Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 15: Lời dặn của mẹ chồng



Những lời của mẹ chồng chuyển thành kiểu cũ, tôi ậm ờ ứng phó vài câu, sau đó mượn cớ sắp muộn làm mà tạm biệt bà.

“Chờ chút!” Mẹ chồng tôi vội vàng gọi tôi lại.

“Mẹ, mẹ còn có chuyện gì sao?” Tôi vẫn kính cẩn lễ phép hỏi.

“Kha Kha, tối qua Tiểu Chương nói sau khi thăng chức lương sẽ rất cao phải không?”

“Vâng, hình như vậy!” Tôi không chắc chắn nói, chỉ là theo lý mà nói dù sao lương của phó phòng cũng sẽ cao hơn lương của nhân viên.

Mẹ chồng tôi đầu dây bên kia nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, là thế này, mẹ và cha con đã nhìn trúng một căn hộ, muốn bán căn hộ đang ở đi, đổi thành căn hộ lớn một chút, đợi các con về cũng có chỗ ở, trả một lần cũng không đắt, bốn trăm – bốn trăm năm mươi triệu là được.”

“Trong tay mẹ và cha con có hơn hai trăm năm mươi triệu rồi, con và Tiểu Chương trợ giúp cha mẹ một chút, để cha mẹ trả trước, sau đó đợi bán căn nhà cũ rồi sẽ trả lại tiền cho các con.”

Không ngờ mẹ chồng lại đột nhiên nói về chuyện tiền, tôi mở miệng, ngượng ngùng nói: “Mẹ, chuyện này mẹ nên nói với Hạng Chương đi.”

“Mẹ biết phải nói với nó, chẳng phải mẹ sợ con không đồng ý, tức giận làm lỡ việc của nó sao? Nói như vậy con không có ý kiến gì chứ?” Mẹ chồng tôi tức giận nói.

Tôi cười khổ.

Tài chính trong nhà vẫn luôn nằm trong tay Hạng Chương, chuyện tiêu tiền đều cần hắn đồng ý, tôi có thể có ý kiến gì được?

Lại nói, tôi đã đến gia đình nhà chồng, căn nhà kia được xây mấy chục năm trước, ở trên tầng năm, mùa đông lạnh, mùa hè nóng, tổng cộng khoảng năm mươi mét vuông, bố cục rất không hợp lý.

Trong nhà ngoại trừ cha mẹ, còn có em gái Hạng Chương, chúng tôi trở về quả thực không tiện ở lại, bọn họ có lòng đổi một căn nhà khác, tôi thật sự không có ý kiến gì.

“Kha Kha, cha con bảo mẹ nói với con, để ý Tiểu Chương, để nó tập trung làm việc, tuyệt đối đừng xảy ra sai sót gì, nếu công việc có vấn đề, cha con sẽ tức chết có biết không?” Cuối cùng mẹ chồng tôi dặn dò một câu, lúc này mới cúp điện thoại.

Trong lòng giống như có tảng đá đè lên, có chút khó thở, liếc nhìn thời gian, phát hiện không còn sớm nữa, vội vàng cầm túi xách chạy ra ngoài.

Vội vàng chạy đi làm, đến cửa công ty, thời gian còn có hai phút.

Tôi thấp tha thấp thỏm, chạy như bay vào thang máy: “Chờ chút! Chờ chút!”

Cửa thang máy vừa đóng vào lại được mở ra, tôi cúi đầu luôn miệng nói cảm ơn rồi bước vào trong.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi lại hận không thể để bản thân mình không chạy kịp đến thang máy này.

Cố Thanh Thiên và thư ký của anh ở bên trong, là người tôi không muốn gặp nhất.

“Cố tổng.” Trước mặt người khác, cũng không tiện lui ra ngoài. Tôi cúi đầu nhỏ giọng biểu thị sự lễ phép và tôn trọng, sau đó lùi sang một bên, đứng sát tường trong thang máy.

Không có ai để ý đến tôi, trong đầu hỗn loạn, đợi đến khi thang máy dừng lại, tôi theo bản năng muốn chạy ra ngoài, suýt nữa đã đâm vào thư ký của Cố Thanh Thiên.

“Cô Đồng, vẫn chưa đến tầng kinh doanh.” Người đó khách khí nói với tôi, đi ra khỏi thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, tôi căng thẳng nín thở, cứng đờ người nhìn khe cửa thang máy, giả bộ như người sau lưng không hề tồn tại.

Người bên cạnh đột nhiên đưa một tay ra, tôi vốn đang căng thẳng liền bị dọa sợ nhảy sang một bên: “Anh làm gì vậy?”

Cố Thanh Thiên mặt không đổi sắc nhìn tôi, ấn nút thang máy xuống tầng trệt.

Tôi lúng túng hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

“Xin, xin lỗi…” Tôi lắp ba lắp bắp nói, cảm giác được tấm mắt của anh phía sau, không dám ngẩng đầu.

Không biết vì sao, thang máy hôm nay vô cùng chậm, khó khăn lắm cửa thang máy mới mở ra, tôi lập tức chạy ra ngoài.

Chạy ra ngoài rồi mới phát hiện có gì đó không đúng, trước mắt căn bản không phải là hành lang nơi làm việc, là bãi đậu xe u ám.

Trong lòng tôi có chút hồi hộp, vừa định quay lại thang máy, cánh tay đã bị một người nắm lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.