Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 39: Cởi ra thì còn dễ nhìn



Tôi thật sự không thể tiếp tục như vậy nữa, hai người kia làm cho tôi chán ghét.

Mượn cớ đi vào nhà vệ sinh, tôi đứng dậy, chạy ra khỏi phòng, lúc đóng cửa lại tôi còn có thể nghe thấy tiếng cười dâm đãng của Nhạc Long.

“Cố tổng, có thể làm cho một người kén chọn như anh ra mặt, có phải là công phu trên giường của cô ấy không kém hay không? Tôi thật sự rất chờ mong.”

Tay chân của tôi trở nên lạnh ngắt, tôi nhanh chóng rời khỏi đó rồi đi đến toilet, tôi nhìn vào trong gương, thấy sắc mặt của bản thân trắng bệch như ma vậy.

Sai một ly là đi một dặm, từ lúc tôi có dính líu với Cố Thanh Thiên thì cuộc sống của tôi đã thay đổi rồi.

Chẳng lẽ tôi chỉ có thể chấp nhận như vậy?

Tôi tự hỏi bản thân mình ở trong gương.

Vì Hạng Chương, tôi đặt mình vào vị trí thấp nhất, phải cúi đầu nghe theo lời của Cố Thanh Thiên, nhưng tôi sẽ không vì mười tỷ mà đi theo tên háo sắc Nhạc Long đó.

Tôi nhất định không thể để Cố Thanh Thiên đưa tôi cho người khác!

Khi về đến phòng ăn thì Nhạc Long lo lắng nhìn tôi: “Ô, Tiểu Đồng, sao sắc mặt của cô kém như vậy?”

“Không, không sao cả, có lẽ là vì không quen với khí hậu ở đây nên bụng tôi có chút khó chịu.” Tôi lắp bắp nói.

“Nếu khó chịu thì nên đi khám.” Cố Thanh Thiên nhíu mày nhìn tôi, giống như tôi rất xui xẻo vậy.

“Lát nữa tôi sẽ đi.” Tôi nhỏ giọng đáp lời.

Nhạc Long lại rất biết ra vẻ người tốt, hắn phất tay nói: “Chúng ta đã ăn xong rồi thì nên tạm biệt thôi, Cố tổng, anh mang người đẹp của mình đi khám một chút, dù sao thì phụ nữ cần được chiều chuộng.”

Cố Thanh Thiên từ chối cho ý kiến, sau khi tạm biệt Nhạc Long thì anh dẫn tôi rời khỏi.

Trên đường trở về, tôi không nhịn được mà lén nhìn anh, sau đó nhỏ giọng nói: “Cố tổng, anh rất quan tâm đến hợp đồng mười tỷ đó sao?”

“Không quan tâm!” Cố Thanh Thiên nhìn về phía trước, trả lời tôi mà mặt không đổi sắc.

Tôi nghẹn họng, nếu không để ý cái hợp đồng mười tỷ kia thì sao lại bán tôi?

“Kỳ thật giám đốc Trần từng nói năm nay em không hoàn thành chỉ tiêu cũng không sao cả.” Tôi lại nói.

Cố Thanh Thiên cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi mà chỉ thản nhiên nói: “Tôi mang cô đi công tác với tôi mà cô lại không hoàn thành chỉ tiêu thì sẽ mất mặt tôi.”

Anh mang tôi đi công tác? Cách nói này…

Tôi mất mấy giây để suy nghĩ kỹ, sau đó suýt nữa là nhảy dựng lên: “Anh nói là mọi người trong công ty đều biết em đi công tác với anh?”

Vậy thì không phải là Hạng Chương cũng biết sao? Anh ấy sẽ nghĩ gì?

“Cố tổng, sao anh có thể như vậy?” Tôi tức muốn chết.

Cố Thanh Thiên lúc này mới bố thí cho tôi một ánh mắt: “Chỉ có giám đốc Trần biết thôi.”

“Nhưng mà trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió…”

“Yên tâm, với bộ dáng và cách ăn mặc này của cô thì cho dù cô có bước ra từ phòng tôi lúc nửa đêm cũng không có ai suy nghĩ lung tung.” Anh cười một tiếng, sau đó bồi thêm một câu: “Từ trước đến nay, tiêu chuẩn của tôi đều rất cao.”

Ha ha! Tôi không ngừng cười lạnh ở trong lòng, và còn muốn hỏi anh là tự tát vào mặt mình có đau hay không?

Còn nói tiêu chuẩn của bản thân rất cao, chẳng lẽ người quấn quýt lấy tôi không phải là anh sao?

Nhưng mà lời này lại cò gì đó không đúng.

Tôi kém ở chỗ nào chứ? Chẳng lẽ những người có tiêu chuẩn thấp mới để ý đến tôi sao? Tôi vốn không kém, tiêu chuẩn của Hạng Chương nhà tôi cũng không kém, có được không?

Lời này nói không rõ ràng, tôi tức giận nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Lúc này tôi lại nghe được một câu của Cố Thanh Thiên: “May mà khi cô cởi quần áo ra thì cũng dễ nhìn.”

Tôi âm thầm nghiến răng.

Đúng là không biết xấu hổ, lúc trước tôi bị mù mới cho rằng anh là quân tử.

“Mấy cô người mẫu và diễn viên kia dù lúc mặc quần áo hay khi cởi quần áo đều rất đẹp.” Tôi đáp lại.

Chẳng phải bên cạnh một ông chủ đẹp trai nên là một cô diễn viên xinh đẹp hay sao?

“Quá bẩn.” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói.

“Không phải em cũng không sạch sao.” Tôi cố ý chọc giận hắn: “Em đã có chồng.”

“Vẫn còn tạm, dù sao thì cô cũng chỉ có một người đàn ông như vậy.” Giọng nói của Cố Thanh Thiên không có một tia dao động: “Hơn nữa hắn ta cũng không nguyện ý chạm vào cô.”

Tôi bỗng nhiên quay đầu nhìn anh.

Đánh người sẽ không đánh vào mặt, lời nói vừa rồi của anh đã đâm vào nơi đau nhất của tôi.

“Làm sao? Tôi có nói sai sao?” Anh liếc mắt nhìn tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.