Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 27: Xin anh hãy muốn em



Hạng Chương bên cạnh vẫn đang chìm trong giấc ngủ, tôi lặng lẽ đứng dậy đi tới phòng tắm.

Đôi mắt có chút sưng đỏ cùng nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt tôi.

Khẽ vặn mở nước, tôi cẩn thận rửa sạch mặt mũi, nhìn mình trong gương, không biết rốt cuộc ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bỗng cởi ra nút áo ngủ, kéo vạt áo mở rộng.

Dấu vết mà Cố Thanh Thiên lưu lại đã biến mất sạch sẽ, làn da của tôi lại trắng nõn, mịn màng như trước kia, khuôn ngực cao ngất, vòng eo thon nhỏ…

Trình Gia Tiên vẫn thường hâm mộ, khen ngợi dáng người của tôi. Vậy có lẽ cơ thể của tôi cũng coi như không tệ chứ? Tại sao Hạng Chương lại không thấy được?

“Cục cưng, em thật đẹp.”

Tiếng hít thở của Hạng Chương tựa như phảng phất bên tai. Từ trong gương bỗng hiện lên cảnh tượng hắn cùng một cô gái khác ở chung một chỗ, hơn nữa còn hôn khắp toàn thân cô ta…

Không thể được!

Hạng Chương là của tôi!

Tôi không kìm được kêu to trong lòng, xoay người chạy ra khỏi phòng tắm.

Trèo lên giường, tôi không chút do dự dựa sát vào hắn. Nếu như hắn có nhu cầu, vậy liền có thể tìm tôi.

Động tác của tôi đã đánh thức Hạng Chương. Hắn mơ màng mở mắt liếc nhìn tôi, sau đó lập tức tỉnh táo lại, vội đẩy tôi ra nhảy xuống giường.

“Hạng Chương.” Tôi khổ sở gọi tên hắn.

Thế nhưng hắn chỉ nhíu mày nhìn tôi, “Kha Kha, mới sáng sớm em đã nổi điên gì vậy?”

“Hạng Chương, em…”

“Nếu đã tỉnh rồi thì dậy đi. Hôm nay anh không thể ở cùng em, anh phải đến công ty tăng ca.” Hắn vội vàng cắt đứt lời tôi, mặc quần áo vào, nhanh chóng rời đi.

Tôi nóng nảy nhảy xuống giường, chạy đến sau lưng hắn, ôm thật chặt.

“Hạng Chương, đừng, đừng đi.” Tôi nghẹn ngào gọi hắn, mặt dày nói: “Chúng ta đã kết hôn được một năm rồi, mẹ vẫn luôn thúc giục chúng ta sinh con mà, anh… anh ôm em một lát…”

Hạng Chương dùng sức đẩy tay tôi ra, lách mình tránh sang một bên, cau mày nói: “Kha Kha, không phải lúc trước chúng ta đã nói qua bây giờ vẫn chưa muốn có con sao? Chúng ta còn trẻ, công việc vẫn chưa ổn định, làm sao có khả năng để chăm sóc con cái chứ?”

“Em yên tâm đi, phía mẹ cứ để anh lo, em chỉ cần yên tâm công tác. Chờ đến khi hai người chúng ta đều có sự nghiệp nhất định, lại nói đến chuyện con cái được không?”

“Được rồi, không nói nữa, hôm nay trong công ty thực sự có việc gấp phải làm thêm giờ, nửa đêm hôm qua trưởng phòng mới thông báo cho anh, thời gian cũng rất gấp gáp. Có chuyện gì chúng ta để sau hẵng nói được không?”

Hắn vừa dứt lời đã xoay người bước nhanh vào phòng tắm.

Tôi vô lực dựa vào trên tường, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.

Tôi quả thực không còn sức lực để tiếp tục đuổi theo hắn. Tựa lưng vào tường, nghe hắn từ trong phòng tắm đi ra, thay giày, rồi rời đi.

Cửa lớn cạch một tiếng đóng lại thật chặt. Rốt cuộc tôi không thể chống đỡ được nữa, liền ngã quỵ trên mặt đất.

Tôi kém cỏi vậy sao? Kém đến nỗi Hạng Chương không muốn đụng vào dù chỉ là một đầu ngón tay.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy vô cùng căm hận chính bản thân mình.

Nhất định là do tôi không tốt mới có thể khiến cho Hạng Chương chán ghét như vậy. Là do tôi! Đều là lỗi của tôi!

Không biết đã ngồi trên mặt đất bao lâu, thẳng đến khi tiếng chuông di động vang lên, một lần lại một lần réo rắt không ngừng, tôi mới kéo lê hai cái chân tê dại đứng dậy, cắn răng đi đến đầu giường, cầm điện thoại lên nghe.

“Giám đốc Trần…”

“Đồng Kha Kha, tại sao lâu như vậy cô mới nghe điện thoại? Mau chóng chuẩn bị đi, chúng ta lập tức đi công tác.” Giám đốc Trần ở đầu dây bên kia nghiêm giọng quát lớn.

Tôi có chút sững sờ, “Đi công tác? Hôm nay không phải là thứ bảy sao?”

“Chẳng lẽ thứ bảy không thể ra khỏi nhà? Sao lại nói nhảm nhiều vậy? Bây giờ là mười giờ bốn mươi phút, máy bay cất cánh lúc một giờ chiều. Tôi đã đặt vé cho cô, một lát nữa sẽ cho người đưa cô đến sân bay. Tranh thủ thời gian, có nghe thấy không?”

Giám đốc Trần gào xong liền lập tức cúp máy. Còn tôi sợ run hai giây, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.

Làm nghiệp vụ chính là như vậy. Khi có nhiệm vụ khẩn cấp, nhất định phải đi công tác.

Tôi kéo vali ra, thuần thục thu dọn xong hành lý. Sau khi kiểm tra xong giấy tờ, tôi bỏ chúng vào ví da, cuối cùng kéo hành lý đi ra khỏi nhà.

Lúc đến sân bay, đồng nghiệp đã đứng sẵn ở đó chờ tôi, đưa cho tôi vé máy bay cùng túi đựng văn kiện: “Kha Kha, cố gắng lên nhé.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Tôi vẫn có chút hoang mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.