Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 195: Người thân phản bội



Tôi vừa nghĩ đến đây thì ngẩng phắt lên nhìn Cố Thanh Thiên, “Nhà họ Tạ…”

Cố Thanh Thiên liếc tôi, “Nghĩ cái gì vậy hả? Họ Tạ không ngu thế đâu.”

“Nhà họ không ngu ngốc, nhưng Tạ Yên Duyên thì sao?” Tôi nhìn anh.

Cố Thanh Thiên nhíu mày, nghĩ một lúc rồi đáp, “Chuyện của nhà họ tôi cũng chỉ biết sơ sơ thôi, không biết cô ta thế nào.”

“Cô ta đã từng lấy em trai em ra uy hiếp em, bắt em phải về đòi anh ba trăm tỷ.” Tôi cau mày, “Cô ta rất có thể là thủ phạm…”

Đôi lúc, càng là người nông cạn thì càng dễ nghĩ nhiều, càng dễ làm điều sai trái.

“Để tôi điều tra xem.” Cố Thanh Thiên nói xong thì đứng dậy.

Thấy anh sắp ra khỏi cửa, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, vội vàng đẩy ghế rồi chạy theo anh, “Cố tổng, còn có chuyện này!”

Cố Thanh Thiên nhìn tôi, trái tim tôi đập nhanh như trống nổi, vì tôi vừa nghĩ đến một việc.

“Cố tổng, nếu thủ phạm thật sự là Tạ Yên Duyên, nếu em trai em có dính dáng đến chuyện này thì mong anh bỏ qua cho nó.” Tôi van nài nhìn anh.

Cố Thanh Thiên im lặng một lúc lâu mới đáp lại tôi, “Vậy cô cứ cầu nguyện Trạch Khôn không bị tổn hại dù chỉ là một cọng tóc đi.”

Anh nói xong thì đóng cửa cái rầm, tôi rùng mình, gần như là phản xạ có điều kiện mà chạy đi tìm điện thoại.

Có lẽ tôi chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này, giống như đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, và rồi mọi chuyện đều là sự thật!

Đồng Vĩ Phong, nếu mày thật sự dám làm như thế với cháu ngoại mình thì chị sẽ đánh cho mày một trận, cho mày biết chuyện gì nên làm chuyện gì không.

Tôi gọi cho em trai, nhưng điện thoại báo số máy đã bị cắt.

Mấy tháng nay, vì trốn tránh Cố Thanh Thiên nên tôi không liên lạc với ai hết, không ngờ em trai tôi đã đổi số điện thoại rồi.

Tôi nhắm chặt mắt, gọi điện thoại về nhà cho cha mẹ.

Mẹ tôi nhận điện thoại xong thì khóc ầm lên, mắng tôi sao bao lâu nay không gọi về cho họ, khi bố tôi nhận ống nghe, chúng tôi mới nói chuyện bình thường.

“Kha Kha, con đã rời khỏi Cố Thanh Thiên rồi đúng không?” Đó là câu đầu tiên mà bố hỏi tôi.

Tôi nhận ra sự mong chờ trong câu hỏi của ông, tôi không dám nói tôi đã đi và đã tự trở về bằng chính đôi chân của mình, tôi đánh trống lảng, “Bố ơi, khoan nói chuyện đó, thằng Phong đổi số rồi, con không gọi được cho nó, bố có số của nó không cho con với.”

“Thằng Phong à? Sao con?” Bố tôi sững người rồi hỏi, “Có phải nó lại gây chuyện rồi không?”

“Bố đừng đoán già đoán non nữa, con có việc gấp muốn hỏi nó thôi.” Tôi vội vàng giải thích.

Bố tôi vẫn còn nghi ngờ lắm, nhưng vẫn cho tôi số mới của em trai, tôi không chờ ông nói gì thêm đã cúp máy, rồi vội vàng gọi cho dãy số kia.

Điện thoại kêu vài lần, em trai tôi mới nhấc máy, “Alo, ai đấy?”

Tôi nhớ ra số của tôi cũng là số mới, nên nó mới không biết là tôi gọi.

“Chị đây.” Tôi nói. Vừa dứt lời đã bị dập máy, tôi phát điên lên gọi qua, lại bị cúp, gọi tiếp lại cúp…

Phản ứng của nó khiến tôi càng thêm nghi ngờ rằng nó hợp tác với Tạ Yên Duyên bắt cóc Trạch Khôn.

“Khốn nạn, nghe đi! Nghe đi!” Tôi vừa than vừa gọi tiếp, lúc này nó mới nhận.

“Mẹ kiếp, có chuyện gì?” Nó quát lên một cách mất kiên nhẫn, “Tôi với chị không còn quan hệ gì nữa rồi, gọi gì gọi lắm thế?”

Sao lại không còn quan hệ gì nữa?

Tôi cáu run hết người, “Đồng Vĩ Phong, em có tim không đấy hả, chị là chị của em mà, em là em trai chị, chúng ta là người thân của nhau mà.”

“Người thân gì cơ? Lúc tôi cần thì chị ở xó xỉnh nào vậy chị hai? Từ lúc nào mà chị ý thức được thằng này là em của chị đấy hả?” Em trai tôi mỉa mai.

Tôi thật sự không hiểu trong đầu nó nghĩ cái gì nữa, chỉ vì một chiếc điện thoại di động thôi sao? Chỉ vì tôi mua cho em gái của Hạng Chương một chiếc di động đắt tiền, mua cho nó một chiếc tiện thoại rẻ tiền mà nó thù tôi?

“Đồng Vĩ Phong!” Tôi gào lên, “Em còn muốn thế nào nữa? Năm đó chị bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, lấy phải thằng khốn Hạng Chương ấy chị cũng gặp phải nhiều chuyện bất đắc dĩ lắm chứ, em có cần phải hận chị như vậy không? Đừng để Tạ Yên Duyên lợi dụng nữa. Em là em của chị mà, là cậu của Trạch Khôn mà, sao em có thể nhẫn tâm…”

Tôi gần như mất kiềm chế, nuốt nước mắt xong mới tiếp tục nói, “Em à, chuyện trước kia là chị sai, sau này em muốn mua cái gì chị cũng mua cho em được không, em trả Trạch Khôn lại cho chị đi được không em?”

“Chị nói cái quái gì vậy hả? Chả hiểu gì hết.” Em trai tôi lầm bầm một câu rồi dập máy, tôi lại gọi qua, hệ thống báo rằng nó đã tắt máy rồi.

Đồng Vĩ Phong! Mày điên rồi, điên thật rồi!

Tôi giận đến mức mắng ầm lên, siết chặt di động đi lòng vòng trong phòng ngủ, đến khi thấy Niếp Niếp tò mò đứng ngoài cửa.

“Mẹ sao thế mẹ? Ai làm mẹ giận ạ?”

Tôi thở sâu rồi cố mỉm cười với con bé, “Đâu có, mẹ đang vui mà con.”

Niếp Niếp chớp đôi mắt to tròn nhìn tôi, khiến tôi khó lòng giữ nổi nụ cười giả tạo ấy.

Tôi tránh né ánh mắt sáng ngời của con bé và quay đầu nhìn ra ngoài cửa, “Thời tiết hôm nay đẹp thật, nếu Niếp Niếp của mẹ hoàn toàn khỏi ốm thì tốt rồi, mẹ sẽ dẫn Niếp Niếp ra ngoài chơi.”

“Thôi ạ, Niếp Niếp phải mau mau khỏi ốm để đi gặp em trai nữa.” Niếp Niếp nói.

Tôi không biết đáp lại con bé thế nào, tôi vờ gọi cho Triệu Văn Mãnh, nhờ anh ta mang mấy cuốn sách thiếu nhi và đồ chơi đến cho Niếp Niếp.

Niếp Niếp nghe vậy thì vui lắm, con bé chạy ra phòng khách chờ chú Triệu mang đồ đến.

Tôi nhân cơ hội này gọi cho Cố Thanh Thiên, “Cố tổng, em gọi cho em trai mà nó không nghe máy, em nghi là…”

“Tôi biết rồi, cô cứ chờ tin của tôi đi.” Cố Thanh Thiên ngắt lời tôi.

Tôi sốt ruột lắm, một bên là em trai tôi, một bên là con trai tôi, tôi không muốn bất kỳ ai xảy ra chuyện.

“Cố tổng, em trai em không phải đứa xấu xa gì đâu, nó bị Tạ Yên Duyên mê hoặc nên mới…”

Cố Thanh Thiên lại ngắt lời tôi lần nữa, “Nó muốn gì? Tiền à? Cô nghĩ cần bao nhiêu để nó phản bội lại Tạ Yên Duyên?”

Vấn đề này tôi chưa từng nghĩ tới.

“Cô nói cho nó biết, nhà họ Tạ không trụ được bao lâu nữa đâu, nó theo Tạ Yên Duyên cũng chẳng được lợi lộc gì, nó muốn gì thì nói với tôi, chỉ cần Trạch Khôn an toàn trở về thì mọi việc đều có thể thương lượng.

Cúp máy xong, đầu tôi vẫn còn ong ong.

Bảo nó phản bội lại Tạ Yên Duyên ư? Việc này khả thi hay không?

Tôi thử gọi lại cho nó, nó vẫn chưa mở máy, tôi định nhắn tin nhưng lại sợ Tạ Yên Duyên đọc được, đắn đo hồi lâu tôi mới quyết định chờ nó mở máy rồi gọi lại sau.

Tôi chơi với Niếp Niếp mà lòng vẫn không yên, điện thoại không rời tay, nhưng mãi đến tối mịt cũng không gọi lại được.

Tôi nóng lòng, lại lo lắng quá thành ra bị nhiệt miệng, dỗ Niếp Niếp ngủ xong, tôi đến mở miệng còn không dám mở, vừa mở ra cái là đau chảy nước mắt.

Đến khuya, tôi ngồi ngẩn người trên ghế salon thì Cố Thanh Thiên đến.

Tôi thấy anh cái là đứng bật dậy, nước mắt đã kiềm nén cả ngày dài không khống chế nổi mà rơi tí tách.

“Cố tổng, em phải làm gì đây?” Tôi khóc lóc hỏi anh.

Cố Thanh Thiên đi tới, ôm tôi vào lòng. Anh không nói gì, nhưng cái ôm ấm áp ấy khiến tôi không khống chế được cảm xúc, rúc vào lòng anh khóc một hồi.

Tại sao lại là tôi cơ chứ!

Tại sao tôi lại gặp phải chuyện như thế này!

Kiếp trước tôi đã làm gì nên tội mà kiếp này lại gặp phải nhiều chuyện vô lý như thế?

Nếu ông trời trừng phạt tôi thì cứ trừng phạt một mình tôi thôi, tại sao lại động đến con tôi, tại sao lại biến em trai tôi trở thành kẻ hãm hại con tôi chứ?

Là người thân có chung dòng máu, cớ gì lại thành ra như vậy?

Cố Thanh Thiên vẫn im lặng cho đến khi tôi bình tĩnh trở lại.

“Cô nói gì với nó rồi?” Cố Thanh Thiên hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, “Nó không nghe điện thoại.”

“Gọi tiếp đi.” Cố Thanh Thiên kéo tôi ngồi xuống rồi ra lệnh.

Hai tay tôi run bần bật mở màn hình điện thoại, máy móc lặp lại động tác đã làm cả ngày nay, điện thoại có tín hiệu nhưng báo bận…

Cố Thanh Thiên nhìn tôi thử hết lần này đến lần khác, sau đó ngăn tôi lại, “Thôi, để tôi gọi.”

Tôi khó hiểu nhìn anh, anh lấy điện thoại di động của mình ra gọi.

Có tín hiệu!

Tôi thật sự không thể tin được em trai tôi lại cho số tôi vào danh sách đen.

Cố Thanh Thiên bảo tôi đừng lên tiếng, rồi chờ đầu dây bên kia nhận máy.

“Alo, ai đấy? Nửa đêm nửa hôm còn gọi gì vậy?” Chất giọng cáu kỉnh của thằng Phong vang lên.

“Cố Thanh Thiên.” Cố Thanh Thiên khó chịu đáp.

Đầu dây bên kia im bặt, tôi vừa định nói thì Cố Thanh Thiên giữ chặt lấy tay tôi, anh lắc đầu.

“Đồng Vĩ Phong, coi như tôi đưa một nghìn sáu trăm tỷ cho Tạ Yên Duyên thì cậu cũng không được một phần nào đâu, cô ta là người họ Tạ, cô ta muốn lấy tiền về cứu công ty nhà mình. Nhưng dù có được số tiền ấy đi nữa thì nhà họ Tạ cũng không sống quá được hai năm nữa đâu, cuối cùng rồi cũng sẽ phá sản, chẳng khác gì bây giờ hết. Cậu là kẻ thông minh, cậu theo Tạ Yên Duyên cũng không có được thứ cậu muốn đâu, nhưng cậu chọn về phe tôi thì có thể đấy.”

Tôi căng thẳng đến mức khó thở, chỉ mong giây sau thằng em tôi sẽ đồng ý.

Nhưng đáp lại chúng tôi là tiếng tút tút đều đều. Em trai tôi lại cúp máy.

“Làm sao bây giờ?” Tôi hỏi Cố Thanh Thiên.

“Nó đang suy nghĩ.” Cố Thanh Thiên dựa lưng vào sô pha, anh mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Nó sẽ đồng ý chứ?” Tôi hỏi tiếp, tôi muốn có được đáp án chính xác ngay lúc này.

Cố Thanh Thiên kéo tôi dựa lên ngực anh, “Đừng lo quá, sẽ không có chuyện gì đâu. Dù gì thì nó cũng là cậu của Trạch Khôn, nó sẽ không làm gì thằng bé đâu.”

“Thật ư?” Tôi bị anh ôm chặt trong lòng, vẫn cố cất tiếng hỏi.

“Thật, em trai cô mà cô còn không biết à? Dù bị đồng tiền che mờ con mắt thì nó cũng không có gan làm gì Trạch Khôn đâu.” Cố Thanh Thiên đáp.

Tôi mong điều anh nói là thật, tôi muốn khóc quá, nhưng đột nhiên tôi nghĩ cứ để anh ôm thế này cũng không phải, quan hệ giữa tôi và anh chỉ là bố và mẹ của hai đứa con mà thôi.

Tôi định ngồi dậy lại bị Cố Thanh Thiên ôm chặt hơn, tôi khẽ nhíu mày, “Cố tổng, anh phải về đi thôi.”

Anh không trả lời, một lúc sau, cánh tay ôm tôi mới nới lỏng, tôi ngồi thẳng lên rồi nghĩ sao lại đứng dậy.

Cố Thanh Thiên cũng đứng dậy theo, “Giờ muộn rồi, tôi nghỉ lại đây một đêm, chuẩn bị nước tắm cho tôi đi.”

Giọng điệu ra lệnh này khiến tôi rất khó chịu, cứ như tôi là kẻ hầu người hạ của anh vậy.

“Cố tổng, muộn vậy còn không về có ổn không?” Mỗi lần tôi mở miệng nói, vết nhiệt lại bị cọ vào khiến tôi đau đến mức nhíu mày.

“Đồng Kha Kha, hình như cô chưa hiểu rõ thì phải, đây là nhà của tôi. Tôi đi hay ở là do tôi quyết định.” Cố Thanh Thiên trừng mắt nhìn tôi.

Miệng đau nên tôi cũng không muốn nhiều lời, cũng không nói lại được anh, tôi đi vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng cho anh.

Tôi ngồi cạnh bồn tắm, trong đầu suy nghĩ rất nhiều việc, đến khi nước đầy mới ra ngoài báo cho Cố Thanh Thiên, “Cố tổng, được nước rồi.”

Anh vào phòng tắm xong, tôi về phòng nằm cạnh Niếp Niếp.

Cả ngày cứ đứng ngồi không yên, vừa rồi Cố Thanh Thiên nói vậy khiến tôi an tâm hơn rất nhiều, nằm một lát đã mơ mơ màng màng.

Không biết là mơ hay thật, tôi cảm thấy có người đang ôm tôi. Cái ôm ấm áp đầy mùi cỏ xanh quen thuộc, tôi tỉnh giấc, “Cố tổng?”

“Suỵt.” Cố Thanh Thiên che miệng tôi, “Đừng nói gì nữa, tôi chỉ muốn ngủ một giấc thôi.” Anh nói xong thì ngửi mùi hương trên tóc tôi và thở dài, “Em vẫn chưa từng thay đổi, tốt lắm.”

Anh nói cứ như không có tôi anh không ngủ yên vậy, nhưng còn Ôn Nhã Gia thì sao?

Mà tôi cảm giác tôi đã thay đổi rất nhiều, chí ít thì nằm trong vòng tay anh, trái tim tôi không còn loạn nhịp như trước nữa.

Tôi sờ lên trái tim mình, vẫn những nhịp đập đều đều, bên tai là tiếng hít thở của anh, mí mắt tôi nặng trĩu rồi chìm vào giấc ngủ.

Đã rất lâu rồi tôi không được ngủ yên, lúc tỉnh dậy, trên giường chỉ còn lại mình tôi, tôi hốt hoảng bật dậy, chưa kịp đi dép đã lao ra ngoài phòng.

“Niếp Niếp? Con đâu rồi?” Tôi vừa chạy vừa gọi.

“Mẹ dậy rồi ạ?” Tiếng của Niếp Niếp vang lên từ trong phòng ăn, tôi nhìn qua, thấy Niếp Niếp đang ngồi trên ghế giơ thìa cười với tôi.

Hai chân tôi mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã xuống.

“Mẹ không đi dép kìa!” Bé cười khanh khách.

Cố Thanh Thiên đứng dậy đi đến trước mặt tôi, khóe môi anh khẽ nhếch, “Sợ gì chứ?”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào anh, “Sợ anh đưa Niếp Niếp đi.”

Biểu cảm trên gương mặt của Cố Thanh Thiên trở nên khó chịu. Tôi mỉm cười với anh, rồi đứng dậy ngồi bên cạnh Niếp Niếp.

Cố Thanh Thiên ngồi xuống ghế đối diện chúng tôi, “Đồng Kha Kha, cô về đi dép đàng hoàng, đánh răng rửa mặt xong thì ra ngoài ăn sáng. Thật chẳng ra làm sao cả.”

Tôi thè lười với Niếp Niếp, chọc con bé cười khanh khách mới đứng dậy về phòng.

Đánh răng rửa mặt xong mới tới phòng ăn, Cố Thanh Thiên đã ăn sáng xong rồi, nhưng có vẻ anh không định đi ngay mà quay lại phòng làm việc.

Sau khi tôi và Niếp Niếp ăn sáng xong, Triệu Văn Mãnh dẫn đến rất nhiều người và mấy thứ dụng cụ lạ lẫm, họ lấy điện thoại di động của tôi, rồi sửa sang lại phòng khách.

“Đồng Kha Kha, tôi sẽ để lại vài người, bao giờ có người gọi đến, chúng tôi bảo cô nghe thì cô mới được nghe, hiểu không?” Triệu Văn Mãnh đứng cạnh tôi, vừa nhìn những người khác làm việc vừa dặn dò tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.