Ngoại Tình

Chương 84



Nửa giờ sau hắn cũng thức dậy nhưng chúng tôi không đến công ty cùng nhau. Đi làm sớm cũng đâu có chuyện gì để làm, không bằng ngủ thêm chút nữa. Phòng làm việc của tôi không lớn, ghế sô pha chằng nằm được, còn ngủ trên bàn thì hơi mỏi cổ.

Sáng sớm nghe tôi nói vậy, hắn nói luôn: “Hay là chuyển lên tầng đi.”

Văn phòng mới của hắn có một ghế sô pha rất lớn, bàn làm việc cũng lớn hơn bình thường khá nhiều. Chỉ là chỗ nào có hắn thì nhiều người nhòm ngó, tôi bảo: “Chỗ đó nhiều người lắm, em cũng chẳng lên được nửa ngày đâu, mỗi lần có người vào lại khiến họ nghĩ không hay.”

Hắn nghe xong còn cười, thì thầm bên tai tôi: “Nếu có người vào em không cần phải đi ra đâu, dù sao dưới bàn làm việc cũng chẳng ai thấy được.”

Hắn nói rất đĩnh đạc, vậy mà tôi nghe xong lại tự nhiên liên tưởng đến chuyện khác, thức thời cảm thấy rất xí hổ, cảm tưởng mặt cũng nóng bừng lên. Tôi đẩy nhẹ hắn ra: “Anh còn không mau đi đi.”

Hắn bật cười, cầm chùm chìa khóa lên: “Em cũng đừng đi muộn quá, sáng nay có cuộc họp nhất định phải tham gia.”

Tôi gật gật đầu: “Được rồi.”

Hắn mở cửa ra, chợt dừng lại nhìn tôi nói: “Nếu trưa nay anh không có việc gì thì cùng nhau ăn cơm.”

Tôi đáp: “Vâng.”

Suy nghĩ chợt quay lại khiến tôi chú ý đến thời gian. Tôi vừa nói chuyện với đám chu dung tuấn vừa nhìn đồng hồ. Người kia nói: “Nhanh vậy đã đến giờ ăn cơm rồi.”

Chu dung tuấn nói: “Sang năm mới một cái, ngày nào cũng thấy trôi qua thật nhanh.” Rồi quay lại nhìn tôi: “Quản lí à, hôm tôi cưới anh có đi được không?”

Ngày chu dung tuấn cưới sát với thời điểm tôi nghỉ việc rồi. Tôi cười nói: “Tôi không đến được nhưng phong bao vẫn sẽ đến, cậu yên tâm nhé.”

Chu dung tuấn gần như nảy lên: “Tôi không có ý này mà!”

Người kia vỗ nhẹ vai cậu ta: “Ôi chao, cậu đừng khách khí thế, làm đám cưới tốn nhiều tiền lắm.”

Chu dung tuấn nói ngay: “Tôi không phải…”

Tôi khép lại hồ sơ, đưa lại cho bọn họ: “Không có gì đâu, tiền mừng là chuyện nhỏ thôi. Lúc đó tôi không biết có đi được không, tuy nhiên nếu đi được thì nhất định sẽ đi.”

Chu dung tuấn vội gật đầu: “Tôi rất mong quản lý có thể đến chung vui.”

Tôi mỉm cười rồi không nói nữa, bảo bọn họ đi ăn cơm đi. Tôi cũng đứng dậy, thu dọn đồ đạc cá nhân. Thực ra Phương Vi Chu hẹn tôi cùng đi ăn cơm là do hôm nay là thứ sáu. Mẹ tôi vẫn chưa xuất viện, có nghĩa là vẫn cần người trông nom, vì muốn nhanh chóng nghỉ việc, đúng lúc chỉ cần làm việc vào buổi sáng nên mấy tuần gần đây tôi hay về sớm hơn. Bây giờ Phương Vi Chu rất bận rộn nên cho dù hắn có tình nguyện trích thời gian ra, tôi cũng không thể khiến hắn mệt mỏi hơn được.

Hơn nữa tìm việc lại không thuận lợi, cũng phỏng vấn vài công ty rồi nhưng chỗ thì điều kiện không phù hợp, chỗ thì giờ làm quá nhiều, không chăm sóc được cho mẹ.

Tôi cũng không nhờ Phương Vi Chu giúp đỡ về chuyện này, thành phố H có không ít nhà máy, đại lý hợp tác cùng công ty chúng tôi nên hắn cũng có vài người bạn ở đây. Cũng không phải không mở miệng được mà là lúc này tôi muốn tự dựa vào chính mình, hơn nữa cũng muốn thử xem năng lực mình tích lũy được trong bao năm qua. Nhân mạch tôi không được đông đảo như hắn, song cũng có mấy người. Hôm nay tôi cũng có đến phỏng vấn một công ty có quy mô khá ở thành phố H, công việc cũng tương tự như việc tôi làm mấy năm nay.

Tôi lên tầng tìm Phương Vi Chu thì gặp Lục Giang, cửa thang máy mở ra, hắn đi ra thì thấy tôi luôn, dường như hắn ta hơi chần chừ một chút. Tôi chào hỏi trước: “Lục tổng.”

Lục Giang gật đầu, không nói gì thêm. Đợi đến khi tôi bước vào thang máy hắn ta mới đột ngột quay đầu lại nói: “Cậu xin nghỉ việc mà hắn cũng không giữ lại à? Chia tay rồi sao?”

Hắn trong lời của Lục Giang là ai thì cả hai đều biết. Lời hắn còn mang theo ý châm chọc đùa giỡn. Tôi chẳng bị kích động, chỉ nói: “Chúng tôi đã bàn bạc ổn rồi, không cần Lục tổng nhọc lòng lo lắng.”

Lục Giang lập tức đờ người ra. Hắn ta nhìn tôi, dần dần sắc mặt cũng dịu đi. Hắn giật giật khóe miệng: “Chúc cậu nhanh chóng tìm được công việc mới.” Rồi phất tay, quay người rời đi.

Tôi cảm thấy hôm nay hắn thật lạ, mà cũng chẳng cần quan tâm, dù sao sau này cũng đâu gặp lại nữa.

Sau đó không lâu tôi tìm được một công việc ở thành phố H. Nhắc đến cũng thấy may mắn, vốn không định đi phỏng vấn công ty này đâu, nhưng có hôm cuối tuần đang ở trong bệnh viện thì gặp một người quen, chính là người đã vô cùng chiếu cố tôi lúc mới bắt đầu thực tập, nếu năm đó không có ông ấy khuyên bảo phải tìm vùng đất khác để phát triển thì tôi đã không đến thành phố S. Vốn ông ấy cũng làm việc ở thành phố S với tôi, chỉ có điều đã rời đi lâu rồi để tìm chỗ làm mới ở nơi khác, thật không ngờ rằng mấy năm trước lại quay về quê hương.

Lại nói tiếp về người này, Phương Vi Chu cũng biết ông ấy chứ. Chỉ là lúc ấy chức vị của ông ấy hơi cao nên không xuất hiện nhiều trong những lần làm việc cùng Phương Vi Chu.

Bây giờ ông ấy cũng có chức vị không thấy trong công ty, đúng lúc bọn họ đang cần người nên mới tìm đến tôi. Ưu đãi chỗ đó không tệ, bọn họ cũng nhanh chóng bàn giao công việc cho tôi.

Thêm một tuần nữa, tôi chính thức làm hết các thủ tục để nghỉ việc.

Mẹ tôi xuất viện vào một buổi sáng cuối tháng tư. Tôi xin nghỉ phép để đến bệnh viện, sau khi làm xong các thủ tục, lúc quay về đã thấy mẹ thay quần áo xong xuôi, ngồi bên giường chờ mình. Dì Lý thì vừa giúp thu dọn đồ đạc, vừa nói chuyện cùng mẹ. Dì thấy tôi cũng gật đầu một cái, tôi mỉm cười gật đầu cùng dì.

Tôi vội nói: “Thực sự cảm ơn gì.” Đồng thời tiếp tục dọn dẹp: “Cháu cũng làm đây ạ.”

Dì Lý cười nói: “Không cần khách khí đâu mà.”

Mẹ nói: “Thực sự phải cảm ơn dì nhiều lắm, nếu lúc trước không có dì thì không biết tôi giờ ra sao rồi. Mấy ngày gần đây còn làm phiền dì nữa.”

Dì Lý nói tiếp: “Ôi chao, không phiền gì hết, đều là hàng xóm láng giềng má. Bọn tôi không nói chứ giờ chị tốt lắm rồi đấy.”

Tôi vừa thu dọn đồ đạc vừa nghe hai người nói chuyện phiếm. Dì Lý nói cho mẹ tôi biết rằng trước đây bà có tham gia tình nguyện dạy học ở trường cũ, trong đó có vài đứa nhỏ rất thân thiết với mẹ nên giờ rất nhớ bà, còn ầm ĩ với cha mẹ để đến bệnh viện thăm bà nữa. Ngoài ra dì Lý còn kể mấy chuyện nho nhỏ lý thú về mấy đứa trẻ trong lớp học. Tôi thấy mẹ mình cười rộ lên, dáng vẻ vô cùng khỏe mạnh, tâm trạng thoải mái thì sức khỏe cũng nhanh đi lên.

Sau khi tôi quay lại làm việc, ban ngày chị Dương sẽ chăm sóc mẹ, tối thì đến lượt tôi. Chị Dương cũng rất đồng ý với việc giờ làm được giảm xuống, chị khá thân với mẹ tôi nhưng hai tuần trước chồng chị vừa bị bệnh, chị lại không thể nghỉ việc để về chăm chồng được.

Trước đây chị Dương được dì Lý giới thiệu qua làm, hai người vốn cũng quen biết nhau, chắc bởi vậy mà chị ấy cảm thấy băn khoăn, bèn gọi điện cho dì. Dì Lý cũng ngại tôi nên chủ động bảo sẽ đến trông hộ mẹ. Thực ra gần tháng nay cơ thể mẹ đã tốt lên nhiều, có thể tự do hoạt động rồi, song bác sĩ lại không đồng ý xuất viện thôi. Tôi lại vừa mới thay đổi công việc, sợ không thể toàn tâm chú ý, lo lắng trông nom bà, lỡ may có chuyện xảy ra thì sao, cuối cùng vẫn phải nhờ dì ấy.

Hơn nữa không có ai trò chuyện với mẹ thì không được, cho nên buộc phải làm phiền dì ấy.

Tôi thu dọn xong xuôi mới ngắt lời hai người: “Xong rồi, có thể về rồi.”

Mẹ mỉm cười gật đầu rồi đứng dậy, dì Lý đứng bên cạnh đỡ bà, hai người chậm rãi đi ra ngoài. Tôi lái xe đến bệnh viện nên cần xuống tầng trước. Vừa đi ra, ánh nắng mặt trời chiếu rọi đến làm tôi nhất thời lóa mặt, bất giác nhắm mắt lại. Thời tiết hôm nay rất tốt, rõ ràng hôm qua vẫn còn mưa to lắm. Trời tháng tư nắng nhưng không oi bức, cực kì mát mẻ. Tôi xách theo đống hành lý bước đi trong nắng ấm, nhân tiện xem điện thoại nhưng vẫn không có tin nhắn nào. Tôi đã nói cho Phương Vi Chu biết chuyện mẹ sắp xuất viện, chỉ có điều không phải là ngày nghỉ mà hắn lại khó để nghỉ lắm.

Phương Vi Chu cũng không nói sẽ đến đây.

Bây giờ tôi về quê, tuy rằng khoảng cách không quá xa nhưng không phải muốn gặp mặt nhau là gặp được, cũng tốt mà cũng khó khăn, dường như chỉ dựa hết vào liên lạc qua điện thoại. Nhưng lúc không thể gọi điện thì nhắn tin vậy. Chỉ là bên phía tôi chưa quen việc, ban ngày bận rộn không thể gọi điện được, buổi tối thì phải chăm sóc mẹ, hơn nữa hắn cũng phải đi xã giao. Tuy vậy lúc nào có cơ hội cũng nói chuyện qua điện thoại thật lâu, không còn là mấy nhóc con mười mấy tuổi nên chả thể nói là nấu cháo điện thoại.

Hầu hết thời gian tôi đều tâm sự với hắn chuyện công ty mới, cuộc sống nơi đây, tình trạng của mẹ thôi. Hắn cũng kể chuyện bên kia, có nhắc đến cha mẹ hắn, có một lần kể chuyện Phan Minh Kỳ rằng anh ta và Trịnh Thải Phỉ đã đi làm thụ tinh ống nghiệm, cũng có nhắc tới lâm thuật vấn, bọn họ đang hẹn nhau ăn cơm một bữa. lâm thuật vấn có kể chuyện anh ta đến tìm tôi nói chuyện.

Thực ra bản thân tôi cũng quên khuấy đi mất nhiều chuyện, tuy nhiên Phương Vi Chu cũng không nói nhiều về chuyện này lắm.

Lần gặp mặt gần đây nhất là lúc tôi về nhà hắn lấy đồ dùng. Tuy rằng tôi đã về thành phố H được một tháng, cũng sống cuộc sống mới rồi nhưng vẫn chưa chính thức chuyển nhà, hầu hết đồ dùng vẫn ở lại nhà Phương Vi Chu. Sau khi tôi từ chức thì có rảnh rỗi hơn trước, song vẫn không có cách nào dọn được bởi vừa nghĩ đến chuyện đó lại thấy khổ sở chia cách. Tất nhiên không phải chúng tôi chia tay, sống chung cũng tốt hơn trước, nhưng vẫn chưa chính thức xác định tương lai của nhau. Lần trước có nhắc đến chuyện này, sau đó cũng không nói tiếp sau này sẽ thế nào.

Chuông điện thoại của tôi đột ngột vang lên, tôi liếc mắt qua màn hình, sau đó ngay lập tức nghe máy: “Alo?”

Là Phương Vi Chu gọi điện đến: “Em đi đón dì à?”

Tôi đáp: “Vâng. Anh đang rảnh à, sao giờ này có thể gọi điện được?”

Phương Vi Chu cười nói: “Anh đi được nửa đường rồi.”

Tôi sững sờ, như thể chưa nghe được gì: “Sao cơ?”

Phương Vi Chu nói: “Anh chờ trước cửa nhà em nhé.”

Tôi giật mình: “Cái gì cơ!” Lập tức hỏi lại: “Anh xin nghỉ phép để đến đây sao?”

Phương Vi Chu nói: “Cũng không tính là vậy. Mà thôi đèn xanh rồi, chút nữa gặp mặt sẽ nói cho em biết.” Rồi cúp máy luôn.

Tôi ngẩn người ra, còn thêm cả kinh ngạc nữa, không ngờ mình có thể gặp hắn trong chớp mắt, làm sao tin được đây? Lần trước tôi về là đầu tháng tư rồi.

Tôi vội vàng chạy xe đến trước cổng bệnh viện, nơi mà mẹ và dì Lý đã chờ sẵn ở đó rồi. Chờ hai người ngồi nghiêm chỉnh trên xe xong tôi mới lái ô tô về, trên đường đi bọn họ vẫn nói chuyện vui vẻ, vì thế tôi không có cơ hội nói cho mẹ biết được tin tức này. Tuy rằng dì Lý đã từng gặp Phương Vi Chu, nhưng dì lại không biết quan hệ của chúng tôi, cũng chưa từng hỏi đến, nhưng nếu hôm nay dì ấy thấy Phương Vi Chu đặc biệt vì mẹ xuất viện mà đến sẽ cảm thấy kì quái, bạn bè bình thường cũng đâu cần lo lắng đến mức đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.