Ngoại Tình

Chương 69



Hôm nay tôi vừa cho gã vay tiền lại phải chịu đựng gã nổi giận, thật không có đạo lý gì. Tôi đang muốn mở miệng thì đã có người lên tiếng.

“Đây là tiền Tiêu Ngư gửi tiết kiệm. Em ấy không cần dùng tiền của tôi, hơn nữa nếu là tôi thì tôi sẽ chẳng cho cậu vay đâu.”

Tôi quay người lại, thì ra Phương Vi Chu đã tiến đến gần đây. Tất nhiên hắn cũng nghe được hết những lời Vương Nhâm vừa nói, không ngờ hắn lại lên tiếng.

Hắn còn nói: “Nếu như là tôi, chắc chắn sẽ chẳng cho cậu mượn tiền đâu, không phải vấn đề là có hay không nữa đâu.”

Tôi sững lại, có lẽ hắn đã đoán được quan hệ giữa tôi và Vương Nhâm đang trục trặc, mà không chỉ ngày một ngày hai đâu.

Vương Nhâm trợn mắt nhìn chúng tôi, gần như không kìm nổi tức giận vậy mà gã lại cười, đối đầu với tôi: “Tiêu Ngư à, mày thật giởi mà, hắn còn bảo vệ mày như vậy cho dù mày làm bậy sau lưng hắn…..”

Tiểu Binh quát lên: “Vương Nhâm!”

Những lời thế này không thể nói được, lòng tôi dâng lên nỗi kích động, sống lưng lạnh toát, trong đầu bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ không tốt. Chỉ là tôi không thể ngăn cản được nỗi sợ hãi đang lớn dần lên, chúng tra tấn tôi, khiến cả người tôi cứng đờ. Thực sự không dám nhìn vào mắt Phương Vi Chu.

Vương Nhâm không để ý tới Tiểu Binh, nói tiếp: “Hắn có biết chuyện Từ Chinh không? Mày làm nhiều trò sau lưng hắn vậy mà còn muốn bên nhau sao, không sợ người khác biết à, ừm, không chỉ một hai lần đâu nhỉ, không biết bao lâu rồi. À, đúng rồi, có một lần đi xem phim cùng bọn tao mà hôm đó cũng có Từ Chinh nữa, sau đó không thấy hai người bọn mày đâu, có dám nói ra không? Bạn trai mày vẫn còn sờ sờ đó mà mày cũng dám____”

Tiểu Binh cắt ngang lời gã: “Đủ rồi! Vương Nhâm.”

Vương Nhâm nói: “Không đủ! Tôi —— á!” Âm thanh đột ngột dừng lại, gã điều chỉnh lại khuôn mặt bị đánh lệch đi, sắc mặt kinh ngạc.

Tôi cũng ngây người ra.

Người ra tay chính là Tiểu Binh, cậu ta dường như rất kích động, hai bả vai run rẩy không ngừng. Không khí căng cứng lại, vốn chỗ này cũng khá nhiều người ra vào vậy mà trong phút chốc chẳng còn ai. Buổi tối là thời điểm náo nhiệt, đúng lúc này lại chẳng có ai qua lại.

Đột nhiên Tiểu Binh tiến đến giật lại túi tiền trong tay Vương Nhâm rồi đi về hướng tôi. Sắc mặt cậu ấy tái nhợt lại, kéo tay tôi ra, cố sống cố chết nhét túi tiền vào tay tôi: “Cậu lấy về đi Tiêu Ngư, là tớ không tốt, tớ không nên nhờ cậu đến đây, hai người đi về đi thôi.”

Tôi không nói gì, ngơ ngác nhìn cậu ta.

Sau đó Vương Nhâm lấy lại tinh thần, quát um lên: “Mày làm gì vậy?” Cứ như vậy xông đến đẩy Tiểu Binh ra, dường như muốn cướp lại túi tiền trong tay tôi.

Tiểu Binh gắng sức đẩy Vương Nhâm ra, dùng hai tay nắm lấy bả vai gã, mắng: “Vương Nhâm, anh giỏi lắm! Anh rất giỏi! Anh nghĩ vì sao Tiêu Ngư phải cho anh mượn tiền? Cậu ấy chẳng nợ gì anh cả! Anh nói vậy làm gì! Anh thì tốt lắm sao….”

Sắc mặt Vương Nhâm rất xấu, gã đẩy Tiểu Binh ra nhưng càng đẩy thì Tiểu Binh càng chửi. Cuối cùng đứng sững ra, mặt không biến sắc, tiếp tục để Tiểu Binh đánh. Cuối cùng Tiểu Binh cũng chẳng còn sức, cậu ta dùng tay lau mặt, thực sự rất mệt mỏi.

Cậu ta nói với tôi: “Tiêu Ngư, thực lòng xin lỗi.”

Tôi thực sự không biết nên nói gì. Phương Vi Chu vẫn im lặng hồi lâu, đột nhiên quay đầu rời khỏi đây. Tôi ngớ người, cũng chẳng thèm để ý tiêu binh Vương Nhâm nữa, lập tức đuổi theo hắn.

Phương Vi Chu đi không nhanh, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy cách hắn thật xa, thật khó khăn để đến được gần. Hắn cũng không nói gì, cổ họng giật giật mà vẫn không thốt ra tiếng. Đi đến bên cạnh xe, hắn dừng lại, rút chìa khóa ra, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lại rôi rồi mở cửa lên xe. Tôi chậm rãi đi đến gần rồi ngồi lên, hắn cũng đóng cửa lại, âm thanh vô cùng vang dội. Tiếng động mạnh khiến tim tôi chấn động, không khí khẩn trương khi ở cùng hắn lại bắt đầu xuất hiện. Tôi nhìn lại hắn.

Phương Vi Chu không nói một câu, khởi động xe rồi phóng đi. Với tình hình này thì chắc chắn không thể nhắc đến chuyện mua đồ, mà cũng chẳng có tâm trạng nào. Xe hướng về phía nhà chúng tôi, suốt cả quãng đường cả hai không nói lời nào. Không phải tôi không có lời để nói, nhưng lại chẳng biết nói thế nào___ Phương Vi Chu đột nhiên trở nên lạnh lùng, có lẽ lời của Vương Nhâm đã khiến hắn mất vui. Vương Nhâm thực sự đáng hận. Tôi biết cho dù thái độ của Phương Vi Chu thế nào thì cũng phải kiên nhẫn dỗ dành hắn, không khí dần tốt lên mới được bao lâu nay lại thay đổi khiến tôi không chịu nổi.

Quả nhiên Phương Vi Chu cực kì lạnh lùng. Sau khi về đến nhà, hắn bật đèn lên, thả chìa khóa xuống bàn rồi hoàn toàn không chú ý đến tôi nữa, đi thẳng vào bên trong. Cảnh tượng như vậy chẳng xa lạ gì, từ khi tôi nhận sai, hắn luôn tỏ vỏ tin tưởng tôi, vậy mà đã không biết bao nhiêu lần lặp đi lặp lại, chỉ mình tôi trong cõi vắng vẻ này.

Không biết lần này phải chịu đựng tra tấn trong bao lâu? Tôi nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên thấy vô cùng tuyệt vọng đến mức kích động, hơn nữa vừa trải qua một vở bi hài kịch khiến tôi không kìm nổi bình tĩnh. Tôi thực sự không chịu đựng nổi nữa rồi: “Phương Vi Chu!”

Phương Vi Chu dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu: “Có chuyện gì mai nói.”

Tôi nói tieeso: “Mỗi lân em có việc cần nói thì anh ở đâu? Cuối cùng cũng chẳng nói được gì.”

Có lẽ câu nói của tôi đã kích thích hắn, hắn lập tức xoay người lại, đèn trên hành lang chiếu thẳng lên hắn khiến mặt hắn dường như phủ một lớp băng. Vốn nghĩ hắn sẽ bùng bổ, không ngờ vẫn vô cùng bình tĩnh: “Muốn tôi nói gì? Cậu muốn tôi nói gì đây?”

Tôi nhìn hắn vẫn chẳng thay đổi gì, thực sự tức giận: “Anh không vui thì cứ nói thẳng đi.”

Phương Vi Chu nhíu mày một chút, lạnh lùng nhìn tôi. Hắn đáp: “Đúng vậy, tôi không vui, vậy cậu đã vừa lòng chưa?”

Tôi hỏi: “Bởi vì lời Vương Nhâm sao? Có phải không?”

Phương Vi Chu không nói tiếp. Tôi nói: “Lúc đó em bị hồ đồ, em thực sự xin lỗi anh, nhưng em….”

Phương Vi Chu cắt ngang lời: “Đừng nói nữa!”

Tôi vẫn không chịu dừng: “Em chưa từng nghĩ muốn chia tay với anh, bây giờ cũng vậy. Mỗi ngày em đều nghĩ đến cách để vượt qua, em hối hận  vô cùng, không hiểu sao lúc đó em lại làm vậy nữa…..em chỉ muốn nói thực sự xin lỗi anh, mặc kệ anh nghĩ thế nào em cũng sẽ không bao giờ lặp lại chuyện đó.”

Phương Vi Chu rũ mắt xuống: “Đủ rồi.” còn nói: “Tôi đã nói rồi, tôi tin em.”

Tôi nghe xong, vị chát đắng trong lòng cũng dâng lên: “Không, anh đã nói sẽ tin em nhưng mà cho đến tận bây giờ, anh vẫn không thể tin em được.”

Phương Vi Chu không đáp lại, một lúc sau hắn mới mở mắt ra, đột nhiên hỏi: “Lúc tôi gọi điện cho em, có phải hắn ở bên cạnh không?”

Tôi nhất thời nghe không hiểu, nhưng sau khi ngẫm lại mới hiểu ra hắn đang nói đến điều gì. Tôi nhìn hắn, tim đập nhanh dữ dội, da đầu tê rần, những kí ức tưởng đã được chôn vùi nay đột nhiên nổi dậy, cả người cứng đờ ra ra. Tôi không trả lời, đây có thể xem là một cách trả lời.

Phương Vi Chu nói: “Tôi chẳng muốn biết chi tiết một chút nào, nhưng đã biết thì làm sao có thể không nghĩ đến chứ! Còn muốn thế nào mới giống như chưa có chuyện gì xảy ra? Chuyện đến mức này rồi, em còn muốn tôi làm gì nữa?”

Tôi cảm thấy thật chua xót: “Đúng vậy, là em sai, xin lỗi.”

Phương Vi Chu làm như mình không nghe thấy gì hết, hắn chỉ nói: “Đủ rồi.”

Tôi không còn nói nữa, chỉ là trong lòng đang hỗn loạn vô cùng. Đã nói đến đây rồi, còn muốn nói thêm gì nữa nhưng nếu cứ như vậy thì sẽ không bao giờ làm hòa được, về sau nếu phải tiếp tục nghe chuyện này thì không chỉ hắn đau khổ mà cả tôi cũng sẽ khó chịu.

Phương Vi Chu vẫn không chịu nói chuyện cho rõ ràng. Hắn liên tục vuốt tóc: “Tôi mệt rồi.” Sau đó quay lưng đi.

Tôi thốt lên: “Anh mệt mỏi, vậy chẳng lẽ em thì không?”

Phương Vi Chu đang đi thì đột ngột dừng, hắn vẫn không nói gì chỉ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cũng nhìn hắn, trong lòng vô cùng hỗn loạn chỉ muốn bộc lộ tất thảy. Không khí dường như thật khó để hít thở, chỉ còn sự im ắng đáng sợ lên ngôi, áp lực đè nén, không ngừng đẩy tô ra lần tra tấn hắn.

Vẻ mặt Phương Vi Chu trầm dần xuống, tôi cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, gần như không thể tiếp tục chấp nhận những đau đớn gần đây.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, nó là của tôi. Tôi ngây người một chút, nhưng vẫn nhìn Phương Vi Chu. Vẻ mặt hắn đã trở lại như bình thường, gần như không thấy điểm gì khác lạ. Tiếng chuông đã réo vài hồi, cũng không biết là ai mà chưa chịu hết hy vọng, đến mức tôi không thể không nghe máy. Tôi gần như hoảng sợ khi nghe máy.

“Alo?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng một người phụ nữ rất quen thuộc: “Alo? Tiêu Ngư à? Alo? Có phải Tiêu Ngư không?” Giọng còn chất chứa cả sự lo lắng.

Tôi đáp: “Là tôi, bà là…”

“Là dì Lý đây, nếu con không bận gì thì nhanh về thôi, mẹ con đang ở bệnh viện!”

Dì Lý là hàng xóm ở đối diện nhà tôi, trước giờ vẫn thường xuyên quan tâm đến cuộc sống của mẹ. Khi nghe được tin mẹ phải nằm viện khiến tôi ngẩn người, não dường như ngừng hoạt động, thân thể cứng đờ, không thể nói được gì.

Bà nói: “Con có nghe thấy không? Chiều nay mẹ con té xỉu, bây giờ đã được đưa vào bệnh viện rồi nhưng bác sĩ bảo tình hình không tốt lắm phải có người nhà, hazzi, trong điện thoại không thể nói hết được, dù sao con cũng nhanh trở về đi.”

Đến khi đầu dây bên kia tắt rồi tôi mới chợt bừng tỉnh. Tôi kinh hãi nhìn về phía trước, Phương Vi Chu đã đến gần chỗ tôi đứng, cũng may có hắn nắm lấy tay tôi nếu không điện thoại sẽ rơi xuống đất mất.

“Ai gọi tới vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.