Tôi biết đây là số phận rồi, tôi cũng chấp nhận số phận, thế nhưng trong lòng cứ luôn có một thanh âm nho nhỏ lên tiếng: thử một lần xem, phải thử một lần, đời còn dài, không thể cứ sống như vậy.
Sau khi Cố Thanh Thiên bỏ đi liền không liên lạc gì với tôi nữa. Niếp Niếp ngủ rồi, còn tôi vẫn thao thức nhìn bầu trời. Trời quang mây tạnh tôi không vui vẻ, mây đen mịt mùng tôi cũng chẳng thấy bi thương.
Hôm nay tôi đang ngồi đờ người trước cửa sổ sát đất, thì phía sau vang lên tiếng dì Trương.
“Bà chủ…”
Tôi rùng mình, vội vàng đứng lên: “Bác Điền…”
Điền Lam nổi giận đùng đùng nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, gan cô to nhỉ! Ngay cả tôi mà cô cũng dám lừa gạt!”
Nói xong bà ta xông tới trước mặt tôi, không đợi tôi kịp phản ứng đã tát cho tôi một bạt tai.
Mặt tôi nóng sực, dì Trương sợ hãi kêu lên, thấy dáng vẻ giận dữ của Điền Lam, tôi thở dài: “Bác Điền, bác làm gì vậy?”
“Con tiện nhân không biết xấu hổ, mang thai con của thằng khác mà dám tính toán đổ vỏ lên nhà họ Cố. Cô còn mặt mũi hỏi tôi làm gì à? Người đâu! Đến đây!!”
Điền Lam kêu to, hai người phụ trách trông coi ngoài cửa bước nhanh vào.
Điền Lam chỉ vào tôi hô: “Đem phá thai con đàn bà này cho ta! Đánh chết nó!”
Hai người kia ngơ ngác nhìn nhau.
Dì Trương vội vàng tiến lên khuyên: “Bà chủ, bà đang làm gì vậy? Không thể phá thai…”
“Không phải con cháu nhà họ Cố thì sao không thể phá? Phá cho tôi, chết thì tính lên đầu tôi, không đánh chết thì cút ra ngoài!”
Điền Lam tức giận ra lệnh, nhưng hai người kia không dám động vào, tôi nghĩ bọn họ là người do Cố Thanh Thiên sắp xếp.
“Bác Điền.” Tôi chịu đựng cơn đau rát trên mặt, hét lên, “Đứa bé trong bụng cháu là của Cố tổng, bác không nên làm bậy.”
“Hừ, cô và thằng trời đánh kia đã lên báo rồi, còn muốn gạt tôi?” Điền Lam phì nhổ, vẫn khăng khăng đòi đánh tôi. Thấy không ai nghe lời bà ta càng nổi điên, tiến lên túm tóc tôi tự mình ra tay.
Tôi rất đau, nhưng không dám giãy giụa, mọi thứ xung quanh loạn cào cào. Dì Trương vừa kêu vừa khuyên, nhưng không dám tiến lên lôi Điền Lam ra.
Da đầu đau đến tê dại, sau đó lại ăn một cái tát lên mặt, tôi dùng hai tay bảo vệ bụng không dám buông ra.
Lúc mọi chuyện hỗn loạn mất khống chế, giọng nói của Cố Thanh Thiên vang lên như thiên sứ giáng trần: “Chuyện gì vậy?!”
Tôi lập tức cầu cứu nhìn về phía anh: “Cố tổng…”
“A Thánh, con đừng xía vào. Con đàn bà hạ tiện này mẹ phải đánh chết nó!” Điền Lam thở hổn hển nói.
Cố Thanh Thiên cau mày: “Mẹ, chuyện trên báo không đúng đâu. Mẹ đừng tin những cái đó, đứa bé trong bụng cô ta đúng là của con.”
“Không đúng? Ảnh chụp cũng có rồi mà con còn chưa tin? A Thánh, không phải là con thích ả ta đó chứ!?” Điền Lam tức giận hỏi.
Vẻ mặt của Cố Thanh Thiên chẳng có gì ngoài sự chán ghét: “Mẹ, chuyện của con con sẽ tự giải quyết, mẹ đừng đến làm loạn thêm.”
“A Thánh, con đừng làm chuyện hồ đồ, Tạ Yên Duyên mới là người thích hợp với con! Hiểu không?” Điền Lam cũng tỉnh táo lại, giọng khuyên nhủ xen lẫn cảnh cáo.
Cố Thanh Thiên nhìn bà: “Vậy sao mẹ không thể đợi con và cô ấy sinh con?”
“Con xem thái độ của con kìa? Đợi làm sao được? Nếu để nhà kia sinh cháu trai trưởng trước thì làm sao? A Thánh, chỉ cần con có thể mang một đứa con trai trở về trước tiên, bố con sẽ rất vui, đến lúc đó Cố gia sẽ có thêm phần của con!” Điền Lam lại khuyên nhủ.
“Con đã nói rất nhiều lần, con không cần.” Cố Thanh Thiên bực bội đáp, “Mẹ, mẹ về đi, chuyện của con con sẽ tự cân nhắc.”
Nghe giọng điệu mỏi mệt của anh, tôi không kìm được lại liếc mắt nhìn anh.
Điền Lam nói luyên thuyên hồi lâu, cuối cùng cũng bị tiễn về. Cố Thanh Thiên quay trở vào nói với tôi: “Cô không sao chứ?”
“Không sao.” Tôi cúi đầu nói.
Anh im lặng chốc lát: “Đứa bé có sao không? Có chỗ nào không khỏe cứ gọi bác sĩ.”
“Không, không sao, không cần gọi bác sĩ.” Tôi nhỏ giọng đáp.
Nói xong mấy câu này dường như không còn lời gì để nói, Cố Thanh Thiên im lặng đứng một hồi, nói là còn có việc rồi bỏ đi.
Sau khi hai mẹ con nhà này rời khỏi, tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đến phòng bếp tìm thứ gì đó xoa mặt, để Niếp Niếp nhìn thấy “ngũ chỉ sơn” trên mặt tôi thì không hay cho lắm.
Cứ như vậy bị nhốt hơn một tháng, cái bụng năm tháng đã ra hình ra dáng rồi, Niếp Niếp cũng biết gọi mẹ, biết đi rồi. Dì Trương rất để ý, không cho tôi ôm Niếp Niếp, sợ con bé đụng vào bụng tôi, cho nên tôi chỉ đành ngồi bên chơi đùa với con bé.
Mà tâm trạng tôi càng ngày càng nôn nóng, cứ như vậy không biết đến bao giờ mới có thể thoát thân.
“Cô Đồng, điện thoại của cô.” Người giúp việc đưa chiếc điện thoại kêu suốt nãy giờ cho tôi.
Tôi cảm ơn cô ấy, nhưng nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình lại không muốn nghe.
Sau khi ngắt máy, Toàn Hà Đăng lại tiếp tục gọi tới, gọi vô số lần, rồi gửi một tin nhắn đến: Đồng Kha Kha, cảm ơn em.
Cảm ơn tôi? Cái quái gì vậy?
Tôi cau mày vứt điện thoại sang một bên, Niếp Niếp nhìn thấy thì tóm lấy gặm, con bé thật sự rất thích gặm đồ.
“Ây, cái này không được, bẩn.” Dì Trương vội vàng giật điện thoại trả lại cho tôi, “Cô Đồng, cô cầm lấy điện thoại đi, không Niếp Niếp lại đòi.”
Thấy Niếp Niếp mếu máo sắp khóc, tôi vội vàng cầm điện thoại dỗ con bé, đưa ti giả cho bé cắn chơi.
Mãi đến buổi tối ôm bé lên giường dỗ bé ngủ rồi, tôi mới nằm trên giường ngây người nhìn tin nhắn.
Toàn Hà Đăng rốt cuộc cảm ơn tôi cái gì chứ?
Ôm nỗi hoang mang, tôi vô thức lên mạng tra, đánh ba chữ Toàn Hà Đăng xong tôi đột nhiên lại cảm thấy mình thật buồn cười. Lại xóa, rồi đánh vào hai chữ Nhạc Long, nghĩ nghĩ lại thêm chữ “đại gia”.
Lập tức, các bài báo về Nhạc Long nhảy ra ầm ầm, rất nhiều bài, tất cả đều là tin tức giúp tôi hả giận.
Bị kẻ bí mật hành hung, đang ăn chơi đàng điếm ở nơi nào đó bị công an đột kích bắt được, công ty lộ tin trốn thuế, mâu thuẫn nội bộ bị vợ đòi ly hôn…
Nhạc Long hiện tại nhất định là sứt đầu mẻ trán, đúng là lưới trời lồng lộng, không phải không bị quả báo, chỉ là chưa đến lúc thôi!
Xả được một hơi, trong lòng vô cùng thoải mái, trong lúc vô ý tôi lướt qua một bình luận, nói là đại gia Bắc Thành và tập đoàn Thiên Hoa có giao dịch bất minh, tôi hơi thấp thỏm trong lòng, sao lại dính lúy đến tập đoàn Thiên Hoa chứ?
Lướt xuống chút nữa lại có người nói Nhạc Long gặp chuyện không may là do tập đoàn Thiên Hoa giở trò, bởi vì lúc trước hợp tác, tập đoàn Thiên Hoa không hiểu sao lại ký một hợp đồng bất bình đẳng làm người ta kinh ngạc…
Tâm trạng mới rồi còn thoải mái lập tức trở nên nôn nóng, tôi nhẹ chân nhẹ tay ngồi dậy, dựa vào đầu giường suy đi nghĩ lại hồi lâu, lại không kìm được mà gọi điện thoại cho Cố Thanh Thiên.
Cho dù ông trời mở mắt thì thế giới này cũng không có chuyện trùng hợp như vậy, ảnh chụp tôi và Nhạc Long vừa tung ra, Nhạc Long liền xảy ra chuyện, tôi không thể không liên tưởng đến Cố Thanh Thiên.
“Có chuyện gì?” Giọng nói điềm tĩnh của Cố Thanh Thiên vang lên, trong nháy mắt đã trấn an được tâm trạng nóng nảy của tôi.
“Cố tổng, em vừa nhìn thấy tin tức trên mạng, Nhạc Long đã xảy ra chuyện?” Tôi hỏi dò.
Cố Thanh Thiên im lặng hồi lâu mới đáp ừ.
Tôi nôn nóng, người này cứ luôn như vậy, hoặc là không nói lời nào, hoặc là mắng chửi tổn thương tôi. Tôi hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Việc này liên quan đến anh phải không? Em đọc bình luận trên mạng, có người nói là liên quan đến tập đoàn Thiên Hoa…”
Cố Thanh Thiên vẫn im lặng.
“Cố tổng, anh đừng lừa em.” Tôi căng thẳng nói.
“Tôi làm đó! Lúc trước khi hắn ăn của tôi thì nên nghĩ đến tôi sẽ không tha cho hắn.” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói.
Giọng anh tuy lạnh nhưng tôi chỉ cảm thấy ngọt lịm trong lòng.
“Còn có việc gì nữa không? Không có gì thì tôi cúp!” Anh nói xong liền cúp điện thoại, tôi còn chưa kịp nói cảm ơn nữa.
Nghĩ một chút, tôi bèn nhắn một tin: Cảm ơn anh.
Không có hồi âm, chắc anh không thèm để ý đến tôi. Nhưng cứ nghĩ đến việc anh chỉnh Nhạc Long, tôi lại vui đến muốn cười, cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại cả buổi mới mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Đang lúc ngủ đến mơ hồ, dường như tôi ngửi được hương thơm của cỏ xanh, mơ màng rơi vào một vòng ôm ấm áp.
“Cố tổng…” Tôi tưởng mình đang mơ, cọ cọ vào anh.
“Ngủ đi.” Nghe giọng nói thoảng qua ấy, tôi vâng lời mà ngủ tiếp.
Giấc ngủ này vô cùng vô cùng ngọt ngào, mãi đến khi tiếng khóc của Niếp Niếp làm tôi tỉnh dậy, tôi mới phát hiện trời đã sáng rồi.
Niếp Niếp ngồi trên giường nhỏ đang gân cổ la, tôi vội vàng đứng dậy muốn dỗ con bé, nhưng không dậy nổi, lúc này tôi mới phát hiện có một cánh tay quàng ngang eo mình đè lại.
“Cố tổng?!” Tôi khiếp sợ nhìn chằm chằm Cố Thanh Thiên chẳng biết xuất hiện từ bao giờ.
Anh mở mắt ra, cau mày: “Nó khóc gì thế? Ồn chết đi được!”
Anh hay cáu lúc mới ngủ dậy, tôi vội vàng đẩy tay anh ra rồi đứng dậy đi ôm Niếp Niếp. Vừa tới trước giường nhỏ, Cố Thanh Thiên đột nhiên nói: “Để dì Trương bế nó đi!”
“Để em, em bế nó liền đây, anh cứ ngủ tiếp đi.” Tôi lắp bắp nói.
Cố Thanh Thiên nhảy xuống giường, bước nhanh đến cửa gọi dì Trương. Nghe tiếng, dì Trương lập tức chạy tới.
“Bế con bé đi, đừng để nó khóc!” Anh nói với vẻ mất hết kiên nhẫn.
Dì Trương lập tức bế Niếp Niếp trong tay tôi đi, còn nháy mắt với tôi: “Tôi sẽ chăm sóc cô chủ nhỏ, cô Đồng cứ ở với cậu chủ đi.”
Tôi trơ mắt nhìn dì Trương ôm Niếp Niếp đi, Cố Thanh Thiên đã sớm trở lại giường rồi. Tôi đóng cửa lại, chỉ nghe Cố Thanh Thiên ở phía sau nói: “Qua đây ngủ với tôi!”
Thịch, thịch thịch thịch…
Tim đập hẫng hai nhịp.
Tôi quay người đi đến bên giường, thấy Cố Thanh Thiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh, tim tôi lập tức lại nhảy thình thịch.
“Hửm?” Anh nhíu mày, nhìn có vẻ không vui. Tôi vội vàng rũ mắt, cẩn thận nằm xuống bên cạnh.
Trong nháy mắt, bên cổ mọc ra một cái đầu xù xù, anh cọ cọ, lại ngửi ngửi, mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm, chỉ chốc lát sau liền thở đều chìm vào giấc mộng.
Thế này đúng là khổ tôi, rõ ràng đã ngủ đủ rồi mà lại chỉ đành nằm ngay đơ không nhúc nhích, sau đó nhìn chằm chằm trần nhà.
Một lát sau, cảm giác như nhìn lâu quá đau cả mắt, tôi liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ai ngờ thế mà lại ngủ mất.
Lần nữa tỉnh lại, tôi đã vùi vào lòng Cố Thanh Thiên, trong phòng rất yên tĩnh, tay anh đặt trên cái bụng nhô lên của tôi.
“Cố tổng…”
“Suỵt!” Cố Thanh Thiên cũng mở mắt, đôi mắt sáng rực nhìn tôi, như ánh sao lấy lánh trên bầu trời, “Chỉ vài ngày không gặp, sao nó đã lớn rồi?”