Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 179: Quyết tâm của sử vân thiến



Cố Thanh Thiên không nói gì nữa, đưa tôi đến phòng bệnh của Cố Hồng Minh. Sức khỏe của ông ta vốn dĩ đã không tốt, trải qua sự đả kích lần này, ông ta nằm trên giường bệnh, gương mặt xám ngoét, nói năng không rõ, trông chán đời như thể người chết.

Điền Lam ngồi bên cạnh ông ta, nhìn ông ta với ánh mắt lo lắng vô cùng.

Có lẽ giữa bọn họ là tình yêu thật sự ư? Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.

Nhưng nghĩ đến biểu hiện của Điền Lam, tôi lập tức đá suy nghĩ này ra khỏi đầu, từ lúc bắt đầu đến giờ tôi vẫn không phát hiện ra bà ta yêu Cố Hồng Minh nhiều đến mức nào, bà ta chỉ vắt óc nghĩ bao nhiêu chuyện chỉ vì muốn để tập đoàn Thiên Hoa nằm chắc trong tay Cố Thanh Thiên mà thôi.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, Cố Thanh Thiên dẫn tôi đến bên giường bệnh.

Cố Hồng Minh nhìn chúng tôi một lượt, sau đó ông ta chuyển sang nhìn Cố Thanh Thiên: “Thần Tuyết thế nào rồi?”

“Đã ra khỏi phòng cấp cứu rồi.” Cố Thanh Thiên đáp, “Nhưng đứa bé vẫn không giữ được.”

Cố Hồng Minh hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm, “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

“Yên Duyên thế nào rồi?” Điền Lam cũng hỏi theo, “Đứa bé thật sự không giữ được ư?”

“Đứa bé mất rồi, Tạ Yên Duyên vẫn khỏe.” Cố Thanh Thiên mím môi đáp.

Vẻ mặt xám ngoét như tro tàn của Cố Hồng Minh lập tức sưng tướng đỏ hồng, giọng nói ông ta tức tối một cách lạ lùng, “Tình trạng của con bé đó còn tốt hơn cả Thần Tuyết?”

“…” Cố Thanh Thiên không nói gì.

Tôi đoán nếu như anh ấy mà nói tình trạng thật sự của Cố Thần Tuyết thì chỉ e là Cố Hồng Minh lại tức quá ngất thêm lần nữa.

“Con bé đó dựa vào cái gì mà còn tốt hơn cả Thần Tuyết? Dựa vào cái gì?” Cố Hồng Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hồng Minh!” Điền Lam cau mày quát ông ta, “Yên Duyên cũng bị thương, cháu nội của chúng ta cũng đã mất…”

“Cô ta bị thương, cô ta có bị thương nặng hơn thì có làm sao? Cô ta họ Tạ! Còn con gái tôi với cháu ngoại tôi thì sao?” Cố Hồng Minh lườm bà ta, “Nếu như con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho cả nhà họ Tạ của cô ta chôn cùng.”

Cố Hồng Minh phát hỏa, Điền Lam cũng ngậm miệng không nói gì nữa.

Trong phòng bệnh im lặng đến đáng sợ, bốn người im lặng một hồi lâu, mãi cho đến khi Cố Hồng Minh dịu đi, “A Thánh, con định làm thế nào?”

“Tạ Yên Duyên xảy ra chuyện ở nhà chúng ta, sau khi Tạ gia biết được chuyện này chắc chắc sẽ quấn lấy chúng ta không chịu để yên.”

“Bọn họ? Hừ!” Cố Hồng Minh lạnh lùng giễu một tiễng, “Chuyện con điều tra trước đó đã tra ra chưa?”

Vẻ mặt Cố Thanh Thiên không chút cảm xúc trả lời, “Cũng tra ra được chút manh mối rồi, tập đoàn Tạ thị đang tiếp nhận một công trình có vốn đầu tư 400 nghìn tỷ, sợ là toàn bộ số vốn của tập đoàn đều đổ vào công trình này, trong vòng một hai năm có lẽ còn che dấu được những nguy cơ, nhưng hai ba năm sau thì e là…”

“Tạ Yên Duyên sốt ruột muốn lấy con như thế chắc cũng muốn thông qua việc liên hôn để kéo chúng ta vào, như thế áp lực của bọn họ sẽ giảm xuống còn một nửa, nhưng con không định nhúng tay vào công trình này, theo như con thấy công trình này không có bất kỳ giá trị gì.”

Cố Thanh Thiên nói xong, Cố Hồng Minh im lặng một lúc lâu sau mới lườm Điền Lam một cái, “Đây chính là con dâu do bà chọn đấy! Nếu như không phải là A Thánh điều tra ra thì chỉ sợ cả nhà họ Cố cũng bị liên lụy!”

Mặt mũi Điền Lam trắng bệch, “Chuyện này đâu ai ngờ, ai biết nhà họ Tạ lại biến thành như thế…”

“Bố của Tạ Yên Duyên già rồi mà còn không chịu buông tay, độc đoán chuyên quyền.” Cố Thanh Thiên dùng một câu giải thích hết tất cả.

“Vậy…” Cố Hồng Minh vừa muốn nói gì đó, cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, Sử Viên Thanh ngẩng đầu lạnh lùng bước vào trong.

Bà ta không nhìn chúng tôi chỉ nhìn vào Cố Hồng Minh, đi thẳng đến chỗ Cố Hồng Minh.

Điền Lam đột nhiên chạy đến ngăn bà ta lại, “Sử phu nhân, bây giờ Hồng Minh vẫn còn đang bệnh, bà đừng…”

“Tôi nói chuyện với ông ta, không liên quan gì đến bà cả! Cút ra!” Sử Viên Thanh lạnh lùng nói.

Tuy rằng bà ta vẫn độc miệng như trước, nhưng nhìn tổng thể vẫn có gì đó không giống, cảm giác rất có khí thế.

Cố Thanh Thiên kéo Điền Lam sang một bên, lắc đầu với bà ta.

Cố Hồng Minh nằm trên giường bệnh cau mày, “Sao bà không sang thăm con gái đi, lại đến đây gây sự làm gì?”

Sử Viên Thanh đứng bên giường bệnh của ông ta, nhìn Cố Hồng Minh rồi đột nhiên nói, “Tôi phá đủ rồi, Cố Hồng Minh, chúng ta ly hôn đi!”

Cố Hồng Minh đang nằm trên giường trông nửa sống nửa chết lập tức bật dậy, “Bà nói gì?”

“Tôi bảo là chúng ta ly hôn đi! Cố Hồng Minh, tôi tha cho ông đấy!” Sử Viên Thanh cười, nhưng nụ cười đó tôi cảm thấy rất thê lương.

Bà ta liếc Điền Lam một cái, nói tiếp, “Ông muốn lấy ai thì lấy, đó là tự do của ông, nhưng con gái tôi tôi phải đưa đi! Ông đã hủy hoại một nửa cuộc đời tôi rồi, hủy hoại con trai tôi, tôi không thể để nhà họ Cố hủy hoại cả con gái tôi được!”

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, Cố Hồng Minh, tôi buông tha cho ông, cũng buông tha cho tôi, trong quãng đời còn lại của tôi, tôi không muốn thấy cái mặt của ông nữa!”

Sử Viên Thanh nói xong liền quay người bước đi, không cho Cố Hồng Minh cơ hội để phản ứng, nhìn bà ta đi ra đến cửa phòng bệnh rồi, Cố Hồng Minh mới hét lên, “Sử Viên Thanh!”

Sử Viên Thanh đứng lại nhưng không quay đầu.

Cố Hồng Minh siết chặt nắm tay, giọng ông ta căng cứng, “Sử Viên Thanh, bà đang nói cái gì đó hả! Ly hôn? Đưa con gái đi? Bà dựa vào cái gì? Đó là con gái tôi! Bà bỏ cái ý nghĩ đó đi, không có khả năng đó đâu!”

“Thỏa thuận ly hôn tôi sẽ sai người đưa đến cho ông, ký hay không tùy ông, đợi đến khi con gái tôi nó khỏe lên một chút tôi sẽ đưa nó đi khỏi đây!” Sử Viên Thanh nói mà không quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo quét qua chúng tôi, lúc bà ta nhìn đến tôi, tôi không nhịn được mà rùng mình ớn lạnh.

Rốt cuộc một người đã phải chịu đả kích thế nào mới có thể tuyệt vọng đến như vậy, mới có thể có ánh mắt tuyệt vọng như thế…

“Nhìn những người bên cạnh ông đi, vợ bé, con trai, con dâu, trong nhà còn hai đứa cháu nội, nếu ông đã có gia đình của ông vậy thì để tôi mang người nhà của tôi đi!”

Sử Viên Thanh vẻ mặt vô cảm đóng cửa phòng bệnh lại.

Cố Hồng Minh ngồi trên giường thở phì phò, dường như tức sắp chết, Điền Lam vội vàng đẩy Cố Thanh Thiên ra chạy đến, “Hồng Minh, anh làm sao thế…”

“Cút!” Cố Hồng Minh đẩy bà ta ra, vẻ mặt nham hiểm nói, “Đừng có hả hê vui mừng, đừng tưởng là tôi ly hôn với bà ấy rồi là bà có cơ hội!”

“Bố!” Cố Thanh Thiên cau mày, quát lên cảnh cáo.

Cố Hồng Minh lại trừng mắt nhìn anh, “Cái gì? Mày lại muốn chống đối tao à? Cố Thanh Thiên, nếu không phải là con trai tao chết rồi thì mày tưởng mày có thể bước vào nhà họ Cố này đó à? Tao nói cho mày biết, nếu như Thần Tuyết mà sinh được đứa bé này thì tao đuổi cổ mày ngay lập tức, mày có tin không?”

Ông ta nói càng lúc càng quá đáng, tôi bước đến nắm chặt tay của Cố Thanh Thiên, cảm giác được những ngón tay của anh đang run run.

Bị bố mình ghét bỏ như thế chắc không ai có thể chịu đựng được, anh vẫn luôn tự võ trang cho bản thân mình rất tốt, nhưng lần này thật sự đã làm anh tổn thương.

Tôi bất bình thay cho Cố Thanh Thiên: “Bác Cố, bác nhất định phải nói thế sao? Cố Thanh Thiên cũng là con trai bác, bác nói như thế là tổn thương đến anh ấy mà trong lòng bác cũng không vui vẻ gì, sao phải thế chứ?”

“Câm mồm, mày thì là cái thá gì?” Điền Lam đột nhiên lao đến, vừa mắng vừa giơ tay muốn tát tôi, nhưng lại bị Cố Thanh Thiên cản lại.

“Mẹ, mẹ định làm cái gì thế?” Cố Thanh Thiên cau mày giấu tôi ra đằng sau lưng anh, “Con thấy mọi người hôm nay quá mất bình tĩnh rồi, không bằng để thời gian cho tất cả mọi người đều bình tĩnh lại đã, con đưa Đồng Kha Kha về trước.”

Nói xong anh liền vội kéo tôi ra khỏi phòng bệnh. Đi thẳng một lèo ra đến cầu thang, đột nhiên anh quay lại ôm chầm lấy tôi, siết chặt tôi vào lòng, lực tay anh lớn đến mức dường như muốn ép hết không khí trong lồng ngực tôi ra ngoài, tôi căn bản không thể thở nổi.

“Cố Thanh Thiên!” Tôi vỗ vào lưng anh, ý bảo anh buông tôi ra đã, nhưng anh vẫn không động đậy, cũng may là nới lỏng ra được một chút.

Biết trong lòng anh khó chịu, tôi cũng không giãy dụa, để anh ôm tôi thật lâu, thật lâu…

Đợi đến khi anh thả tôi ra thì vẻ mặt anh cũng trở về biểu cảm lạnh tanh bình thường, không nhìn ra rốt cuộc vừa rồi anh đang đấu tranh những gì.

Tôi ngẩng lên nhìn anh: “Cố Thánh Thần, bây giờ nên làm thế nào?”

“Im lặng quan sát.” Cố Thanh Thiên thản nhiên nói, “Được rồi, để anh đưa em về nhà, dày vò lâu như thế chắc hai đứa cũng quấy khóc đòi em rồi, Chuyện của bọn họ cứ để bọn họ tự giải quyết.”

Tôi gật đầu, đi theo Cố Thanh Thiên về nhà.

Lúc về đến nhà đã là rạng sáng, cũng may Niếp Niếp và Trạch Khôn đều là những đứa trẻ nghe lời, không khóc quấy đòi mẹ.

Vết máu trên nền đất đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng tôi vẫn không dám nhìn, lúc đi đến cầu thang cảm giác như tim mình ngừng đập.

Cuối cùng Cố Thanh Thiên phải bế tôi lên gác, còn khuyên tôi đừng nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng những việc như thế này sao dễ quên thế được, tôi ngủ mà mấy lần bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, trước mặt nhập nhoạng hình ảnh Cố Thần Tuyết và Tạ Yên Duyên cùng vũng máu đỏ lòm.

“Đồng Kha Kha, Đồng Kha Kha, em tỉnh lại đi, không sao rồi.”

Bên tai là giọng nói dịu dàng khiến tôi cảm giác như đang nằm mơ, tỉnh táo lại mới phát hiện ra là Cố Thanh Thiên thật. Anh đang ôm lấy tôi, dỗ dành tôi, lau mồ hôi lạnh cho tôi, nhìn anh trông dịu dàng đến mức khiến người ta say mê.

“Sao rồi, tốt hơn chút nào chưa?” Anh ôm tôi hỏi, tôi cuộn người trong lòng anh gật đầu.

“Vậy thì ngủ thêm một lúc nữa đi.” Cố Thanh Thiên dịu dàng nói.

Tôi ôm anh gật đầu, nhỏ giọng cầu xin, “Anh ở với em một lúc, đừng đi.”

“Ừ, tôi không đi, tôi ở đây với em.” Cố Thanh Thiên dịu dàng hứa với tôi, nghe vậy tôi mới an tâm nhắm mắt ngủ tiếp.

Từ trước đến nay anh luôn giữ lời, nếu như đã nói sẽ ở cùng với tôi chắc chắn anh sẽ làm. Quả nhiên sau khi ngủ dậy tôi thấy anh đang ôm tôi.

Tôi vẫn chưa ngủ đủ, bị tiếng gõ cửa đánh thức, thấy tôi tỉnh rồi, Cố Thanh Thiên hôn lên trán tôi, nói: “Tỉnh rồi à? Hay là em ngủ tiếp thêm một lúc nữa nhé, tôi dậy trước.”

“Vâng.” Tôi gật đầu đồng ý.

Thế rồi Cố Thanh Thiên buông tôi ra, đứng dậy đi về phía cửa.

Tôi loáng thoáng nghe được tiếng anh nói chuyện với khách dưới nhà, thái độ không tốt lắm, sau đó Cố Thanh Thiên bảo người giúp việc đi thông báo với khách là đợi một lát.

Đến khi tôi tỉnh táo hẳn thì anh đã thay xong quần áo chuẩn bị đi làm rồi.

“Ai đến vậy?” Tôi bật dậy hỏi.

“Nhà họ Tạ, tôi xuống dưới xem thế nào trước.” Anh thản nhiên giải thích.

Tôi lập tức căng thẳng, “Có phải bọn họ đến để hỏi tội không? Anh có thể không đấy?”

“Không có chuyện gì to tát cả, em lo chuyện bao đồng làm gì.”

Cố Thanh Thiên để tôi ở trong phòng ngủ, sau đó xuống gặp người nhà họ Tạ một mình.

Tôi không yên tâm, cũng thay quần áo, buộc lại tóc rồi chạy xuống dưới nhà.

Tôi không biết người đến là ai, nhưng nhìn biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống Cố Thanh Thiên, tôi liền sợ run.

“Sao em lại xuống đây?” Cố Thanh Thiên cau mày lườm tôi, bảo tôi nhanh chóng về phòng.

“Người phụ nữ đó là ai?” Người nhà họ Tạ đột nhiên lên tiếng, “Cố tổng, không phải là vì người đàn bà này mà anh vứt bỏ Yên Duyên nhà chúng tôi đấy chứ?”

Tôi tóm chặt lấy tay của Cố Thanh Thiên, dường như làm thế có thể khiến tôi có chút dũng khí.

Cố Thanh Thiên an ủi cầm tay tôi, trầm giọng nói, “Giữa tôi và Tạ Yên Duyên căn bản là không có gì cả, từ trước đến giờ chỉ có một mình nhà họ Tạ ngộ nhận mà thôi.”

Người đó nghe vậy liền tức đến mức mặt mũi đỏ rực: “Anh và Tạ Yên Duyên suýt nữa thì có con mà anh dám bảo không có gì à?”

“Ông Tạ!” Cố Thanh Thiên ngắt lời ông ta, “Tôi nghĩ là ông hiểu lầm rồi, giữa tôi và Tạ Yên Duyên không phát sinh bất kỳ mối quan hệ nào cả, cái thai mà cô ta bị sảy không phải là của tôi.”

“Nhắc mới nhớ, cô ta chưa kết hôn mà đã mang thai, cha của đứa bé cũng không biết là ai đã chạy vội đến đổ vạ cho tôi, bắt tôi phải nhận đứa bé này. Nhà họ Cố chăm sóc cô ta tận tình như vậy cũng là hết tình hết nghĩa, nhưng cô ta lại hại người nhà họ Cố suýt nữa thì mất mạng.”

“Nếu như muốn tính sổ, vậy thì chúng ta cũng phải tính rõ ràng với Tạ Yên Duyên! Không biết kết quả tính ra rồi, nhà họ Tạ có gánh nổi cái giá đó không!”

Giọng điệu của anh đầy uy biếp, căn bản là không nể mặt người ta, người đó lại càng giận dữ, “Đó không phải là con của cậu? Cố Thanh Thiên, tôi thật không ngờ cậu lại là người mặt dày như thế!”

“Ông Tạ, xin ăn nói cẩn thận, người không biết xấu hổ ở đây là Tạ Yên Duyên, không phải là tôi!”

“Khốn nạn!” Người đó suýt chút nữa thì tức đến mức ngã ngửa.

Vẻ mặt của Cố Thanh Thiên rất bình thản, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, “Nếu như ông Tạ không tin, tôi có thể cho ông xem kết quả xét nghiệm ADN, tôi chẳng có một chút quan hệ nào với cái cục thịt trong bụng Tạ Yên Duyên cả!”

“Nếu như ông vẫn không tin thì có thể đi tìm Tạ Yên Duyên để xác nhận!”

Cố Thanh Thiên nói rồi kiêu ngạo sai người giúp việc tiễn khách, thoáng cái người nhà của Tạ Yên Duyên đã bị đuổi ra ngoài.

Tôi thấp thỏm không yên nhìn anh, “Cố Thanh Thiên, em cảm giác người nhà họ Tạ sẽ hận chết anh cho mà xem.”

“Cứ việc hận, chỉ cần tôi mạnh hơn bọn họ là được, bọn họ chỉ có thể âm thầm hận tôi mà thôi.” Cố Thanh Thiên cười với tôi.

Gã đàn ông tự cao tự đại này, tôi lắc đầu.

“Biểu cảm gì trên mặt em thế hả? Tôi nói không đúng à?” Cố Thanh Thiên nhướng mày hỏi.

Tôi vội nói, “Đúng, anh nói rất đúng.”

“Em biết thế là đúng.” Cố Thanh Thiên cười, “Đi thôi, dậy rồi thì nên đi ăn sáng.”

Sự bình tĩnh của anh cũng lây sang tôi, tâm trạng tôi tự nhiên cũng bình tĩnh lại, nhưng lại có cảm giác như thể sự lặng yên trước khi cơn bão tới.

Tưởng rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng cuối cùng lại chẳng xảy ra chuyện gì cả, phía bệnh viện cũng có tin tức nói là người nhà họ Tạ đã đến đón Tạ Yên Duyên đi, nhưng không nhắc đến việc báo cảnh sát hay phụ trách gì cả.

Mà Cố Thần Tuyết lại không hồi phục được nhanh như vậy, nghe nói từ sau khi tỉnh lại, cô ta không nói một câu nào, khiến cho Sử Viên Thanh một đêm bạc trắng đầu.

Tối đến, khi tôi và Cố Thanh Thiên nằm trên giường, tôi mới không nhịn được hỏi anh, “Bà Sử có thật là sẽ ly hôn với bố anh không? Nếu thế thật thì bố anh có cưới mẹ anh không?”

Rất lâu anh vẫn không trả lời tôi, lúc tôi sắp ngủ rồi lại nghe thấy anh đột ngột hỏi, “Đồng Kha Kha, nếu như anh không có tất cả mọi thứ của bây giờ, không thể bảo vệ em thế này nữa, em có sợ không?”

Tôi sợ không?

Tôi có gì đâu mà phải sợ?

Quay người sang ôm cánh tay anh, tôi cọ cọ nhỏ giọng nói, “Vậy thì hai chúng ta cùng nhau bảo vệ các con, bảo vệ bọn nhỏ để bọn chúng bình an lớn lên, vui vẻ trưởng thành, vậy là đủ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.