Tôi nhìn hắn, vốn dĩ tràn đầy hoài nghi và hận ý với hắn, đột nhiên trở nên yếu mềm.
“Đưa cho em!” Tôi đoạt lấy túi, siết trong tay, quay đầu đi về phía trước.
Hạng Chương vội vàng đuổi kịp tôi: “Kha Kha, em không sao chứ?”
Tôi cắn răng trừng hắn: “Anh có ý gì?”
“Không có gì, chỉ là anh lo lắng cho em.” Hạng Chương thành khẩn nhìn tôi: “Lúc đó anh muốn để em chăm sóc Cố tổng, quên mất anh ta đã uống say, hai người vừa rời đi thì anh đã hối hận rồi, nhưng lại không biết làm sao tìm hai người…”
“Kha Kha, anh ta không làm gì em chứ?” Hắn vội vàng hỏi, gần như sắp khóc.
Một chút oán giận còn sót lại lập tức biến mất.
Hạng Chương không phải là loại người như vậy, tại sao tôi có thể hoài nghi chứ?
“Anh ta có thể làm gì em chứ?” Tôi giấu tất cả những gì xảy ra giữa tôi và Cố Thanh Thiên, cố ý giận dỗi trách hắn: “Mới ra khỏi thang máy đã ngã xuống mặt đất rồi, em hao hết sức lực mới lôi được anh ta vào trong nhà, anh cũng không biết lên giúp em.”
“Cố tổng uống say?” Hạng Chương kinh ngạc.
“Đúng vậy, trước đó đều là gắng gượng, vừa về đến nhà là ngã xuống.” Tôi nhún nhún vai.
Hạng Chương bước chậm, sau đó đuổi theo: “Sau đó thì sao? Sau khi em dìu anh ta vào nhà đó?”
“Không có sau đó.” Tôi nhún vai: “Anh ta nặng muốn chết, có thể lôi anh ta vào nhà là em hết sức rồi, phải nhích từng chút một! Sau đó… sau đó anh ta gục ở hành lang luôn.”
“A?” Hạng Chương thoạt nhìn có chút ngẩn người: “Em tùy ý để Cố tổng nằm trên mặt đất?”
“Nếu không… thì sao?” Tôi liếc mắt nhìn hắn: “Em thử gọi anh ta rồi, cũng muốn thử lôi anh ta trở về phòng, nhưng anh ta cao lớn như vậy, em kéo nổi anh ta sao? Em lôi mãi, cuối cùng từ bỏ, đành đi ra.”
Tôi nói dối mặt không đổi sắc, tìm một lý do giải thích việc tôi nán lại cho tới bây giờ, sau cùng còn oán giận hắn: “Việc này trách em sao? Muốn trách cũng phải trách anh, nếu anh đi lên cùng em, không phải có thể giúp em đưa anh ta phòng ngủ sao?”
Sau một hồi trách móc, Hạng Chương thở dài: “Là anh suy nghĩ không chu toàn, không ngờ Cố tổng thoạt nhìn bình thường, kỳ thực đã uống nhiều đến thế…”
“Được rồi, đừng để ý đến Cố tổng nữa, đã như vậy thì chúng ta mau chóng về nhà thôi.” Tôi không muốn nhắc lại chuyện vừa nãy, thúc giục hắn.
Hạng Chương đáp: “Kha Kha, anh cảm thấy nên để em đi học lái.”
“Trong nhà không có xe, em học để làm gì chứ?” Tôi không có hứng thú gì nói.
“Sau này lại gặp chuyện như vậy thì phải làm sao? Em là thư ký đời sống của Cố tổng, không biết lái xe có chút kỳ cục.” Hạng Chương lo lắng nói.
“Không phải có anh sao?” Tôi nhẹ giọng nói: “Với lại… chưa chắc em làm lâu dài mà? Không phải anh cũng nói Cố tổng thường xuyên đổi thư ký…”
Hạng Chương không nói tiếp, hai người chúng tôi đi rất xa mới bắt được một chiếc taxi, khi về đến nhà đã hai ba giờ sáng.
“Nhanh ngủ một chút đi.” Hắn ngáp ngả lưng xuống giường: “Hai ngày nữa em đến trường dạy lái đăng ký học đi, cho dù về sau em đổi việc, có bằng lái cũng đỡ hơn.”
“Để sau rồi nói.” Tôi không có hứng thú gì trả lời, nhắm mắt lại ngủ.
Bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, hai người chúng tôi đều có chút mơ hồ, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, sắp trễ làm rồi.
Vội vội vàng vàng rời giường, rửa mặt sơ rồi chạy đi nhưng cuối cùng cũng muộn rồi.
Hạng Chương bất đắc dĩ nhìn tôi: “Xem ra chuyên cần tháng này bay rồi.”
“Xin lỗi.” Ánh mắt của hắn khiến tôi cảm thấy tất cả những điều này đều là lỗ của tôi.
Hắn thở dài: “Bỏ đi, lúc đầu muốn mua cho em chiếc túi tốt một chút, xem ra tạm thời chỉ có thế mua một chiếc như vậy, hai tháng này chi tiêu hơi nhiều.”
Xem ra hắn cũng phát hiện túi của tôi bị hỏng, tôi nắm lấy túi trong tay, gật đầu: “Có thể sử dụng là được rồi, không cần biết có tốt hay không.”
Sau khi đến phòng làm việc, tôi nói lời xin lỗi với Lương Hảo Ly, cô ấy không nói gì, nhưng Triệu Văn Mãnh vây quanh tôi hỏi: “Đồng Kha Kha, tại sao cô lại mang chiếc túi này tới? Không phải hư rồi sao?”
“Hử? Buổi sáng chưa kịp đổi.” Tôi cảm thấy rất mất mặt, mau chóng nhét túi xuống dưới bàn.
“Đồng Kha Kha, cô thực sự không chú trọng đến mình, trang phục của cô, túi của cô, tôi là đàn ông tôi cũng nhìn không lọt mắt.” Triệu Văn Mãnh thở dài nói.
Tiết Tâm Di hỏi chuyện gì xảy ra, hắn kể chuyện túi của tôi bị hư, đồ đạc vương vãi đầy mặt đất.
Kết quả Tiết Tâm Di bọn họ nhìn tôi như sinh vật lạ: “Đồng Kha Kha, cô là phụ nữ sao?”
Không ngờ Triệu Văn Mãnh lại nói chuyện mất mặt này ra, khuôn mặt tôi đỏ lên, không biết nên nói làm sao mới phải: “Ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn…”
“Đồng Kha Kha, không phải chúng tôi nói vật gì cũng phải dùng loại đắt tiền, hàng hiệu, thế nhưng… ít nhất… chất lượng phải tốt.”
Ngay cả Lương Hảo Ly cũng không nhịn được dạy cho tôi một bài học: “Cô bây giờ là thư ký của Cố tổng, đồ cô dùng thể hiện đẳng cấp của cô, đẳng cấp của cô cũng đại diện cho đẳng cấp của Cố tổng… Cô hiểu ý tôi nói chứ?”
“Vâng, tôi biết rồi!” Tôi cúi đầu nói.
“Đang nói gì đấy?” Cố Thanh Thiên chẳng biết từ lúc nào đi vào.
Tôi và các thư ký khác đồng loạt đứng lên: “Chào Cố tổng.”
“Ừm.” Cố Thanh Thiên gật đầu, cau mày, liếc chúng tôi: “Giờ làm việc không làm việc, đang nói chuyện gì?”
Chúng tôi hai mặt nhìn nhau, Lương Hảo Ly trấn định lên tiếng: “Không nói gì cả, chỉ là mọi người cho Đồng Kha Kha một vài kiến nghị.”
“Kiến nghị gì? Cô lại phạm sai lầm?” Cố Thanh Thiên nhíu mày nhìn về phía tôi, giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Lương Hảo Ly vội vàng giải thích: “Không có, là túi của Đồng Kha Kha bị hư, chúng tôi kiến nghị cô ấy mua một chiếc khác khá hơn, để tránh xảy ra chuyện như hôm qua, đột nhiên bị đứt, đồ đạc rơi đầy đất rất mất mặt.”
Tôi đỏ mặt hận không thể tìm cái hố chui xuống, chuyện đáng xấu hổ này có cần phải lặp lại một lần nữa không?
Không phải chỉ là một chiếc túi thôi sao? Nghiêm trọng đến vậy ư? Trước đây tôi chưa đi làm vẫn thường mang túi vải ra ngoài, cũng đâu ai nói gì!
“Đồng Kha Kha, lấy túi xách của cô ra xem một chút.” Cố Thanh Thiên đột nhiên ra lệnh.
Tôi ngẩng đầu hốt hoảng nhìn hắn, lại cầu cứu nhìn về phía những người khác, chỉ thu được ánh mắt đồng tình của bọn họ.
Tôi bất lực đặt túi lên bàn.
Cố Thanh Thiên đi tới, chỉ nhìn lướt qua: “Đây là túi rác sao? Tôi không phát tiền lương cho cô à? Thư ký Lương, cô đi mua cho cô ta một chiếc túi, tính trong phí đồng phục! Đi ngay bây giờ!”
“Còn cô, Đồng Kha Kha, đi vào đây với tôi!” Anh sầm mặt ra lệnh.
Chẳng qua chỉ là một chiếc túi, kết quả lại thành như vậy!
Tôi mấp máy môi, trừng mắt nhìn Triệu Văn Mãnh, theo Cố Thanh Thiên đi vào phòng làm việc của anh.
“Đóng cửa lại.” Anh nói, không quay đầu lại.
Tôi nghe lời đóng cửa lại, nhỏ giọng giải thích: “Cố tổng, tôi không cố ý…”
“Không phải cố ý?” Anh đột nhiên cắt đứt lời của tôi: “Vậy cô giải thích cho tôi, vì sao lúc tôi tỉnh lại không mặc gì, nằm trên sàn nhà?”
Tôi bị anh trừng có chút hoảng hốt: “Việc đó… tối hôm qua anh uống say…”
“Sau đó thì sao?” Anh bước tới hai bước, truy hỏi.
Tôi căng thẳng liếm đôi môi khô héo.
Tôi không biết anh thật sự vì uống say nên không có ấn tượng, hay là cố ý muốn hỏi như vậy, muốn nhìn tôi khó chịu. Dù sao, tối hôm qua gan tôi quá lớn, sau khi xong việc nhớ lại cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, Cố Thanh Thiên đã tới gần trước mặt tôi.
“Tại sao không nói?”
Tôi quyết tâm, bình tĩnh nói: “Anh uống say, vừa vào nhà là té trên mặt đất, tôi không lôi được anh, cứ như vậy…”
“Cứ như vậy? Chỉ như vậy thôi à?”
Cố Thanh Thiên khẽ cười: “Đồng Kha Kha, nếu là một tên lừa gạt thì nói dối sẽ không đỏ mặt!”
Bị anh dồn đến góc nhà, tôi luống cuống nhìn anh.
Anh cười đểu cúi đầu, cọ xát bên tai tôi, thì thầm: “Có phải cô muốn nói, tối qua không xảy ra chuyện gì, là tự tôi vào nhà, tự cởi quần áo, sau đó ngủ trên sàn nhà một đêm?”
“Đại, đại, đại khái thế…” Tôi lắp ba lắp bắp nói.
“Hừ…” Cố Thanh Thiên cười, ngẩng đầu rời khỏi.
Hơi thơ ép bức tách ra, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng của anh từ từ đi về phía cửa.
“Đồng Kha Kha.” Anh đưa lưng về phía tôi, gọi.
Tôi nhất thời đứng đơ ra, căng thẳng nhìn anh: “Cố tổng, anh có gì căn dặn?”
“Túi xách kia coi như thưởng cho cô về biểu hiện tối qua, ra ngoài đi.” Anh thản nhiên nói.
Trong đầu tôi ong ong rối loạn, không biết mình đi ra bằng cách nào, cũng không biết mình làm thế nào ngồi về vị trí.
Trong đầu chỉ còn lại một việc, đó chính là anh đều nhớ! Anh đều nhớ hết!
Lương Hảo Ly chạy hồng hộc về, đưa cho tôi một chiếc túi.
“Hãng túi này không đắt, 4 5 triệu, da và chế tác đều rất tốt, thích hợp với cô.” Cô ấy nói.
Trong lòng tôi run lên, chiếc túi 4 5 triệu? Lỡ ngày nào đó gặp cướp, tôi đại khái phải nói cho tên cướp đó, đừng cướp ví tiền của tôi, trực tiếp cướp chiếc túi này là được, số tiền trong ví tôi chưa bao giờ vượt quá 1 triệu.
“Biểu cảm của cô là gì vậy? Thấy đắt hả?” Lương Hảo Ly cau mày nói: “Yên tâm, không cần cô bỏ tiền, Cố tổng đã nói trừ phí đồng phục.”
Tôi run run hít một hơi: “Không có… Tốt vô cùng. Cám ơn cô, còn làm phiền cô chạy một vòng…”
“Nghe nói cô bị Cố tổng gọi vào mắng một trận? Đồng Kha Kha, cô thấy tôi nên nói gì mới tốt đây.” Lương Hảo Ly thở dài, gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tôi cười cười, không dám nói tiếp.
Giờ tan làm, Hạng Chương phát hiện tôi đã đổi túi, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của hắn, tôi lắp bắp giải thích, nói túi này là Cố tổng sai thư ký Lương mua cho tôi, trừ trong tiền đồng phục.
Hạng Chương im lặng đi, hồi lâu không nói.
Tôi bồn chồn trên đường về.
Mãi tới khi về đến nhà, hắn đột nhiên nói: “Kha Kha, xin lỗi.”
Tôi không hiểu tại sao hắn phải xin lỗi tôi, nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn mấp máy môi: “Là anh không có bản lĩnh, không thể chăm sóc em thật tốt, hôm nay vì vụ chiếc túi mà em mất thể diện trong phòng làm việc đúng không? Anh nên nghĩ tới điều đó sớm hơn…”
Hắn buồn bã khiến tôi có chút cảm động.
“Sao có thể trách anh chứ…”
“Lỗi của anh, đêm qua anh phát hiện túi của em đứt, lúc đó quá trễ, không mua cho em chiếc khác không nói, sáng sớm nay lại quên nhắc nhở em… Bọn họ chê cười em phải không?” Hạng Chương xin lỗi nhìn tôi hỏi.
Tôi biết hắn đang đau lòng vì tôi, mũi tôi cay cay lắc đầu: “Không có, không có chuyện đó!”
Hạng Chương đi tới trước mặt tôi, đưa tay vuốt tóc tôi: “Kha Kha, xin lỗi… Chờ sau này… về sau anh sẽ mua cho em túi tốt hơn, mua LV, được không?”