Vai Toàn Hải Đông khẽ run lên, thấp giọng nói: “Vợ của Nhạc Lâm.”
Vợ của Nhạc Lâm? Tôi kinh ngạc, lại ngước lên nhìn người phụ nữ trên mà hình một lần nữa, thở dài lắc đầu.
“Sao thế?” Toàn Hải Đông nhíu mày hỏi.
Tôi lắc đầu nói: “Thật không ngờ loại người cặn bã như Nhạc Lâm mà cũng có người chịu gả cho, người phụ nữ này… đáng thương quá!”
Toàn Hải Đông trầm mặc một hồi lâu, cười khổ nói: “Đúng vậy, đáng thương! Bị ép đến mức không thể chống lại được nữa thì thôi!”
Nghe anh ta nói có ý sâu xa, không biết anh ta muốn nói đến chuyện gì, tôi đang định hỏi rõ thì anh ta đứng dậy nói: “Hình như có thông báo lên tàu rồi, anh tiễn em qua đó.”
Bây giờ tôi mới nghe thấy, quả nhiên tiếng loa ở phòng chờ đang thúc giục.
Cùng với dòng người đi vào trong trạm, tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn người phụ nữ trên màn hình lớn một lần nữa.
Sau khi tạm biệt Toàn Hải Đông rồi lên tàu, tôi chán ngán nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cho đến khi tàu bắt đầu lăn bánh tôi mới đột nhiên nghĩ lại sao vợ của Nhạc Lâm quen mắt đến thế?
Người phụ nữ ấy, không phải là người phụ nữ mà tôi đã nhìn thấy trong bức ảnh ở nhà của Toàn Hải Đông ư?
Tôi lập tức đứng bật dậy, mọi người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn người bị bệnh tâm thần, tôi ngượng ngùng rồi lại ngồi xuống.
Mình có gì mà phải kích động đến thế chứ? Dù cho biết người phụ nữ ấy có liên quan đến cả nhà Toàn Hải Đông thì cũng sao nữa?
Có điều cũng tháo gỡ được một thắc mắc trong lòng tôi, chả trách Toàn Hải Đông luôn nhìn Nhạc Lâm bằng một vẻ mặt muốn giết người, đây chính là tam giác tình yêu ư?
Bỏ đi, tôi đã rời khỏi Bắc Thành rồi, những ân oán ở thành phố này đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Sau khi đến Phong Thị, tôi không gọi điện cho Cố Thần Thánh ngay lập tức mà đi bộ dọc theo con phố quen thuộc một lúc lâu.
Đây chính là nơi mà tôi đã theo học, làm việc, sinh sống nhiều năm, dường như con đường nào cũng xuất hiện bóng dáng của tôi và Hạng Chấn, nhưng ký ức này lại hiện lên thật đáng cười làm sao.
Tôi vừa bước vừa thầm rơi nước mắt.
Tuy xa nơi này chưa bao lâu, nhưng lần này quay lại đã là cảnh còn người mất.
Người yêu và bạn thân, đều trở thành những hồi ức nực cười.
Đi đến lúc mệt, nhớ bản thân vừa không có tiền, vừa không có nơi nào để ở, tôi liền gọi điện cho Cố Thần Thánh.
Điện thoại kêu rất lâu mới có người bắt máy, lúc nghe thấy giọng của Cố Thần Thánh, tôi vội vàng nói: “Cố tổng, em trở về rồi!”
Cố Thần Thánh một thoáng trầm mặc rồi hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Đang đi dạo trên phố.” Tôi cười gượng “Thật sự không có nơi nào để đi.”
“Ừ” Cố Thần Thánh nhàn nhạt cất giọng.
Tôi nghe thấy tiếng anh đứng dậy, tiếng bước đi, tiếng đóng cửa, sau đó mới nói tiếp: “Bây giờ tôi đang làm việc, không đi được, em cứ tìm chỗ nào đó ngồi tạm đi, gửi địa chỉ qua cho tôi biết, đợi sau khi xong việc tôi qua đón em.”
Tôi đồng ý, cúp điện thoại, tìm một quán cà phê vào ngồi nghỉ, sau đó gửi địa chỉ và tên quán cho Cố Thần Thánh.
Tôi gọi một cốc trà hoa quả rồi từ từ uống, cho đến khi trời tối muộn rồi vẫn chưa thấy Cố Thần Thánh xuất hiện.
Phục vụ đến nói với tôi quán phải đóng cửa, tôi thanh toán rồi bước ra ngoài, trong lòng có chút thấp thỏm bồn chồn.
Bầu trời tối đen giống như một con quái vật muốn nuốt chửng con người, mà phía sau tôi lại không có chỗ dựa, tôi dường như đã bị cả thế giới vứt bỏ.
Gọi điện thoại cho Cố Thần Thánh thêm lần nữa, nhưng điện thoại đã tắt, không có ai nghe.
Tôi không thể không hoài nghi, anh như vậy là muốn vứt bỏ tôi, để tôi tự do?
Dù sao cũng không có gì là không tốt, nhưng ít nhất cũng nên nói cho tôi biết người nhà tôi ở đâu chứ.
Càng nghĩ càng tức, nhưng còn biết làm sao được, mắt nhìn quán cà phê đóng cửa, tất cả nhân viên đều về cả rồi, tôi ngồi trên bậc cửa nghĩ, nếu như Cố Thần Thánh thật sự đang đùa giỡn tôi, ngày mai tôi nên đến công ty gặp anh ấy như thế nào.
Miên man suy nghĩ một hồi lâu, hai ánh đèn ô tô chói mắt chiếu vào mặt tôi, khiến tôi nhíu chặt mày.
Nheo mắt nhìn ra, một bóng hình cao lớn ngược sáng bước về phía tôi, bóng hình ấy rất quen.
Cố Thần Thánh đứng trước mặt tôi: “Em vẫn luôn đợi ở đây một cách ngốc ngếch như vậy?”
“Ừm, em không biết đi đâu tìm anh, em nghĩ anh đồng ý rồi thì nhất định sẽ đến.” Tôi ngẩng đầu, nói.
Cố Thần Thánh nhìn tôi im lặng không nói lời nào. Anh đứng ngược sáng, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ biết anh bỗng nhiên đưa tay ra giữ chặt sau gáy tôi, cúi đầu xuống hôn lên môi tôi.
Tôi không hiểu tại sao tự nhiên anh lại trở nên điên cuồng như thế, trong lòng có chút chống cự, sau đó liền thuận theo đáp trả.
Sau khi hôn xong, anh buông tay, nói: Đi thôi.”
Tôi trầm mặc theo anh lên xe, lúc này anh mới kinh ngạc nhìn tôi một cái, nói: “Không mang theo hành lí?”
“Bị Hạng Chấn lấy đi mất rồi.” Tôi cắn răng nói.
“Không sao, mua mới là được.” Cố Thần Thánh nói với vẻ không hề gì.
Nhưng tôi không thể coi như không có gì được bởi vì tôi biết tôi mất đi thứ gì!
Đó là tất cả ký ức của tôi và Niếp Niếp.
Cố Thần Thánh đưa tôi đến một nơi lạ lẫm, một căn nhà có hai phòng giống như một căn hộ, bên trong cái gì cũng có nhưng lại lạnh lẽo thiếu hơi người.
Không đợi tôi xem hết căn nhà, Cố Thần Thánh đã ôm chặt tôi từ phía sau, hai tay túm gọn ngực, dùng lực xoa bóp, tôi đau, khẽ kêu một tiếng, vùng ra.
“Cố tổng, bẩn…”
“Tôi cũng đâu có ghét bỏ em.” Anh cắn nhẹ vành tai tôi nói.
Tôi cười khổ: “Thật sự là rất bẩn, em đã ngồi tàu cả một đêm rồi.”
Anh liền lập tức buông tôi ra để tôi đi tắm.
Trong phòng tắm chẳng có gì cả, tôi chỉ có thể dùng nước ấm dội qua người, sau đó cả người vẫn còn ướt sũng chạy ra ngoài.
“Cố tổng, ở đây chẳng có gì cả…” Tôi phàn nàn.
Cố Thần Thánh tháo khuy áo, cởi áo sơ mi rồi ôm lấy tôi, cọ qua cọ lại: “Cần thứ gì, ngày mai em tự đi mua.”
“Sau này em sẽ ở đây.” Nói rồi, anh quẳng áo sơ mi đi, bế thốc tôi lên.
Trên người vẫn còn đọng hơi nước, nhưng anh đã không còn nhịn được nữa, vội vàng xông tới.
Tôi đau đớn kêu lên một tiếng: “Nhẹ một chút.”
“Em cũng không nghĩ xem đã bao lâu em không hầu hạ tôi tử tế rồi?” Anh cười nói.
Đây là đang oán trách à? Sao tôi thấy có chút vô lý, bởi vì tôi nghe trong đó có chút mùi vị của làm nũng.
Có lẽ nào điên mất rồi?
Sau sự khó chịu nhất thời, càng là sự điên cuồng khiến người ta sung sướng, tôi mê man thiêm thiếp ôm chặt anh ấy, quả nhiên là tôi điên thật rồi.
Sau khi kết thúc, Cố Thần Thánh đứng dậy, nhặt quần áo đã nhăm nhúm lên mặc vào.
Tôi mơ mơ màng màng nhìn anh ấy, cảm thấy rất kì lạ.
Trước nay anh không phải là người biết tiết chế, lần này chỉ có một lần là đủ rồi ư?
“Tôi có việc, đi đây.”Anh nhàn nhạt nói.
Tôi mù mờ gật đầu, nhìn anh đi ra khỏi phòng ngủ mới ý thức được liền vội vàng nhảy xuống giường đuổi theo ra ngoài.
“Cố tổng!”
“Sao thế?”Cố Thần Thánh đứng ở cửa quay người lại.
Tôi cố che lấy thân mình lại, đuổi đến trước mặt anh hỏi: “Cố tổng, khi nào mới có thể đưa em đi gặp bố mẹ em?”
“Đợi tôi có thời gian rảnh đã.” Cố Thần Thánh đưa tay xoa nhẹ đầu tôi sau đó lại tiện tay vuốt ve tôi một lượt. “Tôi đi đây.”
Tôi lặng lẽ nhìn anh đóng cửa lại, trở về phòng ngủ, nghĩ, bất luận thế nào phải nhanh chóng gặp đưọc bố mẹ và em trai thì mới có thể yên tâm.
Càng nghĩ càng thấy nôn nóng, trong lòng phiền muộn, tôi ngồi dậy bật đèn ở đầu giường lên mới phát hiện, trên tủ đầu giường đặt một xấp tiền.
Tôi ngơ ngác nhìn xấp tiền đó rồi bỗng bật cười.
Một căn nhà, một xấp tiền, từ đây tôi liền trở thành con chim hoàng yến mà Cố Thần Thánh bao dưỡng ư?
Không! Trong mắt anh, tôi căn bản không đủ trình để làm chim hoàng yến, nhiều nhất cũng chỉ là một con búp bê mà thôi.
Thở dài một hơi, tôi kéo chăn che kín đầu, ra lệnh cho bản thân lập tức đi ngủ.
Ngày mai, tôi còn phải bận rất nhiều việc.
Ngày hôm sau tỉnh dậy tôi mới có thể xem hết một lượt căn nhà này, cuối cùng thêm khẳng định đây là một căn biệt thự.
May là những đồ dùng hằng ngày đều là do Cố Thần Thánh mang đến, nếu không hôm qua ngủ cả một đêm, sáng nay tỉnh dậy nhất định cả người sẽ bị dị ứng.
Trong nhà bếp trống không, không có một đồ dùng nào cả, tôi cầm theo tiền đi ra cửa, ăn sáng ở bên ngoài.
Một căn nhà như vậy cần phải mua quá nhiều đồ, tôi đi dạo khắp các cửa hàng, mua quần áo để thay đổi, mua thêm cả đồ dùng trong nhà tắm.
Lúc mua liền nghĩ, đồ rửa mặt và dép lê đều mua hai phần, là đồ đôi tình nhân.
Tiêu tiền của người ta, được người ta nuôi dưỡng, kiểu giác ngộ này nhất định phải có.
Sau khi xách túi lớn túi nhỏ về nhà, dọn dẹp một lúc tôi liền bắt đầu ngây người ra.
Nghĩ đến Niếp Niếp cũng đang ở thành phố này, tôi vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Sau khi lượn hai vòng quanh phòng khách không có mục đích, tôi hít một hơi thật sâu, gọi cho số điện thoại mà Toàn Hải Đông đã đưa.
“A lô, xin chào. Là như thế này, bên tôi có một gói hàng chuyển phát nhanh chỉ đích danh chủ nhân của số điện thoại này nhận, xin hỏi địa chỉ của bạn là gì ạ?”
“Hàng chuyển phát nhanh gì chứ?” Người phụ nữ đầu dây bên kia cất giọng lạnh lùng.
“Ừm… Tôi cũng không rõ, là hàng từ Bắc Thành gửi đến.” Tôi giả vờ một cách rất chuyên nghiệp.
“Bắc Thành?”
Đầy dây bên kia thoáng trầm mặc: “Trả về đi, tôi không nhận!”
Ngay sau đó, điện thoại liền bị cúp.
Tôi ngây ra một lúc, không cam tâm, lại gọi lại lần nữa: “Thưa bà, gói hàng này…”
“Tôi đã nói rồi, không nhận hàng! Cô ở công ty chuyển phát nhanh nào? Nếu như cô còn gọi đến tôi sẽ khiếu nại cô.”
Tôi đâu có nói ra được tên công ty chuyển phát nhanh nào chứ, chỉ biết ngượng ngùng xin lỗi rồi tắt máy.
Chiêu này xem như thất bại rồi ư? Tôi thầm buồn bực trong người, đáng lẽ nên học từ Toàn Hải Đông thêm vài chiêu nữa mới phải.
Có điều, không sao, chỉ cần số điện thoại này vẫn có người dùng, nhất định sẽ có cách tìm được.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi dễ chịu hơn nhiều, cũng có thêm tinh thần ra ngoài mua thức ăn.
Bận tối mắt tối mũi đến hơn 7 giờ tối, lúc nấu cơm tôi nghĩ, hay là làm thêm một phần nữa, ngộ nhỡ Cố Thần Thánh đến thì để anh ấy ăn.
Kết quả đợi đến 9 giờ vẫn không thấy người xuất hiện.
Tôi nhìn điện thoại, âm thầm cân nhắc, mình có thể gọi điện cho anh ấy không?
Hình như là không thể…
Có lẽ là đã qua cơn đói rồi, vây nên tôi chẳng còn muốn ăn nữa, bê thức ăn đã nguội lạnh trên bàn xuống bếp.
Chính vào lúc này, ngoài cửa có tiếng động, tôi đang bê đĩa thức ăn ngẩng đầu trông ra, thấy Cố Thần Thánh bước vào.
“Cố tổng?!” Tôi vội vàng đặt đĩa thức ăn xuống, đi ra lấy dép đi trong nhà, mang đến cho anh.
Anh không nói gì, sau khi thay dép xong liền đi vào trong, nhìn thấy thức ăn trên bàn rồi quay lại nhìn tôi: “Em ăn xong rồi?”
“Vẫn… vẫn chưa ăn…”
“Đang đợi tôi?” Anh hỏi vẻ bới móc.
“Ừm…” Tôi đột nhiên có chút nhụt chí, bởi vì tôi không biết anh hỏi câu này là có ý gì.
Anh hi vọng tôi đợi hay là không hi vọng tôi đợi?
Vẫn may, anh lập tức tháo gỡ thắc mắc cho tôi.
“Vừa hay, tôi cũng chưa ăn, cùng ăn đi.” Anh nhàn nhạt nói.
“Ừm…nguội rồi, để em đi hâm nóng lại.” Tôi lắp ba lắp bắp nói.
Cố Thần Thánh gật đầu, tôi liền lập tức bê thức ăn xuống bếp, tay chân nhanh nhẹn hâm nóng lại thức ăn.