Ngoại Tình

Chương 47



Tôi nhìn Tiểu Binh, cảm thấy thật sự khó khăn khi mở miệng: “Vậy cậu…”

Tiểu Binh nói: “Hôm đó tôi không về nên bạn trai tôi sinh nghi, chỉ chờ tôi về liền đánh luôn. Thực sự tôi vẫn muốn có thể sống với bạn trai, tôi có tình cảm với hắn nhưng tôi cũng không muốn lừa gạt hắn nữa. Tôi khai sạch mọi chuyện, hắn lại ra tay rồi lại nói chia tay với tôi. Nhưng mà không phải chỉ dây dưa vài ngày là xong, cứ như vậy lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng hắn đấm tôi một cái rất mạnh, tôi ngã ụp xuống đất rồi ngất luôn, có thể do sợ nên hắn mới dừng lại. Thời điểm cậu gọi cho tôi là lúc tôi đang ở bệnh viện, không tiện nói chuyện.”

Tôi nghe xong mà lòng khó chịu vô cùng, vừa hận mình lúc đó không quan tâm cậu ta nhiều hơn: “Sao cậu lại không đánh lại…nói cho tôi đi?”

Tiểu Binh im lặng một hồi, cuối cùng nói: “Là tôi có lỗi với hắn trước mà.”

Ánh mắt cậu ta thật bình tĩnh, thật lạnh lùng, đột nhiên tôi cảm thấy không còn gì để nói nữa. Tận mắt chứng kiến chuyện của Tiểu Binh khiến tôi nghĩ đến cảnh Phương Vi Chu biết tôi ngoại tình…không biết sẽ như thế nào nữa? Đánh tôi một trận? Hắn không phải là loại người thích đánh người mà. Cũng không phải đâu, bình thường hắn luôn tẩm ngẩm tầm ngâm, không thể đoán được cho nên khi thực sự giận dữ chẳng biết sẽ ra sao.

Tuy nhiên đây không phải là điều khiến tôi sợ hãi, thực sự lúc này tâm trí rất lộn xộn.

Tiểu Binh đột ngột hỏi: “Cậu thích Từ Chinh sao?”

Tôi giật mình, lập tức phủ nhận: “Không phải.”

Tiểu Binh nhìn tôi: “Tiêu Ngư, cứ như thế này thực sự không tốt đâu, nghe lời tôi chấm dứt với Từ Chinh đi. Tôi có thể thấy được tình cảm sâu đậm của cậu dành cho Phương Vi Chu.”

Tôi cảm thấy tim mình như đang vỡ vụng. Thực sự tôi không thể nào hiểu được, tình cảm bao năm dần dần bị phai nhòa, gần như không còn sự nhiệt tình cháy bỏng như lúc xưa, vậy mà chỉ cần nghĩ đến Phương Vi Chu tôi vẫn cứ rung động. Nhưng khi ở bên hắn tôi thường cảm thấy không thoải mái, vui sướng cũng nhiều, nói chung đủ bộ hỉ nộ ái ố. Cho dù là nhạt nhòa vẫn cảm thấy thật ngọt ngào.”

Tôi nhìn Tiểu Binh, ánh mắt đau thương của cậu ta vẫn nhìn thẳng vào tôi, cứ như muốn xuyên thấu tôi vậy. Trước mặt cậu ta, tôi không hề thấy khó xử, cũng chẳng phải thấy áp lực gì cả. Tôi nhìn cậu ta mà lòng thêm sợ hãi, thực sự không dám nghĩ mình sẽ như thế nào trong hoàn cảnh ấy.

Tôi đưa tay ra sửa lại khăn quàng cổ cho cậu ta, chỉ nói: “Vương Nhâm có biết cậu như bây giờ không?”

Tiểu Binh im lặng, lát sau mới nói: “Tiêu Ngư, thực sự không cần lo lắng đâu.”

Tôi nhìn Tiểu Binh quay lưng đi, hồi lâu rồi mới bước đi xuyên qua con đường lớn, một chút nữa thôi tôi sẽ gặp Từ Chinh, không biết tâm trạng lúc này là sao nữa.

Chuông di động đột ngột vang lên, người gọi là Từ Chinh cho nên tôi lập tức nghe máy: “Tôi sắp đến rồi.”

Đầu dây bên kia bật cười: “Chờ lâu rồi mà không thấy em, tôi đã nghĩ em không đến rồi ấy.”

Tôi ngập ngừng rồi nói: “Anh chờ một chút đi.”

Giọng điệu của Từ Chinh vô cùng thoải mái: “Chờ bao lâu cũng được hết.”

Tự nhiên tôi thấy lòng mình có chút xao động. Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện, tôi cất điện thoại đi, tiếp tục bước đến quán cà phiê. Thực sự lúc này tôi đã nghĩ hay đừng gặp mặt y, nhưng mà ngẫm lại thì thấy có lẽ nên gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng cũng được.

Tôi nghĩ tình cảm giữa tôi và Từ Chinh không phải là tình yêu, quan vĩ nói rất đúng, y là một người cẩn thận săn sóc người khác, từ lâu tôi đã nhìn thấu con người y, chỉ có điều do bản thân đang lẩn tránh một mối quan hệ không thuận lợi nên mới cam tâm nguyện ý sa vào. Tôi thừa nhận mình có hảo cảm với Từ Chinh, trên phương diện nào cũng bị y hấp dẫn. Y mang đến cho tôi những kích thích mà Phương Vi Chu không thể cho tôi được.

Nhưng mà cũng chỉ có kích thích mà thôi.

Mấy ngày qua lại với y sau lưng Phương Vi Chu cũng chỉ mang lại cho tôi cảm giác sung sướng, mê đắm ngắn hạn tạm thời, sau cơn mơ màng thì lòng càng ngày càng trống rỗng, cho dù làm cách nào cũng không thể thỏa mãn, cũng không hề nghĩ đến cảnh sẽ bên y lâu dài.

Ngược lại đối với Phương Vi Chu thì dù tình hình có thế nào tôi vẫn muốn  bên hắn, cho dù chỉ trải qua cuộc sống bình thản vô vị cũng được.

Tôi đi đến trước quán cà phê, đang định đi vào thì chuông di động vang lên, tôi nghe máy: “Alo?”

Từ Chinh nói: “Không cần đi vào, em nhìn về phía trước đi.”

Tôi nhìn về hướng y bảo, bên đó đang có một chiếc xe kéo rèm màu đen đậu. Tôi ngay lập tức nhận ra nó chính là xe của Từ Chinh. Lúc tôi đến gần cửa kính xe mới dần hạ xuống, y đang ngồi ghế lái nghe điện thoại.

Tôi nghe thấy y nói: “Lên xe đi.”

Tôi lập tức tắt máy, bước vài bước đến gần xe. Chờ tôi ngồi xong xuôi y mới rời đi. Y cười nói: “Em tới chậm nhé, cho nên không đủ thời gian uống cà phê nữa.”

Tôi không đáp lời mà chỉ im lặng.

Từ Chinh liếc mắt nhìn tôi một cái. Y lái xe với tốc độ khá chậm, đoàn xe phía trước cũng không chạy nhanh, hình như đang chuẩn bị rẽ vào một con đường khác. Chợt nghe y hỏi: “Sao vậy?”

Tôi ngừng một lát, liếc y rồi nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Từ Chinh nhìn qua tôi, cái miệng hắn mấp máy____nhưng không hề có âm thanh nào phát ra, điều hòa trong xe đang bật cấp cao nhất, lúc này dường như vẫn còn nghe rõ tiếng điều hòa chạy, áp suất không khí đẩy lên cao. Tôi không thể nghe y nói gì, tim đập rất nhanh, trong tai ong ong những âm thanh va chạm! Cái đầu đập mạnh về phía trước, tôi thấy thân thể mình rung lắc dữ dội, không thể khống chế nổi mà đập ngực vào vô lăng, ngực vô cùng đau đớn, đầu vừa nặng vừa choáng. Trước mắt lập tức biến thành màu đen, tôi không còn biết gì nữa.

Đó là một tai nạn liên hoàn, có một chiếc xe đã không chú ý giảm tốc độ, đâm mạnh vào phía trước. Cả con đường đang tắc cứng, xe xếp dài thành hàng, cho nên đụng một cái sẽ lan ra những xe khác. Xe càng gần sẽ càng nghiêm trọng, xe Từ Chinh đúng ở giữa mà sức va chạm vẫn còn vô cùng lớn, cửa kính phía sau hoàn toàn vỡ tan, kính phía trước cũng không thoát được. Tôi thấy đầu óc mình như trống rỗng rồi đột ngột lại rất rõ ràng, song vẫn cảm thấy choáng váng ngây dại. Trước mắt hỗn loạn như đang đóng phim vậy, là giả mà cũng thật đến dọa người.

Tôi thấy hoa mắt, chỗ nào trên cơ thể cũng thấy đau đớn song không biết đau ở đâu nữa. Cửa xe bên tôi bất ngờ bị kéo ra, giọng Từ Chinh vang lên bên tai, y vừa la hét gì đó vừa kéo tôi ra khỏi xe. Tôi quay đầu lại nhìn y, một bên trán y bị thương, máu chảy ướt đẫm nửa mặt, dáng vẻ rất chật vật. Tôi đang choáng nên chân không thể đứng vững, va một cái vào người y, y nhíu mày lại, có vẻ hết sức đau đớn song vẫn cố gắng đỡ lấy tôi. (yêu mẹ đi, trong tai nạn mà ảnh vẫn quan tâm đến em nó thế cơ mà).

Y hỏi tôi cái gì đó nhưng tôi chỉ lắc đầu, bám vào y. Tôi nhìn ngó xung quanh, thực sự không rõ đã có chuyện gì xảy ra nữa. Trong lúc này cũng có nhiều người giống tôi, tất cả đều không hiểu gì, chỉ còn âm thanh khóc lóc, la hét ầm ầm, cảnh tượng hết sức hỗn loạn. Cả đoạn đường mịt mù bụi bặm, ô tô chồng chất lên nhau thành một đống. Chủ chiếc xe gây tai nạn đang được một đám người cứu giúp.

Xe cứu thương nhanh chóng kéo đến, toàn bộ người bị thương được đưa đến bệnh viện gần đó. Bệnh viện này có quy mô khá, bình thường phòng cấp cứu đã đông rồi, bây giờ đột ngột có một đống người bệnh chen chân vào biến thành một đám hỗn loạn. Người bệnh và nhân viên y tế đều mang khuôn mặt trầm trọng, máu be bết cả người kẻ gây họa, hắn ta đang được nhân viên cấp cứu đẩy vào phòng cấp cứu, tiếp theo là một một người bị thương nặng khac, cũng chẳng biết ai lại ai nữa.

Tình trạng của tôi và Từ Chinh cũng không được tính là nghiêm trọng. Xe bị đẩy mạnh về phía trước, tuy chỗ y ngồi đã có túi khí bảo vệ, tuy nhiên lực va đập quá mạnh nên toàn bộ cánh tay bên trái y vẫn bị thương, thật may là chân không bị gì, chỉ có điều do kính phía trước vỡ tan, dù có y có cố tránh thì trán vẫn bị thương. Một nhân viên y tế đã giúp y xử lý vết thương trên trán, có điều sau khi đi chụp X quang về mới phát hiện cánh tay bên trai bị nứt xương rồi.

So với y thì tình hình của tôi tốt hơn nhiều, mảnh vỡ thủy tinh gây ra vết thương nhỏ trên mặt và mu bàn tay thôi. Tuy nhiên khi va chạm khiến ngực bị đập mạnh lên taplo, sau đó bị giật ngược trở lại nên gáy cũng bị đau. Đầu vẫn còn choáng váng. Bệnh viện vốn là một nơi âm ỹ, đèn chiếu trong phòng sáng chói lóa, khiến tôi càng thêm hoảng sợ lẫn khó chịu. Cho nên bác sĩ hỏi gì thì một hồi sau tôi mới trả lời được. Bác sĩ lập tức thu xếp cho tôi đi đo điện tâm não và chụp cất lớp.

Lúc này tôi và Từ Chinh cùng nhau đi ra khỏi phòng, vốn dĩ y muốn đi theo tôi đến phòng kiểm tra nhưng cánh tay y cần phải xử lý, cho nên hộ lý phải đi tìm một cô y tá đến. Cô ta thấy chúng tôi không có người thân đi theo nên bảo chúng tôi liên lạc với người nhà trước.

Tất nhiên tôi không thể gọi cho mẹ được, hay là gọi cho Phương Vi Chu? Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã muộn rồi, có lẽ bây giờ Phương Vi Chu đã trở về từ nhà cha mẹ hắn rồi, nói không chừng đang muốn gọi cho tôi cũng nên? Bệnh viện rất đông, có thể không thể nghe thấy chuông điện thoại nên tôi vội vã tìm điện thoại, vừa lôi nó ra khỏi túi thì chuông cũng đột ngột vang lên. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình khiến tôi thêm hoảng sợ, đang định nhận điện thì đến phiên tôi làm kiểm tra. Nhân viên phòng kiểm tra không ngừng gọi tên tôi, nữ y tá cũng thúc giục, thậm chí còn giật luôn điện thoại của tôi. Tôi đành phải cởi áo ba-đờ-xuy, giao toàn bộ vật dụng cho cô ta giữ.

Làm kiểm tra cũng không lâu lắm, sau khi rời khỏi phòng kiểm tra thì cô y tá giao lại đồ đạc cho tôi. Cô ta bảo vừa mới nhận hộ tôi một cuộc điện thoại, bảo đối phương là tôi đang ở bệnh viện nên không tiện nghe máy. Tôi biết cô ta có lòng tốt nhưng vẫn thấy không thoải mái, tuy nhiên lúc này chỉ còn thấy kinh ngạc lẫn bất an, thực sự không dám gọi điện lại.

Tôi nắm chặt lấy di động đi về phòng cấp cứu. Đêm nay có rất nhiều bệnh nhân, toàn bộ giường bệnh đều có người nằm, những người bị thương nặng mới được nằm giường còn những người bị nhẹ như tôi thì chỉ được ngồi ghế chờ thôi. Sau khi đưa tôi quay lại thì cô y tá kia cũng vội vã đi làm chuyện của mình. Tôi dựa vào ghế ngẩn người nhìn xung quanh.

Tôi thật sự không biết làm sao có thể gọi điện lại, vừa mới nhìn lại điện thoại, cuộc gọi vừa được nhận là của hắn. Lúc này không thể lừa được hắn nữa, vết thương do tai nạn gây nên dù nhỏ nhưng vẫn vô cùng rõ ràng, hơn nữa hắn đã biết tôi đang ở bệnh viện rồi. Chỉ có thể nghĩ rằng hắn đã không biết tôi ở cùng Từ Chinh lúc xảy ra tau nạn thôi. Nếu hắn biết thì tôi thực sự không biết giải thích thế nào nữa, có lẽ do chột dạ nên lý do nào cũng cảm thấy không ổn.

Thực ra tôi có thể nói dối được, tôi sẽ bảo rằng Tiểu Binh rủ Từ Chinh đi cùng, thì vốn dĩ Phương Vi Chu cũng không rõ quan hệ của bọn họ mà. Hay là gọi cho Tiểu Binh, nhưng nghĩ đến lời cậu ta nói hôm nay thì cậu ta sẽ giúp tôi nữa sao? Thậm chí có lẽ lúc này Phương Vi Chu đã gọi cho Tiểu Binh rồi, tất cả đều đã chậm…tôi cảm thấy lòng mình như vỡ vụn, cũng vô cùng đau khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.