Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 101: Chương 74



“Đúng vậy, ta chính là “tiểu bạch kiểm”.”

Giọng của Vân Chỉ Phong đương nhiên do tập mãi thành quen, dường như hắn đã làm tiểu bạch kiểm cho người ta từ lâu, đã sớm không vì thế mà hổ thẹn.

Vì thế Vân gia chủ vừa rồi còn có chút nửa tin nửa ngờ, cảm thấy dựa vào tính cách của Vân Chỉ Phong cho dù chết cũng chưa chắc sẽ sa đọa như thế, lúc này lập tức cả người đều không ổn!

Chính miệng hắn đã thừa nhận! Hắn thật sự làm tiểu bạch kiểm cho người ta!

Sắc mặt Vân gia chủ lập tức trở nên đặc sắc, vừa khinh thường kẻ địch của mình đã sa sút đến mức này vừa phẫn nộ Kỳ Lân Tử của Vân gia vốn là thiếu chủ mà lại làm tiểu bạch kiểm của người khác.

Kỳ Lân Tử của gia tộc mình làm tiểu bạch kiểm cho người ta, tuy rằng Kỳ Lân Tử bị gia tộc vứt bỏ, nhưng chung quy hắn vẫn là Kỳ Lân Tử. Hắn họ Vân, hắn làm ra chuyện như vậy, Vân gia nên xử lý thế nào?

Huống chi, lúc trước có nhiều người bị bao vây diệt trừ, trong đó người có tu vi cao hơn Vân Chỉ Phong không ít, bọn họ đều đã chết, chỉ có Vân Chỉ Phong còn sống, hơn nữa Vân gia đã nhiều lần đuổi giết nhưng chưa từng thành công. Các thế gia không biết âm thầm chê cười Vân gia sau lưng thế nào, vậy mà Vân Chỉ Phong khiến nhà bọn họ khó giải quyết như vậy lại quay đầu làm tiểu bạch kiểm cho người ta?

Vân gia chủ cảm thấy không có cách nào tiếp nhận nổi.

Trước đây Vân gia bọn họ còn không so được với Kỳ Lân Tử, mà hiện giờ Vân gia bọn họ còn không bằng một tiểu bạch kiểm.

Mà điều càng khiến Vân gia chủ khó hiểu chính là ngươi vẫn còn mặt mũi khi làm tiểu bạch kiểm cho người ta! Vậy năm đó tại sao biểu hiện của ngươi lại cương trực công chính như vậy chứ? Cho dù ngươi chịu khuất phục gia tộc một tí thì gia tộc cũng không đến mức hạ quyết tâm vứt bỏ một Kỳ Lân Tử.

Mà hiện tại mọi thứ đã định, ngươi lại trở thành kiểu người cúi đầu trước người khác.

Chẳng lẽ ngươi làm thiếu chủ Vân gia còn không bằng làm tiểu bạch kiểm bên ngoài à?

Vân gia chủ cảm thấy mình như ăn phải ruồi vậy.

Cho nên ông ta cực kỳ phẫn nộ, thậm chí không màng tình huống hiện tại, nổi giận nói: “Vân Chỉ Phong! Vậy mà ngươi lại làm ra việc đồi phong bại tục đáng giận này! Ngươi còn xứng với liệt tổ liệt tông Vân gia không! Năm đó ngươi cương trực công chính thà chết không chịu khuất phục cơ mà? Vân gia ta nào có lỗi với ngươi! Ngươi thà rằng làm tiểu bạch kiểm cho người ta cũng không muốn lấy lợi ích của gia tộc làm trọng!”

Tống Nam Thời ở bên cạnh nghe, cảm thấy khá thú vị.

Khi đuổi giết Vân Chỉ Phong không nhớ tới liệt tổ liệt tông nhưng lúc này lại nhớ ra mình còn có liệt tổ liệt tông.

Đúng là liệt tổ liệt tông Schrodinger (*).

(*) Thí nghiệm tưởng tượng của Schrodinger được mô tả rằng giả sử có một hệ được thiết kế như sau: Trong một chiếc hộp kín có một con mèo sống. Có một mẫu chất phóng xạ (chẳng hạn uranium) mà sau khoảng một giờ có thể sẽ có một nguyên tử của nó bị phân rã (nhưng cũng có thể không).

Nếu có xuất hiện phân rã, máy đếm sẽ kích hoạt cho một chiếc búa được treo trong hộp làm nó được thả xuống và đập vỡ một bình thủy tinh chứa hydrocyanic acid và chất độc đó sẽ giết chết con mèo.

Tóm lại, nếu mẫu uranium phân rã thì con mèo sẽ chết, còn nếu không thì con mèo vẫn sống (xin lưu ý rằng đây là một thí nghiệm tưởng tượng, chưa từng có con mèo nào bị giết theo cách đó).

Vấn đề ở đây là: Bạn không thể biết việc đó có xảy ra hay không nếu như không mở hộp ra. Khi hộp không được mở, con mèo nằm trong tình trạng chồng chất trạng thái của sống và chết, hay nói cách khác nếu hộp không được mở thì con mèo vừa sống lại vừa chết.

=> Ý Tống Nam Thời là liệt tổ liệt tông giống như con mèo, vừa có mà vừa không có.

Hơn nữa toàn bộ lời ông ta nói đều là tuy rằng Vân Chỉ Phong bị bọn họ đuổi giết, nhưng hắn chỉ cần còn họ Vân thì tốt nhất chết bên ngoài cũng đừng làm những chuyện nhục nhã gia tộc, khiến Tống Nam Thời tự nhiên nghĩ tới những người bảo thủ hô lớn “Chết đói là chuyện cực nhỏ, thất tiết mới là chuyện cực lớn”.

Hoặc một số người ở thời hiện đại sau khi ly hôn không để ý tới con cái, đứa nhỏ vừa đổi họ là lập tức nhảy ra nói đây là con trai của X tôi đấy.

Có lẽ so sánh không phù hợp, nhưng cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt.

Tóm lại chính là ông ta rất tức.

Cho nên Tống Nam Thời cố ý nắm chặt cánh tay Vân Chỉ Phong, chân thành nói: “Ta biết ngươi rất vội nhưng đừng gấp, Phong Nhi tình nguyện làm tiểu bạch kiểm cho ta cũng không muốn làm thiếu chủ Vân gia, ngươi không nghĩ lại nguyên nhân tí à?”

Hai chữ “Phong Nhi” vừa được thốt ra, mặt Vân gia chủ và Quỷ Khanh cùng vặn vẹo, vẻ mặt ghê tởm không nhẹ.

Vân gia chủ chỉ tay vào bọn họ, run run: “Ngươi, các ngươi…”

Tống Nam Thời cảm thấy ông ta rất thú vị, khó hiểu nói: “Ta nói này, lúc trước người đuổi giết Vân Chỉ Phong cũng là các ngươi phải không? Hiện tại Vân Chỉ Phong làm gì thì liên quan gì đến ngươi? Không ưa vậy thì lúc đầu đừng có làm những việc đó!”

Vân gia chủ lập tức nổi giận nói: “Ngươi thì biết cái gì!”

Ông ta nhìn hai người Vân Chỉ Phong, lại nhìn Quỷ Khanh, dường như hiểu ra sợ rằng chuyện hôm nay có thể không ổn.

Vân Chỉ Phong đã trở lại, mà Quỷ Khanh có tâm tư khác, không nói đến việc giúp ông ta, không đâm sau lưng ông ta đã xem như nhân nghĩa rồi.

Hôm nay sợ là ông ta khó thoát khỏi Tứ Tàng Sơn.

Vì thế một số từ ngữ đã bị chôn vùi trong nhiều năm bùng phát như núi lửa phun trào.

Ông ta phẫn nộ nói: “Ngươi cho rằng ta muốn giết Kỳ Lân Tử cả ngàn năm không gặp của Vân gia à? Ngươi cho rằng ta muốn gánh chịu tiếng xấu đời sau à? Ngươi thì biết cái gì! Vân Chỉ Phong mà không tuyệt tình, ngươi cho rằng ta muốn tự tổn hại thực lực à?!”

Ông ta bình tĩnh nhìn Vân Chỉ Phong.

Tống Nam Thời cũng nhìn sang.

Vân Chỉ Phong thẳng lưng, không hề bị sự phẫn nộ của ông ta làm ảnh hưởng chút nào, bình tĩnh nói: “Ta không cảm thấy mình làm sai chuyện gì cả.”

Vân gia chủ bị làm cho tức đến bật cười.

Ông ta nói: “Đúng! Ngươi là người tốt, ngươi cương trực công chính, trong mắt ngươi không vướng một hạt cát. Nếu ngươi không phải Kỳ Lân Tử, nếu ngươi không phải thiếu chủ Vân gia, ta cũng sẽ tán thưởng ngươi một tiếng thật nghĩa khí. Nhưng Vân Chỉ Phong, ngươi không nên là thiếu chủ Vân gia. Vân gia cần người đặt lợi ích gia tộc lên đầu, là một người không từ thủ đoạn chứ không phải một người tốt.”

Ông ta nhìn hắn, giọng điệu phức tạp: “Tại sao người truyền thừa huyết mạch kỳ lân lại là ngươi chứ.”

Vân Chỉ Phong không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn ông ta.

Vân gia chủ nhìn hắn với vẻ phức tạp: “Vân Chỉ Phong, chất nhi, ngươi biết không? Lần đó trước khi càn quét Tứ Tàng Sơn, ta thậm chí đã từng do dự. Ta cho ngươi cơ hội, ta giao cho ngươi hai đệ tử làm chuyện sai lầm vì lợi ích gia tộc. Ta nghĩ thậm chí không cần ngươi tha bọn họ, ngươi chỉ cần xem như họ vì gia tộc mà xử lý nhẹ, ta dám ra mặt bảo vệ ngươi, nhưng…”

Ông ta buồn bã nói: “Đạo trong lòng ngươi, đạo nghĩa của ngươi còn quan trọng hơn gia tộc.”

Vân Chỉ Phong vẫn luôn chờ ông ta nói xong, đột nhiên cười một tiếng.

Hắn nói: “Ta nói rồi ta không sai.”

Vân gia chủ: “Ngươi…”

Vân Chỉ Phong ngắt lời ông ta: “Nếu trong mắt ông, mọi việc ta làm đều không hợp ý, vậy người sai không phải ta mà là cái gia tộc này.”

Hắn bình tĩnh nói: “Ta muốn thay đổi nó nhưng ông không cho ta cơ hội ấy.”

Vân gia chủ ngẩn người, ngay sau đó cười nhạo nói: “Ngu xuẩn!”

Vân Chỉ Phong cười, không nói chuyện.

Việc hắn làm trong mắt Vân gia chủ là ngu xuẩn, cảm thấy hắn khờ dại, nhưng những việc Vân gia chủ làm trong mắt Vân Chỉ Phong mới là tự rước diệt vong.

Thiếu chủ Vân gia chủ yếu là một người không từ thủ đoạn, mà Vân Chỉ Phong không muốn một gia tộc không từ thủ đoạn.

Bất đồng tư tưởng thì khó lòng mà hợp tác được.

Hiện tại nói gì cũng đã muộn.

Nhưng Vân gia chủ dường như cảm thấy không nói ra thì không thoải mái, lạnh lùng nói: “Đúng! Rất nhiều người cảm thấy vị trí gia chủ này của ta lai lịch bất chính. Nếu như năm đó không phải phụ thân ngươi – huynh trưởng ta chết trận, căn bản không đến lượt ta làm gia chủ! Mà cho dù phụ thân ngươi đã chết, đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của huynh ấy cũng là Kỳ Lân Tử, con trai ta không có khả năng thành gia chủ. Một nhà chúng ta vốn không có duyên làm gia chủ cho nên ta muốn giết ngươi tưởng như chỉ vì dục vọng ích kỷ, nhưng Vân Chỉ Phong ta hỏi ngươi! Mấy năm nay ta tận tâm tận lực bồi dưỡng ngươi! Có từng bạc đãi ngươi tí nào không!”

Ông ta nói xong, không đợi Vân Chỉ Phong trả lời, lại nhìn về phía Tống Nam Thời, buồn bã nói: “Hơn nữa ngươi cho rằng, nếu như không có ta, có thể có Kỳ Lân Tử này sao?”

Dường như ông ta cảm thấy hôm nay không ra khỏi Tứ Tàng Sơn được, không nói không được, nói ra một đoạn chuyện xưa không ai biết.

Vân gia chủ đứng hàng thứ hai, có một huynh trưởng cũng là phụ thân Vân Chỉ Phong.

Năm đó khi mẫu thân Vân Chỉ Phong mang thai Vân Chỉ Phong, cũng là trước khi phụ thân Vân Chỉ Phong kế nhiệm gia chủ, phụ thân Vân Chỉ Phong đột nhiên chết trận, vị trí gia chủ vội vã đặt trên người Vân gia chủ.

Vì thế địa vị mẫu thân Vân Chỉ Phong cùng đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ lập tức trở nên lúng túng.

Mẫu thân Vân Chỉ Phong không chịu nổi đả kích trượng phu chết trận tiền đồ vô định, trong lúc đẻ bà bị khó sinh, sau khi sinh ra đứa trẻ chỉ còn thoi thóp thì buông tay rời khỏi nhân gian.

Nhưng hết lần này đến lần khác đứa trẻ gần như tắt thở này lại mang huyết mạch kỳ lần mạnh mẽ là Kỳ Lân Tử ngàn năm có một của Vân gia.

Theo gia quy, Kỳ Lân Tử nhất định phải kế thừa gia tộc.

Trưởng lão Vân gia như cảm thấy Vân gia chủ nhất định sẽ gây bất lợi cho Vân Chỉ Phong nên đã đưa Vân Chỉ Phong đi.

Nhưng Vân Chỉ Phong gần như không có hơi thở từ khi ra đời, mắt thấy không sống nổi, các Trưởng lão không còn cách nào, phong ấn Vân Chỉ Phong để hắn tiếp tục sống.

Vì thế Vân Chỉ Phong vẫn luôn duy trì trạng thái ngủ say trong hình hài đứa trẻ, thời gian ngưng lại trên người hắn, chờ tìm cách cứu hắn.

Hết năm này qua năm khác.

Ban đầu các Trưởng lão Vân gia còn phòng bị Vân gia chủ, sợ ông ta gây bất lợi với Kỳ Lân Tử.

Nhưng sau này bọn họ cũng không cảm thấy Vân Chỉ Phong có thể cứu sống được.

Bọn họ cảm thấy cơ thể Vân Chỉ Phong hình như không thể thừa nhận huyết mạch kỳ lân.

Nhưng bọn họ cần Kỳ Lân Tử.

Vì thế Vân gia chủ lại lọt vào mắt bọn họ.

Vân gia chủ có một đứa con trai đã trưởng thành, gần với huyết thống Vân Chỉ Phong nhất.

Bọn họ lấy Kỳ Lân Huyết Ngọc gắn liền với Vân Chỉ Phong, lại nghiên cứu cấm pháp, chuẩn bị rút huyết mạch kỳ lân ra, nhồi nó lên người Vân Đường.

Tuy rằng không đến mức đạt được huyết mạch kỳ lân hoàn chỉnh, nhưng huyết mạch kỳ lân sẽ không biến mất theo cái chết của đứa trẻ.

Hai bên ăn nhịp với nhau.

Vân gia chủ lựa chọn ngầm đồng ý.

Mà khi tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, đứa trẻ Vân Chỉ Phong bị phong ấn nhiều năm tỉnh lại.

Hơn nữa sau khi trải qua hấp thụ linh lực trong vô thức ngày qua ngày trong lúc phong ấn, huyết mạch kỳ lân của hắn dung hợp rất hoàn mỹ, tu vi tăng lên cực nhanh.

Địa vị cả nhà Vân gia chủ lại một lần nữa trở nên lúng túng.

Tống Nam Thời nghe vậy hãi hùng khiếp vía, hoàn toàn không ngờ tới còn có một đoạn này.

Nàng nhìn thoáng qua Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong do dự một chút, nhẹ nhàng nắm tay nàng.

Mà lúc này, Vân gia chủ tăng lớn giọng: “Lúc trước mọi thứ đều đã được chuẩn bị hết! Cho dù Vân Chỉ Phong tỉnh, ta cũng có thể gạo nấu thành cơm nhân lúc bọn họ chưa kịp phản ứng, nhưng ta vẫn mềm lòng! Ngươi cho rằng nếu không phải vì ta mềm lòng, còn có Kỳ Lân Tử hiện giờ sao!”

Y nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đau khổ: “Ta đã làm sai chuyện gì? Ta quang minh chính đại kế thừa vị trí gia chủ, ta thức khuya dậy sớm vì gia tộc! Các ngươi biết đám Trưởng lão đó phiền cỡ nào không? Các ngươi biết việc trong gia tộc rườm rà thế nào không? Các ngươi đâu biết!”

Ông ta nói xong lập tức giơ tay vén tóc hai bên thái dương để lộ vầng trán cực cao được ẩn giấu dưới lớp tóc.

Tống Nam Thời khiếp sợ!

Tu sĩ cũng trọc??

Lúc trước nàng không hiểu.

Nhưng hiện tại nàng cảm thấy nàng đã hiểu.

Vân gia chủ buông tóc, tức điên: “Ta làm nhiều như vậy, ở trong mắt người khác ta vẫn không xứng, con trai của ta cũng không xứng, hi vọng mà chúng ta đạt được lại mất đi, đạt được lại mất đi! Điều đó ta còn nhịn được, ta còn không động đến ngươi, nhưng Vân Chỉ Phong, ngươi lại báo đáp ta như vậy!”

Oán khí của ông ta ngập trời, quanh người thậm chí còn tản ra khí đen…

Không đúng! Là thật sự có khí đen!

Nhập ma!

Tống Nam Thời thầm kinh hãi, nắm tay Vân Chỉ Phong lùi ra sau hai bước, trong lòng vẫn ngơ ngẩn.

Sao mới nói hai câu đã nhập ma rồi?

Vân Chỉ Phong thản nhiên chắn trước người Tống Nam Thời, bình tĩnh nói: “Cho nên lần này bởi vì việc Ngung Điểu, ông quyết định không nhẫn nại nữa?”

Vân gia chủ cười lạnh: “Chúng ta giết ngươi rồi động vào huyết mạch kỳ lân, ít nhất có thể lấy được nửa huyết mạch kỳ lân, mà không phải nuôi một tên sói mắt trắng (*) xa lạ!”

(*) Sói mắt trắng: chỉ người vong ơn bội nghĩa.

Vân Chỉ Phong: “Ông cảm thấy ông dốc hết tâm huyết vì gia tộc, là ta cản trên con đường của ông và gia tộc à?”

Vân gia chủ hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải à?”

Vân Chỉ Phong: “Nếu người sai là ông thì sao?”

Vân gia chủ cười lạnh: “Sao ta sai được!”

Giọng nói Vân Chỉ Phong chợt cao lên: “Nếu ông không sai, hiện tại người bị người ta đùa giỡn, tứ cố vô thân ở Tứ Tàng Sơn là ai?”

Vân gia chủ chợt sửng sốt.

Khí đen quanh người ông ta lập tức càng đậm hơn.

Ông ta nhìn về phía Quỷ Khanh theo bản năng.

Ông ta lẩm bẩm: “Quỷ Khanh, là Quỷ Khanh hại…”

Nhưng mà ông ta còn chưa nói dứt lời, Quỷ Khanh vừa rồi còn luôn mỉm cười lắng nghe chợt xuất hiện sau lưng ông ta, đâm một dao vào giữa lưng ông ta.

Vân gia chủ trợn tròn hai mắt, trong nháy mắt không còn hơi thở.

Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong theo bản năng muốn ra tay khi hắn ta mới hành động, nhưng bởi vì vừa nãy Vân gia chủ đang có dấu hiệu nhập ma, bọn họ chỉ lo che chở đối phương, trong lúc nhất thời tự nhiên chậm một bước.

Vân gia chủ mềm oặt ngã xuống đất.

Vân Chỉ Phong nhìn cơ thể không còn sự sống của Vân gia chủ, dừng một chút, lạnh mặt ngẩng đầu: “Quỷ Khanh.”

Quỷ Khanh cười, nhướng mày nói: “Nếu như chờ ông ta nhập ma, vậy khó đối phó, không bằng tại hạ ra tay trước. Kỳ Lân Tử, ngươi sẽ không còn chút tình cảm thúc cháu gì nữa đâu nhỉ?

Vẻ mặt Vân Chỉ Phong lạnh nhạt: “Ngươi không để ông ta nói xong.”

Quỷ Khanh nghe vậy thì cười.

Hắn ta hỏi: “Ngươi muốn nghe ông ta nói hết à?”

Hắn ta mỉm cười: “Ta có thể nói cho ngươi biết, chắc là ông ta muốn nói, thế gia bọn họ nuôi Ngung Điểu, hoàn toàn bởi vì Ngung Điểu là do lúc trước ta mang đến.”

Tống Nam Thời ngẩng đầu: “Quả nhiên là ngươi!”

Quỷ Khanh cười: “Gì mà quả nhiên là ta chứ?”

Hắn ta thong thả ung dung: “Lúc trước ta mang theo Ngung Điểu, chỉ là cảm thấy hung thú thượng cổ tuyệt chủng rất hiếm, ta đưa cho bọn họ như một lễ vật. Ai biết khát vọng quyền lực của những người này rất khó thỏa mãn. Những năm gần đây, bọn họ dựa vào Ngung Điểu thần không biết quỷ không hay làm không ít chuyện mờ ám, vì thế càng không dứt được, cho nên tạo thành mối họa hôm nay. Điều này cũng không nên trách ta chứ?”

Khóe miệng hắn ta mang theo nụ cười trào phúng: “Hôm nay nuôi một hai con, cảm thấy dùng tốt, ngày mai nuôi năm, sáu con, phòng trước vô hại. Ngày nào đó lại biết được có nhiều thế gia nuôi Ngung Điểu giống vậy, để không lạc hậu cũng để tự bảo vệ mình, chỉ có thể nuôi càng nhiều. Nhiều đến mức cuối cùng một ngày bọn họ để bản thân cuốn vào, nhiều đến mức cuối cùng địa bàn gia tộc không chứa được nhiều Ngung Điểu như vậy, bọn họ cần giấu Ngung Điểu đến một chỗ khác. Mà Kỳ Lân Tử như ngươi, chính là hòn đá chặn đường bọn họ!”

Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Khi ngươi đưa Ngung Điểu đến tay bọn họ thì đã biết có ngày hôm nay nhỉ?”

Quỷ Khanh cười ha ha: “Ta chỉ đưa lễ vật mà thôi, làm sao biết được?”

Tống Nam Thời mắt điếc tai ngơ: “Vậy mục đích của ngươi là gì? Đưa Ngung Điểu cho bọn họ để họ chạy đua quân bị à? Kéo bọn họ xuống để đạt được mục đích nào đó của chính ngươi à?”

Quỷ Khanh mỉm cười: “Sức tưởng tượng của Tống cô nương thật phong phú.”

Sau khi Tống Nam Thời nhìn hắn ta một lúc lâu, đột nhiên nói: “Ngay từ đầu sau khi ngươi tới thành Trung Châu, nói vậy cũng không biết mộ Thạch tiền bối ở đâu chứ? Mấy năm nay thế gia vì Ngung Điểu không rảnh chú ý đến ông ấy, lúc này ngươi mới vừa thuận lợi tìm được mộ ông ấy ẩn trong Tứ Tàng Sơn nhỉ? Nhưng ai ngờ, tìm được rồi ngươi cũng không vào được.”

Sắc mặt Quỷ Khanh chợt thay đổi: “Thạch tiền bối? Ngươi…”

Tống Nam Thời mỉm cười: “Ta thấy ông ấy rồi.”

Sắc mặt Quỷ Khanh đột nhiên cực kỳ khó coi.

Mặt Tống Nam Thời không đổi sắc: “Hơn nữa ta nói cho ngươi một tin tốt, ngươi không lấy được truyền thừa đâu.”

Tống Nam Thời không nói rõ tại sao hắn ta không lấy được, nhưng Quỷ Khanh không phải tên ngốc.

Tống Nam Thời nói nàng đã gặp được Thạch tiền bối, đương nhiên không phải gặp được người thật của ông ấy.

Ông ấy để lại thần thức.

Đặc biệt để lại thần thức truyền thụ truyền thừa, vậy cho dù hôm nay hắn ta giết Tống Nam Thời, cũng không chiếm được lợi ích gì.

Quỷ Khanh đột nhiên cười ha ha: “Tốt! Rất tốt!”

Ngay sau đó, tiếng còi chói tai vang lên không báo trước, đột nhiên, Ngung Điểu từ khu rừng phía sau họ giương cánh bay lượn khắp trời.

Tống Nam Thời nhìn những con Ngung Điểu, phản ứng đầu tiên là những thế gia đó nhất định không thể tưởng tượng được, bọn họ so tới so lui, nuôi nhiều Ngung Điểu như vậy, đều là may áo cưới cho người khác (*).

(*) May áo cưới cho người khác: Những gì đã làm không giúp ích cho bản thân mà chỉ có lợi cho người khác.

Lúc này Vân Chỉ Phong đã rút trường kiếm ra, lạnh mặt nhìn những con Ngung Điểu đó.

Tống Nam Thời thậm chí còn thấy bọn Giang Tịch vọt xuống từ con dốc bên cạnh, vừa lao tới vừa bảo Tống Nam Thời tránh ra.

Tống Nam Thời đột nhiên nói: “Vân Chỉ Phong, ta giao Quỷ Khanh cho ngươi.”

Ngay sau đó, kim đan mới được hình thành một nửa trong đan điền nàng chợt thành hình.

Lôi kiếp hình thành giữa không trung.

Sức mạnh lôi kiếp áp đảo.

Mà cùng lúc đó, Tống Nam Thời nhấc chân, đi vào đám Ngung Điểu.

Mọi người đều mở to hai mắt.

Lôi kiếp chợt đánh xuống, dừng trên người Tống Nam Thời, cũng đánh lên đám Ngung Điểu bị lôi kiếp cho rằng là trở ngại.

Quỷ Khanh biến sắc, ngay sau đó nhìn về phía Vân Chỉ Phong, lạnh lùng nói: “Ngươi cứ nhìn người mình thích mạo hiểm như vậy, ngươi không sợ nàng xảy ra chuyện gì khiến ngươi hối hận không kịp sao?”

Vân Chỉ Phong quay đầu nhìn thoáng qua, lại đột nhiên bật cười.

Hắn bình tĩnh nói: “Quỷ Khanh, ngươi nhất định không biết thế nào là tin tưởng người khác hay được người khác tin tưởng nhỉ?”

Hắn nói: “Ta tin nàng ấy, cho nên ta biết nàng sẽ không mạo hiểm. Nàng tin ta, cũng sẽ không để bản thân mạo hiểm, khiến ta có cơ hội hối hận không kịp.”

Vân Chỉ Phong vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Chấn Vi Lôi.”

Ngay sau đó, một tia sét màu xanh hoàn toàn khác với lôi kiếp màu tím đánh xuống, tia sét giống như tương sinh tương khắc với lôi kiếp, hoàn toàn đánh lên người Tống Nam Thời, triệt tiêu uy lực của lôi kiếp.

Nhưng khi đánh lên đám Ngung Điểu, tia sét lại trở nên hung hãn hơn, thậm chí còn hung hãn hơn lôi kiếp.

Mặt Quỷ Khanh biến sắc.

Quẻ Chấn, nàng nắm giữ quẻ Chấn.

Hắn ta nhắm mắt, đột nhiên cười nói: “Như vậy thì sao nào, cho dù các ngươi có thể giết hết tất cả Ngung Điểu ở đây thì cũng không kịp nữa rồi.”

Hắn ta buồn bã nói: “Trong thành Trung Châu vẫn còn Ngung Điểu mà, ngươi cảm thấy người Tiên Minh có thể bảo vệ bao nhiêu người?”

Lời này vừa dứt, Tống Nam Thời lập tức mở mắt.

Ngay sau đó, nàng lập tức ném nhẫn trữ vật ra khỏi nơi sét đánh, lừa huynh nhanh chóng lộn nhào thoát ra khỏi nhẫn trữ vật.

Nàng lớn tiếng nói: “Đi thôi! Pikachu!”

Lừa huynh tự nhiên biết nàng đang nói gì, không nói hai lời chạy về phía thành Trung Châu!

Quỷ Khanh khó hiểu: “Một con lừa có thể làm gì?”

Mà lúc này, Úc Tiêu Tiêu dường như cũng nhớ tới cái gì, túm lấy con thỏ ném đi, lớn tiếng nói: “Đi thôi! Thỏ thỏ!”

“Bình bịch” một tiếng.

Con thỏ bị quăng ngã sững người trên tảng đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.