Cánh tay Cố Thanh Thiên siết thật chặt, tôi ôm anh không nói nữa, hai người nép vào nhau, hơi ấm làm quên đi cái rét căm căm bên ngoài.
Tôi không biết Cố Thanh Thiên muốn làm gì, song tôi chỉ có thể tự nhủ với lòng, bất kể anh làm gì tôi vẫn luôn ủng hộ, vẫn luôn đứng trên cùng một chiến tuyến với anh.
Chẳng bao lâu, Cố Hồng Minh xuất viện về nhà, người đón ông về không phải Sử Viên Thanh mà là Điền Lam.
Nhìn ông cả ngày mặt mũi rầu rĩ, tôi đoán chắc Sử Viên Thanh đã hoàn toàn vứt bỏ ông. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ông bị phụ nữ đá, nên ông có vẻ không cam lòng.
Bởi vì tâm trạng Cố Hồng Minh không tốt, dẫn đến Điền Lam và Cố Thanh Thiên cũng như vùng áp suất thấp, cả nhà họ Cố bao trùm trong không khí ngột ngạt khiến người ta khó mà thở nổi. Chỉ có Niếp Niếp và Trạch Khôn ngây thơ nên ngày ngày vui vẻ cười đùa ríu rít.
Tôi len lén tới bệnh viện thăm Cố Thần Tuyết một lần. Thấy tôi đến, Sử Viên Thanh có chút kinh ngạc, nhưng cũng không cản tôi lại, sau khi hỏi ý Cố Thần Tuyết mới cho tôi vào.
Cố Thần Tuyết gặp tôi, lại nở một nụ cười mỉm nhưng không phải là kiểu giễu cợt và chán ghét kia, hiếm khi gương mặt cô ta dịu dàng đến vậy.
“Cô Cố, bây giờ cô đỡ hơn chút nào chưa?” Tôi không biết cô ta bị làm sao, thấp thỏm hỏi.
“Tốt hơn rồi.” Cố Thần Tuyết dựa vào đầu giường, nói với tôi, “Không ngờ cô lại đến thăm tôi.”
Tôi chỉ cười với cô ta. Thật ra ngay cả tôi cũng không ngờ, hơn nữa thừa biết Điền Lam mà nghe nói tôi tới đây sẽ không vui nhưng tôi vẫn phải tới. Chỉ vì không thể quên được cảnh cô ta nằm bất tỉnh nhân sự trên sàn nhà, và cũng không thể quên được Sử Viên Thanh chỉ còn mỗi một cô con gái duy nhất này. Giây phút biết cô ta xảy ra chuyện, dáng vẻ bà ta như trời sụp vậy.
Bà ta không còn ai để mà nương tựa nữa, bà ta đã mất hết hi vọng về Cố Hồng Minh từ lâu. Có lẽ bà ta trụ lại đến bây giờ chỉ vì còn có Cố Thần Tuyết, nếu cô ta có mệnh hệ gì, e rằng Sử Viên Thanh chẳng thiết sống nữa.
“Trông cô có vẻ tốt hơn một chút rồi đấy, nghỉ ngơi cho tốt nhé, bà Sử rất lo lắng cho cô.” Tôi khẽ động viên.
Cố Thần Tuyết gật đầu: “Tôi biết! Tôi nghe mẹ tôi nói, từ lúc tôi ra khỏi phòng mổ, cũng may nhờ cô an ủi khuyên lơn bà, nếu không chỉ sợ bà chẳng chống đỡ nổi đến giờ này.”
“Không có gì, nào ai ngờ lại xảy ra chuyện này, cô hãy nghĩ thoáng lên.”
Cố Thần Tuyết cười tự giễu: “Báo ứng, tôi vốn định chơi Tạ Yên Duyên một vố, không ngờ liên lụy đến mình cũng… Có lẽ đây chính là ác giả ác báo, cô nói phải không?”
Nụ cười của cô ta tươi rói, tôi thấy đau lòng thay cô ta: “Cô… Cũng biết rồi hả?”
“Chuyện sau này không thể sinh con hả? Tôi biết rồi.” Cố Thần Tuyết mấp máy môi, “Cho nên tôi mới nói là ác giả ác báo, Đồng Kha Kha, thế thì tốt quá, không có ai tranh giành tài sản với Cố Thanh Thiên và hai đứa con của cô nữa rồi.”
Cô ta đúng thật là, nói câu này là mất hết cả hình tượng dịu dàng ban nãy. Chắc đây chính là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Tôi không muốn tranh giành, nếu không phải bác Cố muốn giành quyền nuôi Trạch Khôn của tôi, tôi cũng không phải vào ở nhà họ Cố.” Tôi chân thành nói, “Thật ra thì chúng tôi sống ở ngoài rất vui vẻ, ở nhà họ Cố… Quả thực chẳng thể thở nổi ấy.”
“Đúng vậy, không thể nào thở nổi…” Cố Thần Tuyết thở dài, “Nhưng tôi đã ở đây hơn ba mươi năm rồi, bây giờ nhớ lại, tôi cũng không biết tôi và mẹ làm sao sống đến được đến bây giờ, trải qua những ngày người không ra người quỷ không ra quỷ…”
“Có điều hiện tại tốt rồi, chúng tôi không trở về nữa đâu, dù sao bố tôi cũng không ki bo cho tôi và mẹ tiền tiêu xài, chờ tôi khỏe lại, tôi và mẹ sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, sau đó tìm nơi phong cảnh đẹp nhất để dừng chân tại đó.”
Trong mắt cô ta toát lên nỗi khát khao rực cháy, tôi biết cô ta nói thật, không khỏi thầm hâm mộ: “Thích quá…”
“Phụt, cô còn hâm mộ tôi à? Xem ra dạo này cuộc sống cô thật không tốt.” Cố Thần Tuyết phì cười, lắc đầu với tôi, “Cô cố ngoan ngoãn ở lại nhà tôi đi! Hy vọng sau này lúc có cơ hội gặp lại, cô còn chưa bị ép đến phát rồ.”
“Không đâu.” Tôi lắc đầu cười nói, “Khả năng chịu áp lực của tôi tốt lắm, hơn nữa trời sập xuống vẫn có người chống đỡ cho, Cố Thanh Thiên cao lớn thế kia cơ mà.”
Cố Thần Tuyết bị tôi chọc cười, một lúc lâu mới mở miệng: “Đồng Kha Kha, không ngờ cô thú vị vậy. Nếu tôi không phải là Cố Thần Tuyết, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bạn thân đấy.”
Nhìn cô ta nói chuyện lộ ra vẻ uể oải, tôi vội vàng khuyên cô ta nằm xuống nghỉ ngơi, mà cũng đến giờ tôi nên về rồi.
Vào lúc tôi chuẩn bị rời đi, cô ta đột nhiên gọi lại: “Đồng Kha Kha, hãy nắm giữ lấy Cố Thanh Thiên thật chặt, chỉ cần anh ta không bỏ cô, nữ chủ nhân tương lai của Cố gia và tập đoàn Thiên Hoa chính là cô đấy! Dù sao bố tôi cũng đã già rồi!”
Tôi không biết nên trả lời thế nào trước câu nói này của cô ta.
Cô ta khoát tay: “Về đi thôi, nhớ sau này khi nhà họ Cố nằm trong tay cô, đừng cắt xén tiền tiêu của tôi đấy nhé!”
Tôi dở khóc dở cười bước ra phòng bệnh, trông thấy Sử Viên Thanh đang đứng hút thuốc bên cửa sổ ở hành lang.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy bà ta hút thuốc lá, ngón tay mảnh khảnh, trên mu bàn tay hằn gân xanh, mái tóc hoa râm xõa trên bả vai, trông dáng vẻ rất có khí chất.
Nhất định lúc còn trẻ bà ta rất đẹp, nếu không đến với Cố Hồng Minh, có lẽ bà ta còn đẹp hơn.
Tôi thầm than thở thay bà, đi tới khuyên: “Bà Sử, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, bà nên hút ít thôi.”
Sử Viên Thanh cau mày: “Từ lúc nào chuyện của tôi đến lượt cô quản?”
Tôi cười khổ trong lòng: “Vậy… tôi xin phép đi trước, gặp lại sau.”
“Cô về nói với Cố Hồng Minh, hai ngày nữa tôi sẽ quay lại lấy đồ đạc của tôi. Tuy nhiên tôi không muốn gặp lại ông ta, bảo ông ta tốt nhất tránh mặt đi!” Bà ta hùng hổ nói.
Tôi gật đầu: “Vâng ạ, tôi sẽ chuyển lời cho bác Cố.”
Nghe thấy câu trả lời của tôi, bà ta không buồn nhìn tôi thêm giây phút nào nữa, quay ra ngoài cửa sổ hút nốt, sau đó dập điếu thuốc rồi quay vào phòng bệnh.
Tôi rảo bước rời khỏi bệnh viện. Sau khi trở về, trông thấy Cố Hồng Minh ngồi một mình ở phòng khách, bèn chuyển lời của Sử Viên Thanh.
“Cô đến bệnh viện hả?” Cố Hồng Minh giọng nặng nề, “Thần Tuyết thế nào rồi?”
“Tinh thần cô ấy tốt lên rất nhiều, còn nói muốn cùng bác Sử đi vòng quanh thế giới, tìm chỗ có phong cảnh đẹp nhất ở lại mấy ngày.” Tôi khẽ đáp lại.
Cố Hồng Minh cau mày khoát tay, tôi bèn cúi đầu rời đi, bước nhanh lên tầng. Ai ngờ mới đến tầng hai, đột nhiên phát hiện Điền Lam đang nghiêm mặt theo dõi tôi.
Điền Lam cười gằn: “Đồng Kha Kha, tôi phát hiện cô thật đúng là hạng người ăn cây táo rào cây sung! Vậy mà cô dám đến bệnh viện thăm hai mụ đàn bà kia! Đến cùng cô có phải thánh nữ hay không! Cô đứng về phía nào?”
“Bác gái, đương nhiên cháu đứng về phía Cố Thanh Thiên, chỉ là… qua thăm họ thôi mà.” Tôi lí nhí phân bua.
Bà hừ khẩy, ánh mắt nhìn tôi ngập nỗi căm ghét: “Nói thật! Tôi cực kỳ ghét cô! Nếu cô không chủ động rời khỏi A Thánh, tôi sẽ có cách để nó bỏ rơi cô!”
Tôi không biết nói gì thêm, chờ bà đi mất, tôi lết hai chân nặng như chì về phòng ngủ của mình.
Bố chồng không thích, mẹ chồng chẳng ưa, chỉ dựa vào Cố Thanh Thiên, tôi không biết liệu mình có thể kiên trì mười năm, hai mươi năm, hay thậm chí cả đời không.
Chắc là Điền Lam mách với Cố Thanh Thiên nên khi anh về đến nhà có nói với tôi. Tuy nhiên anh không bảo là cấm tôi đến thăm Sử Viên Thanh và Cố Thần Tuyết, mà chỉ dặn tôi sau này chịu khó nịnh Cố Hồng Minh và Điền Lam vui vẻ.
“Nếu tôi đoán không lầm, Sử Viên Thanh đã quyết định ra đi, cho dù bố không định cưới mẹ thì mẹ tôi cũng sống ở đây hết nửa đời người. Em phải nhìn xa trông rộng, nhất định phải để cho bố mẹ tôi chấp nhận em.” Cố Thanh Thiên bày cách.
Tôi cười to, gật đầu nghe theo: “Em biết rồi, em sẽ cố gắng.”
Thật ra Cố Hồng Minh cũng là một người dễ nịnh, ông thích trẻ con, chỉ cần chăm đưa bọn trẻ đến chơi với ông, rồi từ từ ông sẽ chấp nhận tôi, có điều Điền Lam đã chẳng còn như lúc trước. Trong mắt bà, Cố Thanh Thiên là duy nhất trên thế giới này, là người đàn ông xuất sắc nhất, tôi không bao giờ xứng với anh.
Trước giờ mẹ chồng nàng dâu khó mà sống trong hòa bình yên ấm, với lại Điền Lam cực kỳ ghét tôi, e rằng dù tôi có dốc hết sức cũng không tài nào được bà yêu thương quý mến.
Tôi không dằn được thở dài, thử thăm dò Cố Thanh Thiên: “Chắc Tạ Yên Duyên bị loại rồi, anh đoán xem mẹ anh có tìm những người phụ nữ khác cho anh nữa không?”
“Không biết, đừng để ý đến bà nữa. Những người phụ nữ mà bà coi trọng đều không phải kẻ ngu, nếu thấy tôi đã có em và hai đứa bé, để xem lần này ai còn dám nhảy xuống vũng nước đục này nữa?” Vẻ mặt Cố Thanh Thiên điềm nhiên như không.
Tôi âm thầm cầu nguyện, hy vọng mọi chuyện sẽ như lời Cố Thanh Thiên vừa nói.
Vài ngày sau, Sử Viên Thanh quả thật quay về lấy đồ đạc của mình. Kỳ lạ là Cố Hồng Minh không hề níu kéo, tôi nhìn qua cửa sổ trên tầng, bà ta rời đi vô cùng dứt khoát, chẳng hề quay đầu lại lấy một lần.
Chắc tâm trạng bây giờ của Cố Hồng Minh rất tệ, tôi nhanh trí dẫn Niếp Niếp xuống nhà, để con bé chơi với Cố Hồng Minh một lát.
Thấy một già một trẻ vui vẻ bên nhau, tôi yên lòng trở về phòng chăm sóc Trạch Khôn, song giữa đường thì bị Điền Lam chặn lại.
“Cô tưởng làm ông ấy vui vẻ là cô có thể ở lại sao? Đồng Kha Kha, cô nghĩ đơn giản quá nhỉ?”
Tôi không dám cự cãi bà, đành lẳng lặng nghe bà chê cười chốc lát mới được về phòng.
Không muốn Cố Thanh Thiên khó xử nên tôi không kể những chuyện này cho anh biết, nhiều lúc anh hỏi tôi ở nhà thế nào, tôi chỉ cười nói với anh là mọi chuyện đều tốt.
Đôi khi tôi còn tán gẫu với Toàn Hà Đăng, anh ta cũng không coi trọng tôi lắm. Với độ tuổi này của anh ta, cộng thêm kinh nghiệm làm việc lâu năm, anh ta đánh giá hi vọng tôi và Cố Thanh Thiên ở bên nhau dài lâu là rất nhỏ.
“Nhưng ít ra cô cũng có con trai và con gái! Nếu sau này bọn trẻ kế thừa tập đoàn Thiên Hoa, cô cũng coi như có phúc.” Anh ta thổn thức.
Tôi cười nhăn nhó, nếu anh ta xem tôi như Điền Lam thứ hai, vậy thì coi trọng tôi quá. Tôi không thủ đoạn như Điền Lam, nếu Cố Thanh Thiên không cần tôi nữa, có lẽ tôi chẳng thèm trông đợi những mấy chục năm như thế, làm vậy chẳng khác nào ngược đãi bản thân.
Tuy rằng cuộc sống của tôi trôi qua với nỗi lo sợ bất an, nhưng ít ra vẫn có thể sống yên bình. May là Sử Viên Thanh quyết định ra đi mãi mãi, cho nên Điền Lam không thèm gây chuyện với tôi.
Nếu có thể tiếp tục sống như bây giờ thì tốt biết mấy, tôi thường xuyên tưởng tượng như vậy, Điền Lam không nhằm vào tôi nữa, Cố Hồng Minh và bọn trẻ ngày ngày vui đùa bên nhau, chẳng phải cuộc sống sẽ thoải mái lắm sao?
Bà muốn Cố Thanh Thiên thừa kế tập đoàn Thiên Hoa, và giờ đây Cố Thanh Thiên đã làm được điều đó. Mẹ con Sử Viên Thanh không tranh giành với anh nữa, hẳn là bà nên thỏa mãn mới đúng. Nhưng rất hiển nhiên, tôi đã đánh giá mọi chuyện quá đơn giản.
Vào thời điểm Trạch Khôn sắp bước qua sinh nhật một tuổi, Điền Lam đưa một người phụ nữ về.
Cô ta tên Ôn Nhã Gia, trông bề ngoài chỉ tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, không thuộc kiểu nghiêng nước nghiêng thành nhưng khá thuận mắt, rất dễ dàng khiến người khác sinh lòng hảo cảm.
Điền Lam bảo Ôn Nhã Gia là con gái nuôi mà bà nhận trước kia, sau đó bà nói với Cố Hồng Minh là muốn giữ Ôn Nhã Gia ở đây một thời gian ngắn.
“Con bé đáng thương lắm, ba năm trước bố mẹ nó qua đời vì tai nạn giao thông, bây giờ nó chỉ còn lại người thân duy nhất là tôi, ông bảo tôi không chăm sóc nó thì còn chăm sóc ai nữa?” Điền Lam vừa nhìn Ôn Nhã Gia với ánh mắt thương hại vừa nói với Cố Hồng Minh.
Cố Hồng Minh liếc Ôn Nhã Gia, gật đầu đồng ý: “Cứ ở đi, nhà mình nhiều phòng trống lắm, không thiếu phòng dành cho con bé đâu.”
“Nhã Gia, còn không mau cảm ơn bác Cố đi con!” Điền Lam lập tức giục Ôn Nhã Gia.
Ôn Nhã Gia mím môi mỉm cười, khóe miệng có lúm đồng tiền như ẩn như hiện, giọng ngọt ngào: “Con cảm ơn bác Cố, cảm ơn mẹ nuôi…”
Từ vóc dáng, quần áo và giọng nói của cô ta, không có chỗ nào không khiến người ta cảm thấy thoải mái, như thể được tắm gió xuân vậy.
Tôi tò mò nhìn cô ta, mà cũng đúng lúc cô ta trông về phía tôi: “Chị này là?”
“Đồng Kha Kha!” Điền Lam nhướng mày, “Khỏi cần để ý tới cô ta.”
Nỗi khinh thường trong lòng Điền Lam đối với tôi chẳng thể miêu tả bằng lời, nhưng Ôn Nhã Gia vẫn thân thiện cười với tôi: “Cô Đồng, xin chào.”
“Xin chào.” Tôi vội vàng mỉm cười đáp lại.
Bấy giờ, ánh mắt Ôn Nhã Gia rơi vào Niếp Niếp và Trạch Khôn: “Hai bé…”
“Con gái tôi, Cố Nhất Đồng, con trai là Cố Trạch Khôn.” Tôi đáp.
Niếp Niếp rất hiểu chuyện, chào “Con chào cô ạ!”, nét cười trên mặt Ôn Nhã Gia càng tươi hơn: “Đây là con của A Thánh phải không?”
A Thánh ư?
Hai từ này bật thốt từ miệng cô ta khiến tôi hoang mang vô cùng. Cô ta quen biết Cố Thanh Thiên sao? Họ quen nhau từ bao giờ?
Tôi nhìn sang Điền Lam theo bản năng, vừa hay thấy bà mỉm cười giễu cợt với mình. Nỗi bất an mơ hồ bắt đầu dấy lên trong lòng, tôi hỏi dò: “Cô quen Cố Thanh Thiên à?”
“A Thánh sao? Ừ… Khi còn bé chúng tôi là hàng xóm, không biết anh ấy còn nhớ tôi không nữa.” Ôn Nhã Gia cười dịu dàng.
Khi còn bé là hàng xóm? Thanh mai trúc mã sao?
Tôi lại nhìn về phía Điền Lam, song bà chẳng buồn nhìn tôi.
“Nhã Gia, mẹ bảo người giúp việc dẫn con đi thăm phòng trước, con sắp xếp đồ rồi nghỉ ngơi chốc lát, mẹ đi gọi điện thoại cho A Thánh, bảo nó về sớm ăn cơm.”
Điền Lam hào hứng nói, tình cảm trìu mến không sao tả xiết: “Mẹ chưa nói cho nó đâu, chờ lúc nó gặp lại con nhất định vui lắm.”
Ôn Nhã Gia mỉm cười gật đầu, lịch sự chào mọi người, xách vali theo người giúp việc lên tầng.
Cố Hồng Minh cũng không quan tâm nữa, bảo chị Linh đưa Niếp Niếp và Trạch Khôn cùng ông ra vườn hoa, theo lý tôi cũng nên đi theo, nhưng hiện tại tôi đang lo lắng, chẳng muốn đi đâu hết.
Nỗi lo sợ bất an càng lan tràn khi phát hiện Điền Lam sắp xếp Ôn Nhã Gia cùng tầng ba với tôi và Thanh Thiên. Phải biết rằng, tất cả mọi người ở nhà này đều biết, tầng ba là chỗ của tôi và Cố Thanh Thiên, tự dưng xuất hiện thêm một người ngoài, người ta sẽ nghĩ sao đây?
Tôi thẫn thờ về phòng ngủ của mình, tâm trạng buồn bực đến hốt hoảng, đi tới bên cửa sổ, mở mở ra, yên lặng hít sâu.
“Đồng Kha Kha, đừng sợ, Cố Thanh Thiên vẫn chưa về, còn chưa biết rốt cuộc chuyện này là thế nào? Đừng tự hù dọa mình, có lẽ không sao đâu nhỉ?” Tôi không ngừng tự khuyên bảo mình, cho đến khi nhịp tim bình thường trở lại.
Chần chừ chốc lát, tôi đến phòng Toàn Hà Đăng tìm anh ta, kể cho anh ta biết có khách ghé thăm.
“Cô rất lo lắng? Muốn tôi đi tìm hiểu về cô ta sao?” Toàn Hà Đăng hỏi.
Tôi vừa chột dạ vừa lo lắng, rất muốn gật đầu với anh ta nhưng rồi lại thôi.