Từ Chinh lại cười ầm lên, ánh mắt cũng lạnh lùng hơn: “Tôi có sợ đâu.”
Tôi chán ghét nói: “Cút ngay.”
Từ Chinh nói: “Chúng ta nói nói vài câu thôi.”
Tôi còn chưa nói gì, đột nhiên Từ Chinh hơi lảo đảo, một thân hình cao lớn xuất hiện trong tầm mắt tôi, hắn hỏi Từ Chinh: “Này cậu, cậu có vấn đề gì à?”
Tôi kinh ngạc, Từ Chinh cũng vậy, chỉ có điều nhanh chóng có phản ứng, ra tay đẩy đối phương ra: “Liên quan gì tới anh? Cút ngay!”
Người đàn ông kia ra tay ngăn lại, hắn lại nhìn tôi, ngoại hình rất đắng đắn nghiêm túc. Chợt nghe hắn hỏi tôi: “Cậu có quen hắn ta sao?”
Tôi nhìn Từ Chinh, mấp máy vài từ: “Không biết.”
Từ Chinh nhấc mày, không nói thêm lời nào. Thấy vậy người đàn ông kia tiện nói: “Vậy sao không đi báo cảnh sát.”
Tôi ngập ngừng, lại nhìn Từ Chinh. Y cũng đang nhìn tôi, sắc lạnh trên mặt dần dần biến mất. Y hít sâu một hơi, cười cười, giơ hai tay lên, tư thế giống đầu hàng: “Thoải mái đi, không có việc gì. Tôi đi là được.”
Từ Chinh nhìn tôi lần cuối rồi quay đầu bước đi. Tôi không khỏi nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên không hiểu trong lòng có cảm xúc gì nữa. Chợt nghe tiếng nói bên tai: “Cậu không sao chứ?”
Tôi quay đầu lại, thì ra vẫn là người đàn ông đó. Tôi xấu hổ nói lời cảm ơn: “Không sao, cảm ơn anh.”
Người đàn ông kia vẫn nhìn tôi, còn mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Có phải cậu là Tiêu Ngư không?”
Tôi giật mình nhìn lại hắn, lúc này mới thấy sự quen thuộc nào đó, song vẫn chưa lập tức nhận ra ngay. Tôi nói: “Tôi là Tiêu Ngư, nhưng…xin lỗi, tôi hình như không biết anh.”
Hắn cười cười: “Không trách cậu không nhận ra được, chúng ta gặp nhau có vài lần vẫn chưa nói chuyện lần nào, tôi lại ra nước ngoài luôn. Tôi là bạn của Phương Vi Chu, tên Lâm Thuật Vấn.”
Lúc nghe đến tên hắn tôi giật nảy mình, nhìn kỹ lại hắn thì chính xác là Lâm Thuật Vấn rồi. Tôi thật sự không biết mình nên phản ứng như thế nào nữa, chỉ có thể đờ người ra, thật sự nhìn không tốt. Tôi nghĩ có thể do thấy sắc mặt không tốt lắm của tôi cho nên hắn vẫn cứ nhìn chăm chăm, ánh mắt hết sức sắc bén. Hắn có thể nhìn thấu được điều gì không? Có liên tưởng gì đến chuyện vừa nãy không? Không phải không thể, nếu không sao lại hấp tấp như vậy.
Tôi chớp chớp mắt, có lẽ do thấy được nên Lâm Thuật Vấn hơi ngại ngừng thu đi ánh mắt của mình. Hắn nói: “Rất xin lỗi, tại tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm __tôi là bác sĩ cho nên đôi khi cũng mắc bệnh nghề nghiệp.”
Tôi giật mình: “Bác sĩ?”
Lâm Thuật Vấn cười nói: “Đúng vậy.” Lại nhắc đến một bệnh viện tư nhân rất nổi tiếng: “Tôi đang làm việc tại chỗ này.” Tiếp tục nhìn tôi: “Sắc mặt cậu không tốt, tôi nghĩ có lẽ do thân thể đang khó chịu cho nên mới cẩn thận quan sát, thật là ngại quá.’
Tôi không biết nên hình dung thế nào về tâm trạng của mình lúc này, chỉ biết thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên vẫn còn rất hồi hôp. Tôi cười một cái: “Không có gì đâu, tôi không sao, rất cảm ơn anh.”
Lâm thuật vẫn cũng cười, nhìn ngang ngó dọc rồi hỏi: “Mình cậu Tiêu ra ngoài sao?”
Tôi ngập ngừng rồi nói: “Vâng, có chuyến xã giao.”
Lâm Thuật Vấn cười nói: “Tôi cũng vậy.”
Tôi không nhìn được tò mò: “Bác sĩ cũng phải đi xã giao sao?”
Lâm Thuật Vấn đáp: “Đương nhiên rồi, cũng không ít chuyện như vậy, hôm nay tôi phải đại diện tham dự, lúc kết thúc đi ra thì không ngờ gặp được cậu.”
Lúc nghe thấy câu cuối lòng tôi không khỏi căng thẳng, tim đập mạnh lại vô cùng khẩn trương. Không biết tình trạng quan hệ giữa Lâm Thuật Vấn và lâm vi chu đã đến mức nào, chỉ biết bọn họ vốn đối xử với nhau rất tốt, cũng có thể không phải chuyện gì cũng kể cho nhau nghe. Tôi không biết nên hỏi như thế nào, sợ làm hắn sinh nghi sẽ đi nói cho Phương Vi Chu. Nhưng tôi cũng chẳng thể đưa ra yêu cầu với hắn, chuyện vốn không có gì kì quái thì không nên làm nó kì quái.
Tôi chỉ có thể miễn cưỡng cười cười.
Lâm Thuật Vấn vẫn nhìn tôi rồi hỏi tiếp: “Cậu thực sự không sao chứ?” thật giống như không tin tôi bình thường vậy.
Tôi tâm phiền ý loạn, miệng bịa đại một lý do: “Không sao cả, có lẽ do phải uống rượu nên hơi buồn nôn thôi.”
Lâm Thuật Vấn nghe xong liền hỏi: “Dạ dày không thoải mái?” sau đó lục lọi trong túi rồi đột ngột đưa ra một vỉa thuốc nhỏ: “Uống thuốc này đi, có thể giảm bớt chút.”
Tôi ngẩn người, hơi xấu hổ nhận lấy nó: “Cám ơn.” Có điều trong tay không có nước nên không thể uống được.
Hình như Lâm Thuật Vấn cũng nhận ra vấn đề, lại hỏi: “Cậu có lái xe không?”
Tôi đáp: “Không lái.”
Lâm Thuật Vấn lại nói: “Tôi cũng không lái, nếu không đã đưa cậu về rồi.” Lại nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Chỗ kia có một quán cà phê, hay là đến đó ngồi một lát, thuốc cũng cần có nước mới uống được.”
Đối mặt với một người rất nhiệt tình thế này, tôi thực sự không biết nên làm sao, nếu không tiếp xúc thì không ngờ Lâm Thuật Vấn lại là người như thế này. Từ chối không được nên tôi đành theo hắn vào quán cà phê. Đây là quán cà phê mở cửa 24 h, làm ăn cũng tốt lắm, vào rồi phải tìm mãi mới được hai chỗ ngồi.
Lâm Thuật Vấn mua cà phê, còn nhờ nhân viên phụ vụ rót nước cho tôi, nhìn tôi uống thuốc xong. Vô duyên vô cớ phải uống thuốc cũng khiến tôi hơi lo lắng, hắn giải thích rằng thuốc này tiêu độc cho dạ dày, lúc bình thường dùng để dưỡng cũng tốt. Hắn nói: “Thực ra đây là thuốc tôi thường uống mà.”
Tôi hỏi: “Bác sĩ cũng cần uống thuốc sao?”
Lâm Thuật Vấn rất muốn cười to: “Bác sĩ cũng là người mà, sinh bệnh tất nhiên phải uống thuốc rồi.”
Tôi thấy hơi xấu hổ, lại nghe hắn cười nói: “Nói tóm lại bác sĩ cũng sẽ uống thuốc và những thứ khác.”
Tôi không khỏi bật cười, nhìn nhìn viên thuốc rồi bưng cốc nước lên uống sạch. Tôi nói: ‘Cảm ơn anh.”
Lâm Thuật Vấn cười nói: “Không cần phải khách khí, cậu không thấy tôi kì quái là được rồi.” sau đó đọc thêm vài cái tên nữa, đều là bạn bè của Phương Vi Chu: “Bọn họ đều nói tôi mắc bệnh nghê nghiệp phải sửa ngay, không phải lúc nào sắc mặt xấu cũng có bệnh đâu. Trước đây bạn gãi cũng vì vậy mà nổi giận với tôi, cô ấy đến tháng mà suýt chút nữa tôi mang cô ấy đi khám rồi.”
Tôi cười rộ lên, lâm thuật vẫn cũng cười, còn hơi xấu hổ: “Thật xấu hổ, chuyện này cũng kể với cậu được.”
Tôi cười nói: “Tôi cảm thấy rất thú vị. Vậy anh và bạ gái vẫn đang tốt đẹp chứ?”
Lâm Thuật Vấn cười nói: “Đã chia tay rồi.”
Tôi vội nói: “Thật có lỗi.”
Lâm Thuật Vấn nói: “Không sao đâu, đương nhiên cũng không phải vì chuyện này mà chia tay, chuyện này thực sự rất nhỏ nhặt.”
Tôi nghe xong lại cười. Tuy rằng chỉ nói chuyện với nhau vài câu cũng đủ thấy được Lâm Thuật Vấn là một con người hiền lành, thực sự quá khác biệt so với ấn tượng ban đầu. Chỉ có điều ấn tượng đó cũng chỉ đến từ phía tôi do trước đây mới gặp vài lần mà chưa thực sự giao tiếp với nhau. Lúc đó tôi thấy hắn không mấy nhiệt tình, ít nhất cũng không phải thao thao nói chuyện như lúc này.
Tôi không khỏi than thở: “Hai người bên nhau, dù chỉ là chuyện bé xíu cũng có thể chia tay mà.”
Lâm Thuật Vấn không đáp lại, chỉ chăm chú quan sát tôi rồi chợt nói: “Thật ra tôi vẫn nghĩ cậu là một người hay ngại.
Tôi giật mình.
Lâm Thuật Vấn nói: “Tuy rằng không gặp mặt nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu thì cậu đều ngồi một mình, dáng vẻ không muốn nói chuyện.” ngập ngừng rồi nói: “Vì Vi Chu cũng có mặt nên tôi thấy không tiện lắm khi một mình bắt chuyện với cậu. Đừng hiểu nhầm nhé, không phải tôi nhằm vào ai mà với bất cứ ai cũng sẽ phải chú ý đến điểm đó, cho dù là bạn bè đi nữa, lại cho dù hai người đều… phụ nữ càng phải chú ý. Ối, không biết cậu có hiểu tôi nói gì không nữa?”
Tôi ngập ngừng, gật gật đầu, im lặng không tiếp lời. Tâm trạng cũng trở nên phức tạp, chẳng lẽ tôi thực sự là người không muốn nói chuyện sao? Lúc này mới nhớ đến chuyện hắn vừa bắt gặp.
Tôi nhìn hắn, hơi kích động, lên tiếng: “Anh không thấy kì quái à? Tôi, chúng tôi đều là nam…”
Lâm Thuật Vấn chỉ hỏi: “Điều đó quan trọng vậy sao?”
Tôi nhất thời không thốt nên lời. Lâm Thuật Vấn lại nói: “Hắn là bạn bè của tôi, đương nhiên tôi có thể hiểu hắn.”
Có lẽ cũng chỉ có mình hắn nghĩ như vậy thôi___ít nhất Phan Minh Kỳ là không. Tôi miễn cưỡng cười, có chuyện bây giờ rất muốn nói nhưng không biết phải nói thế nào, tôi nói: “Chuyện vừa nãy…có thể đừng nói cho hắn.” Hắn là ai, tôi nghĩ Lâm Thuật Vấn tự hiểu được. Về phần hắn có nhận ra tình hình giữa tôi và Từ Chinh hay không, tôi thực sự không ép hắn nói được.
Lâm Thuật Vấn nhìn tôi, hỏi: “Thực ra hai người có quen nhau đúng không?”
Tôi thấp giọng đáp lại, lập tức nghe hắn đáp “ừm”. Tôi hơi run rẩy, không thể ngờ được hắn lại thẳng thắn như vậy. Tôi nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi, còn cười rộ lên. Hắn nói: “Tôi cũng muốn nói thêm, nếu lúc bình thường thấy người ta cãi vã nhau trên đường thì tôi sẽ không bao giờ quan tâm đâu. Hôm nay là vì nhận ra cậu, tôi thấy không thể không quan tâm được, đương nhiên đây tuyệt đối là nguyên nhân từ tôi.”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hắn nói: “Hãy quên đi.”
Tôi há hốc mồm, không thể tìm ra lời giải thích nào cho tốt, cũng chỉ biết gật đầu.
Lâm Thuật Vấn cười cười, nhấp một ngụm cà phê, rồi nói thêm: “Có một chuyện không cần quên, nếu thân thể cậu không khỏe thì lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.