đến việc bỏ trốn.”
Nói xong liền khóa chặt cửa phòng lại.
Đói cả một ngày, buổi tối lúc Hạ Khải Quyền mở cửa bước vào, tôi đến nói cũng không nói thành lời.
Anh ta nhíu mày, cầm chai nước đổ cho tôi hai ngụm rồi xé vài miếng bánh bao đút cho tôi.
Tôi ăn như hổ đói, lấy lại chút sức lực, khẩn cầu nhìn anh ta: “Hạ Khải Quyền, anh thả tôi ra có được không? Tôi thề tôi sẽ không báo cảnh sát….”
“Cô tốt nhất là nói ít lại một chút, Hạng Chương trước khi đi đã dặn tôi rồi, mỗi ngày cho ăn hai miếng uống hai ngụm nước đảm bảo cô sẽ không chết được.” Hạ Khải Quyền nhún vai tiếp tục nói, “Còn những chuyện khác đợi anh ta quay về rồi tính tiếp.”
“Anh ta như vậy là phạm tội, anh mà nghe hắn anh cũng chính là đồng phạm, anh hãy nghĩ cho kỹ đi.” Tôi dùng giọng nói đanh thép mà nói.
Hạ Khải Quyền cắn môi lắc đầu: “Tôi không biết, cô muốn nói gì thì đợi Hạng Chương quay về rồi nói.”
Anh ta nói xong lại đổ cho tôi hai ngụm nước rồi đóng cửa rời đi, tôi thở dài một cái vô vọng nhìn lên trần nhà.
Nếu tôi mất tích sẽ có người tìm tôi sao?
Nếu như lúc trước có lẽ sẽ có Trình Gia Tiên, nhưng bây giờ anh ta chắc chắn sẽ không tìm tôi.
Cố Thanh Thiên? Tôi nghĩ anh ta ngoài việc sẽ giận giữ ra thì sẽ không nhớ đến tôi.
Toàn Hà Đăng…..đúng rồi, bây giờ chỉ có thể hi vọng Toàn Hà Đăng, hơn nữa tôi vẫn còn nợ anh ta 30 triệu phí điều tra, anh ta điều tra ra chuyện của Hạng Chương chắc chắn sẽ biết tôi xảy ra chuyện, nhất định sẽ nghĩ cách đến cứu tôi.!
Tôi muốn tiếp tục sống, phải tiếp tục chịu dựng, cố gắng chịu đựng chờ Toàn Hà Đăng đến cứu!
Ấp ủ hi vọng như vậy, mỗi ngày tôi đều dựa vào hai miếng cơm hai ngụm nước mà Hạ Khải Quyền đút cho, lại thức trắng hai đêm, cảm giác bản thân mệt mỏi lâng lâng, đúng lúc tôi nghi ngờ bản thân sắp chết thì Hạng Chương trờ vể.
Tôi nằm dưới nền nhà, nghe tiếng mở cửa như xa tận chân trời, mở mắt nhìn thấy hình bóng anh ta mờ mờ ảo ảo vậy.
Đợi anh ta sát lại gần tôi tôi mới chắc chắn đó chính là anh ta.
“Hạng Chương….” Tôi vùng vẫy bất lực một lúc, “Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Tôi muốn như thế nào tôi đều đã nói rõ cả rồi, Đồng Kha Kha, vấn đề bây giờ chính là cô muốn như thế nào.” Hạng Chương lạnh lùng nhìn tôi mà nói.
Cảm giác rằng trong lời nói của hắn có ý gì đó, tôi nhìn hắn không giải thích.
Hắn cười nhếch miệng: “Cô biết mấy ngày nay tôi đi đâu không? Tôi đi đến nhà cô đó.”
Tôi trợn tròn mắt, kinh sợ nhìn hắn: “Anh đến nhà tôi làm gì?”
“Đi làm người tốt việc tốt.” Hạng Chương cười phá lên, “Điện thoại của cô hỏng rồi cho nên em trai cô gọi điện tìm nhưng không liên lạc được liền gọi điện thoại cho tôi, bố cô nằm viện rồi phải làm phẫu thuật.”
“Cái gì?” Tôi nhỏ giọng nói, nước mắt suýt nữa cũng theo đó mà rơi ra, “Bố tôi nằm viện? Ông ấy sao rồi? Anh thả tôi ra đi, tôi phải về nhà.”
“Cô không cần phải quay về, tôi đã giúp cô nói với họ rồi, cô phải ở nhà chăm sóc con nên không đi được, tôi thay cô về đó xem thế nào, còn phải bỏ ra 400 triệu tiền viện phí.” Hạng Chương cười như không cười nhìn tôi, “Đối với cô, với gia đình cô tôi làm như vậy cũng đã có tình nghĩa lắm rồi! Nếu cô tiếp tục muốn quậy phá…..”
“Tôi không dám chắc bố cô sẽ chết trong lúc phẫu thuật hay không?”
Toàn thân tôi lạnh buốt run rẩy: “Anh muốn làm gì?”
“Cô ngoan ngoãn đừng hỏi, đừng nói bất kỳ thứ gì cả, đợi cô sinh con thì tôi sẽ không làm gì cả. Còn nếu cô nghĩ không thông, nhất định muốn báo cảnh sát hại tôi, tim của bố cô ……cô đoán xem có khi chưa lên mìnhi bàn mổ đã chết rồi cũng nên?”
Lúc Hạng Chương nói tiếng địa phương của hắn, mắt chằm chằm nhìn tôi, tôi có thể nhìn ra anh ta đã tính toán cả rồi.
Anh ta chắc chắn sẽ làm gì đó với tôi!
Những điều hắn nói đều rất đúng, tôi không dám mạo hiểm, tôi không thể sau khi mất đi Nám Nám lại phải đối mặt với nỗi đau mất bố!
Tôi cắn răng nhìn hắn, nỗi hận càng thêm sâu nhưng tôi lại lực bất tòng tâm.
“Em nhìn anh như vậy để làm gì? Muốn báo thù sao? Được, đợi khi bố em chết trên bàn mổ, khi mẹ và em trai em hận em, em có thể tìm tôi mà báo thù.” Hạng Chương châm biếm nhìn tôi.
Tôi nhắm mắt chấp nhận số phận.
Hạng Chương cởi trói cho tôi, vẫn may còn được an ủi, thoải mái trong lòng dù chân tay có bị tê dại.
Cảm giác đau đớn như bị đâm bởi vô vàn chiếc kim nhỏ khiến tôi biết rằng tôi vẫn còn sống, tôi động đậy, tránh né bàn tay hắn: “Đừng động vào tôi.”
“Những ngày qua em chịu thiệt rồi, anh đi chuẩn bị cho em ít đồ ăn, em hồi phục, qua đợt này anh sẽ đưa em đến bệnh viện. Anh thấy, bố em nghe được em có em bé nhất định sẽ rất vui.”
Hạng Chương với giọng điệu thoải mái nói xong liền đứng dậy rời đi, đến cửa phòng cũng không thèm đóng điều này chứng tỏ hắn đã nhận định tôi không dám làm gì hắn.
Thật sự tôi cũng không dám làm gì anh ta, ngoài việc chấp nhận số mệnh tôi có thể làm được gì chứ?
Sau khi ngoan ngoãn ăn đồ ăn Hạng Chương chuẩn bị cho tôi, tôi chìa tay đòi hắn điện thoại. “Tôi muốn gọi điện cho bố mẹ tôi.”
Anh ta nhún vai, sau khi điện thoại được kết nối liền để điện thoại bên tai tôi.
“Alo….”
Khi giọng nói quen thuộc của mẹ truyền đến, tôi tưởng rằng tôi đã khóc cạn nước mắt nhưng lại một nữa rơi trên khóe mắt: “Mẹ….”
“Kha Kha à. Con sao rồi? Mẹ nghe Hạng Chương nói con không được khỏe, bây giờ tốt hơn chút nào chưa?” Giọng nói quan tâm của mẹ văng vẳng bên tai, tôi lại càng không biết nên nói gì bây giờ.
Bên kia điện thoại mẹ thở dài một hơi, nhắc tôi chăm tóc tốt bản thân, cũng không cần lo lắng chuyện của bố bên này, sau khi dặn dò một tràng dài, tâm trạng tôi như được sưởi ấm: “Mẹ, sức khỏe của bố thế nào rồi.?”
“Còn như nào được nữa con? Sớm đã nói ông ấy đi kiểm tra ông ấy lại không chịu để bây giờ xảy ra nghiêm trọng như vậy….?”
Sau khi mẹ huyên thuyên một hồi lâu cuối cùng cũng không nói tôi biết tình trạng của bố có nguy hiểm không, chỉ nói sắp làm phẫu thuật, tôi lập tức đưa ra ý phải bay về đó thăm bố.
Đúng lúc tôi định mở miệng nói tôi muốn về nhà thăm họ thì Hạng Chương đột nhiên giằng lấy điện thoại, tôi trợn mắt nhìn hắn đang nói nhảm với mẹ về tình hình của tôi, nói tôi đường xá xa xôi không tiện trờ về.
Hắn vừa nói vừa nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh cáo, dường như muốn nói nếu tôi còn dám nhắc đến chuyện này hắn sẽ hại chết bố tôi vậy.
Tôi mím chặt môi, trước khi anh ta kết thúc cuộc điện thoại tôi không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.
“Đồng Kha Kha.” Hạng Chương sau khi thu lại điện thoại, nhìn tôi lạnh lùng, “Của hồi môn của cô tôi đã đổi xong rồi, cô vẫn còn nợ tôi 150 triệu! Ngoan ngoãn ở đây sinh em bé thì sẽ không có chuyện gì hết, nếu cô có suy nghĩ khác, cô biết hậu quả thế nào rồi đấy!”
Anh ta nói xong lạnh lùng “Hừm” một tiếng, quay người đóng cửa rời đi.
Tôi nghe mang máng thấy giọng giữa hắn và Hạ Khải Quyền đang nói chuyện, tiếng bước chân, đợi mọi thứ yên tĩnh, tôi cuộn tròn người nằm trên giường, lạnh đến nỗi hai răng cầm cập va vào nhau.
Có lẽ đây là số phận của tôi, trốn không được, chạy cũng không xong, số phận đã định sẵn tôi phải gặp Hạng Chương, gặp phải chuyện như này.
Tôi chấp nhận số phận rồi!
Đắp chăn kín người, mơ mơ màng màng ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy cố gắng lết đôi chân không còn chút sức lực nào đi ăn chút đồ ăn, sau đó tắm gội sạch sẽ mới quay trở về phòng.
Cứ như vậy sống qua mấy hôm nay với các xác không hồn, một bước trong phòng tôi cũng không đi, chỉ dùng điện thoại của Hạng Chương gọi vài cuộc điện thoại cho ba mẹ.
Hạng Chương đối với biểu hiện của tôi rất hài lòng, hắn kêu Hạ Khải Quyền mua ít thuốc bổ cho tôi bồi bổ.
Những đồ ăn hắn cho tôi ăn tôi đều rất nghe lời mà ăn cho bằng hết, bởi hắn nói chỉ cần tôi nghe lời thì sau này ba mẹ tôi bên kia cần bao nhiêu tiền anh ta đều đưa.
Tôi cái gì cũng không có, cũng không thể giúp ích gì được cho gia đình, chỉ có thể dựa vào tên khốn nạn này mới có thể đảm bảo được tiền phẫu thuật của ba và chi phí trị liệu sau này.
“Đồng Kha Kha, phương pháp phẫu thuật tôi đã xem qua rồi, không có vấn đề gì nhưng tôi đã nói với bác sĩ thời gian phẫu thuật nhất định phải chờ thêm.”
Tôi run rẩy, nhíu mày hỏi hắn: “Anh dựa vào cái gì mà quyết định như vậy?”