Ngoại Tình

Chương 56



Tôi đật đầu rồi đi theo hắn. Vừa đi vừa xem xét những loại hàng khác như những người xung quanh, tôi phải nỗ lực trấn tĩnh mới đủ tỉnh táo đối mặt với Phương Vi Chu.

Có lẽ vợ chồng Phan Minh Kỳ đã đi tính tiền từ lâu rồi nên sau đó không gặp lại nữa. Chúng tôi vẫn tiếp tục duy trì không khí tốt đẹp như lúc ăn cơm mà đi dạo một vòng, thậm chí còn dừng lại ở quầy rượu nữa. Rất lâu trước kia, cứ tối thứ sáu, chúng tôi quyết định chọn một loại rượu để về nhà uống, nói chuyện phiếm về những điều xảy ra trong tuần qua. Đã lâu rồi không còn như vậy nữa, tôi nhớ, có lẽ Phương Vi Chu cũng nhớ, cả hai đều cảm thấy hoài niệm.

Phương Vi Chu chọn một chai rượu. Dường như tâm trạng hắn hôm nay rất tốt, sau khi mua đồ xong tôi có đề nghị đi ăn khuya mà hắn cũng không phản đối. Chỗ đó cũng hơi xa, giờ hắn lái xe, đó là nhà hàng mà lần trước Phan Minh Kỳ hay đến, có lẽ do vừa gặp Phan Minh Kỳ nên mới chợt nhớ ra. Chỗ đó có bán hải sản nướng nhưng phải đứng ăn. Tôi chưa bao giờ đến nên cảm thấy rất mới mẻ, tâm trạng càng khó hình dung hơn, không phải không vui vẻ mà còn thêm vài phần sợ hãi, thực sự không dám tin.

Lâu rồi mới thấy sự thích thú khi ở chung.

Sau khi về đến nhà, không cần đợi dọn dẹp xong mà chúng tôi đã vội lấy ly ra uống rượu ngay, cùng nhau ngồi trên ghế salon trong phòng khách, thỉnh thoảng nói vài câu, thực sự vô cùng hào hứng vui vẻ. Vừa thoải mái, vừa sung sướng lại vô cùng ngọt ngào…tôi uống một ngụm rượu rồi nhìn Phương Vi Chu. Hắn cũng dừng câu chuyện lại mà nhìn tôi, đột nhiên hắn thả cái ly xuống, đẩy chiếc ly đang ở trên môi tay tôi ra mà hôn lên môi tôi.

Tôi bất giác nhắm mặt lại, hai tay lập tức ôm lấy hắn. Toàn bộ cơ thể hắn đè lên người tôi, miệng lưỡi dây dưa vô cùng ác liệt. Tôi ngả người về phía sau, chợt nhận ra nhiệt độ trên môi đã lui đi. Tôi mở mắt ra, đáp lại ánh mắt chăm chú của hắn. Hắn lại rũ mắt xuống, lần nữa áp môi hắn xuống môi tôi, vô cùng nhanh, giống như không cần chút do dự nào. Tôi ôm chặt lấy hắn, nụ hôn của hắn tiếp tục chạy xuống cổ tôi.

Đầu hắn đang chôn trước ngực tôi thì đột ngột dừng lại. Hắn bất ngờ ngồi thẳng lên, tôi cảm thấy tâm trạng của mình vô cùng hỗn loạn. Tôi cũng ngồi dậy theo hắn, thu dọn ly cốc. (Bỏ thằng này theo anh Chinh, đó mới là tình yêu dành cho em đấy)

Dường như Phương Vi Chu đang muốn bước đi, song vẫn do dự nhìn phía tôi: “Đã khuya rồi, nhanh thu dọn đi.”

Cả ánh mắt lẫn giọng nói của hắn đều vô cùng bình tĩnh. Cả người tôi như cứng lại, lòng lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại nóng bừng. Tôi không mở miệng nói chuyện, chỉ biết gật đầu đáp lại. Sau những giây phút đê mê thì không nói với nhau câu gì, tự mình làm việc của mình. Phương Vi Chu tắm rửa xong thì lại đến thư phòng, mặc dù rõ ràng là đã khuya rồi. Sau khi tôi đi ra khỏi phòng tắm thì ngay lập tức nằm lên giường luôn, nhìn bầu trời bên ngoài đến ngẩn người.

Từ khi chuyện vỡ lở ra, chúng tôi chưa từng làm chuyện kia, nhưng cho dù có qua được khoảng thời gian này đi nữa cũng không thể quay về như những ngày trước kia. Ngay cả hôn môi cũng không, luôn luôn lẩn tránh nhau. Tôi không dám chủ động, còn Phương Vi Chu lại muốn tự khắc chế mình.

Hôm nay xảy ra chuyện này là do hắn không nhẫn nại được nữa, tuy nhiên sau đó lại chống cự được.

Không biết tôi nằm được bao lâu thì Phương Vi Chu mới tiến vào phòng ngủ. Hắn cũng không thấu lại tôi vẫn còn chưa ngủ, cũng không hỏi mà chỉ tắt đèn, sau đó nằm xuống giường.

Đột nhiên tôi thấy xúc động trong lòng, ngay lập tức ôm chầm lấy hắn.

Hắn không động đậy, chắc cũng không mở mắt ra luôn, chỉ nói: “Hôm nay hơi mệt, ngủ đi.”

Đây là lần đầu tiên hắn từ chối tôi sau khi sống chung với nhau, ngay cả lời an ủi cũng không. Tôi ngây dại, cảm thấy vô cùng sững sờ.

Tôi buông tay ra, hắn lập tức quay người đi ngủ.

Những ngày sau đó ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy xấu hổ, hai ngày cuối tuần cứ thế nhạt nhẽo qua đi. Sau đó lại là một tuần mới, mỗi ngày vẫn cần tăng ca xã giao, trừ khi chuyện công việc, còn lại tôi rất ít khi nói chuyện với Phương Vi Chu. Cho dù nói thì cũng không đến vài câu, sau đó lại tiếp tục im lặng. Tôi không nhụt chí, nhưng cũng cảm thấy không có cách nào, lại phải cẩn thận để không khiến hắn phản cảm. Cứ như vậy dần dần không khí giữa chúng tôi trở nên cương cứng, muốn nói muốn làm gì thì tùy. Đến tối, cứ nhất định phải một người đi ngủ trước rồi người khác mới vào phòng, bình thường là tôi ngủ trước.

Phương Vi Chu không phải là người yêu đầu tiên của tôi, cũng chẳng ai truyền đạt cho tôi kinh nghiệm đối mặt trong tình cảm. Mỗi chuyện tình trước kia đều không duy trì nổi ba tháng, mà cũng không nhiều đâu. Trước đây vì muốn giảm bớt gánh nặng cho mẹ mà ngay cả thời điểm còn đi học tôi cũng phải đi làm thêm. Chỗ đó cũng dễ nhận người vào nhưng tôi lại không đủ kinh nghiệm nên nhanh chóng bị đào thải, lúc đó thấy không sao chỉ mong kiếm được tiền. Lúc vào công ty, trong đầu tôi cũng chỉ luôn nghĩ cách thăng chức tăng lương, cho dù gặp Phương Vi Chu cũng không dám rung động bởi dáng vẻ của hắn.

Một nguyên nhân không cảm nhận được dư vị chân thật là do những người yêu trước đây của tôi đều chơi bời, chảng ai muốn chung thủy đi với nhau đến suốt đời, giống như vương nhâm, tiểu binh, thực ra chúng tôi đều là một loại người, ở phương diện này tôi không thể chối cái nổi. Song lại không thể tâm sự với mẹ được, bởi chỉ là gay thôi đã khiến bà vô cùng tổn thương rồi.

Tôi luôn rơi vào cục diện bế tắc.

Cũng may gần đây luôn bận rộn với mấy dự án mới, bởi vì phân tâm nên không quá buồn bực lo lắng với Phương Vi Chu nữa. Tôi cũng muốn hoàn thành tốt công việc để không liên lụy đến hắn, tuy rằng hắn đã nắm chắc chức vị trong tay nhưng thời điểm càng đến gần thì càng phải thận trọng, rất nhiều con mắt đang chăm chú nhìn soi mói, hơn nữa đối thủ của hắn lại còn đang ám binh bất động.

Hôm nay Phương Vi Chu triệu tập mấy vị quản lí giống tôi để họp, Lục Giang không tham dự. Cũng đã hai ngày rồi chưa thấy Lục Giang xuất hiện trong công ty, tuy nhiên Trần Bình lén nói cho tôi biết rằng Lục Giang đang tạm thời bị phái đi công tác ở X thị.

Trần Bình nhìn trái nhìn phải rồi hạ giọng nói: “Bên đó có chút trục trặc.”

Tôi tạm thời không biết nên nói gì, chợt nhớ ra chi nhánh bên X thị đều thuộc phe Hà Tấn Thành. Tôi bèn hỏi: “Hà tổng có biết không?”

Trần Bình đáp: “Biết thì cũng làm được gì. Thực tế, dù có biết cũng khó có thể ngăn cản nổi, bên kia giò rất loạn.” dừng một chút rồi nói tiếp: “Chỉ có điều cấp trên phái Lục tổng giám đi mà không phải để Phương tổng xử lý cũng là có ý giữ lại chút mặt mũi rồi.”

Tôi chỉ đành gật đầu, Trần Bình không nói tiếp nữa, đột nhiên hắn hô to một tiếng, giọng khá là lúng túng: “Hà phu nhân.”

Tôi sững lại rồi nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy Hà phu nhân. Hà phu nhân chắc tầm xấp xỉ bốn mươi, nhưng do chăm sóc tốt, dáng người thanh mảnh, nên vô cùng dịu dàng thướt tha. Cha của cô ấy là một trong những vị cổ đông trong công ty, gia cảnh hùng hậu, trước khi gả cho Hà Tấn Thành cũng có không ít người theo đuổi, cũng bởi xuất thân gia cảnh tốt cho nên đám thanh niên đó đều tài giỏi.Trong số đó Hà Tấn Thành lại không có gia cảnh cũng không có tiền, nhưng không hiểu sao cô ấy lại thích.

Không biết lúc đi ngang qua cô ấy có nghe thấy gì không, song vẫn thấy cười gật đầu đáp lại, thật quá kinh hiểm.

Bộ dạng của Trần Bình như vừa sống lại sau vụ tai nạn. Tôi thật sự không biết nên miêu tả tâm trạng của mình lúc này thế nào nữa, chỉ biết không nhịn được quay đầu lại nhìn bóng lưng người phụ nữ đó. Trong quá khứ mối quan hệ giữa Phương Vi Chu và Hà Tấn Thành luôn rất tốt, thường xuyên qua lại nhà hai người đó, sau khi quen tôi thì hắn cũng mang tôi đi cùng. Bởi vì Hà phu nhân và Hà Tấn Thành phải khó khăn lắm mới nên cũng thông cảm, biết chúng tôi quen nhau đã không dễ dàng cho nên luôn quan tâm.

Mấy năm gần đây tôi rất ít khi thấy cô ấy. Quan hệ giữa Phương Vi Chu và chồng cô ấy lạnh xuống, tất nhiên cũng không đến nhà họ nữa, cho dù có thế nào vẫn không thấy Hà Tấn Thành bóc trần chuyện giữa tôi và Phương Vi Chu.

Chợt nghe Trần Bình hỏi: “Sao vậy?”

Tôi lắc đầu cho có lẹ, sau đó cả hai đều vội vàng rời khỏi nên quên luôn chuyện này. Giữa trưa tôi đến tìm Chu Dung Tuấn thảo luận công việc đang làm mấy ngày nay, do không thuận lợi lắm nên phải tăng ca. Có lẽ do tăng ca nhiều lần quá nên Chu Dung Tuấn hơi buồn chán, song ngoài miệng vẫn dạ vâng.

Sau khi rời khỏi chỗ cậu ta, tôi cầm thuốc ra ngoài ban công đứng. Vừa mới châm thuốc thì nghe được âm thanh giày cao gót vang lên sau lưng, tôi quay đầu lại nhìn thì thật bất ngờ lại thấy Hà phu nhân. Có lẽ cô ấy cũng không ngờ rằng tôi lại đứng ở chỗ này cho nên hơi ngây người nhìn tôi một hồi, sau đó vội quay đầu đi.

Tôi yên lặng không nói gì, vừa rồi nếu tôi nhìn không lầm thì khóe mắt cô ấy có hơi đỏ, sắc mặt dường như đã khóc. Tôi thấy hơi khó xử, trên tay vẫn còn điếu thuốc đang cháy dở nhưng không tiện rời đi.

Hà phu nhân hồi phục nhanh hơn, cô ấy quay đầu lại cười nói: “Cậu hút thuốc ở đây à?” sau đó đi tới.

Tôi cười nói: “Thật ngại để phu nhân thấy rồi.”

Hà phu nhân cười nói: “Hút ít thôi, nếu không….” Nếu không cái gì? Dường như cô ấy rất khó mở miệng, cuối cùng chỉ cười mà không nói nữa.

Tôi nói sang chuyện khác: “Phu nhân đến đây tìm Hà tổng sao?”

Cô ấy đáp: “Đúng vậy, anh ấy đi họp rồi nên tôi ra đây.”

Tôi ngập ngừng một hồi, vẫn nói: “Bậc thang chỗ này hơi cao, phu nhân đi giày cao gót rất nguy hiểm, thang máy đi an toàn với nhanh hơn.”

Cô ấy gật đầu đã biết. Tôi cũng không hút thuốc nữa, tránh ra cho Hà phu nhân đi. Tôi đi cùng cô ấy đến chỗ thang máy nhưng suốt quãng đường đều không nói gì.

Tôi ấn thang máy, nói với cô ấy: “Phu nhân đi thong thả.”

Cô ấy gật đầu, đột ngột hỏi: “Hai người vẫn tốt chứ?”

Tôi nhất thời không kịp phản ứng: “Sao ạ?”

Cô ấy vẫn nhìn tôi, tôi ngập ngừng vì không hiểu ý lắm. Do đang ở công ty nên tôi không thoải mái nói chuyện về mình và Phương Vi Chu lắm, chỉ bình tĩnh nói: “Vẫn tốt ạ.”

Cô ấy cười rộ lên: “Vẫn tốt là được rồi, thật không dễ dàng gì để đi cùng nhau lâu vậy.” ngừng lại một chút, đột nhiên nói: “Mấy lần trước mời hai người đến nhà ăn cơm đều không thấy, tôi cũng đoán được phần nào nguyên nhân…thực ra cậu có thể nói hắn rằng không cần lo đâu, lão Hà không phải là người như vậy, anh ấy sẽ không làm vậy mà chính tôi cũng không đồng ý đâu.”

Đúng lúc này thang máy đến, cô ấy mỉm cười với tôi rồi đi vào.

Tất nhiên tôi biết ý của Hà phu nhân. Quan hệ giữa tôi và Phương Vi Chu đã được vợ chồng họ công nhận, khi đó tôi đã nghĩ đến một ngày nếu phải đối đầu nhau, ngoài vợ chồng họ còn có Lý tổng nữa. Lý tổng chắc chắn sẽ không nói ra rồi, bởi vì thân phận của Phương Vi Chu nên chuyện đối đầu với ông ấy khó diễn ra được, nếu là chuyện riêng thì càng không liên quan đến quan hệ cá nhân của Phương Vi Chu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.