Ngoại Tình

Chương 28



Tôi chỉ nói: “Anh ngủ đi, vừa mới uống thuốc xong mà, lát nữa em sẽ gọi anh dậy ăn.”

Phương Vi Chu nhìn tôi, cuối cùng cũng đồng ý, xong đó nhắm mắt lại. Hắn ngủ rất nhanh. Tôi chỉnh sửa lại chăn, nhìn đồng hồ một lát, tính toán một hồi rồi quyết định đến phòng khám lấy thêm thuốc, sau đó đi siêu thị mua vài thứ.

Lúc tôi định đi ra, thấy điện thoại hắn đặt ở đầu giường nên thuận tay lấy ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Tôi đặt điện thoại Phương Vi Chu lên bàn trà trong phòng khách, sợ có điện thoại quấy rầy hắn ngủ ngơi. Đã xin phép công ty rồi cho nên không đến sợ quấy rầy, nhưng trên phương diện cá nhân cũng đáng lo. Tôi không kiếm tra điện thoại của hắn cũng giống như hắn không kiểm tra điện thoại của tôi.Hắn có cài mật khẩu, tôi cũng biết, nhưng sẽ không vô duyên vô cứ mà nghi thần nghi quỷ. Là tôi sai trước cho nên đi nghi ngờ hắn có phải quá sai trái không? Thật không có đạo lý gì cả, quá phận, đừng nên suy nghĩ quá nhiều về hắn.

Điện thoại nhận được thông báo mới, màn hình sáng lên, tôi liếc qua thì thấy mái cái thông báo vớ vẩn, còn kéo xuống nữa là sẽ mở nó ra mất. Tôi đặt nó xuống, lấy điện thoại của mình gọi đến công ty. Thật là dễ dàng bày một lý do giả dối nào đó, sau đó tôi sửa soạn lại nhà cửa, đem quần áo đêm qua Phương Vi Chu thay đi giặt sạch.

Phương Vi Chu lúc này vẫn đang ngủ mê man, tuy rằng không còn sốt nhưng nhiệt độ vẫn chưa quay về mức bình thường, hắn ra không ít mồ hôi. Giữa trưa tôi làm cháo, rồi làm thêm ít đồ ăn sáng, để hắn ăn xong mới lấy thuốc uống. Tôi nói: “Anh đi tắm đi, quần áo em để ở trong rồi, ra ngoài đừng quên mặc thêm đồ vào.”

Giọng Phương Vi Chu vẫn còn yếu đáp lại lời tôi. Sau khi hắn tắm xong, nhiệt độ vẫn còn cao nhưng nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, chỉ có điều tóc hơi rối, mềm mại rũ xuống, gần như che khuất tầm nhìn, hắn cúi đầu hất nhẹ về phía sau.

Tôi múc cháo cho hắn, đem thuốc đặt xuống bên cạnh: “Ăn xong rồi uống.”

Phương Vi Chu ngồi xuống, cười cười: “Bây giờ mới thấy em rất có tiềm lực làm mấy lão mụ tử (mẹ già).”

Tôi liếc xéo hắn một cái: “Mau ăn của anh đi.” Trước đây tôi sinh bệnh, hắn thậm chí còn rầy la nhiều hơn tôi. Đối với một người mà không ngờ sẽ có một ngày cần tôi chăm sóc như vậy, đây là lần đầu tiên hắn ốm nặng đến mức độ này.

Hắn nghe thấy tôi nói: “Có lẽ do thời gian trước không chú ý chăm sóc sức khỏe, lại giao mùa nữa.”

Tôi không nhịn nổi nói: “Trước đây anh đi xã giao nhiều quá.”

Phương Vi Chu nhìn tôi cười, dưới ánh mắt của hắn, đột nhiên tôi lại thấy ngượng ngùng, mở miệng nói: “Em không có ý gì.”

“Ừm.” hắn đáp lại: “Anh biết rồi.”

Tôi nhìn hắn, nhất thời có chút không được tự nhiên: “Biết cái gì?”

Phương Vi Chu vẫn cười. Sau đó bắt đầu ăn, tôi cũng ngồi xuống ăn như hắn, đột nhiên hắn hỏi: “Lúc nãy tỏng phòng không thấy điện thoại anh đâu.”

Tôi nói: “Em lấy ra rồi, đang sạc điện ở bàn trà.”

“Công ty có gọi đến không?”

Tôi nói: “Không có, mà cho dù có chuyện thật thì dù tìm anh thì anh cũng có thể làm được gì chứ.”

Phương Vi Chu hỏi: “Vậy em…”

Tôi thấy hắn thực sự bắt đầu nhiều chuyện: “Chỗ em cũng không có việc gì! Được rồi, không cần quan tâm nhiều đâu.”

Phương Vi Chu cười, lập tức hỏi: “Em dùng lý do gì để xin nghỉ?”

Tôi liếc hắn thêm cái nữa, cố ý nói: “Bà xã em sinh bệnh.”

Phương Vi Chu nhắc mi lên, khóe miệng kéo thành một nụ cười nhẹ: “Ồ, hẳn là bà xã em.”

Tôi thực sự bật cười: “Sao nào? Phương Tổng thấy không phải à?”

Phương Vi Chu khụ một tiếng: “Còn có thể không đúng sao?”

Tôi cười nói: “Em thay mặt bà xã cảm ơn anh.”

Phương Vi Chu cười rộ lên, không nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt nhìn rất vui vẻ, phảng phất thêm chút chân tình, nhìn mà như không, thật sự rất quyến rũ. Mặt tôi không khỏi nóng lên.

Nói thêm vài câu nữa thì hắn cũng ăn xong bát cháo, sau đó phải đi uống thuốc. Hắn luôn vô cùng căm thù đến tận xương tủy với chuyện uống thuốc, lằng nhằng nửa ngày mới xong xuôi. Bây giờ tinh thần hắn không được tốt lắm, vừa xem tôi dọn dẹp vừa nói chuyện được vài câu. Tuy nhiên một lát sau thuốc bắt đầu phát huy công hiệu, hắn không chống đỡ nổi nên phải đi ngủ trước.

Tôi nhìn đồng hồ, lấy áo khoác mặc vào, xong lấy ví tiền và chìa khóa để đi ra ngoài. Tôi lái xe, vừa gọi điện thoại để đăng ký lịch với phòng khám quen, vừa nhân dịp đi siêu thị mua ít đồ dùng. Không quan tâm lắm nên bây giờ mới thấy nhiều đồ dùng hằng ngày bị thiếu, tôi không thể căn cơ như bà chủ gia đình được, vậy nhưng vẫn phải lo lắng một chút. Sau khi mua xong, tôi vội vàng đến phòng khám. Lúc này phòng khám vẫn còn kha khá người, tuy rằng không nhiều bệnh nhân, nhưng muốn lấy được thuốc cũng phải mất một lúc, may mà đã quen bác sỹ Hứa nên ông ấy chuẩn bị xong thuốc, chỉ cần đến lấy là được.

Về đến nhà, tôi cất đồ vào phòng bếp trước, đi qua hành lang thì nhìn thấy cửa phòng ngủ đang mở, loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện. Trên bàn ăn vẫn còn đặt cốc nước nửa vơi, ra ngoài một lúc vẫn không vơi đi. Tôi cũng không để ý nhiều, dọn dẹp xong, nấu thêm một nồi nước nữa. Sau khi rời khỏi đó tôi mới phát hiện ra không thấy điện thoại của Phương Vi Chu trên bàn trà đâu nữa, có lẽ lúc hắn đi ra uống nước, nghe chuông đổ.

Tôi đi về phía phòng ngủ, vừa mới thò đầu vào thì thấy Phương Vi Chu chỉ mắc một chiếc áo khoác, ngồi bên méo giường, hình như đã kết thúc cuộc trò chuyện, vẻ mặt không biết đang suy nghĩ gì nữa. Tôi gõ cửa, hắn quay lại nhìn.

Tôi nói: “Lúc nãy anh ngủ rồi nên em mới không báo với anh. Em vừa đi mua đồ về, còn mua thêm ít thuốc nữa.”

Phương Vi Chu gật đầu, do dự nói: “Vừa rồi là lục giang gọi đến.”

Tôi hơi ngạc nhiên: “Thật vậy à.”

Phương Vi Chu nói: “Hắn nói tan tầm sẽ đến đây.”

Tôi giật mình, chợt hiểu ra điều gì đó: “Đến đây?”

Phương Vi Chu nói: “Ừm, hắn biết anh xin nghỉ ốm cho nên mới gọi đến hỏi thăm. Ngoài ra bọn anh còn làm chung một dự án cần thêm quyết định, không thể chờ đến ngày mai được, mà trong điện thoại lại nói không rõ đượ nên hắn phải đến đây một chuyến.”

Tôi nhất thời im lặng, nghe vậy có thể không hiểu được sao? Đấy chính là ____tôi tuyệt đối không thể ở trong này. Trong số ít những người ở công ty biết quan hệ giữa tôi và Phương Vi Chu không có lục giang, hắn mới nhậm chức nửa năm trước, cũng bởi hắn là con trai chủ tịch Lục. Hắn không biết nhiều chuyện trong công ty, cũng chỉ cho là tôi và Phương Vi Chu chỉ ở cùng chung một tòa nhà.

Cho dù ở gần nhà nhau, cũng biết rằng Phương Vi Chu ốm, nhưng tôi cũng không nên ở lại nhà hắn mãi được. Tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Em biết rồi.”

Phương Vi Chu chỉ nhìn nhưng cũng không nói lời nào.

Tôi còn phải dặn dò thêm chút nữa: “Đồ vừa mua đã cất kỹ rồi, trà cà phê cũng mua cả, à đúng rồi trên bếp còn đang đun nước sôi, anh chú ý một chút.”

Phương Vi Chu gật đầu, đứng dậy: “Bọn anh sẽ không nói lâu đâu, em nhớ mang theo điện thoại.”

Tôi đáp: “Được.” dừng lại một chút: “Anh ở trong nhà là tốt rồi.” nói xong nghiêng người lách qua. Tôi đến phòng khác, nhìn ngó xung quanh, cố gắng giấu đi những đồ đạc liên quan đến mình. Có lẽ xuất phát từ lịch sự, lục giang sẽ không đến mức đi vào phòng ngủ đâu.

Tôi đi ra ngoài ngay. Thời điểm cánh cửa đóng lại, trái tim chỉ còn cảm giác đờ đẫn vô hồn.

Thực ra tôi cũng chẳng cảm thấy ghê gớm lắm, đây cũng đâu phải lần đầu tiên đâu. Trước khi chúng tôi bắt đầu mối quan hệ, Phương Vi Chu đã ở đây rồi, bạn bè hay công ty đều biết, nhưng mà không phải ai cũng hay đến. Còn về phần che mẹ hắn, vốn bọn họ đến đây ở là chuyện đương nhiên, lần đầu tiên cha mẹ hắn đến đây, thực sự rất đột ngột nên không tránh kịp, lúc ấy trong lòng thực sự rất kích động, tuy rằng có thể tìm được lý do qua loa để thoát được nên cha mẹ hắn cũng không nghi ngờ.

Lần đầu tiên còn có cách, chứ những lần tiếp theo thì tuyệt đối không thể giáp mặt nữa, nhất là ở trong nhà. Như để nghiệm chứng, rất nhanh có lần thứ hai, cha mẹ hắn muốn đến nên tôi đương nhiên phải lẩn ra ngoài. Đến lần thứ ba lần thứ tư…ngựa đã quen đường, thậm chí còn tự an ủi mình không cần phải đối phó khi giáp mặt.

Thực ra tôi có thể thông cảm được, nhưng vẫn không làm sao thấy thoải mái, cho dù trong thời gian bảy năm qua cha mẹ hắn cũng chỉ qua đây vài lần, bình thường đều là Phương Vi Chu quay về nhà bọn họ.

Chuyện này Phương Vi Chu chưa bao giờ nói muốn tôi phải làm như thế nào, mắt nhìn miệng giải thích, những băn khoăn, những khó xử thậm chí cả lạnh nhạt, tôi đều nghe ra hết. Mà không chỉ người nhà hắn, giống như lần này, có ai trong công ty đến nhà, tôi cũng cần phải tránh đi. Bình thường cũng sẽ không cần phải tránh, thật là xúc động. Còn những người khác nếu có chuyện gấp sẽ tùy vào độ gấp gáp, nếu không sẽ gặp mặt ở bên ngoài. Nếu hôm nay mà là một người không quan trọng thì cũng có thể qua loa là được, cố tình lại là lục giang. Tôi là cấp dưới của Phương Vi Chu, cho dù có quan hệ tốt lại ở chung một tòa nhà, hắn lại đến thăm bệnh kiêm bàn bạc mà thấy tôi ở đây cũng mất công phải giải thích lôi thôi.

Tôi không lái xe, mà gọi xe đến quán bar quen thuộc, thì cũng bởi chẳng biết nơi nào mà đi nữa. Bình thường tôi sẽ tìm vương nhâm hoặc tiểu binh, không kể đến tiểu binh thì quan hệ giữa tôi và vương nhâm lúc này vẫn còn đông đá. Vương nhâm thực sự chưa gọi cho tôi một cú điện thoại nào, đương nhiên tôi cũng không thèm gọi cho gã. Không phải không đau lòng, nhưng trong lòng gã đã coi tôi như vậy, lại còn những lời chân thật lúc say rượu, thật sự không có cách nào làm như nói xằng nói bậy được. Cái gì mà cướp với không cướp, tôi thực sự không có ấn tượng, lại giả như nếu gã có cảm tình với mấy người kia như vậy, vì sao lại dễ dành từ bỏ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.