Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 77: Lựa chọn tiền hồi môn



Tôi ngẩn ngơ cảm thấy, tôi lại thấy được Hạng Chương lúc hai mươi.

Khi đó chúng tôi học đại học không có bao nhiêu tiền, hẹn hò đều đi ăn quán ven đường.

Năm hai đại học, ngày kỷ niệm tình yêu, hắn đã vuốt tóc tôi nói, về sau sẽ cho tôi một cuộc sống tốt, mỗi năm vào ngày kỷ niệm đều sẽ đưa tôi đi ăn tối trong ánh nến lãng mạn.

Sau đó, hắn đã làm được, bất kể là ngày kỷ niệm tình yêu hay ngày kỷ niệm kết hôn, hắn đều đưa tôi đi ăn một bữa tối lãng mạn theo phong cách tây.

Hắn là một người đàn ông biết giữ lời, bất luận hắn nói gì, tôi đều tin.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ cười, đột nhiên nhớ tới lời của Trình Gia Tiên, thử một lần, nếu có thể thành công, tôi và Hạng Chương từ nay về sau sẽ mãi hạnh phúc…

Nghĩ đến chuyện mình cần làm, gương mặt của tôi có chút nóng lên, né tránh tay hắn, nói: “Được, em còn muốn GUCCI.”

“Ừ, em muốn mua gì, anh mua cho em cái đó.” Hạng Chương mỉm cười nói.

Nụ cười kia khiến lòng tôi rung động, vội vã cúi đầu: “Em vào phòng bếp xem còn có gì ăn.”

Nấu ăn, ăn, ngủ…

Mãi cho đến khi tôi và Hạng Chương nằm song song trên giường, tôi đang tưởng tượng xem tôi nên bắt đầu như thế nào.

Lúc tôi định nắm tay hắn trong chăn, Hạng Chương đột nhiên nói: “Kha Kha, em còn tiền không?”

Tôi sửng sốt một chút, rụt tay về: “Tiền? Tiền lương của em không phải đều đưa cho anh sao? Sao vậy?”

“Em không có dư tiền?” Giọng điệu của hắn nghe rất hoài nghi.

Tôi giật mình: “Em làm gì có dư tiền? Rốt cuộc là sao vậy?”

“À, không có gì, anh chỉ hỏi một chút. Không phải mình cần mua nhà sao? Còn thiếu một ít…” Hạng Chương trở mình, thở dài nói.

“Còn thiếu một ít? Bao nhiêu?” Tôi có chút buồn bực: “Không phải mẹ nói bán nhà cũ trước kia là đủ rồi sao?”

“Không bán nữa.” Hạng Chương đáp: “Cha mẹ thương lượng, nhà cũ không bán. Về sau nhà lớn cho chúng ta, nhà nhỏ cho Tiểu Anh.”

Tôi khiếp sợ ngồi dậy, không thể tin vào tai mình.

Nếu nhà cũ không bán, lấy gì mua nhà lớn? Chẳng lẽ ngoại trừ tiền tiết kiệm của cha mẹ, toàn bộ phải dựa vào chúng tôi?

“Hạng Chương! Hạng Chương!” Tôi nhịn không được đẩy hắn: “Anh khoan ngủ, anh nói rõ cho em biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Không phải đã nói xong xuôi, bán nhà cũ, đổi nhà lớn sao? Sao lại đột nhiên không bán nữa? Không bán rồi tiền đâu mua nhà mới?”

“Bọn họ quyết định không bán, anh cũng hết cách.” Hạng Chương ngồi dậy, gãi đầu: “Kha Kha, không có chuyện gì đâu, chuyện tiền cứ để anh nghĩ cách, em đừng lo lắng.”

Tuy hắn nói không để tôi lo lắng nhưng trong lòng tôi vẫn thấp thỏm.

Bây giờ giá nhà cao như vậy, hắn đi đâu nghĩ cách?

“Hạng Chương, không phải anh sẽ động đến tiền hồi môn chứ?” Tôi nhịn không được hỏi.

Lúc kết hôn, bởi vì không mua nhà, cha mẹ cho tôi 170 triệu làm của hồi môn để tôi giữ, mặc dù không nhiều nhưng có thể phụ giúp đôi chút nếu sau này mua nhà.

Lúc kết hôn tiền mừng không nhiều nên tôi đều đưa cho Hạng Chương, bởi vì hắn nói hắn biết quản tiền hơn tôi, dự định giữ lại đến lúc mua nhà dùng.

Lúc đó tôi đã nói với hắn, tiền khác có thể động đến, duy chỉ có số tiền này là không thể động vào, bởi đây là tiền cha mẹ cho tôi, là hồi môn của tôi.

Trong chuyện này Hạng Chương vẫn luôn làm tốt.

Kỳ thực tôi và hắn sống khá thuận lợi, sau khi tốt nghiệp không bao lâu đã vào tập đoàn Thiên Hoa, tiền lương khá ổn, cũng không thiếu tiền, tôi cũng biết hắn có tích góp ít tiền.

Cho nên lần này cha mẹ chồng mua nhà nói anh bỏ ít tiền ra, tôi không có ý kiến gì, đồng ý để hắn mang tiền tích góp cho họ, nhưng của hồi môn của tôi tuyệt đối không thể động vào.

“Hạng Chương?” Thấy hắn không nói, tôi tăng cao giọng: “Rốt cuộc anh có động đến số tiền kia không?”

“Không!” Hạng Chương cau mày nói: “Em gấp cái gì? Anh có thiếu tiền cũng sẽ không động tới tiền hồi môn của em, em yên tâm đi.”

“Thật sao?” Tôi nhìn hắn hỏi.

Hạng Chương có chút không vui: “Anh lừa em làm gì? Được rồi, ngủ đi, nếu không… ngày mai lại tới trễ.”

Hắn nói xong cũng nằm xuống, trở mình đưa lưng về phía tôi.

Tôi đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Hắn sẽ không cảm thấy tôi rất hẹp hòi chứ? Rõ ràng có tiền lại không muốn cho cha mẹ chồng mượn tiền mua nhà…

“Khụ, Hạng Chương…”

Tôi muốn giải thích một chút, nhưng hắn lại cắt ngang: “Được rồi, đừng nói nữa, nhanh ngủ đi.”

Bị chuyện này quấy nhiễu, tôi cũng không có tâm tư gì âu yếm hắn, cũng trở mình đưa lưng về phía hắn ngủ.

Hai ngày sau, Hạng Chương vẫn giữ thái độ đó, tôi biết hắn nhất định đang trách tôi.

Trong lòng tôi bắt đầu dao động, hay là… để hắn động vào tiền của tôi nhỉ? Trong thời gian ngắn cũng không mua nhà, chờ chúng tôi mua nhà, cha mẹ chồng sẽ giúp đỡ.

Hay là… tôi mượn Trình Gia Tiên một ít?

Tôi quyết định gọi cho Trình Gia Tiên, kể với cô ấy chuyện mượn tiền.

Trình Gia Tiên rất kinh ngạc: “Sao? Chưa đủ à?”

“A?” Tôi nghe không hiểu: “Cái gì còn chưa đủ?”

“Hôm qua Hạng Chương nhà cậu mời tớ đi ăn, mượn tiền tớ, tớ đã cho mượn rồi.” Trình Gia Tiên giải thích.

Tôi ngạc nhiên.

Hạng Chương lại mời Trình Gia Tiên đi ăn, vì vay tiền?

Đây quả thực là chuyện lạ lùng!

“Lại nói tiếp, Hạng Chương nhà cậu tốt thật đấy, nói không muốn động vào tiền của cậu nên mới mặt dày hỏi mượn tiền tớ, còn ghi cả giấy nợ.” Trình Gia Tiên nói tiếp.

Tôi nhất thời cảm động suýt chút nữa rơi lệ.

Hạng Chương không hổ là người tôi tin cậy nhất, tại sao tôi có thể hoài nghi hắn? Tại sao tôi có thể nhỏ mọn như vậy? Sao tôi có thể xứng với chồng mình?

“Kha Kha, hai người còn thiếu bao nhiêu? Nếu không đủ thì hãy nói với tớ.” Trình Gia Tiên tò mò hỏi.

Tôi hít một hơi: “Không cần, không cần! Lúc đầu tớ muốn hỏi cho anh ấy mượn, không ngờ anh ấy đích thân mở miệng với cậu, tớ… tớ rất kinh ngạc…”

“Ha ha, có gì đâu, bạn bè nhiều năm như vậy. Còn có việc gì không? Không có thì tớ cúp máy nhé.” Trình Gia Tiên nói.

Sau khi tạm biệt cô ấy, tôi chạy một mạch vào toilet khóc một trận.

Hạng Chương tốt như vậy, tôi không thể buông tay, tôi phải đối xử thật tốt với hắn.

Khóc xong rồi, tôi tự nói với mình.

Thứ bảy, Hạng Chương tăng ca, tôi tự đi chợ mua thịt ngon rau ngon, còn mua rượu vang, sau đó về nhà làm một bàn thức ăn ngon.

Bảy giờ tối, Hạng Chương trở về, thấy thức ăn trên bàn, còn có cả nến, vẻ mặt giật mình.

“Hôm nay là ngày gì?”

“Không phải là ngày gì cả, em cảm thấy anh rất khổ cực, đột nhiên muốn làm cho anh chút đồ ăn ngon.” Tôi đỏ mặt nói.

Kỳ thực tôi còn hy vọng hắn có thể phát hiện được sự khác lạ của tôi, vì đêm nay tôi thoáng ăn diện một chút, dùng BB cream, còn bôi son, thậm chí, áo lót tôi mặc vừa mua chiều nay…

Hoa văn ren đen rất mê hoặc…

“Đặc biệt làm cho anh?” Hạng Chương cảm động hỏi tôi.

Tôi gật đầu, rót rượu vào ly.

“Chồng, rửa tay ăn cơm đi.” Tôi gọi hắn như ngày xưa.

Hạng Chương đồng ý, vào toilet rửa tay.

Ăn uống một hồi, chai rượu thoáng chốc đã vơi đi phân nửa, khuôn mặt Hạng Chương đỏ ửng, bầu không khí tốt, tôi cũng ngà ngà say.

Tôi không nói cho hắn việc tôi đã biết hắn hỏi mượn tiền Trình Gia Tiên, chỉ nói với hắn, tôi hiểu hắn và cha mẹ chồng khó xử, đồng ý để hắn động vào tiền hồi môn của tôi.

“Em đồng ý?” Hạng Chương thoạt nhìn có chút kinh ngạc, lại có chút cảm động.

Tôi cười gật đầu: “Đúng vậy, anh tốt với em như thế, có gì mà em không thể đáp ứng? Trước đây là em nghĩ không thông, hiện tại em đã suy nghĩ rõ ràng, đều là người một nhà, không cần thiết phải phân rõ ràng như vậy.”

Hạng Chương không nói gì, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nương theo ánh sáng nến, thấy trong mắt hắn phảng phất ánh lệ.

“Kha Kha…” Hắn đột nhiên nắm chặt tay tôi: “Em… em làm vậy sao được? Em… em khiến anh cảm thấy thật có lỗi với em…”

“Nào có nghiêm trọng như vậy.” Tôi vỗ vỗ tay hắn, thoải mái nói: “Chẳng qua chỉ là 170 triệu, về sau chúng ta có thể kiếm được, không phải sao?”

“Không, không phải chuyện 170 triệu…” Hắn thì thào nói: “Chỉ là anh cảm thấy có lỗi với em…”

“Không sao, chồng ầ, đừng như vậy.” Tôi đứng dậy, ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ôm hắn.

Hạng Chương từ từ bình tĩnh trở lại: “Kha Kha, em không biết anh đã cảm ơn ông trời nhiều thế nào, để cho anh gặp em, để cho em ở bên cạnh anh…”

Hắn nói chân thành tha thiết, tôi cảm động không thôi, nâng ly rượu lên: “Em cũng vậy…”

Hai người cụng ly, uống một hơi cạn sạch.

Để ly rượu xuống, tôi dựa vào bờ vai của hắn: “Chồng ơi… Em hơi say…”

“Uống hơi nhiều.” Hắn nói.

Thật là một kẻ ngốc.

Tôi dựa trên người hắn, ngẩng đầu, hôn cằm của hắn, hờn dỗi: “Chồng à…”

Hạng Chương lập tức cứng đờ, nhưng không đẩy tôi ra.

Tôi mừng thầm trong lòng, đây là một kiểu tiến bộ nhỉ?

Hắn không cự tuyệt, không lên tiếng, tôi bèn trượt xuống, hai tay khoác lên vai hắn, lại hôn cổ hắn, sau đó từ từ hôn đến cằm, cọ xát nhẹ vào môi.

Trái tim căng thẳng như muốn nhảy ra khỏi ngực, tôi cố gắng muốn biểu hiện tốt, nhưng khi tôi vừa mới đụng tới khóe môi của hắn, hắn đột nhiên bóp vai đẩy tôi ra.

“Kha Kha!”

Tôi căng thẳng trong lòng, rất sợ hắn sẽ cự tuyệt, cầu khẩn nói: “Chồng à, anh đồng ý với em thử một chút nhé…”

Tôi thấy cổ của hắn động đậy, hình như là nuốt nước bọt, buông tay ra như đã hạ quyết tâm, tôi lập tức khôi phục tự do.

Sợ hắn đổi ý, tôi không dám trì hoãn nữa, hôn môi của hắn, muốn đưa lưỡi vào, nhưng hắn cắn chặt hàm răng, tôi phí công mãi mà không có kết quả, đành buông tha, một đường xuống phía dưới.

Nhẹ nhàng cởi áo sơ mi của hắn, tôi tự tay nhẹ nhàng xoa, cảm giác được hắn run rẩy, bắp thịt căng lên.

Dường như Cố Thanh Thiên lúc đó cũng như vậy, tôi còn nhớ rõ lúc tôi đụng vào, thân thể hắn như tường đồng vách sắt bị đốt nóng, tôi thậm chí có thể cảm giác được thân dưới đang căng lên, máu nóng dâng trào, mạch đập cực nhanh.

Hạng Chương cũng như vậy phải không?

Tôi khẩn trương vuốt ve thân thể hắn, dưới cái nhìn của hắn, tôi nhẹ nhàng hôn hạt đậu trước ngực hắn.

Hạng Chương chợt chấn động, hất tôi qua một bên.

“Hạng Chương, anh…” Tôi đụng đầu vào tay vịn sofa, đau đớn hét lên.

Hạng Chương giật mình, vội vàng đỡ tôi dậy: “Em không sao chứ?”

Tôi ấm ức nhìn hắn, thuận thế ngã vào ngực hắn, ôm lấy hông của hắn, không cho phép hắn tránh né.

“Hạng Chương, rốt cuộc anh muốn em làm thế nào anh mới hài lòng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.