Tim tôi suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, giống như tôi bị thứ gì đó tác động, đột nhiên lui lại một bước.
“Cố… Cố tổng…”
Cách tôi hai bước, Cố Thanh Thiên mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm tôi.
Tôi không nhìn thấu ánh mắt anh, chỉ cảm thấy ánh mắt anh nhìn tôi khiến cho tôi không thở nổi.
Căn phòng to như vậy, đột nhiên thu hẹp lại như chỉ có hai người, không khí trong phòng dường như cũng ít đi.
Da đầu hơi tê dại, thần kinh tôi hơi căng thẳng, lùi lại hai bước, muốn kéo giãn khoảng cách giữa tôi và anh.
Nhưng tôi lùi lại hai bước thì anh liền tiến lên ba bước, trong nháy mắt, tôi bị anh ép đến trước ghế sô pha, bị mắc kẹt giữa anh và tay vịn của ghế sô pha, không có một kẽ hở nào.
Thân thể cao lớn kia mang cho tôi cảm giác áp bách nặng nề, tôi lấy tay chống đỡ thân thể anh, vô cùng kinh hoảng: “Cố… Cố… Cố tổng…”
“Ngoại trừ nói Cố tổng thì cô còn biết nói gì nữa không?”
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh của Cố Thanh Thiên, còn có cả hơi nóng do anh phả ra, vài sợi tóc bị lay động, cọ vào trán tôi khiến tôi hơi ngứa ngáy, rất muốn giơ tay lên gãi.
Một ngón tay mát lạnh chạm vào trán tôi, khiến tôi ý thức được mặt tôi nóng đến mức độ nào.
Hạng Chương…
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên bộ dạng hốc mắt đỏ bừng của Hạng Chương sáng nay, tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ, không biết tôi lấy sức ở đâu ra, tôi đẩy Cố Thanh Thiên một cái, nhanh chóng trốn ra sau ghế sô pha, cảnh giác nhìn anh.
“Cố tổng, giám đốc Trần bảo tôi đến đây báo cáo công tác, anh…”
“Cô không có điều gì cần nói sao?” Cố Thanh Thiên hỏi, sau đó ngồi vào ghế sô pha đối diện, hai chân vắt chéo nhìn tôi.
Tôi im lặng nhìn anh.
Từ lúc tôi nghe được tin Hạng Chương thăng chức, tôi lập tức hiểu lí do vì sao, chỉ có điều tôi vẫn ôm một tia hi vọng mỏng manh…
“Cố tổng, cảm ơn công ty tín nhiệm Hạng Chương như vậy, năng lực làm việc của anh ấy rất tốt, tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ nghiêm túc cố gắng làm việc, không phụ sự kỳ vọng của công ty đối với anh ấy!”
“Nực cười…”
Cố Thanh Thiên phát ra một tiếng cười nhạo, mà vẻ bình tĩnh của tôi cũng bị tiếng cười này đánh vỡ.
Anh dùng ánh mắt trào phúng nhìn tôi: “Dùng cái giọng giống như giải quyết công việc để nói chuyện với tôi sao? Đồng Kha Kha, chẳng lẽ cô cảm thấy chồng cô có năng lực mạnh đến mức vừa mới vào bộ phận nhân sự làm việc hơn một năm mà đã có thể thăng chức lên phó phòng sao?”
Ngón tay tôi run rẩy, bám chặt vào ghế sô pha trước mặt, mím môi nhìn anh: “Cố tổng, lời này của anh có ý gì?”
“Đồng Kha Kha, đừng giả ngu với tôi, anh ta làm sao ngồi lên được vị trí đó, cô là người rõ ràng hơn ai hết!”
Từng tia hi vọng mỏng manh của tôi giống như bọt xà phòng, bị Cố Thanh Thiên mạnh mẽ phá vỡ.
Tay chân tôi rét run, tôi cứng ngắc nhìn anh: “Cố tổng, hình như anh hiểu lầm chuyện gì đó…”
“Hiểu lầm? Tối hôm qua cô ở trước mặt tôi cởi áo, không phải vì chuyện này sao? Hay là tôi thật sự hiểu lầm rồi? Vậy thì tôi sẽ thu hồi mệnh lệnh lại, để cho Hạng Chương cút khỏi công ty của tôi, thế nào?”
“Đừng!” Tôi vội vã kêu lên.
Toàn bộ công ty đều biết Hạng Chương đã thăng chức, vừa nãy hắn còn mừng như điên xuống tìm tôi, cùng tôi chia sẻ niềm vui, thậm chí còn kích động ôm tôi một cái.
Bộ dạng hắn vô cùng vui vẻ, nhưng nếu như Cố Thanh Thiên thật sự thu hồi mệnh lệnh thì Hạng Chương chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho cả công ty sao? Người khác sẽ nhìn hắn như thế nào? Nếu như hắn bị sa thải thì sẽ phải chịu bao nhiêu đả kích đây?
Tôi không thể… Tôi không thể để cho hắn chịu ấm ức như vậy, dù sao hắn cũng không làm gì sai, người sai là tôi…
“Cố tổng!” Tôi không biết nên nói gì, chỉ muốn cầu xin Cố Thanh Thiên buông tha: “Anh không thể như vậy được, Hạng Chương thật sự là người rất cố gắng làm việc, anh làm như vậy… anh sẽ mất đi một nhân viên tốt đó…”
“Mỗi người trong công ty của tôi đều rất cố gắng làm việc, còn vào công ty sớm hơn anh ta năm năm, đến nay vẫn chỉ làm một chức nhân viên quèn mà thôi.” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói.
Trong lòng tôi vô cùng lạnh lẽo.
“Cố Thanh Thiên, anh muốn như thế nào?” Tôi không nhịn được, hét lớn lên.
Cố Thanh Thiên bỗng nhiên đứng dậy, thân thể cao lớn mang đến áp lực mạnh mẽ, tâm tình điên cuồng vừa nãy của tôi giống như chạm phải tường đồng vách sắt, lập tức biến mất không chút dấu vết.
“Không nhận ra tính cách cô lại mạnh mẽ như vậy đó!” Anh vừa nói vừa đi đến gần tôi.
Tôi vội vã bám vào ghế sô pha, trơ mắt nhìn anh.
“Cố… Cố tổng, rốt cuộc anh định làm gì?” Tôi không có chút khí thế nào, lắp bắp hỏi, chính tôi cũng nghe được âm thanh run rẩy của mình.
“Cô nói xem?” Cố Thanh Thiên nói, giơ tay lên, đưa về phía tôi.
Tôi vô thức muốn tránh đi, nhưng lại nhìn thấy sự lạnh lùng giữa hai lông mày anh: “Nếu cô còn dám tránh thì tôi sẽ cho người khác làm chức phó phòng nhân sự…”
Vì vậy, tôi chỉ có thể nhếch môi, đứng đờ người ra, nhìn anh nắm cằm tôi, mơn trớn cần cổ của tôi, đầu ngón tay hơi lạnh mang cho người ta cảm giác run rẩy ngứa ngáy, tôi không tự giác nuốt một ngụm nước miếng.