Ngoại Tình

Chương 73



Bình thường phải chín rưỡi mới được tan học bổ túc, dù đã muộn như vậy nhưng khi về nhà vẫn chỉ có một mình tôi thôi.

Ngược lại bây giờ chỉ có mình mẹ tôi ở nhà mỗi ngày, có khi nào trong đầu bà cũng xuất hiện suy nghĩ muốn bỏ trốn không? Vất vả để mua được căn nhà cuối cùng lại cô liêu một mình, một mình trong phòng khách xem báo chí Tv, may vá quần áo, có thể như vậy cả ngày được sao… Lòng tôi càng thêm buồn bã, đã vậy mỗi lần bà gọi cho tôi đều không nói chuyện được lâu, làm sao bà lại không muốn nói thêm chứ, thực ra tôi thừa hiểu điều đó, nhưng mỗi lần bà bảo cúp máy đi thì cũng chẳng giữ lại, thậm chí có lúc bà chưa nói xong đã giục cúp máy. Lúc này cũng chỉ mình mẹ cô đơn trong bệnh viện mà tôi lại không thể ở bên với bà.

Tất nhiên tôi biết mình không thể vào được đó. Tôi thả tờ báo xuống, vẫn ngồi im trên ghế sô pha. Từ góc này có thể nhìn vào cửa phòng mẹ, tôi cứ ngẩn người nhìn nó như vậy, chẳng có cách nào đứng dậy qua được đó. Tôi nằm xuống ghế, nhắm mắt lại, lập tức hiện lên rất nhiều kỉ niệm rất nhiều, nước mắt lại rơi xuống.

Đột nhiên chuông di động vang lên, đó là một tin nhắn. Tôi khẽ mở mắt, móc điện thoại ra xem, là Phương Vi Chu nhắn tin, hắn đã ngồi trên xe ròi, còn nhắn tôi phải nghỉ ngơi cho tốt. Không biết vì sao mà chỉ cần nhìn mấy dòng chữ đó đã khiến lòng tôi dễ chịu hơn nhiều, cứ như không phải là tôi nữa vậy.

Một buổi tối mà có thể nhớ hết những kỉ niệm ngày xưa.

Sau khi thu dọn xong tôi đi ngủ luôn, song vẫn tốn không ít thời gian mới ngủ được, may rằng không quá muộn. Sớm hôm sau tôi đã tỉnh rồi, là do điện thoại bàn đổ chuông, đúng lúc không đóng cửa nên tiếng vang vô cùng rõ ràng. Không biết đầu dây bên kia là ai mà mãi không chịu cúp máy, chờ được đến lúc chuông ngừng thì đầu tôi đã choáng váng căng cứng, đành phải đứng dậy để đi ra nghe điện thoại.

Người gọi đến chính là dì Lý, dì có gọi vào di động của tôi, thậm chí có ấn chuông cửa nhà mà vẫn không được. Tôi bèn nhìn đồng hồ, giờ còn chưa đến tám giờ đâu.

“Nhà dì phải về quê thắp hương cho tổ tiên và mừng năm mới ở đó, phải muôn mới lại ra đây. Đêm nay giao thừa mà mẹ con lại như vậy…ừm, dì có chuẩn bị ít đồ cho con.”

Tôi đáp lại đơn giản, vừa dập máy thì chuông cửa lập tức vang lên. Tôi đi mở cửa, nhân lấy bọc đồ to từ tay dì Lý, trong đó toàn là đồ ăn thôi. Dì vừa dặn dò vừa nhìn sắc mặt tôi, nét mặt vô cùng lo lắng. Tôi thấy hơi phiền nên đáp lại bà cho có lệ, bảo cần chuẩn bị để đến bệnh viện.

Bên nhà dì ấy cũng chuẩn bị khởi hành nên liền cáo từ. Trước khi đi dì nói: “Mẹ con sẽ vượt qua được thôi.”

Tôi miễn cưỡng ứng phó: “Cảm ơn dì.” Nhìn bà quay đầu lại thì lập tức đóng cửa. Tôi cất hết đám đồ ăn trong túi vào tủ lạnh. Thực ra tôi biêt dì Lý rất quan tâm đến mẹ con chúng tôi, nếu không làm sao mẹ tôi có thể sống lâu được vậy, thậm chí năm mới mà còn chuẩn bị đồ ăn cho tôi nữa.

Tủ lạnh đã sớm ngập tràn đồ ăn, tuy nhiên chúng đều là nguyên liệu, còn đồ dì Lý đưa là thức ăn đã nấu rồi, chỉ cần đun nóng lên là có thể ăn.

Tôi uống đại một cốc sữa rồi thay quần áo để đến bệnh viện.

Đêm nay là giao thừa, rất nhiều người phải về nhà nên đường sá trở nên nhộn nhịp, một đống xe cộng thêm một đống người, trong tiếng ầm ỹ còn mang theo niềm vui. Tôi ngồi trong xe, hoàn toàn không cảm nhận được tí không khí tết nào. Hơn nữa tôi phải tự lái xe vì thời điểm này thật khó để gọi taxi.

Mẹ vẫn chưa tỉnh lại, song vẫn có phản ứng tốt với những cuộc kiểm tra. Tuy nhiên bác sĩ vẫn không chắc chắn khi nào mẹ tôi có thể tỉnh lại được.

Tôi ngồi đợi cả ngày ở bệnh viện, không một lần bỏ lỡ thời gian được vào thăm. Tôi gọi đồ ăn ở một nhà hàng gần đó, sau đó ngồi ăn trên ghế chờ ngoài hành lang. Càng tối thì hành lang bệnh viện càng lạnh hơn. Thực ra không chỉ có bệnh nhân, tất cả mọi người đều giống nhau, tất nhiên vẫn rất ầm ĩ song lại có không khí khác hẳn ngày thường.

Tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ăn tết. Cả ngày nay di động vang lên vài lần, đều là tin nhắn, chủ yếu đến từ đám Chu Dung Tuấn, cũng chỉ là mấy tiên chúc tết. Tôi chẳng hồi âm tin nhắn một ai.

Hôm nay Phương Vi Chu không gọi đến một cú nào, bình thường mỗi khi hắn về nhà cũng hay mất liên lạc như vậy, tôi không cần thấy lạ, hơn nữa hôm nay lại là ngày giao thừa, cả gia đình chị hắn từ Mỹ về ăn tết nên giờ cả nhà đang náo nhiệt lắm đây, làm gì có tâm trạng mà quan tâm đến tôi ở đây. Huống chi mấy ngày qua hắn đã làm nhiêu việc vì tôi rồi.

Bây giờ mẹ tôi toàn dùng thuốc rất quý, sáng nay khi tôi vừa đến thì y ta đã đưa cho tôi một bảng kê phí. Nếu trong tay tôi không có tiền thì không thể làm được gì hết, may mà tôi đã có một khoản tiết kiệm kha khá. Lúc trước hắn bảo sẽ chuyển tiền qua, tôi vẫn không ngờ lại nhiều như vậy. Có lẽ do hắn đã đi đến ngân hàng để nộp lại tiền cho tôi? Tôi đã quên đi số lượng thật, nhưng chỉ nhiều hơn chứ không thể ít được.

Tất nhiên khoản tiền kia là do Phương Vi Chu chuyển đến cho.

Thực ra nếu tiền của tôi đã được nộp vào thì không cần tiền của hắn nữa, từ trước đến nay tôi đều không nhờ cậy hắn chuyện tiền bạc. Đến khi tôi nhìn số lượng lại nhớ lơ hắn nói hôm qua, đột nhiên cảm thấy thật nông cạn khi rạch ròi quá mức với hắn. Sau đó tôi vẫn rút một ít tiền ra.

Rốt cuộc cũng nhịn được đến thời gian thăm bệnh buổi tối của phòng cấp cứu, tôi đi vào thăm mẹ, đêm nay là đêm giao thừa _ vậy mà người nhà bệnh nhân vào thăm cũng không ít. Tôi nắm tay mẹ, không nói gì hết.

Thời gian thăm bệnh đã hết, không thể tiếp tục ở lại bệnh viện nữa thì tôi mới lái xe về nhà. Đang đi thì chuông điện thoại vang lên, tôi vừa lái xe vừa nghe điện thoại.

Đó là giọng của Phương Vi Chu: “Em đang ở đâu vậy?”

Giọng hắn vô cùng ôn hòa, dường như đã lâu rồi không nghe được. Tôi khựng lại, còn chưa kịp trả lời thì xe đã chạy đến dưới nha, có thể thấy một bóng người đang đứng bên cửa chính. Tôi hạ tốc độ, cẩn thận nhìn lại một lần nữa rồi mới sững người ra.

Tất nhiên Phương Vi Chu đã nhìn thấy xe tôi rồi, hắn vẫn không ngắt cuộc gọi, tôi nghe hắn nói: “Sao lại tự mình lái xe rồi?”

Tôi há hốc mồm, không trả lời nổi, hắn còn nói: “Tạm thời cúp máy, em đậu xe trước đi.” Sau đó cắt đứt cuộc gọi.

Tôi vội vã đậu xe dưới tầng hầm rồi mới đi đến cửa chính được. Phương Vi Chu vẫn đứng ở đó, ánh sáng chỗ này không tốt lắm khiến cả người hắn hơi mông lung, còn pha thêm nét phong trần mệt mỏi.

Tôi đứng trước mặt Phương Vi Chu, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, đầu óc trở nên hỗn loạn. Tôi không khỏi mở miệng: “Anh, sao anh lại đến đây?”

Phương Vi Chu đáp: “Anh lái xe đến.” Lại nói tiếp: “Hôm  kia đã bảo em không được lái xe rồi mà?”

Tôi sững sờ, nói: “Hôm nay không gọi xe được.”

Dường như Phương Vi Chu cũng nghĩ ra: “Nói cũng phải.” lại nhìn tôi nói: “Đã ăn cơm chưa?”

Tôi đáp: “Giờ này thì đương nhiên…” rồi dừng lại. Tôi hơi chột dạ khi chưa ăn cơm tối, chỉ biết nhìn hắn cả buổi, vẫn không mở miệng nổi. Trong lòng chậm rãi dâng lên cảm xúc kích động lẫn mê mang. Hắn lái xe đến đây lúc mấy gì, đã ăn cơm chưa mà rời nhà rồi? Sao hắn lại đến đây?… Hắn phải lấy cớ gì chứ?

Phương Vi Chu cũng nhìn tôi, một hồi hắn nói: “Em không mở cửa thì sao chúng ta vào được đây?”

Tôi vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa. Hắn đi ngay sau lưng tôi rồi đóng cửa lại luôn. Nghe thấy tiếng cạnh một cái, tôi mới chợt sực tỉnh. Tôi quay đầu lại nhìn hắn, hắn cũng đứng lại, vẫn không nói gì. Tôi lập tức quay đầu lại, đi ra khỏi thang máy. Hắn đi từ phía sau đến bên canh tôi, ấn nút xuống bởi chúng tôi đang ở tầng một.

Thang máy không rộng lắm, tôi và hắn đứng cạnh nhau, tay sát tay. Cho dù cách một lớp quần áo nhưng tô vẫn có thể cảm nhận hơi ấm trên da thịt hắn.

Cả ngày này ra ngoài, trong phòng tối đen như mực, tôi bật đèn lên, có lẽ cảm thấy ánh sáng không đủ nên nhìn đâu cũng thấy thật ảm đậm. Đây là đêm giao thừa, vậy mà chốn nay chẳng có xíu không khí vui mừng nào. Phương Vi Chu đóng cửa lại, đi đến bên cạnh tôi rồi nhìn ngó xung quanh. Hôm qua, sau khi hắn về tôi cứ vậy ngẩn người ở ghế salon một hồi rồi mới đi ngủ, tờ báo kia chẳng còn thấy nữa, có lẽ sáng nay đã được tôi dọn cất rồi. Trên bàn ăn vẫn còn một chiếc bát trống, ngoài ra chẳng có gì. Hắn lại nhìn tôi.

Không biết vì sao tôi lại muốn cướp lời hắn: “Anh cởi áo ra đưa cho em.”

Phương Vi Chu không nói gì, chỉ cởi áo đưa ngay cho tôi. Tôi nhận lấy nó, cảm nhận được không khí lạnh lẽo lúc này, ngập ngừng mãi rồi vẫn không hỏi. Giờ đã hơn chín giờ rồi, cho dù không vội nhưng hắn đã lái xe đến đây thì cũng cần hơn hai giờ đó, không biết hắn xuất phát từ lúc nào? Dù gì vẫn cần ăn xong bữa cơm, nếu không cha mẹ hắn sẽ thấy nghi ngờ. Nhưng giờ công ty đã cho nghỉ, hôm nay là này đoàn viên, cơm nước xong xuôi đã phải đến một chỗ xa như vậy, dù sao vẫn thấy gượng ép. Không biết hắn đã đến đây được bao lâu, có phải chờ ở bên ngoài không, sao muộn vậy mới gọi cho tôi.

Suy nghĩ vẩn vơ một hồi rồi cũng thông suốt, tôi chẳng rõ tâm trạng của mình nữa. Tôi treo áo khoác vào móc áo trong phòng mình, khi đi ra lại không thấy Phương Vi Chu đâu, rồi lại tìm được hắn trong phòng bếp. Hắn đang mở tủ lạnh thì nghe được động tĩnh, bèn quay đầu lại.

Hắn nói: “Chắc chắn em còn chưa ăn, anh xem có gì để nấy không, dì mua rất nhiều thức ăn, không nấu cũng lãng phí.” Đây chính xác là mẹ tôi rồi.

Tôi chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Hắn quay đầu lại, thu dọn những hôp đồ ăn dì Lý đưa cho: “Sao hôm qua không thấy mấy thứ này?”

Tôi vội nói: “Sáng nay dì Lý mới mang tới cho.”

Phương Vi Chu nói: “Đúng là đồ nấu rồi, chỉ cần hâm nóng là có thể ăn.” Rồi nhìn tôi: “Ăn cái này luôn nhé?”

Tôi nhìn hắn, vẫn có khó khăn để phản ứng kịp. Hắn lại nói tiếp: “Trong tủ lạnh có bánh chẻo, có thể ăn cùng được.” Sau đó lôi bọc bánh chẻo từ trong tủ lạnh ra rồi đóng cửa tủ lại. Hắn bỏ đồ vào trong nồi, đang làm thì chợt dừng lại, quay đầu nhìn tôi.

“Em đi tắm trước đi, lát nữa có thể ăn rồi.”

Tôi cảm thấy mình cần nói gì đó, song vẫn cứ mất hồn nghe theo hắn nói. Chờ đến khi tắm xong đi ra ngoài thì quả nhiên đồ ăn đã được dọn sẵn lên bàn, cũng không có gì nhiều, chỉ là canh với bánh chẻo, và thêm ít đồ dì Lý mang cho. Thực ra vẫn còn một món canh, hương vị rất thơm nên lúc nãy đã ngửi được rồi.

Phương Vi Chu gọi tôi lại, tôi cũng nghe theo ngồi xuống bàn ăn, nhìn đĩa bánh chẻo nóng hầm hập trước mặt mà không khỏi nhớ lại cảnh tất niên nhưng năm trước với mẹ, sao hôm nay lại thành thế này chứ. Tất nhiên là do năm nay mẹ bị bệnh, trời lúc này đã khuya nên đành phải chấp nhận hoàn cảnh tạm thời. Tâm trạng đột ngột tuột dốc, tuyệt đối không phải xuất phát từ bất mãn. Huống chi Phương Vi Chu cũng đã nói qua rồi, cho nên tôi nghĩ sẽ không thể có một bữa cơm thật ngon ngay lúc này đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.